Nàng cảm thấy làn da nàng rất tốt, chắc là do khi còn nhỏ mỗi ngày đều uống sữa đậu nành.
Đợi lát nữa lấy một chén sữa đậu nành cho bọn nhỏ, nàng cũng phải uống cùng.
Lý thái nãi nãi nhìn thấy Liễu Phán Nhi vẫn luôn bận rộn ở trong sân, thì cực kỳ tò mò, nhàn rỗi không có việc gì, khóa cửa trúc trong nhà lại, mang theo hai cháu trai cháu gái cùng nhau lại đây xem.
Liễu Phán Nhi phải làm nhiều cơm như vậy, Lý thái nãi nãi muốn tới hỗ trợ, không làm được việc nặng, nhưng còn có thể nhóm lửa, nhặt raul
Lý thái nãi nãi lại đây, nhìn thấy Liễu Phán Nhi đang dùng sức ép băng gạc, bên trong không ngừng có nước màu trắng ngà chảy ra.
Lý thái nãi nãi tò mò, hỏi: "*ợ Nguyên Thanh, ngươi làm gì vậy?"
Liễu Phán Nhi thấy Lý thái nãi nãi lại đây, cười ha hả trả lời: "Nãi nãi, ta đang làm đậu hũ đâu, chờ một lát nhé. Lát nữa cho ngài và bọn nhỏ uống, uống ngon lắm ạ."
Lý thái nãi nãi đến nay vẫn nhớ mãi không quên với món đậu nành nấu móng heo, nghe thấy có đậu nành thì hỏi: "Ngon giống đậu nành nấu móng heo không?"
Lý Tiểu Bảo thấy không cần nhóm lửa thì cầm nhánh cây, luyện tập viết chữ trên mặt đất.
"Vợ Nguyên Thanh, ngươi là người đáng tin, ngươi nói ta sẽ tin. Lý thái nãi nãi cười, bà ấy không còn răng nên âm thanh khi nói chuyện cũng có chút mơ hồ không rõ.
"Vậy được, việc này ta làm được." Lý thái nãi nãi cười nói, ngồi trên ghế trong bếp cách đó không xa bắt đầu nhóm lửa.
Liễu Phán Nhi đổ sữa đậu nành vào nồi to, đầy một nồi: "Nãi nãi, người giúp ta nấu nước nhé."
Chẳng qua cái này cũng không ảnh hưởng đến sự hiền từ và lương thực của Lý thái nãi nãi.
Lý Nam ham chơi, đi theo đồng bọn nhỏ chơi đùa ở trong sân.
Liễu Phán Nhi sửng sốt, sau đó cười cười: "Hương vị không giống nhau, nhưng ăn ngon giống nhau. Hiện tại ta nói với người, người cũng không tin, lát nữa có thể ăn rồi."
Lý thái nãi nãi cười cười, gật đầu: "Ngửi thấy mùi rồi, hơn nữa ta vừa rồi còn thấy ngươi bỏ đường. Đó là đồ đắt đó, đương nhiên ăn ngon rồi." Liễu Phán Nhi không ngừng dùng muỗng quấy, hơn nữa nhắc nhở Lý thái nãi nãi nhóm lửa như thế nào.
Liễu Phán Nhi vào trong phòng cầm cái bát lớn thả đường vào bên trong, chờ đến khi sữa đậu nành sôi, lúc này mới múc một ít đậu nành đổ vào trong bát: "Nãi nãi, đây là sữa đậu nành, uống ngon lắm ạ."
Liễu Phán Nhi thấy tiên trong nhà nhiều thêm một chút, nên mua giấy và bút mực. Không cần biết là khi nào, đọc sách cực kỳ cần thiết. Có thể thi đậu công danh đương nhiên là tốt nhất, có thể vượt tâng cấp, từ dân chúng bình thường trở thành quan viên.
Liễu Phán Nhi trải vải trắng mịn lên trên cái sọt không, sau đó cẩn thận đổ nước muối chứa thạch cao vào sữa đậu nành đã đun sôi. Một cái tay khác không ngừng câm muỗng quấy.
Liễu Phán Nhi chưa từng giải thích nhiều, múc sữa đậu nành này đặt lên trên bàn trúc, nguội đợi lát nữa rồi lại uống.
Hiện tại nàng đang bận dùng nước thạch cao làm đậu phụ.
Ngọt chính là đồ ăn ngon, đây là lời giải thích của bá tánh nghèo khổ với đồ ăn ngon.
Lý thái nãi nãi tò mò nên đứng lên xem.
Chỉ thấy sữa đậu nành trong nồi thực sự đóng thành từng mảnh màu trắng, hơn nữa khi Liễu Phán Nhi khuấy thì càng lúc càng nhiều, toàn bộ nồi được bao phủ bởi những thứ màu trắng.
Chờ đến khi cục đá ép nước còn lại trong đó ra, làm thành đậu hũ.
Liễu Phán Nhi nhanh chóng vuốt phẳng đậu phụ mềm trong vải rồi bọc nó lại, dùng một tấm gỗ và ấn một hòn đá khác đậy nó lại.
Lý thái nãi nãi muốn hỏi thêm, nhưng nhìn thấy cái trán của Liễu Phán Nhi đổ mồ hôi, hơn nữa nàng đang bận rộn quấy cái nồi màu trắng, còn vội vàng dùng muỗng nhét đầy những thứ màu trắng này vào trong một cái sọt lớn phủ băng gạc nên bà thôi.
Liễu Phán Nhi có chút mệt, Lý Nam cầm khăn nhỏ đến, lau mồ hôi cho mẫu thân: "Nương, người nhìn xem đầu người toàn mồ hôi kìa, A Nam lau cho người."
Liễu Phán Nhi cong môi cười, ngồi xổm xuống nghiêng đầu để Lý Nam lau mồ hôi cho nàng: "Cảm ơn A Nam, đi thôi, sữa đậu nành nương làm xong rồi, chúng ta đi uống sữa đậu nành ngọt."
Lúc này, Lý thái nãi nãi cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: "Vợ Nguyên Thanh, tấm vải kia bọc cái gì đó? Nước sốt kia sao lại đột nhiên biến thành màu trắng như thế? Còn tạo thành từng miếng trông khá xinh đẹp."
Liễu Phán Nhi trả lời: "Nãi nãi, ta đang làm đậu hũ. Mềm mại, núng nính. Cho dù là nấu canh hay là nấu ăn đều cực kỳ ngon."
Vừa nghe đến "mềm, Lý thái nãi nãi lập tức thấy vừa lòng: "Mềm tốt lắm, hiện tại ta không có răng. Ăn rau xanh còn phải thái ra, ăn vào trong miệng chỉ có thể mấm mấm. Ai, ăn cũng không có vị, cực kỳ nhớ tuổi trẻ có răng, ăn cái gì cũng ngonl"
Liễu Phán Nhi bưng một cốc sữa đậu nành lại đây: "Nãi nãi, mau uống một ngụm đi, mùi vị khá ngon."
Bọn nhỏ mỗi người một bát, Liễu Phán Nhi và Lý thái nãi nãi một người một bát lớn, uống sữa đậu nành thơm ngon.
Lý thái nãi nãi khen ngợi: "Uống ngon lắm, vừa thơm lại vừa ngọt."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, không có sữa bò, xay đậu làm sữa đậu nành uống, hiệu quả bồi bổ cơ thể không tồi lắm, cực kỳ tốt."
Lúc này Lý thái nãi nãi càng vừa lòng đối với việc hàng ngày con dâu Chu Thúy Hoa thân thiết với Liễu Phán Nhi. Hơn nữa người con dâu này còn kiên quyết không chiếm tiện nghi của vợ Nguyên Thanh, cho nên quan hệ với Liễu Phán Nhi càng ngày càng tốt.
Lý thái nãi nãi cũng cảm thấy về nhà không thú vị, ở bên này còn có thể hỗ trợ việc trông bọn nhỏ.
Mặt mày Lý thái nãi nãi hớn hở, âm thầm cảm kích Liễu Phán Nhi.
Cháu gái và cháu trai nhà Lý thái nãi nãi cũng học tập theo. Đứa nhỏ chỉ cần muốn học đều học rất nhanh. Dưới sự làm mẫu của Lý Tiểu Bảo, mấy đứa nhỏ học rất nghiêm túc.
Sau khi Liễu Phán Nhi thu dọn đồ trong nhà thì bắt đầu dạy đứa nhỏ biết chữ.
Liễu Phán Nhi của thôn Lý gia biết chữ, đứa nhỏ muốn học tập muốn biết chữ, phải học cùng Liễu Phán Nhi. Bên ngoài dần nóng lên, Liễu Phán Nhi bắt đầu thu dọn đồ bên ngoài, bắt đầu đón Lý thái nãi nãi vào sơn động mát mẻ.
Lý thái nãi nãi lại hỗ trợ nhóm lửa, bọn nhỏ cũng muốn làm, chẳng qua bị Liễu Phán Nhi đuổi về: "Bên ngoài nóng, các con ở bên trong mát mẻ hơn. Những thứ vừa dạy cho các con, nhanh chóng lại ôn tập một chút ởđi."
Tâm trạng của Liễu Phán Nhi cực kỳ tốt, có bỉm rồi, tuy rằng có chút nóng nhưng không cần lo lắng bị tràn hay là làm dơ quần áo.
Liễu Phán Nhi nhìn mặt trời càng ngày càng cao, bắt đầu vo gạo làm cơm.
Vợ Nguyên Thanh cũng không chiếm tiện nghi của người khác, hơn nữa còn có bản lĩnh. Nhà bọn họ bỏ ra sức lực, Liễu Phán Nhi bỏ ra chủ ý, cùng nhau kiếm tiền sống những ngày tháng tốt lành.
Nghe thấy Lý thái nãi nãi nói như vậy thì tâm trạng của Liễu Phán Nhi càng thêm sung sướng.
Liễu Phán Nhi không thèm để ý cười cười: "Nãi nãi, ta không thèm để ý được mất, ta chỉ cảm thấy con người không thể sống mơ màng hồ đồ, cũng không thể sống uất ức hèn nhát. Trước kia ta không đúng sau đó cũng sửa lại rồi. Hiện tại bọn nhỏ không có cha mẹ chồng xúi giục, bọn nhỏ cũng thân thiết với ta, cũng hiểu cho ta. Tuy rằng cuộc sống cực khổ, nhưng cũng xứng đáng."
"Đúng!" Lý thái nãi nãi gật đầu: "Khổ không đáng sợ, sợ cuộc sống không có hi vọng thôi. Hai cha mẹ chồng kia của ngươi đối xử quá tốt với bản thân nhưng lại đối xử quá nghiêm khắc với người khác. Dù sao sau này, mọi người cũng không ở cùng nhau. Chúng ta ổn định ở chỗ này trôi qua cuộc sống nhỏ của chúng ta."
Nhìn Liễu Phán Nhi tận tâm yêu quý đứa nhỏ, Lý thái nãi nãi cảm khái: "Vợ Nguyên Thanh, ngươi thật là tốt."
Đúng lúc này, Lý Đại Canh và vợ của hắn mang cái bàn lại đây, đây là bàn vuông bốn thước do Liễu Phán Nhi đặt: "Vợ Nguyên Thanh, ta làm xong bàn nhà ngươi rồi này, ngươi nhìn xem được không?”
Đợi lát nữa lấy một chén sữa đậu nành cho bọn nhỏ, nàng cũng phải uống cùng.
Lý thái nãi nãi nhìn thấy Liễu Phán Nhi vẫn luôn bận rộn ở trong sân, thì cực kỳ tò mò, nhàn rỗi không có việc gì, khóa cửa trúc trong nhà lại, mang theo hai cháu trai cháu gái cùng nhau lại đây xem.
Liễu Phán Nhi phải làm nhiều cơm như vậy, Lý thái nãi nãi muốn tới hỗ trợ, không làm được việc nặng, nhưng còn có thể nhóm lửa, nhặt raul
Lý thái nãi nãi lại đây, nhìn thấy Liễu Phán Nhi đang dùng sức ép băng gạc, bên trong không ngừng có nước màu trắng ngà chảy ra.
Lý thái nãi nãi tò mò, hỏi: "*ợ Nguyên Thanh, ngươi làm gì vậy?"
Liễu Phán Nhi thấy Lý thái nãi nãi lại đây, cười ha hả trả lời: "Nãi nãi, ta đang làm đậu hũ đâu, chờ một lát nhé. Lát nữa cho ngài và bọn nhỏ uống, uống ngon lắm ạ."
Lý thái nãi nãi đến nay vẫn nhớ mãi không quên với món đậu nành nấu móng heo, nghe thấy có đậu nành thì hỏi: "Ngon giống đậu nành nấu móng heo không?"
Lý Tiểu Bảo thấy không cần nhóm lửa thì cầm nhánh cây, luyện tập viết chữ trên mặt đất.
"Vợ Nguyên Thanh, ngươi là người đáng tin, ngươi nói ta sẽ tin. Lý thái nãi nãi cười, bà ấy không còn răng nên âm thanh khi nói chuyện cũng có chút mơ hồ không rõ.
"Vậy được, việc này ta làm được." Lý thái nãi nãi cười nói, ngồi trên ghế trong bếp cách đó không xa bắt đầu nhóm lửa.
Liễu Phán Nhi đổ sữa đậu nành vào nồi to, đầy một nồi: "Nãi nãi, người giúp ta nấu nước nhé."
Chẳng qua cái này cũng không ảnh hưởng đến sự hiền từ và lương thực của Lý thái nãi nãi.
Lý Nam ham chơi, đi theo đồng bọn nhỏ chơi đùa ở trong sân.
Liễu Phán Nhi sửng sốt, sau đó cười cười: "Hương vị không giống nhau, nhưng ăn ngon giống nhau. Hiện tại ta nói với người, người cũng không tin, lát nữa có thể ăn rồi."
Lý thái nãi nãi cười cười, gật đầu: "Ngửi thấy mùi rồi, hơn nữa ta vừa rồi còn thấy ngươi bỏ đường. Đó là đồ đắt đó, đương nhiên ăn ngon rồi." Liễu Phán Nhi không ngừng dùng muỗng quấy, hơn nữa nhắc nhở Lý thái nãi nãi nhóm lửa như thế nào.
Liễu Phán Nhi vào trong phòng cầm cái bát lớn thả đường vào bên trong, chờ đến khi sữa đậu nành sôi, lúc này mới múc một ít đậu nành đổ vào trong bát: "Nãi nãi, đây là sữa đậu nành, uống ngon lắm ạ."
Liễu Phán Nhi thấy tiên trong nhà nhiều thêm một chút, nên mua giấy và bút mực. Không cần biết là khi nào, đọc sách cực kỳ cần thiết. Có thể thi đậu công danh đương nhiên là tốt nhất, có thể vượt tâng cấp, từ dân chúng bình thường trở thành quan viên.
Liễu Phán Nhi trải vải trắng mịn lên trên cái sọt không, sau đó cẩn thận đổ nước muối chứa thạch cao vào sữa đậu nành đã đun sôi. Một cái tay khác không ngừng câm muỗng quấy.
Liễu Phán Nhi chưa từng giải thích nhiều, múc sữa đậu nành này đặt lên trên bàn trúc, nguội đợi lát nữa rồi lại uống.
Hiện tại nàng đang bận dùng nước thạch cao làm đậu phụ.
Ngọt chính là đồ ăn ngon, đây là lời giải thích của bá tánh nghèo khổ với đồ ăn ngon.
Lý thái nãi nãi tò mò nên đứng lên xem.
Chỉ thấy sữa đậu nành trong nồi thực sự đóng thành từng mảnh màu trắng, hơn nữa khi Liễu Phán Nhi khuấy thì càng lúc càng nhiều, toàn bộ nồi được bao phủ bởi những thứ màu trắng.
Chờ đến khi cục đá ép nước còn lại trong đó ra, làm thành đậu hũ.
Liễu Phán Nhi nhanh chóng vuốt phẳng đậu phụ mềm trong vải rồi bọc nó lại, dùng một tấm gỗ và ấn một hòn đá khác đậy nó lại.
Lý thái nãi nãi muốn hỏi thêm, nhưng nhìn thấy cái trán của Liễu Phán Nhi đổ mồ hôi, hơn nữa nàng đang bận rộn quấy cái nồi màu trắng, còn vội vàng dùng muỗng nhét đầy những thứ màu trắng này vào trong một cái sọt lớn phủ băng gạc nên bà thôi.
Liễu Phán Nhi có chút mệt, Lý Nam cầm khăn nhỏ đến, lau mồ hôi cho mẫu thân: "Nương, người nhìn xem đầu người toàn mồ hôi kìa, A Nam lau cho người."
Liễu Phán Nhi cong môi cười, ngồi xổm xuống nghiêng đầu để Lý Nam lau mồ hôi cho nàng: "Cảm ơn A Nam, đi thôi, sữa đậu nành nương làm xong rồi, chúng ta đi uống sữa đậu nành ngọt."
Lúc này, Lý thái nãi nãi cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: "Vợ Nguyên Thanh, tấm vải kia bọc cái gì đó? Nước sốt kia sao lại đột nhiên biến thành màu trắng như thế? Còn tạo thành từng miếng trông khá xinh đẹp."
Liễu Phán Nhi trả lời: "Nãi nãi, ta đang làm đậu hũ. Mềm mại, núng nính. Cho dù là nấu canh hay là nấu ăn đều cực kỳ ngon."
Vừa nghe đến "mềm, Lý thái nãi nãi lập tức thấy vừa lòng: "Mềm tốt lắm, hiện tại ta không có răng. Ăn rau xanh còn phải thái ra, ăn vào trong miệng chỉ có thể mấm mấm. Ai, ăn cũng không có vị, cực kỳ nhớ tuổi trẻ có răng, ăn cái gì cũng ngonl"
Liễu Phán Nhi bưng một cốc sữa đậu nành lại đây: "Nãi nãi, mau uống một ngụm đi, mùi vị khá ngon."
Bọn nhỏ mỗi người một bát, Liễu Phán Nhi và Lý thái nãi nãi một người một bát lớn, uống sữa đậu nành thơm ngon.
Lý thái nãi nãi khen ngợi: "Uống ngon lắm, vừa thơm lại vừa ngọt."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, không có sữa bò, xay đậu làm sữa đậu nành uống, hiệu quả bồi bổ cơ thể không tồi lắm, cực kỳ tốt."
Lúc này Lý thái nãi nãi càng vừa lòng đối với việc hàng ngày con dâu Chu Thúy Hoa thân thiết với Liễu Phán Nhi. Hơn nữa người con dâu này còn kiên quyết không chiếm tiện nghi của vợ Nguyên Thanh, cho nên quan hệ với Liễu Phán Nhi càng ngày càng tốt.
Lý thái nãi nãi cũng cảm thấy về nhà không thú vị, ở bên này còn có thể hỗ trợ việc trông bọn nhỏ.
Mặt mày Lý thái nãi nãi hớn hở, âm thầm cảm kích Liễu Phán Nhi.
Cháu gái và cháu trai nhà Lý thái nãi nãi cũng học tập theo. Đứa nhỏ chỉ cần muốn học đều học rất nhanh. Dưới sự làm mẫu của Lý Tiểu Bảo, mấy đứa nhỏ học rất nghiêm túc.
Sau khi Liễu Phán Nhi thu dọn đồ trong nhà thì bắt đầu dạy đứa nhỏ biết chữ.
Liễu Phán Nhi của thôn Lý gia biết chữ, đứa nhỏ muốn học tập muốn biết chữ, phải học cùng Liễu Phán Nhi. Bên ngoài dần nóng lên, Liễu Phán Nhi bắt đầu thu dọn đồ bên ngoài, bắt đầu đón Lý thái nãi nãi vào sơn động mát mẻ.
Lý thái nãi nãi lại hỗ trợ nhóm lửa, bọn nhỏ cũng muốn làm, chẳng qua bị Liễu Phán Nhi đuổi về: "Bên ngoài nóng, các con ở bên trong mát mẻ hơn. Những thứ vừa dạy cho các con, nhanh chóng lại ôn tập một chút ởđi."
Tâm trạng của Liễu Phán Nhi cực kỳ tốt, có bỉm rồi, tuy rằng có chút nóng nhưng không cần lo lắng bị tràn hay là làm dơ quần áo.
Liễu Phán Nhi nhìn mặt trời càng ngày càng cao, bắt đầu vo gạo làm cơm.
Vợ Nguyên Thanh cũng không chiếm tiện nghi của người khác, hơn nữa còn có bản lĩnh. Nhà bọn họ bỏ ra sức lực, Liễu Phán Nhi bỏ ra chủ ý, cùng nhau kiếm tiền sống những ngày tháng tốt lành.
Nghe thấy Lý thái nãi nãi nói như vậy thì tâm trạng của Liễu Phán Nhi càng thêm sung sướng.
Liễu Phán Nhi không thèm để ý cười cười: "Nãi nãi, ta không thèm để ý được mất, ta chỉ cảm thấy con người không thể sống mơ màng hồ đồ, cũng không thể sống uất ức hèn nhát. Trước kia ta không đúng sau đó cũng sửa lại rồi. Hiện tại bọn nhỏ không có cha mẹ chồng xúi giục, bọn nhỏ cũng thân thiết với ta, cũng hiểu cho ta. Tuy rằng cuộc sống cực khổ, nhưng cũng xứng đáng."
"Đúng!" Lý thái nãi nãi gật đầu: "Khổ không đáng sợ, sợ cuộc sống không có hi vọng thôi. Hai cha mẹ chồng kia của ngươi đối xử quá tốt với bản thân nhưng lại đối xử quá nghiêm khắc với người khác. Dù sao sau này, mọi người cũng không ở cùng nhau. Chúng ta ổn định ở chỗ này trôi qua cuộc sống nhỏ của chúng ta."
Nhìn Liễu Phán Nhi tận tâm yêu quý đứa nhỏ, Lý thái nãi nãi cảm khái: "Vợ Nguyên Thanh, ngươi thật là tốt."
Đúng lúc này, Lý Đại Canh và vợ của hắn mang cái bàn lại đây, đây là bàn vuông bốn thước do Liễu Phán Nhi đặt: "Vợ Nguyên Thanh, ta làm xong bàn nhà ngươi rồi này, ngươi nhìn xem được không?”
Danh sách chương