Điền Đào nhìn thấy hắn đem bình dưa muối ăn ngấu nghiến, không thể không hảo tâm nhắc nhở một chút:" Hoắc đại ca, dưa muối kia chua, ngươi đừng ăn quá nhiều. Bằng không, chốc lát cổ họng liền khó chịu, ngươi cứ từ từ ăn thôi đừng vội ta đi bán hàng."
Hoắc Trầm nhai nuốt dưa muối, gật gật đầu, đem màn thầu trong tay giơ lên miệng cắn, một ngụm hạ xuống liền cắn nửa cái màn thầu to.
"Xâu quả, đường táo, mật giác, tai mèo vừa giòn vừa thơm lại ngọt mau mau tới nhìn." Tiểu cô nương thanh thuý rao hàng, theo cửa sổ mở rộng tiếng rao vọng vào, Hoắc Trầm ăn đến càng hăng hái. Hai cái màn thầu vào bụng, vại dưa muối chỉ còn chút ở đáy bình,Hoắc Trầm có điểm ảo não, thầm mắng chính mình không có tiền đồ, nếu ăn một lần liền hết, vậy lần tới cũng chỉ có thể khổ sở thèm thuồng sao. Chút dưa ở đáy bình này phải cố gắng giữ lại, mỗi lần ăn cơm chỉ lấy hai miếng ăn cho đỡ thèm thôi. Tới gần buổi trưa, Hoắc Trầm khoá cửa, đến Tạ gia bán bánh bao mua về mười cái bánh bao thịt. Cắn hai miếng, cảm thẩy không có mùi vị gì cả, liền đem bình tương đậu tới, cẩn thận múc ra nửa muỗng, bôi lên trên bánh bao. Cắn xuống miếng thứ ba, nháy mắt cảm thấy bánh bao ngon hơn rất nhiều.
Mới vừa ăn xong hai cái, liền thấy Điền Đào cầm rổ đi đến. " Hoắc đại ca, ta tới mượn ngươi lò nướng chút đồ"
Điền Đào vừa mới nói xong, liền nhìn thấy hắn tay trái cầm cái bánh bao, tay phải đang dùng cái muỗng múc ra tương đậu bôi lên mặt bánh bao, liền có chút buồn bực hỏi:" bánh hao này không ngon sao? Ngươi sao phải ăn cùng với tương đậu?"
Hoắc Trầm hắc hắc cười:" không phải không ngon, mà là không thể ăn, không tin muội nếm thử, so với tương đậu của muội kém xa." May là Điền Đào biết Hoắc Trầm là người thành thật bằng không nàng khẳng định cho rằng đây là hắn đang khoe khoang. Trên đời này, sẽ có ngườu cảm thấy bánh bao thịt không ngon bằng tương đậu sao? Bất qua, người ta cũng đang là khen tay nghề của nương tốt, Điền Đào không cùng hắn so đo. Cười cười, đem rổ đặt ở trên bàn, từ trong rỏi lấy ra một cái bánh nướng, rồi đi qua lấy cây gậy mà hắn hay dùng để nướng màn thầu.
" ta giúp muội nướng, muội không quen thuộc lửa như vậy, cẩn thận bỏng." Hoắc Trầm đem bánh bao đặt xuống mâm, đi tới tiếp nhận gậy sắt ở trong tay nàng.
" ta mỗi ngày ở nhà nhóm lửa, còn có thể làm tay bị bỏng sao? Hoắc đại ca ngươi mau ăn nhanh đi, bánh bao thịt để lạnh không thể ăn a." Điền Đào vốn dĩ không nghĩ buông tay, chính là không chịu nổi sức lực của hắn, liền bị đoạt lấy gậy trong tay.
Nàng là tới nhà người ta làm nóng chút đồ ăn, nhưng không nghĩ đến làm cho nhân gia thêm phiền toái, Hoắc Trầm một hai phải giúp nàng nướng đồ, nàng chỉ đành phải nghĩ cách giúp hắn chút việc.
Điền Đào là tiểu cô nương cần mẫn lại sạch sẽ, nhìn thấy trên tủ thức ăn rơi xuống một tầng bụi đen tuyền liền cần lấy giẻ lau ở chậu nước vò một chút, thập phần nghiêm túc đi lau tủ thức ăn đầy bụi. Lúc lau đến chỗ để thức ăn nàng không thể không bưng khay bánh bao lên, vì vậy bánh bao liền gần sát mặt nàng. Mùi bánh bao thịt thật thơm, trừ bỏ đêm 30 tết có được ăn qua một miếng thịt hầm, bây giờ đã hơn nửa năm nàng còn chưa có ăn qua thịt. Tuy rằng Điền Đào rất muốn ăn thịt, bất quá nàng vẫn có cốt khí, không có nhìn nhiều vào khay bánh bao kia thêm nữa, thật nhanh đem tủ bàn lau sạch, giặt sạch giẻ lau. Cùng lúc Hoắc Trầm cũng nướng tốt bánh cho Điền Đào, xoay người lại.
" Tiểu Đào, bánh nướng của muội khẳng định rất ngon đi, mùi thật thơm a." Hoăc Trầm lấy từ rổ của nàng một tờ giấy bản lót vào bánh rồi đưa cho nàng. Đầy chờ mong nhìn vào rổ của nàng, âm thầm duy đoán xem nàng có hay không màng chút đồ ăn kèm. Điền Đào bị chọc cười giơ tay ra đón lấy bánh: " một cái bánh nướng bình thường mà thôi bột cũng không cho nhiều làm gì có mùi thơm a."
Đích xác, bánh nướng cũng không có mùi thơm gì, chẳng qua Hoắc Trầm trong lòng đã nhận định, chỉ cần là đồ ăn của nhà Tiểu Đào chắc chắn đều là đặc biệt mỹ vị.
Nhìn vẻ mặt hắn nhìn vào cái bánh, nàng liền bẻ đôi bánh nướng ra thành hai nửa, đưa cho hắn một nửa: " vỏ là bột mì, nhân là củ cải cắt sợi, trộn với đậu và miến, ngươi ăn đi"
" này... này ta như thế nào không biết xấu hổ đâu? Muội ăn một cái còn không đủ no, ta sao có thể...." Hoắc Trầm nói được một nửa liền khựng lại, linh cơ vừa động: " như vậy đi Tiểu Đào, ta cùng với muội trao đổi, ta có bánh bao, tuy rằng ăn có chút không ngon, nhưng là có thể ăn cho đỡ đói a, muội ăn bánh bao đi mau ăn một cái." Hắn lấy bánh nướng ở mâm, thập phần hưng phấn chọn một cái bánh bao lớn nhất, để vào tay Điền Đào. Điền Đào ngượng ngùng nhận lấy bánh bao cho nên từ chối nói: " ta ăn rất ít, ăn không hết nhiều thứ như vậy đâu ngươi mau ăn đi."
" nếu muôi không ăn bánh bao của ta, ta đây như thế nào không biết xấu hổ mà ăn bánh nướng của muội đâu?" Hoắc Trầm là người thành thật, chuyện khi dễ tiểu cô nương hắm làm không được.
Điền Đào thấy thế, chỉ đành phải tiếp nhận cái bánh bao kia, lại không có mặt mũi cúi đầu xuống ăn. Ăn xong nửa cái bánh nướng của mình, liền rối rắm nhìn chằm chằm bánh bao cái bánh bao trong tay, đầu lưỡi lơ đãng liếm liếm môi.shitbaydaytroi
" Muội mau ăn a, mau ăn, bánh nướng nhà muội ngon thật đó, so với bánh bao Tạ gia ngon hơn nhiều." Hoắc Trầm hai ba miếng liền đem nửa cái bánh nướng ăn xong liếm, rồi lại cầm cái bánh bao thịt cắn một miếng liền cắn mất nửa cái bánh bao.
Mùi thịt phiêu đãng toả ra, Điền Đào rốt cuộc nhịn không được, cầm bánh bao lên ăn. Bữa cơm hôm nay nàng ăn đặc biệt no, cũng đặc biệt thoả mãn, sau khi ăn xong, Hoắc Trầm còn cố ý rót hai chén nước cho nàng uống.
Ăn uống no đủ, Điền Đào có sức lực, xách theo rổ đến hai phố lớn khác rao hàng bán, thẳng đến lúc đem rổ ăn vặt bán gần hết, mới hướng về nhà đi. Về đến cửa nhà, liền thấy Điền Liễu cùng Điền Anh đang giúp cha đem xe khoai lang cất vào sương phòng. Diệp thị nhìn qua cửa phòng bếp thấy đại nhi nữ đã về, liền nhanh chân ra đón: " Tiểu Đào, hôm nay thế nào trở về muộn như vậy? Đói lắm đúng không? Mau vào nhà, trong nồi còn khoai lang, con tới lấy hai củ còn nóng ăn đi."
" Nương con không đói bụng, người đã quên sáng sớm con mang đi một cái bánh nướng sao? Bất quá... khoai lang thật thơm a, con tới nếm thử một chút." Điền Đào đem rổ không đặt sang một bên, mở nắp nồi ra, cầm một củ khoai lang từ trong nồi ra. Nhẹ nhàng bẻ ra, hơi nóng cùng mùi hương ngọt ngào liền phả vào mặt, nước mật từ khoai chảy ra. Nóng thật, nhưng cũng thật ngọt, đặc biệt là chỗ khoai vỏ khoai dính ở đáy nồi có chút cháy nhưng không đắng là phần ngọt nhất củ khoai.
Đột nhiên, Điền Đào trong đầu hiện lên ánh mắt thèm khát của Đại thợ rèn trên trấn, lại giống như đang bên cạnh nhìn nàng ăn. Điền Đào bỗng nhiên cười, thổi thổi khoai lang nóng trên tay, mỹ mãn cắn một miếng. Ngày mai cũng mang cho hắn hai củ khoai lang đi, hắn vất vả như vậy, lại không ăn được thứ gì tốt, cũng rất đáng thương.
Ngày hôm sau, Hoắc Trầm nhận được hai củ khoai lang cùng hai khối mật chỉ cần làm nóng lên là có thể ăn ngon, mật để lên khoai trên lò nướng một chút khẳng định thơm ngọt vô cùng.
Hoắc Trầm quả thật là thụ sủng nhược kinh, bất quá chỉ là cho nàng mượn năm mươi văn tiền thôi, thế nhưng có thể được tiểu cô nương dùng mỹ thực hằng ngày hồi báo. Cảm động hắn vung bàn tay lên, nói cho Điền Đào chỗ tiền còn dư lại kia hắn không cần nữa. Chính là Điền Đào không chịu, bán hàng một ngày như cũ chạy tới trả hắn năm văn tiền.
Mùng 6 tháng 8, lại đến ngày họp chờ chính, sáng sớm từng cơn gió nhỏ thổi qua làm lòng người khoan khoái, Điền Đào trong lòng là đặc biệt cao hứng. Thời tiết mát mẻ, họp chợ người đi sẽ nhiều lên vì vậy nàng có thể bán thêm nhiều đồ ăn vặt hơm một chút. Lần trước chợ chính bán được bảy mươi sáu văn tiền, lúc này hẳn là được tán mươi văn tiền đi.
Nàng thức dậy thật sớm, lúc trời còn chưa sáng, đem đồ ăn vặt tất cả đều làm tốt, bỏ vào rổ, Điền Đào cầm cái rỏi nặng trĩu ra khỏi cửa, lại ngoài ý muốn phát hiện hôm nay thế nhưng trời đầy mây.
Sẽ không mưa chứ?
Nàng chắp tay trước ngực, thành kính hướng tới phía Đông vái: " ông trời, ngài ngàn vạn lần đừng mưa, không cần làm ảnh hưởng tới sinh ý của con có được không? Thái dương công công ngài mau ra đây đi, chúng ta nhà nghèo chịu không nổi ngài như vậy lười biếng không dậy a"
" ha ha, Tiểu Đào ngốc muội ở chỗ này làm gì đây? Có phải hay không muội đang cầu ông trời phù hộ muội có thể được gả qua nhà ta nha.?" Điền Đào ngẩng đầu, phát hiện trước mắt nhiều thêm ra một người, cái mặt mập tròn dữ tợn giả tạo cười cợt, đôi mắt bị mỡ trên mặt ép lại gần như chỉ còn đường thẳng, giờ lại híp lại vì cười,tìm cũng tìm không thấy nữa, há miệng cười lộ ra hàm răng thò thụt không đồng đều.
Là Phùng Mãn!!! Điền Đào ghê tởm xoay người chạy.
" ai nha, sao muội lại chạy a? Có phải muội đang xấu hổ không,ha ha ha..." Phùng Mãn ở phía sau ngửa ra cười to, lại không có đuổi theo nàng.
Điền Đào chạy một hơi không dám ngoảnh lại, rồi khi thấy hắn xoay người đi về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đứng ở ven đường xoa xoa eo, há mồm thở dốc. Lần này, làm nàng có chút bất an tâm thần không yên, Phùng Mãn làm sao có thể biết được chuyện này? Hay là bà nội cùng Phùng bà tử đã thương lượng tốt?
Trong lòng Điền Đào cực kỳ uỷ khuất, lại không dám thả chậm bước chân, còn một rổ đồ còn đang chờ nàng bán đi đấy, phải chạy thật nhanh đến chợ phiên mới được.
" xâu quả, mật giác,vừa ngọt lại giòn hai văn một cái. Đường táo vừa mềm vừa thơm một văn một cái...."
Tiểu cô nương ngọt ngào rao hàng trên chợ, Hoắc thợ rèn đang rèn sắt, đại chuỳ trong tay ngừng lại, nhìn qua ô cửa sổ ra ngoài thấy một thân ảnh xinh xắn đáng yêu, đang từ hàng liễu rũ đi ngang qua.
Hắn khoé môi khẽ nhếch, nở một nụ cười nhàn nhạt, nghĩ tới giưa trưa nàng sẽ tới chỗ mình ăn cơm, trong lòng liền ngọt như mật. Đã nhiều ngày gần đây, sinh hoạt tẻ nhạt hằng ngày dường như có chút linh động màu sắc, cả người cũng luôn có một chút hơi thở ngọt ngào.
Hoắc Trầm một bên leng keng leng keng gõ nông cụ, một bên vui vẻ dung sướng: có thể gặp được Tiểu Đào, thật sự tốt, tiểu cô nương lớn lên ngọt, âm thanh cũng ngọt, nướng ra khoai lang càng ngọt.
Chuyên mục đêm khuya mò bếp ╮(╯_╰)╭
Khoai lang mật = ̄ω ̄=
Bánh nướng áp chảo
Danh sách chương