Sau khi đi được một khoảng cách khá xa, Trình Vị Vãn mới nhận ra Hàn Tri Phản đang tính đi đâu.

Tay cô vô thức nắm chặt vạt áo.

Khoảng chừng năm sáu phút sau, khu nhà quen thuộc rơi vào tầm mắt Trình Vị Vãn. 

Đúng như cô nghĩ, Hàn Tri Phản đưa cô đến hoa viên Vĩnh Di.

Nơi từng chứng kiến thời gian tốt đẹp nhất của hắn và cô, cũng là nơi cô trải qua tất cả ác mộng.

Trình Vị Vãn nắm chặt vạt áo, càng siết mạnh hơn. 

Lúc xe dừng lại trước căn nhà quen thuộc, trên mặt Trình Vị Vãn không còn chút máu, trắng trợt.

Cô nhìn chằm chằm đèn đường đối diện tòa nhà kia qua cửa sổ xe, đầu ngón tay cũng bắt đầu run lên.

Dù đã qua hai năm, bây giờ quay lại nơi này, cô vẫn còn nhớ rõ, mình đã từng đứng đó suốt cả đêm, trong lòng đau đớn giày vò đến mức nào. 

Xe dừng lại, Hàn Tri Phản không buồn nói một câu mà xuống xe trước.

Trình Vị Vãn thần người một lúc mới run run đưa tay đẩy cửa.

Hàn Tri Phản thấy cô xuống xe thì vẫn không nói gì, cất bước lên bậc thang, bước vào khu nhà. 

Trình Vị Vãn đuổi theo.

Vào thang máy, càng lúc càng gần căn nhà của Hàn Tri Phản, móng tay của Trình Vị Vãn càng bấm sâu vào trong lòng bàn tay.

Cửa thang máy mở ra, Hàn Tri Phản đi tới trước cửa, nhập mật mã, sau khi cửa phòng đóng lại, Trình Vị Vãn mới run rẩy bước chân, đi ra khỏi thang máy. 

Có lẽ mỗi ngày đều có người quét dọn, căn nhà sạch bong không có hạt bụi nào.

Trong nhà được trang hoàng giống hệt như ngày trước, không có gì thay đổi.

Cô đứng một mình trước cửa, chuyện xưa như dòng nước tràn đê ập đến trong lòng Trình Vị Vãn. 

Cô không thích nấu cơm, nhưng vì hắn, cô tình nguyện học, trong phòng bếp của căn nhà này, cô làm cơm tối cho hắn hết lần này qua lần khác.

Ngoài lần đầu tiên trong khách sạn, còn những lần sau, mỗi lần thân mật hắn và cô đều trải qua ở nơi này, phòng ngủ, phòng khách, phòng ăn... đều từng chứng kiến những lần yêu nhau của họ.

Cũng chính căn nhà này, sau khi hỏi cô mang thai mấy tháng, câu tiếp theo lại là bỏ nó đi. 

Cô còn nhớ rõ, đêm hôm đó cô đã bối rối đến mức nào, cho tới bây giờ cô chưa từng hoảng sợ như thế, sợ mất hắn, sợ mất con của hai người, cô nài nỉ cầu xin, thậm chí cô còn nói, cô bằng lòng chấm dứt quan hệ với hắn, chỉ cần để lại đứa con cho cô, vậy mà hắn không hề mềm lòng, hắn tuyệt tình nói cho cô biết, từ lúc bắt đầu, tiếp cận cô không phải vì yêu, mà vì cô là con của Trình Vệ Quốc, sở dĩ hắn ngủ với cô là để cô mang thai, sau đó mất đứa bé...

"Đi tắm đi!" - Hàn Tri Phản rót cho mình một ly rượu vang, thấy Trình Vị Vãn đứng trước cửa không vào, hắn cau mày nói.

Trình Vị Vãn không nhớ lại nữa, cô ngước mắt lên nhìn Hàn Tri Phản. 

"Tôi không có nhiều thời gian với cô đâu, phòng tắm ở đâu cô biết rồi đấy." - Hàn Tri Phản nhìn vào mắt cô, lạnh lùng nói, hắn cầm ly rượu lên, đi tới trước ghế sô pha, ngồi xuống.

Trình Vị Vãn đứng trước cửa ngẩn ra một lúc mới lấy dũng khí bước vào trong, sau khi đóng cửa thay giày, cô nín thở đi vào phòng tắm trong phòng ngủ chính.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện