Buổi họp chợ đầu tiên của năm mới, Tiểu Liễu liền vác rổ đi tới đầu phố: " đường táo đây vừa giòn vừa ngọt, đầu năm đầu tháng ăn một cái liền ngọt cả năm a, cả năm may mắn ngập tràn nha."

Tiểu Liễu vừa tới cửa nhà Thái bà bà, liền thấy phía đối diện Trần Mẫn Đạt hưng phấn mà vẫy tay với nàng: " Tiểu Liễu, mau mau tới đây giúp ta thu tiền."

Tiểu Liễu vác rổ, không nhanh không chậm đi tới trước tiệm thịt, cười nói: " Trần đại ca, sao lại thành ngươi bán thịt rồi? Trước không phải là Trần đại thúc sao?" Trần Mẫn Đạt cười như gió xuân: " năm trước thu hoạch tốt, mọi người trong tay đều có tiền, năm trước thu mấy đầu lợn đều bán xong rồi. 15 cha nương ta đã chạy vào núi thu thêm mấy đầu lợn, việc bán thịt đương nhiên là giao cho ta."

Tiểu Liễu đem rổ đặt cạnh bàn thịt, thuần thục đứng bên cạnh, vừa hét to thịt lợn hôm nay vừa tươi vừa béo, sau đó lại rao to đường táo giòn ngọt, hai câu không nhầm câu nào.

Người đi hợp chợ nhiều lên, bởi vì vừa qua năm, mọi người còn đang đắm mình trong không khí vui vẻ của năm mới, người đi thăm hỏi thân gia vẫn còn, cho nên, người đi mua thịt không ít.

Năm nay Trần Mẫn Đạt trải qua nhẹ nhàng tự tại vô cùng, khuôn mặt thon gầy mượt mà hơn không ít, nhưng tay nghề bán thịt vẫn không hơn được chút nào. Vẫn như cũ sốt sắng cắt xuống một khối thịt to, cân lên hơi nhiều quá, lại cắt bớt. Mấy đại nương đứng mua hàng sẽ oán giận lẩm bẩm: " nhiều hơn chút liền nhiều hơn chút đi, ngươi nhìn ngươi xem, đã chậm chạp lại còn không phóng khoáng."

Tiểu Liễu ở bên cạnh thật sự nhìn không được nữa, đưa tay đẩy hắn sang một bên: " Trần đại ca, ngươi sang bên này lấy tiền đi, ta giúp ngươi cắt thịt."

Sang năm mới Tiểu Liễu liền 14 tuổi, sau một mùa đông tiểu cô nương lại cao thêm. Dáng người vẫn mảnh khảnh như cũ, nhưng lại mạnh khỏe, người lại càng có tinh thần. Nàng cầm lấy dao cắt thịt, thật nhanh nhẹn cắt thịt cho vị đại nương kia: " đại nương, ngài muốn mua bao nhiêu a?"

" ai da, Tiểu Liễu càng ngày càng có khả năng nha, bắt đầu bán thịt nữa sao, cho ta một cân đi."

" có ngay!" Tiểu Liễu một tay cầm thịt lợn, một tay kia giơ dao cắt xuống, xoẹt một cái liền cắt xong một miếng thịt, đặt lên cân, hơn 9 lạng một chút. Nàng lại đưa tay nhanh nhẹn cắt thêm một miếng nhỏ nữa, túm miếng thịt to vừa nãy lại bao lại cho vị đại nương kia: " đại nương cầm lấy, chỉ nhiều không có kém."

Đại nương đầu hoa râm liên tục gật đầu, cười tủm tỉm mà cầm thịt đi. Trước khi đi còn không quên chỉ vào Trần Mẫn Đạt mà trách hai câu: " ngươi xem đi, người ta bán thịt sảng khoái như vậy, lại nhìn lại ngươi xem, thật sự là lãng phí nhiều năm ăn muối mà."

Trần Mẫn Đạt tính tình tốt, bị người ta nói hai câu cũng không thèm để ý, cười ha hả thu tiền, hướng đại nương vẫy tay: " ngài đi thong thả, lần sau lại tới a."

Bán thêm mấy người, Tiểu Liễu cắt thịt càng ngày càng thuận tay, tuy rằng không có một dao hạ xuống chuẩn xác như Trần thịt lợn, nhưng động tác cắt thịt cực kì nhanh nhẹn mỗi lần đều cắt thiếu một chút, sau lại thêm một ít.

Dần dần gần tới buổi trưa, người đến xúm lại ở bàn thịt đều mua xong ra về, Trần Mẫn Đạt nhìn hộp đựng tiền đầy tràn tiền bên trong liền hắc hắc cười không ngừng: " Tiểu Liễu, ngươi thật lợi hại, ai có thể cưới được nàng dâu như ngươi thật đúng là hưởng phúc."

Nhóm đại nương kia thật là kì lạ, lúc ta bán thịt bọn họ vạn cái đều không vui, đổi sang thành ngươi bán, liền tất cả đều vô cùng cao hứng, còn không phải ta cắt thịt chậm một chút thôi sao."

Tiểu Liễu trợn trắng mắt, hận rèn sắt không thành thép mà nhìn hắn một cái, quay đầu nhìn bốn phía không có ai, mới nhỏ giọng nói: " bọn họ đối với ngươi không hài lòng, không hẳn là vì ngươi cắt thịt chậm mà chính là phương thức buôn bán của ngươi không đúng, trước cắt một khối thịt to xuống, cân xong lại cắt bỏ đi 2 lần, họ liền cảm thấy ngươi đang là cắt thịt của họ xuống a, giống như ngươi đang cắt thịt thiếu cân cho họ đấy. Ngươi nhìn ta cắt như thế nào? Trước cắt thiếu một chút, sau lại bỏ thêm vào một ít, họ liền cảm thấy họ đang được lời nha, tâm tình đương nhiên là tốt rồi."

Trần Mẫn Đạt vừa suy tư lại liên tục gật đầu: " a, đúng rồi, đúng rồi, thì ra là như vậy, ta làm sao lại không nghĩ tới a? Tiểu Liễu, ngươi đúng là có tay nghề buôn bán, ngươi thật là thông minh."

Tiểu Liễu đắc ý hất cằm: " Trần đại ca, ngươi vẫn là đi đọc sách đi, ta cảm thấy ngươi không thích hợp buôn bán đâu."

Trần Mẫn Đạt cười cười: " buôn bán có cái gì khó nha, ta từ từ học cũng được mà, học nhiều thành biết không phải sao? nói nữa, năm nay ta nên định thân rồi, ta sẽ tìm một nàng dâu có khả năng, vấn đề này không phải là được giải quyết rồi hay sao."

Tiểu Liễu liếc nhìn rổ của mình, phát hiện ra vẫn còn quá nhiều, liền không vui liếc hắn: " ta giúp ngươi bán được nhiều thịt như vậy, sao ngươi không giúp ta bán đường táo? Vậy ngươi tự đi bán thịt đi ta muốn đi bán hàng."

Tiểu Liễu ném dao xuống, xách rổ muốn đi, lại bị Trần Mẫn Đạt túm tay lại: "Tiểu Liễu ngươi đừng đi, còn dư lại bao nhiêu ta mua hết, không phải là xong rồi sao? xương còn có chưa cạo đâu, tự tay ngươi cạo đi, để lại nhiều thịt một chút trên xương đi hầm mới ngon."

" cái này còn tạm được." Tiểu Liễu mím miệng nhỏ cười cười, bắt đầu động thủ cạo xương. Mới vừa cắt xuống hai cái, liền thấy mấy tiểu tử trẻ tuổi đi vào tiệm mì của Tiểu Đào, nhìn trong đám đó, thế nhưng lại thấy cả tên chết tiệt Phùng Mãn kia. Tiểu Liễu nhướng mày, ánh mắt lạnh xuống. Mấy tên xấu xa chạy tới quán mì của tỷ tỷ làm gì? Cuộc sống của tỷ tỷ cùng tỷ phu đang rất tốt đẹp, nhưng Hoắc đại ca lại là người thành thật, đầu óc không phải thực sự nhanh nhẹn, vạn nhất hiểu lầm cái gì đấy liền không tốt.

Tiểu Liễu lại ném dao xuống, rổ của mình cũng không có cầm, trực tiếp hùng hổ đi sang tiệm mì đối diện."

" ai..."

Trần Mẫn Đạt ngốc lăng mà nhìn theo bóng dáng nàng, chạy theo hai bước, thấy nàng đi vào tiệm mì của tỷ tỷ nàng mới yên tâm trở lại, cầm lấy dao nhỏ tiếp tục cạo xương. Trong lòng cười thầm: nha đầu này đúng thật là hấp tấp, vội đến như vậy sao? liền một câu cũng không nói gì liền chạy.

Tiểu Đào thấy mấy người vừa mới vào cửa, nhiệt tình nói: " mấy vị khách quan muốn ăn mì sao? mì rau hay mì thịt?"

Người đầu tiên tiến vào Tiểu Đào nhận ra hắn, là đại thiếu gia của Đỗ gia bán rượu –Đỗ Bảo Trụ, theo sát hắn bên cạnh chính là một người mặc áo bông bằng gấm nhìn rất trẻ tuổi, ước chừng tầm 20, Tiểu Đào không biết người này.

Còn một người phía sau có chút quen mắt, hẳn là người ở trên trấn này nhưng Tiểu Đào không nhớ nổi hắn ta là ai, chính là thời điểm đang cân nhắc liền nhìn thấy một người nữa theo sau vào là Phùng Mãn.

Tươi cười trên mặt Tiểu Đào cứng đờ, trong lòng liền nổi lên phòng bị, không biết tên xấu xa này lại muốn đánh cái chủ ý gì, mồng 2 tết gặp phải hắn coi như là thôi đi, hôm nay lại cố ý đến tiệm mì của nàng chẳng lẽ là chỉ vì ăn mì thôi sao?

" cho chúng ta 4 chén mì thịt kho, nghe nói đây chính là tiệm mì ngon nhất, so với hương vị trong thành còn ngon hơn. Hôm nay vừa vặn có Thôi đại thiếu gia từ trong thành tới, để cho đại thiếu gia nếm thử, nếu làm tốt, nói không chừng tiệm mì của ngươi trong tương lai còn có thể chạy vào trong thành mà buôn bán đấy." Đỗ Bảo Trụ đỉnh đạc ngồi ở bàn bát tiên, lớn tiếng nói.

Ba người khác ngồi ba phía còn lại, vừa vặn ngồi đủ một bàn.

Vào cửa là khách Phùng Mãn còn chưa nói gì, Tiểu Đào tự nhiên là ngại ngùng tống hắn ra ngoài: " được!, mấy vị chờ một lát, ta hiện tại đi làm mì."

Nàng vừa xoay người đi vào bếp nhỏ, Tiểu Liễu liền đi như bay vào tiệm, ánh mắt sắc bén của tiểu cô nương phóng tới trực tiếp nhìn về phía Phùng Mãn, lại giống như là một lưỡi dao sắc cắm vào bông, không có phản ứng gì.

Phùng Mãn cúi đầu nhin bàn, bộ dáng suy tư, cũng không chú ý tới bộ dạng hùng hổ của tiểu cô nương mới vào cửa.

Nhìn thấy mấy người này bộ dáng đứng đắn ăn mì, Tiểu Liễu cũng im lặng không nói gì. Từ cửa sau đi vào, tiến tới gần người tỷ tỷ nhỏ giọng nói: " tỷ, sao tên Phùng Mãn kia lại tới đây? Chỉ vì ăn mì thôi sao?"

