Hoắc Trầm vừa vào cửa, hai mắt Đỗ Bảo Trụ đã sáng rực lên, lại không có nói với hắn, mà quay đầu lại nói với Phó Lập: " hôm nay chúng ta tạm chắp vá ăn một chén mì này, ngày mai vào thành ăn một bữa no nê, chúc mừng một phen, kiếm được nhiều tiền lời như vậy, tiêu mấy chục lượng có là cái gì?"
Phó Lập vội vàng gật đầu: " đúng vậy, nói tiếp phải là đa tạ Thôi thiếu gia, mang theo ta phát tài a."
Hoắc Trầm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, đạm nhiên quay đầu nhìn về phía Tiểu Đào: " nương tử, nàng cũng cho ta một chén mì đi, ta đói bụng."
" được, chàng chờ một lát, rất nhanh thôi." Tiểu Đào ngọt ngào lên tiếng, ngữ khí nói chuyện hoàn toàn bất đồng với mấy người kia.
" tẩu tử, cũng cho ta một chén, nương ta vừa đi mua lợn cùng lão cha rồi, 10 ngày tới ta đành phải nương nhờ ở đây thôi." Trần Mẫn Đạt xách rổ của Tiểu Liễu đi vào, bên trong đã có sẵn một bao xương đã cạo tốt đương nhiên thịt lại càng còn thừa nhiều.
Tiểu Liễu vừa mới đảo xong chén mì, nhận rổ nhìn vào, liền biết hắn là đang chiếu cố chính mình. Tiểu cô nương vui mừng cười, đem chén mì vừa trộn tốt, đẩy đến trước mặt hắn: " cảm ơn ngươi, Trần đại ca, chén mì này ta còn chưa có ăn đâu, trộn rất kĩ rồi, ngươi ăn trước đi."
Trần Mẫn Đạt không chút khách khí nhận lấy, vừa ăn vừa khen: " tẩu tử, tay nghề tẩu thật tốt, Đại Trầm ca, ngươi đúng là hưởng phúc."
Thời điểm trước khi Trần Mẫn Đạt khen Tiểu Đào, Hoắc Trầm ít nhiều sẽ có chút địch ý, trong lòng luôn có điểm không yên tâm. Nhưng hiện tại, không giống nhau, Tiểu Đào đã là nương tử của hắn, hơn nữa hắn biết rõ ý định lôi kéo làm quen của tên này là gì, cũng liền cười ha hả tiếp nhận.
Bốn người bàn bên cạnh, khí thế ngút trời mà nói chuyện, đề tài đều là làm sao để phát tài, rồi khổ sở không biết tiêu tiền như thế nào. Tiểu Đào nấu tốt mì cho Hoắc Trầm, lại múc một muỗng thịt lớn, ngồi ở bên cạnh nhìn hắn ăn.
Hoắc Trầm không bị câu chuyện phát tài kia dụ hoặc, Đỗ Bảo Trụ bên cạnh đã không nhịn được nữa, mở miệng nói: " Đại Trầm, ngươi mỗi ngày rèn như vậy để làm gì? Cùng chúng ta đi vào sòng bạc Thôi gia trong thành, mấy cái đấy kiếm tiền mới nhanh."
Hoắc Trầm nhíu mày lại, không vui mà ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn một cái: " chuyện các ngươi phát tài ta nghe được, ta không có bản lĩnh lớn như thế, phát đại tài không được như ngươi. Liền ở nhà rèn sắt thôi,kiếm mấy văn tiền, rất tốt rồi."
Phó Lập theo sát nói: " rèn sắt là việc rất khổ cực, nhà chúng ta cũng không thiếu tiền, cha ta trồng một vườn trái cây, hằng năm thu hoạch cũng không tồi. Bất quá, ngươi hiện tại đã thành thân, cũng nên vì hài tử mà suy nghĩ một chút, kiếm thêm chút tiền, mới có thể cho hài tử của ngươi sống tốt hơn, có phải hay không?"
Thấy đối phương dây dưa không dứt, Hoắc Trầm liền tức giận, cười lạnh: " chính là vì hài tử suy nghĩ nên mới không thể đi đánh bạc đấy, ngươi cho rằng ta chưa hiểu việc đời hả, không biết rằng bài bạc thì táng gia bại sản là chuyện sớm muộn hay sao?"
Thôi đại thiếu biểu tình hơi giật mình, từ khi đến Đại Doanh trấn mở rộng làm ăn, lần đầu tiên hắn gặp được một người sáng suốt. Trong lòng hắn biết người bình tĩnh như vậy, không dễ dàng bị thuyết phục, đơn giản là cười ha hả: " nếu không phải thấy trấn này hợp ý ta, ta cũng không đem chuyện tốt này nói ra cho các ngươi, nếu vị huynh đệ này không tín nhiệm ta, vậy quên đi, có rất nhiều người đang muốn phát tài đấy."
Hai bên không hợp ý, vốn dĩ là có thể tan rã trong yên lặng, chính là, người vẫn luôn trầm mặc là Phùng Mãn lại đột nhiên quay đầu ra nói: " ngươi có phải không dám hay không? Là không có tiền hay là hèn nhát?"
Nguyên là hắn đưa lưng về phía bên này, Hoắc Trầm không có để ý đến hắn, giờ phút này Hoắc Trầm nhìn chăm chú vao hắn, thì ra là tên muốn chiếm lấy Tiểu Đào lúc trước, còn chèn ép cha vợ.
Hoắc Trầm liền đứng lên, bước hai bước lớn đến cạnh Phùng Mãn, tay to đưa ra, túm lấy cổ áo Phùng Mãn.
Phùng Mãn bị dọa đến mức trên mặt không còn tia huyết sắc, dư quang khóe mắt liếc nhìn ba người ngồi còn lại, mới âm thầm kiên định một chút, bên hắn mới là bên nhiều người, phỏng chừng tên thợ rèn này cũng không dám làm gì, liền run rẩy nói: " ngươi...ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ bị ta nói trúng rồi?"
" phi!" Hoắc Trầm không khách khí mà phun cho hắn một ngụm, giống như diều hầu quắp lấy gà con, xách theo Phùng Mãn ra tới cửa, sau đó ném thẳng hắn ra đường: " ngươi cút xa cho ta một chút, nhà này không chào đón ngươi, loại người như ngươi không xứng ngồi đây ăn mì tiệm này."
Phùng Mãn cả người đều là thịt, ở trước mặt Hoắc Trầm cao lớn không có chút sức lực đánh trả lại. Bị ném trên đường, lảo đảo vài bước, liền ngã ngồi xuống đất. Bị người đi đường nhìn, lập tức thấy rất mất mặt, chỉ vào Hoắc Trầm chửi: " tên thợ rèn kia, tiểu gia đến nhà ngươi ăn là để mắt tới ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ đánh người."
Hoắc Trầm giơ nắm đấm lên, trừng mắt với Phùng Mãn: " ngươi còn chưa chịu cút đi? Còn không cút đi, có tin ta đấm chết ngươi không?""
Tiểu Đào thật sự sợ hắn đánh người, vội vàng đi ra, lặng lẽ kéo tay áo hắn, không muốn cho hắn động thủ.
Phùng Mãn đau mông đến mức nhe răng nhếch miệng, thấy Hoắc Trầm muốn động thủ đánh thật, vội vàng té ngãn xuống lại đứng dậy, bỏ chạy trối chết.
Thôi Diệp đứng lên, hai tùy tùng bên cạnh vội vàng đuổi kịp, Tiểu Liễu buông đũa, đi nhanh tới cửa chặn lại: " này, mấy người còn chưa có trả tiền, tất cả hết 20 văn tiền, thiếu 1 xu cũng không thể đi."
Phó Lập hừ lạnh một tiếng: " người của chúng ta đều bị đánh, còn lại trả ngươi tiền?"
Tiểu Liễu hất cằm lên, so với lúc nãy giọng lại càng cao hơn: " hừ! Phùng Mãn bị đánh, đó là do hắn đáng đời! Còn dám khiêu khích tỷ phu của ta? Đánh hắn là một chuyện, ăn mì lại là chuyện khác, nhìn chén của các ngươi đi, nước cũng húp cạn rồi kìa, còn không biết xấu hổ ăn quỵt? Vừa rồi không phải nói phát đại tài sao? sao lại có 20 văn tiền cũng tiếc bỏ ra vậy?"
Ngữ khí Tiểu Liễu sắc bén, giống như dao nhọn mà bay đến. Không chờ 3 nam nhân đối diện nói chuyện, bên cạnh đã có người vỗ tay: " hảo, hảo, một tiểu nha đầu xuất sắc, nếu mấy cô nương trong thành đều giống như ngươi thì chắc chắn sẽ không bị khi dễ đâu."
Tiểu Liễu kinh ngạc nhìn qua, thấy trước cửa hai thiếu niên áo gấm, mặt mày hiên lãng, cùng khí chất ba người còn lại bất đồng. ấn tượng đầu tiên cho người ta cảm thấy họ không phải người xấu, cho nên Tiểu Liễu cũng không nói ra mấy lời khó nghe, nhưng vẫn dùng ánh mắt đề phòng mà nhìn một lượt hai thiếu niên mới vào cửa này, không biết rằng lời họ vừa nói chính là nói mát.
Thôi đại thiếu gia vừa nhìn thấy hai người này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cười gượng hai tiếng, chắp tay nói: " Cố thiếu gia, Hoàng thiếu gia, hạnh ngộ hạnh ngộ! Không nghĩ tới ta chân trước vừa tới trấn này, các người thế nhưng cũng đuổi theo tới."
Hoàng Bằng khinh thường nhìn hắn mà ngắt lời: " chúng ta đuổi theo chân ngươi? Chúng ta là tìm thợ rèn đại ca có việc, ngươi muốn gieo tại họa thì tìm người khác mà gieo đi, đừng tới đây trêu chọc bằng hữu của chúng ta."
Mặt Thôi Diệp trầm xuống: " nhìn ngươi nói này, cái gì mà tai họa chứ? Ta là có ý tốt muốn giúp hắn kiếm tiền, được thôi, con đường phát tài này các ngươi coi thường. Chỉ có thể ngươi đi dương quan của người, ta đi cầu độc mộc của ta."
Thôi Diệp móc ra 20 văn tiền căm giận vứt cho Tiểu Liễu, mang theo người rời đi.
Hoắc Trầm lúc này mới nghi hoặc mà nhìn về phía Hoàng Bằng: " các ngươi sao lại tới đây? Hôm nay là ngày gì vậy? Người trong thành lại tới trấn nhỏ này họp chợ."
Hoàng Bằng cười ha ha: " chúng ta cũng không phải tới họp chợ, là tới cửa tìm ngươi. Cố Thừa Nam vẫn luôn nhớ thương bảo kiếm của ngươi đâu, vừa qua tết Nguyên Tiêu, liền ra roi thúc ngựa tìm ta, muốn tìm ngươi đánh một thanh bảo kiếm."
Cố Thừa Nam ở bên cạnh mỉm cười gật đầu: " đúng vậy! Thợ rèn đại ca, thời điểm ăn tết nhị thúc ta về nhà, ta cho thúc nhìn xem bảo kiếm của Hoàng Bằng, hắn nói kiếm này thiên kim khó cầu, ngươi lại chỉ bán cho hắn 300 lượng, thật sự quá trượng nghĩa. Hắn nói ấn theo tay nghề của ngươi, chẳng sợ không có thêm huyền thiết, chỉ đánh ra một thanh tinh cương bảo kiếm so ra còn hơn kiếm sư làm ra, cho nên ta cố ý tới đây thỉnh ngươi đánh cho ta một thanh kiếm tốt."
Tay nghề được tán thưởng, Hoắc Trầm rất cao hứng, đem chuyện không vui khi nãy vứt ra sau đầu, mời hai người vào cửa.
Trần Mẫn Đạt ăn xong một chén mì đứng lên: " Đại Trầm ca, ta vừa rồi thấy ngươi không đáp ứng bọn họ, liền không nói thẳng. Cái tên Thôi thiếu gia kia nhân phẩm không ra gì a, trong nhà mở sòng bạc, chuyên môn hãm hại lừa gạt người khác. Bọn Bảo Trụ bị hắn lừa gạt u mê rồi, ngươi chờ xem đi, sớm muộn gì họ cũng bị lừa tới táng gia bại sản."
Hoắc Trầm gật đầu: " ừ, chúng ta đều là người sống thành thật, dựa vào chút tay nghề kiếm chút tiền đủ sống thôi, cũng không tính toán một đêm phất lên. Những chuyện ăn nhậu bài bạc này, vẫn là không dính tới là tốt nhất, miễn cho bị người ta bán còn đếm tiền cho người ta."
Hoàng Bằng nhiệt tình vỗ vai Trần Mẫn Đạt: " vị huynh đài này không tồi nha, rất có kiến thức."
Trần Mẫn Đạt cũng vỗ lại tay hắn: " ngươi cũng không tồi, thời điểm ta ở trong thành đọc sách cũng có gặp qua ngươi, ngươi ở trên phố đang đánh một tên lưu manh vô lại."
Hoàng Bằng vừa nghe thấy sự tích anh hùng của mình liền lập tức hăng hái vô cùng, quơ chân múa tay, bắt đầu đem chuyện bản thân trải qua kể lại tỉ mỉ một lần.
Tiểu Liễu ở bên cạnh nghe được, thì ra thiếu gia trong thành cũng có người tốt không khinh nam bá nữ, lại còn chính trực dũng cảm: " thì ra ngươi chính là nhị thiếu gia nhà giàu kia, thật không nghĩ tới ngươi lại là một người trượng nghĩa như vậy."
Hoàng Bằng vui mừng nhất chính là chuyện có ngươi khen hắn, đặc biệt lại là cô nương trước mắt này khen, hăng hái hẳn lên: " ngươi cũng không tồi nha, miệng lưỡi rất lợi hại, ta rất thưởng thức cô nương như ngươi vậy, linh khí lanh lợi không chịu khuất phục."
Cố Thừa Nam cùng Hoắc Trầm tỉ mỉ nói lên thanh bảo kiếm của mình muốn có như thế nào, Tiểu Liễu cùng Hoàng Bằng càng nói càng hăng, ngồi vào bàn bát tiên, nhiệt liệt thảo luận chuyện trong thành. Tiểu Liễu mặt mũi hâm mộ nói: " ta lớn như vậy, còn chưa có vào trong thành lần nào đâu, năm nay nhất định ta sẽ vào chơi một lần."
" được a, ngươi muốn vào trong thành, liền tới tìm ta đi, thợ rèn đại ca biết rõ đấy, ta dẫn ngươi đi xem bảo bối trân quý, có đá mắt mèo Tây Vực, trân châu đen Hải Nam, còn có đá kim cương đặc biệt cứng nữa, rất sáng rất đẹp. Ta vốn dĩ muốn đem nó đập nát ra, rồi khảm lên vỏ kiếm, chính là nó quá cứng, căn bản đập không được."
Tiểu Liễu hai mắt phát sáng nhìn Hoàng Bằng, lần đầu tiên biết được thiên hạ có thứ thú vị như vậy. Tiểu cô nương nhà nông, sinh ra một loại xúc động muốn như thiếu gia Hoàng gia, muốn đi ra ngoài ngao du ngũ hồ tứ hải.
" cạch!" một tiếng giòn vang, là Trần Mẫn Đạt đem đũa ném trên mặt bàn, thở phì phò nói một câu: " hừ, ta không quen với bạch nhãn lang!"
bạch nhãn lang (白眼狼) — hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.
Tâm sự tuổi hồng: hôm nay bất chợt nghĩ đến thử tìm truyện Tiểu Đào, truyện mình edit xem nà có tìm thấy trên chú gg không, thì thấy có khá nhiều trang truyện lấy về, nhưng mà đấy cũng bình thường ( điều hiển nhiên không thể thiếu được). Nhưng mị lại thấy có một bạn có đăng và bê nguyên chỗ văn án, thêm cả mấy cái kaomoji về luôn, kèm theo 20 chương đầu, (và 50 chương sau là của bạn đó tự làm), có ghi nguồn là lấy từ truyenfun về, ok mị cũng lên truyenfun tìm trang có ghi ng edit là shitbaydaytroi đấy chính là mị. Nhưng khi bê về nhà bạn ấy lại k thèm ghi nguồn là mị vô dù nó khá nà lù lù ở đó.
Mị khá là dễ tính chả sao cả, bê về cx được. Nhưng ở chương thứ 20 ( của mị làm) có một bạn cmt khen truyện thì bạn ấy vào trả lời " tớ edit có mỗi cậu đọc thôi"
Mị tính hỏi nhưng lại thôi, nhỡ như bạn ấy nghĩ con lợn nhựa m cũng đi đăng lại truyện của người ta đấy thôi. Thì lại chán, nên đành rút lui về nhà tâm sự một chút.
( hoặc cx có thể tâm hồn này k tốt nên suy bụng ta ra bụng người câu trên)
Haizz gắt gỏng như vậy có lẽ là do dạo này thức đêm nhiều tâm sinh lí thay đổi rồi. Trán mọc một chùm mụn (╥﹏╥)
Có lẽ cố gắng xong sớm hai bộ này rồi nghỉ một thời gian cho mụn nó xẹp xuống thôi.....
Danh sách chương