Vì kiếm nhiều tiền, mua nhiều thịt ăn, Lý Đại Canh mang theo nhi tử không ngừng làm thợ mộc sống.
Liễu Phán Nhi kiểm tra bàn gõ, gật đầu: "Tay nghề chú Đại Canh tốt thật đấy, cái bàn này làm không tồi đâu. Các người chờ một lát, ta trả lại tiền dư cho các người."
"Không vội. Lý Đại Canh khách sáo nhưng cũng không đi.
Vợ của Lý Đại Canh nhìn thấy Lý thái nãi nãi cũng ở đây thì cười hỏi: "Đại nương, người không ở nhà trông cửa, người đến đây làm gì vậy? Nhà người không cần nấu cơm sao?"
Lý thái nãi nãi cười cười: "Hai nhà chúng ta lại bắt đầu cùng nhau khai khẩn, ăn cơm cũng là ăn cùng nhau.”
Nghe thấy lời này, vợ của Lý Đại Canh sửng sốt: "Đại nương, nhà các người có đất nhiều nhất, sao lại muốn khai khẩn nữa? Hiện tại dưa gang nhà các người bán tốt như vậy, kiếm nhiều tiên như thế, còn vất vả làm cái gì!"
Lý thái nãi nãi nghe thấy lời này, cũng chỉ nhàn nhạt cười cười: "Ta cũng thương đứa nhỏ vất vả, ở nơi trời xa đất lạ, chỉ có thể khổ cực làm thôi. Hơn nữa ai lại ghét bỏ trong nhà có nhiều đất chứ? Hiện tại ruộng lúa dưa ngoài ruộng đều không quá bận, đi khai khẩn đất hoang nhiều hơn vậy. Hai năm lại không thu thuế, cho dù đất có mọc đầy cỏ thì cũng có thể dùng để bón cho heo ăn, cũng không thể uổng phí”
Liễu Phán Nhi cũng gật đầu, đưa tiền làm bàn gỗ dư cho vợ của Lý Đại Canh: "Chú Đại Canh và con nhà các người có tay nghề thợ mộc, không thể làm ruộng, cho nên cho dù khai khẩn đất, các người cũng không trồng được. Nhưng mà chúng ta không giống nhau nha, không có tay nghề, dựa vào sản lượng ngoài ruộng."
Liễu Phán Nhi nghĩ nhà nàng phụ trách nấu cơm, cũng phải làm tốt đồ ăn, trấn Bạch Sa cách khá xa, không thể mỗi ngày đều đi chợ mua thịt, như vậy cũng chỉ có thể bắt cá và lươn, cá tôm linh tinh nhiều thôi.
Nàng ấy khiêm tốn cười nói: "Đều vì tiền mà phải vất vả, cũng vì kiếm cái ăn nước uống thôi. Vậy các người cùng nhau khai khẩn, thì chia như thế nào?"
"Vậy được, có hạt giống các người tới đổi nhé." Lý thái nãi nãi cũng không ngốc, sao phải cho không chứ. Ngày thường bọn họ tiêu tiên hoặc là lấy một số đồ trúc với sàng trúc đổi lại, nhà Lý Đại Canh này cũng phải đổi đồ với bọn họ.
Nghe thấy lời này, vợ của Lý Đại Canh cực kỳ khiếp sợ, quan hệ của nhà thôn trưởng và nhà Lý Nguyên Thanh thật tốt: “Ai u, đại nương, sau này hai nhà các người trồng cái gì, thì nói với chúng ta, chúng ta cũng muốn phát tài chút."
Lý thái nãi nãi cười cười, cướp lời nói: "Đương nhiên là mỗi nhà một nửa, tuy rằng người nhà ta nhiều, nhưng vợ Nguyên Thanh, cũng không để chúng ta chịu thiệt, quản lý cơm, cháo, quản lý việc no bụng, lại còn có thịt kho. Hôm nay cũng làm món ăn mới, gọi là đậu hủ, hương vị rất ngon đó."
Lý Đại Canh cười cười: "Đại nương, Vậy được, bảo đảm không để các người chịu thiệt.
Vợ của Lý Đại Canh rất đắc ý, người trong nhà có tay nghề, vẫn luôn là lý do giúp nhà bọn họ sống tương đối tốt. Hiện tại nghe thấy Liễu Phán Nhi khích lệ, càng thêm vui vẻ.
"Không cần cảm tạ, chuyện nên làm thôi." Lý Đại Canh cười cười, dù sao cũng là cầm tiền, chứ không phải cho không.
Lý Đại Canh nhìn nhìn, cũng không thấy khó: "Vậy được, một cái hai văn tiền, trong nhà có cây trúc đã tước xong, trở về là có thể làm, ngày mai đưa lại đây cho ngươi."
Liễu Phán Nhi cảm tạ: "Cảm ơn chú Đại Canh."
"Chú Đại Canh, nhà người cho ta làm mấy cái như cái sọt được không?" Liễu Phán Nhi câm nhánh cây, vẽ một cái sọt hình cong giác trên mặt đất: "Ta muốn mười cái, người nhìn xem bao nhiêu tiền?”
Chờ đến khi Lý Đại Canh đi rồi, Lý thái nãi nãi nhắc nhở: "Vợ Nguyên Thanh, nguyệt sự của ngươi đã đến, cơ thể không sảng khoái, cũng không thể xuống nước, dính khí lạnh, sau này sinh đứa nhỏ sẽ khó khăn”
Chút kiến thức này Liễu Phán Nhi vẫn phải biết, cười cười: "Nãi nãi, ta biết rồi. Thứ này là chờ khi bọn họ ra đồng làm việc, bảo bọn họ tìm nơi nước cỏ um tùm, đặt cố định ở đáy nước. Bên trong có mồi, có thể bắt được cá và lươn, ta làm đồ ăn ngon cho mọi người."
Lý thái nãi nãi thấy trong lòng Liễu Phán Nhi có sự tính toán rồi, lúc này mới hơi yên tâm: "Ha ha, vợ Nguyên Thanh vừa nói đến đồ ăn ngon, ta đã chảy nước miếng."
Liễu Phán Nhi dùng giẻ lau bàn gỗ mới, hôm nay có thể ăn cơm ở đây rồi.
Hai nhà nhiều người như vậy, đoán chừng không đủ, Liễu Phán Nhi nói với Lý thái nãi nãi một tiếng, dọn cái bàn nhà thôn trưởng lại đây, trong khoảng thời gian khai khẩn này, ăn cơm ở nhà nàng.
Đè đá ở trên đậu hũ, đậu hũ đã không chảy nước ra nữa.
Liễu Phán Nhi lấy cục đá trên mặt ra, cẩn thận lấy vải trắng bọc đậu hũ từ trong rổ ra.
Lúc này Liễu Phán Nhi mới nhớ tới, vậy mà vừa rồi quên bảo thợ mộc Lý Đại Canh làm hộp, dùng để làm đậu hũ. Ép như vậy đậu hũ mới ngăn nắp, ngay ngắn.
Sau khi hôm nay nhàn hạ, nàng lại đến nhà Lý Đại Canh đặt làm.
Sáng sớm hái dưa chuột làm rau trộn, bổ làm hai lát, trộn dầu giấm rưới lên trên, ăn giòn ngon.
Lý thái nãi nãi nhận lấy, đặt ở trong miệng cắn một miếng: "Đúng là rất mềm, chỉ là không có vị gì.
Liễu Phán Nhi cắt đậu hũ thành miếng nhỏ, đặt chỉnh tê vào hai đĩa, chuẩn bị rau trộn, một món là đậu phụ trộn hẹ, một món khác là canh đậu phụ rau củ xào.
"Vậy được, ta chờ." Lý thái nãi nãi cười nói, chờ mong đậu hũ mềm mại, có thể làm ra đồ gì ăn ngon.
Liễu Phán Nhi cười cười: "Đây là hương vị của đậu hũ, chờ ta chuẩn bị xong gia vị, nấu xào xong, người ăn sẽ thấy ngon."
Dư lại nửa chậu đậu hũ, đợi lát nữa xào ăn.
Liễu Phán Nhi cởi vải trắng bên trên ra, lộ ra đậu hũ trắng như tuyết, Liễu Phán Nhi bẻ một miếng đưa cho Lý thái nãi nãi: "Nãi nãi, ngài nếm thử. Cái này mềm lắm, người có thể cắn được ạ."
Lý Đại Bảo cũng gật đầu, khuyên bảo Chu Thúy Hoa: "Thôn trưởng nãi nãi, nương của con dậy sớm làm bánh cho mọi người ăn. Các người không ăn, trong lòng nương của con cũng băn khoăn. Tay nghề nương của con tốt lắm đó, vào nhà của chúng con ăn cơm đi."
Hiện tại bọn họ khai khẩn không cần vội vàng như vậy, người không cần cố chịu nóng để làm việc.
Lưu thị kéo vợ thôn trưởng Chu Thúy Hoa, nhắc lại lời tam đệ muội nói: "Thím, nhanh chóng cùng ta trở về ăn cơm. Ngày hôm qua nói rồi, các người đừng ngượng ngùng nữa, không thì dựa vào tính cách của tam đệ muội ta, tuyệt đối sẽ không đồng ý chia đều đất khai khẩn với các người."
Sắp đến lúc nóng nhất trong ngày, người khai khẩn không chịu nổi cái nóng bức của mặt đất, vê nhà ăn cơm nghỉ ngơi, chờ buổi chiều không nóng như vậy thì lại đi khai khẩn.
Liễu Phán Nhi đang nấu cơm, vừa quay đầu đã nhìn thấy mọi người tới, chỉ vào chậu lớn: "Trong chậu lớn có nước, các người nhanh chóng đi rửa đi, nghỉ ngơi một chút trước là có thể ăn cơm rồi."
Chu Thúy Hoa nghe thấy lời này, cười cười: "Vậy được, chúng ta đi ăn cơm, cơm chiều chúng ta trở về tự mình làm”"
Cả gia đình bọn họ nhiều người như vậy, nàng sợ một mình Liễu Phán Nhi không làm được.
Nương và đại bá mẫu đều mời cả nhà thôn trưởng như vậy thì Lý Đại Bảo cũng nên như thế.
Liễu Phán Nhi đặt canh đậu phụ rau củ xào ở trong cái chậu để nguội, bưng vào sơn động.
Tiếp theo, Liễu Phán Nhi làm đậu phụ xào, đầu tiên cắt đậu phụ thành từng miếng nhỏ chiên với dầu cho đến khi vàng cả hai mặt. Nàng còn xào riêng một đĩa không có ớt dành riêng cho trẻ em, sau đó bắt đầu xào với ớt xanh.
Đậu phụ xào ớt cay, ước chừng cần ba cái đĩa lớn, hương vị cay thơm lừng.
Liễu Phán Nhi kiểm tra bàn gõ, gật đầu: "Tay nghề chú Đại Canh tốt thật đấy, cái bàn này làm không tồi đâu. Các người chờ một lát, ta trả lại tiền dư cho các người."
"Không vội. Lý Đại Canh khách sáo nhưng cũng không đi.
Vợ của Lý Đại Canh nhìn thấy Lý thái nãi nãi cũng ở đây thì cười hỏi: "Đại nương, người không ở nhà trông cửa, người đến đây làm gì vậy? Nhà người không cần nấu cơm sao?"
Lý thái nãi nãi cười cười: "Hai nhà chúng ta lại bắt đầu cùng nhau khai khẩn, ăn cơm cũng là ăn cùng nhau.”
Nghe thấy lời này, vợ của Lý Đại Canh sửng sốt: "Đại nương, nhà các người có đất nhiều nhất, sao lại muốn khai khẩn nữa? Hiện tại dưa gang nhà các người bán tốt như vậy, kiếm nhiều tiên như thế, còn vất vả làm cái gì!"
Lý thái nãi nãi nghe thấy lời này, cũng chỉ nhàn nhạt cười cười: "Ta cũng thương đứa nhỏ vất vả, ở nơi trời xa đất lạ, chỉ có thể khổ cực làm thôi. Hơn nữa ai lại ghét bỏ trong nhà có nhiều đất chứ? Hiện tại ruộng lúa dưa ngoài ruộng đều không quá bận, đi khai khẩn đất hoang nhiều hơn vậy. Hai năm lại không thu thuế, cho dù đất có mọc đầy cỏ thì cũng có thể dùng để bón cho heo ăn, cũng không thể uổng phí”
Liễu Phán Nhi cũng gật đầu, đưa tiền làm bàn gỗ dư cho vợ của Lý Đại Canh: "Chú Đại Canh và con nhà các người có tay nghề thợ mộc, không thể làm ruộng, cho nên cho dù khai khẩn đất, các người cũng không trồng được. Nhưng mà chúng ta không giống nhau nha, không có tay nghề, dựa vào sản lượng ngoài ruộng."
Liễu Phán Nhi nghĩ nhà nàng phụ trách nấu cơm, cũng phải làm tốt đồ ăn, trấn Bạch Sa cách khá xa, không thể mỗi ngày đều đi chợ mua thịt, như vậy cũng chỉ có thể bắt cá và lươn, cá tôm linh tinh nhiều thôi.
Nàng ấy khiêm tốn cười nói: "Đều vì tiền mà phải vất vả, cũng vì kiếm cái ăn nước uống thôi. Vậy các người cùng nhau khai khẩn, thì chia như thế nào?"
"Vậy được, có hạt giống các người tới đổi nhé." Lý thái nãi nãi cũng không ngốc, sao phải cho không chứ. Ngày thường bọn họ tiêu tiên hoặc là lấy một số đồ trúc với sàng trúc đổi lại, nhà Lý Đại Canh này cũng phải đổi đồ với bọn họ.
Nghe thấy lời này, vợ của Lý Đại Canh cực kỳ khiếp sợ, quan hệ của nhà thôn trưởng và nhà Lý Nguyên Thanh thật tốt: “Ai u, đại nương, sau này hai nhà các người trồng cái gì, thì nói với chúng ta, chúng ta cũng muốn phát tài chút."
Lý thái nãi nãi cười cười, cướp lời nói: "Đương nhiên là mỗi nhà một nửa, tuy rằng người nhà ta nhiều, nhưng vợ Nguyên Thanh, cũng không để chúng ta chịu thiệt, quản lý cơm, cháo, quản lý việc no bụng, lại còn có thịt kho. Hôm nay cũng làm món ăn mới, gọi là đậu hủ, hương vị rất ngon đó."
Lý Đại Canh cười cười: "Đại nương, Vậy được, bảo đảm không để các người chịu thiệt.
Vợ của Lý Đại Canh rất đắc ý, người trong nhà có tay nghề, vẫn luôn là lý do giúp nhà bọn họ sống tương đối tốt. Hiện tại nghe thấy Liễu Phán Nhi khích lệ, càng thêm vui vẻ.
"Không cần cảm tạ, chuyện nên làm thôi." Lý Đại Canh cười cười, dù sao cũng là cầm tiền, chứ không phải cho không.
Lý Đại Canh nhìn nhìn, cũng không thấy khó: "Vậy được, một cái hai văn tiền, trong nhà có cây trúc đã tước xong, trở về là có thể làm, ngày mai đưa lại đây cho ngươi."
Liễu Phán Nhi cảm tạ: "Cảm ơn chú Đại Canh."
"Chú Đại Canh, nhà người cho ta làm mấy cái như cái sọt được không?" Liễu Phán Nhi câm nhánh cây, vẽ một cái sọt hình cong giác trên mặt đất: "Ta muốn mười cái, người nhìn xem bao nhiêu tiền?”
Chờ đến khi Lý Đại Canh đi rồi, Lý thái nãi nãi nhắc nhở: "Vợ Nguyên Thanh, nguyệt sự của ngươi đã đến, cơ thể không sảng khoái, cũng không thể xuống nước, dính khí lạnh, sau này sinh đứa nhỏ sẽ khó khăn”
Chút kiến thức này Liễu Phán Nhi vẫn phải biết, cười cười: "Nãi nãi, ta biết rồi. Thứ này là chờ khi bọn họ ra đồng làm việc, bảo bọn họ tìm nơi nước cỏ um tùm, đặt cố định ở đáy nước. Bên trong có mồi, có thể bắt được cá và lươn, ta làm đồ ăn ngon cho mọi người."
Lý thái nãi nãi thấy trong lòng Liễu Phán Nhi có sự tính toán rồi, lúc này mới hơi yên tâm: "Ha ha, vợ Nguyên Thanh vừa nói đến đồ ăn ngon, ta đã chảy nước miếng."
Liễu Phán Nhi dùng giẻ lau bàn gỗ mới, hôm nay có thể ăn cơm ở đây rồi.
Hai nhà nhiều người như vậy, đoán chừng không đủ, Liễu Phán Nhi nói với Lý thái nãi nãi một tiếng, dọn cái bàn nhà thôn trưởng lại đây, trong khoảng thời gian khai khẩn này, ăn cơm ở nhà nàng.
Đè đá ở trên đậu hũ, đậu hũ đã không chảy nước ra nữa.
Liễu Phán Nhi lấy cục đá trên mặt ra, cẩn thận lấy vải trắng bọc đậu hũ từ trong rổ ra.
Lúc này Liễu Phán Nhi mới nhớ tới, vậy mà vừa rồi quên bảo thợ mộc Lý Đại Canh làm hộp, dùng để làm đậu hũ. Ép như vậy đậu hũ mới ngăn nắp, ngay ngắn.
Sau khi hôm nay nhàn hạ, nàng lại đến nhà Lý Đại Canh đặt làm.
Sáng sớm hái dưa chuột làm rau trộn, bổ làm hai lát, trộn dầu giấm rưới lên trên, ăn giòn ngon.
Lý thái nãi nãi nhận lấy, đặt ở trong miệng cắn một miếng: "Đúng là rất mềm, chỉ là không có vị gì.
Liễu Phán Nhi cắt đậu hũ thành miếng nhỏ, đặt chỉnh tê vào hai đĩa, chuẩn bị rau trộn, một món là đậu phụ trộn hẹ, một món khác là canh đậu phụ rau củ xào.
"Vậy được, ta chờ." Lý thái nãi nãi cười nói, chờ mong đậu hũ mềm mại, có thể làm ra đồ gì ăn ngon.
Liễu Phán Nhi cười cười: "Đây là hương vị của đậu hũ, chờ ta chuẩn bị xong gia vị, nấu xào xong, người ăn sẽ thấy ngon."
Dư lại nửa chậu đậu hũ, đợi lát nữa xào ăn.
Liễu Phán Nhi cởi vải trắng bên trên ra, lộ ra đậu hũ trắng như tuyết, Liễu Phán Nhi bẻ một miếng đưa cho Lý thái nãi nãi: "Nãi nãi, ngài nếm thử. Cái này mềm lắm, người có thể cắn được ạ."
Lý Đại Bảo cũng gật đầu, khuyên bảo Chu Thúy Hoa: "Thôn trưởng nãi nãi, nương của con dậy sớm làm bánh cho mọi người ăn. Các người không ăn, trong lòng nương của con cũng băn khoăn. Tay nghề nương của con tốt lắm đó, vào nhà của chúng con ăn cơm đi."
Hiện tại bọn họ khai khẩn không cần vội vàng như vậy, người không cần cố chịu nóng để làm việc.
Lưu thị kéo vợ thôn trưởng Chu Thúy Hoa, nhắc lại lời tam đệ muội nói: "Thím, nhanh chóng cùng ta trở về ăn cơm. Ngày hôm qua nói rồi, các người đừng ngượng ngùng nữa, không thì dựa vào tính cách của tam đệ muội ta, tuyệt đối sẽ không đồng ý chia đều đất khai khẩn với các người."
Sắp đến lúc nóng nhất trong ngày, người khai khẩn không chịu nổi cái nóng bức của mặt đất, vê nhà ăn cơm nghỉ ngơi, chờ buổi chiều không nóng như vậy thì lại đi khai khẩn.
Liễu Phán Nhi đang nấu cơm, vừa quay đầu đã nhìn thấy mọi người tới, chỉ vào chậu lớn: "Trong chậu lớn có nước, các người nhanh chóng đi rửa đi, nghỉ ngơi một chút trước là có thể ăn cơm rồi."
Chu Thúy Hoa nghe thấy lời này, cười cười: "Vậy được, chúng ta đi ăn cơm, cơm chiều chúng ta trở về tự mình làm”"
Cả gia đình bọn họ nhiều người như vậy, nàng sợ một mình Liễu Phán Nhi không làm được.
Nương và đại bá mẫu đều mời cả nhà thôn trưởng như vậy thì Lý Đại Bảo cũng nên như thế.
Liễu Phán Nhi đặt canh đậu phụ rau củ xào ở trong cái chậu để nguội, bưng vào sơn động.
Tiếp theo, Liễu Phán Nhi làm đậu phụ xào, đầu tiên cắt đậu phụ thành từng miếng nhỏ chiên với dầu cho đến khi vàng cả hai mặt. Nàng còn xào riêng một đĩa không có ớt dành riêng cho trẻ em, sau đó bắt đầu xào với ớt xanh.
Đậu phụ xào ớt cay, ước chừng cần ba cái đĩa lớn, hương vị cay thơm lừng.
Danh sách chương