Tiểu Đào nhìn muội muội chậm rãi lắc đầu: " tỷ cũng không biết, từ khi hắn vào cửa cũng không nói chuyện, những người bên cạnh cũng không quen biết. trước cho bọn họ mì đi, nếu hắn thành thật ăn mì liền thôi, nếu là muốn khi dễ người, dù sao tỷ phu của muội còn ở bên cạnh đấy, phỏng chừng họ cũng không dám làm gì đâu."

Tiểu Liễu quay đầu lại nhìn thoáng qua mấy người trẻ tuổi ngoài kia, tuy là một đám tuổi tác không lớn, vừa nhìn cũng không phải loại cường tráng khỏe mạnh gì. Trừ bỏ tên mập Phùng Mãn, ba người còn lại đều rất gầy, cho dù trói bốn tên lại với nhau cũng không phải đối thủ của tỷ phu.

Tiểu Liễu lúc này mới thoáng yên tâm, nói với Tiểu Đào: " tỷ tỷ, muội cũng đói, tỷ nấu chén mì cho muội đi."

" được, sắp xong rồi đây, hay muội bưng tới hậu viện ăn đi."

" muội tới hậu viện làm gì, họ được ăn mì, muội không được ăn mì? Muội ở tiệm ăn đấy, muội mới không them sợ bọn họ đâu." Tiểu Liễu nhận lấy chén mì, múc một muôi thịt kho, liền bưng tới tiệm đưa cho khách.

Ngồi ở kia bốn người đó tựa hồ lấy thanh niên áo gấm làm chủ, Tiểu Liễu liền bưng tới đặt trước mặt hắn. người nọ quấy đều mì lên, sau đó húp một ngụm nước dùng, liền gật đầu nói: " không tệ, mì này thật đúng là ăn ngon, tiểu cô nương, các ngươi bán mì một tháng kiếm được bao nhiêu tiền?"

Tiểu Liễu giật giật khóe miệng, đạm nhiên cười: " chúng ta chỉ biết bán mì thôi nha, nói bao nhiêu thì chúng ta thật sự tính cũng không ra được, ngươi là muốn hỏi một tháng kiếm được nhiều hay ít sao? Chẳng lẽ ngươi muốn bán mì?"

Thanh niên cẩm y sửng sốt một chút, không nghĩ tới một nha đầu nhỏ tuổi lại có tâm tư nhiều như vậy, thế nhưng lại không chịu cùng hắn nói thẳng.

Liền cười nói: " ta cũng không có ý gì khác, lại không phải muốn cướp sinh ý của các ngươi, thật ra ta muốn cho các ngươi một cơ hội, cho các ngươi kiếm được đồng tiền lớn."

Tiểu Đào đem ba chén mì khác bưng tới, đặt lên bàn xong, liền nhẹ giọng nói: " chúng ta người nhà quê không có bản lĩnh lớn như vậy, cũng không nghĩ muốn kiếm quá nhiều tiền, đủ ăn đủ mặc là được rồi. khách quan mau ăn mì a, mì nguội ăn không được nữa."

Hai tỷ muội xoay người liền đi, làm Thôi Diệp thập phần buồn bực, nói đến có cơ hội kiếm tiền, người bình thường không phải là hai mắt tỏa sáng lên, thập phần tò mò sao. Hai tỷ muội này lại thực bình tĩnh, bộ dạng một chút cũng không để vào lòng, xem ra việc này có phần khó giairt quyết.

Hoắc Trầm ở cách vách đang ở cửa tiệm vội vàng rèn sắt, vừa nãy không có chú ý qua bên này. Đánh tốt một cây dao phay, ném vào thùng nước tôi lạnh, liền đúng lúc nghe được những lời này của Tiểu Đào, cảm thấy có chút không thích hợp, liền thông qua cửa nhỏ đi qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện