Gần tới buổi trưa, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm, trên đường cái nổi lên một trận gió xoáy nhỏ thổi tung cát bụi trên đường. Hoắc Trầm rèn sắt thì không có để ý nhiều, nhưng Điền Đào bán xâu quả ở ngoài thì lại hoảng sợ.

Không thể nào, trời muốn mưa sao? Nhìn vào trong rổ đồ ăn còn thừa một nửa, nàng sốt ruột, bước chân vội vàng xuyên qua đám người. "Đại nương, ngài có muốn mua xâu quả nếm thử một chút không? Hai văn tiền một cái. Đại thúc mua cho hài tử trong nhà viên đường táo ăn đi, mua năm tặng một."

Thời tiết không tốt, mọi người đều vội vã để về nhà, đồ muốn mua sợ còn không kịp mua, phải nhanh chân chạy đi để cho kịp. Đồ gì không cần thiết quá mọi người đều tự động từ bỏ, sẽ không ở trên đường cái lãng phí thời gian. Cho nên, vô luận Điền Đào nỗ lực như thế nào đều không có bán được. Thời điểm từng hạt mưa to rơi xuống, trong rổ nàng còn thừa lại không ít đồ đâu. Cừa hàng rèn người đến người đi vội vàng, Hoắc Trầm không có thời gian rèn sắt, chỉ ở cạnh bàn cao chú mục thu tiền. Càng gần tới ngày thu hoạch vụ thu mà trời còn muốn mưa, mọi tự nhiên sốt ruột muốn gặt lúa cùng đậu. Hoắc lão cha đã qua đời tám năm, Hoắc Trầm trước đó đi Thâm Châu bái sư học nghệ, phụ cận làng trên xóm dưới không đào đâu ra được một người thợ rèn. Mọi người nếu muốn mua đồ sắt phải đi lên thành Thường Sơn, mà đã là huyện thành thì đường xá xa xôi, giá đồ thì đắt đỏ nông gia nhà nghèo không muốn đi như vậy xa mà còn mua không nổi đồ, vì vậy ở nhà tự tay chắp vá sửa lại dùng tạm.

Thẳng đến khi con trai lão thợ rèn trở lại, mọi người mới cố gắng đổi đồ sắt trong nhà, cho nên, cửa hàng rèn này của Hoắc Trầm sinh ý mấy năm nay đều tốt, cũng là do nông gia mọi người đều tích góp nhu cầu của mình đến bây giờ.

Tiễn đi khách nhân cuối cùng trong cửa hàng, Hoác Trầm nhìn lên bàn cao rỗng tuếch, vừa mệt vừa cao hứng. Nghĩ đến công việc của các thôn mấy ngày này, thật là nhiều việc, hai hôm nay đã phải thức khuya dậy sớm làm việc.

Hoắc Trầm duỗi tay vặn eo, mệt mỏi muốn ra cửa nhìn mưa lớn. Bỗng nhiên nhớ tới Điền Đào, mưa rơi lớn như vậy, tiểu nha đàu kia chấc đang trú mưa ở gian hàng nào đó đi, phỏng chừng giữa trưa sẽ không tới.

Trong lòng thoáng có điểm thất vọng, Hoắc Trầm thăm dò nhìn ra ngoài cửa, muốn tìm xem quanh đây có hay không thân ảnh nhỏ xinh kia. Không nghĩ tới khi hắn khom lưng nhìn ra ngoài, thì một thân ảnh bị mưa xối ướt đẫm, đang dùng thân thể cửa mình ngăn mưa, để cho rổ đồ trong lòng không bị mưa làm ướt.

Nàng khom lưng chỉ lo nhìn bậc thang, lại không chú ý có người ở cửa, đâm đầu va phải bụng của người nào đó. Hoắc Trầm bị nàng đụng phải lảo đảo lui về sau hai bước. Điền Đào cho rằng mình đụng phải khung cửa, liền ngẩng đầu lên, thì ra đụng phải người hắn. Người hắn sao lại cứng như thế, cứng như bức tường vậy.

" Tiểu Đào, muội không tìm chỗ trú mưa sao? Sao lại ướt hết rồi?" Hoắc Trầm kinh ngạc đứng yên tại chỗ.

Điền Đào cững không để ý nước mưa trên người, đem rổ đồ đặt lên bàn, vội vội vàng vàng lật vải bố ở trên nhìn đồ ở trong: "thật may còn tốt, xâu quả không có ướt, đường táo cũng không có chảy, lát nữa tạnh mưa vẫn có thể đem bán."

Hoắc Trầm liếc mắt một cái nhìn ra ngoài trời mưa càng ngày càng lớn, Điền Đào một thân nước mưa bị gió ngoài cửa thổi lạnh run lên. Hắn đi qua đóng hai cánh cửa lại, nhẹ giọng nói: " muội mau hong khô quần áo đi, nếu để vậy rất dễ sinh bệnh, muội người lại nhỏ như vậy...ai!"

Hoắc Trầm cảm thấy Điền Đào rất đáng thương, tiểu khuê nữ giống như nụ hoa như vậy nên được hảo hảo dưỡng ở nhà, về sau hắn có nữ nhi của mình, nhất định không cho nàng còn nhỏ như vậy phải đi khắp các hang cùng ngõ hẻm đi bán hàng. Lúc này, Điền Đào cũng không có cùng hắn khách khí, lập tức đi đến trước lò lửa hong khô quần áo cùng sưởi ấm người. Nương thân thể không tốt, thường xuyên thỉnh đại phu bốc thuốc, trong nhà không thể chống đỡ thêm chuyện gì nữa, nếu mình lại bị bệnh, còn không phải chính là đem cả nhà thêm chuyện sầu lo sao.

" Hoắc đại ca, hôm nay mưa lớn như vậy, chắc ngươi chưa có đi mua bánh bao đi? Trong rổ ta có hai cái bánh bột ngô, vậy ngươi lấy một cái ăn đi." Điền Đào cảm thấy, Hoắc Trầm đã ăn hết sạch màn thầu trong nhà rồi nếu không thì hắn đã lấy ra nướng trên lò rồi. Hoắc Trầm đích xác là đói bụng bất quá lực chú ý của hắn đều ở trên người của tiểu cô nương trước mắt, tạm thời không có nghĩ đến việc ăn cơm, chỉ lo nói: " Tiểu Đào,người nhà của muội nghĩ như thế nào a? Muội còn nhỏ như vây, sao lại đi ta ngoài cực khổ kiếm tiền rồi?"

Điền Đào xoay người lại đối mặt với hắn, vươn tay nhỏ trắng nõn, vén tóc dài ra trước ngực, phía lưng ướt đẫm nước nưa hướng về phìa lò lửa hong khô. " trong nhà ta còn có cha mẹ, hai tiểu muội muội, một đệ đệ. Nguyên trước kia điều kiện trong nhà còn tốt chút, cha ta cấy ba mẫu ruộng, lúc ruộng hết việc thì đi xây nhà cho người ta. Nương ta trước kia ở trong nhà giàu làm việc trong phòng bếp, cho nên trù nghệ của nương đặc biệt tốt, trước kia luôn ở nhà làm thức ăn ngon cho tỷ muội chúng ta, lâu lâu cũng có thể làm một nồi thịt hầm ăn. Từ lúc nương sinh tiểu đệ, thân thể liền không tốt luôn yếu đi, tiền trong nhà vì giúp nương xem bệnh bốc thuốc dần tiêu hết, cha vì muốn chiếu cố nương, chăm sóc đệ đệ, liền ít đi làm giúp người ta xây nhà, chỉ dựa vào ba mẫu ruộng kia liền mới đủ ăn. Ta liền ra ngoài bán chút hàng trợ giúp trong nhà một chút."

Hoắc Trầm ngồi trêm ghế, nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng gật gật đầu, xem ra mình thiếu chút nữa trách oan cha mẹ của tiểu cô nương này, còn tưởng rằng là bởi vì cha mẹ nàng nhẫn tâm bức nàng ra khỏi nhà đi làm kiếm tiền đâu. Điền Đào không sao cả cười cười, hong khô xiêm y trên người, vẩy vẩy nước trên tóc dài: " nhà ai mà không có thời kì khó khăn đâu, nhà ta mấy năm nay khổ một chút, nhưng sẽ nhanh chóng tốt lên thôi. Ta cùng Điền Liễu đều trưởng thành, có thể giúp được việc trong nhà, tiểu đệ cũng lớn hơn, không cần cha ta luôn nhìn đến để Điền Anh xem đứa nhỏ là được, trong nhà có nhiều lao động như vậy cuộc sống qua ngày sẽ càng tốt hơn."

Hoắc Trầm bị nàng chọc cho cười, tiểu cô nương này thật ra rất lạc quan, khổ cũng không thấy khổ, đối với cuộc sống tương lai trần đầy hy vọng. " Tiểu Đào muội thật sự là một cô nương tốt, tương lai...."

Hắn muốn nói tương lai ai cưới được muội, thật sự là có phúc khí tốt. Chính mình là một đại hán tử nói ra lời như vậy, giống như là đang đùa bỡn tiểu cô nương nhà người ta. Nếu là Thái bà bà nói như vậy khẳng định không có vấn đề gì, nhưng lời này thốt ra từ miệng một nam nhân là không ổn shitbaydaytroi không đúng là không thể nói.

Điền Đào hong khô tóc cùng quần áo, liền đến rổ lấy ra bánh ngô: " chỉ tiếc là hôm nay xâu quả chưa có bán xong, thừa lại không ít, nhìn mưa lớn như vậy,trong chốc lát hẳn là không có tạnh được, cũng không biết là hôm nay có thể đem chỗ đường táo này bán đi hết hay không."

Nhìn trong tay nàng hai cái bánh bột ngô, Hoắc Trầm liếc nhìn về phía rổ: " Tiểu Đào, ta mỗi ngày đều nghe muội rao hàng trên phố, xâu quả xốp giòn, đường táo ngọt mềm, còn không có ăn qua đâu. Muội còn thừa lại bao nhiêu ta mua hết."

" thật sự?" Điền Đào kinh hỉ ngoái đầu nhìn lại, đối diện với cặp mắt đen trầm kia, ẩn ẩn hàm chứa ôn nhu, làm lòng nàng nháy mắt thịch thịch nhảy lên, ngượng ngùng đỏ mặt.

Hoắc Trầm máy ngày nay cũng chưa có mua qua đồ nàng bán, khẳng định là không thích ăn đồ ngọt, thích ăn chua. Vốn dĩ nam nhân đều không thích ăn đồ ăn ngọt, nhìn hắn ăn tương đậu cùng dưa muối cũng sẽ biết. Người ta chịu mua đồ ăn của mình khẳng định là vì muốn chiếu cố sinh ý, cũng không hẳn là thật sự muốn ăn.

" Hoắc đại ca, ngươi không cần phải làm như vậy đâu, lát nữa mưa tạnh ta vẫn có thể tiếp tục đi bán, đồ nhiều như vậy ngươi sao có thể ăn hết, ta mỗi thứ một ít cho ngươi nếm thử."

Điền Đào nhỏ giọng nói.

Thợ rèn vỗ một cái vào ngực: " Tiểu Đào, muội là đang xem thường ca có đúng không? Đừng nói hôm nay ta mua lại chút điểm tâm còn dư lại này, chính là mỗi ngày ta đều mua hết cũng là có thể."

Điền Đào cho rằng bản thân nói sai chọc giận người ta không cao hứng, vội vàng phụ hoạ: " đúng vậy, ta cũng biết Hoắc đại ca lợi hại nhất, tốt vậy ta đếm giúp ngươi đồ.... tổng cộng là ba xâu quả, năm mật giác, sáu đường táo tất cả hết hai mươi hai văn, giống như khách hàng khi mua nhiều ta tặng ngươi hai cái đường táo, vậy còn là hai mươi văn."

" được rồi, tđi lấy cho muội tiền" Hoắc Trầm vui mừng lấy từ hộp tiền ra hai mươi hai văn tiền, giống như người kiếm lời là hắn: " ta lớn như vậy, có thể để muội cho hai cái đường táo sao, một văn cũng không thiếu muội, không được cùng ta tranh cãi."

Dáng vẻ này của Hoắc Trầm có điểm bá đạo, một hai phải cho nàng nhiều như vậy, không cho nàng dài dòng. Điền Đào có chút ngượng ngùng, bất quá, thợ rèn bá đạo như vậy lại làm cho người thích.

≧﹏≦

Bánh bột ngô nướng

Bánh bột ngô nướng

Bánh bột ngô nướng

Đường táo

Đường táo

Xâu quả

bánh qu hoa trong truyền thuyt

bánh quế hoa trong truyền thuyết

bánh qu hoa trong truyền thuyt

Cơm thịt kho tàu

Đây chắc là đường đào

Đây chắc là đường đào("ー`)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện