Lý Nam bị bệnh, nửa đêm lại là lúc ít phòng bị nhất, cảm nhận được sự ấm áp khi ở trong lòng mẹ kế, không muốn đắn đo, không muốn nhịn nữa.
Khi Lý Nam gọi nàng là nương, Liễu Phán Nhi hơi sửng sốt, trong lòng dâng lên nỗi chua xót, lại có chút ngọt ngào.
Vậy là đứa nhỏ đã chấp nhận cô rồi sao? Lý Dung ngủ ở bên cạnh Lý Nam, lúc muội muội uống thuốc, uống nước con bé đều ở đây.
Lúc này nghe thấy muội muội gọi nương, sau tiếng gọi này, Lý Dung hơi sững sờ, cặp mắt cũng đỏ lên.
Mẹ kế đã rất mệt mỏi nhưng vì chăm sóc cho muội muội bị bệnh, còn phải luôn ôm muội muội, càng thêm mệt mỏi. Nhưng mẹ kế không có lấy một câu than phiền, trước sau vẫn dịu dàng như thế.
Mẹ kế như vậy, dường như đã khiến Lý Dung quên mất mẹ kế ác độc hết ăn lại nằm trước đó.
Lý Đại Bảo nằm nghiêng, nhắm mắt lại nhưng khóe mắt rơi lệ.
Trong mắt Chu Thúy Hoa đầy tơ máu, nhìn sang ánh mắt cực kỳ cảm kích của Liễu Phán Nhi: "Nguyên Thanh gia, ta không biết nên cảm tạ ngươi ra sao nữa. Bà nhà ta với hai tiểu tôn tử sốt suốt đêm, may mà có ngươi và đại tẩu của ngươi đưa thuốc đến mới chịu đựng qua khỏi bệnh. Cảm tạ trời đất, lúc tờ mờ sáng cuối cùng bọn họ cũng hạ sốt rồi."
Liễu Phán Nhi đặt Lý Nam nằm ngay ngắn, sau khi đắp đồ lên người Lý Nam, lúc này mới rón rén đi tới cửa sơn động.
Trên mặt đất lầy lội, Liễu Phán Nhi đi chân trần, xách thùng nước đến bên suối để lấy nước nấu cơm.
Tiếng chim hót líu lo trong rừng bắt đầu một ngày mới.
Mưa đã tạnh, không khí trong lành, cũng không còn khô nóng nữa.
Liễu Phán Nhi ở bên mé nước gặp Chu Thúy Hoa: "Thẩm, hôm qua nghe đại tẩu nói cháu trai Tiểu Lang Đầu nhà người bị bệnh, bây giờ đã khá hơn chưa?”
Nhờ Liễu Phán Nhi dốc lòng chăm sóc, rốt cuộc sáng sớm Lý Nam cũng hạ sốt, yên tĩnh nằm ngủ. "Còn không phải sao?" Chu Thúy Hoa thở dài: "Hy vọng ông trời sẽ chừa cho chúng ta một con đường sống bình an."
Chu Thúy Hoa gật đầu: "Uống rôi, hôm nay ta đã uống mấy bát rồi. Bây giờ đường trơn, chỗ nào cũng mưa không ngớt, đương gia nói không vội đi tiếp nên cứ tạm nghỉ chân ở đây, xem xem đằng sau có dân lưu lạc nào đi ngang không để nhân tiện thăm dò tin tức bên ngoài.
"Quả thật không đi được, may là nơi này nhiều sơn động, nếu không thì trời cứ đổ mưa vầy chúng ta cũng không chịu nổi." Liễu Phán Nhi thầm than, nàng đoán rằng sau này chắc sẽ càng khổ hơn nữa.
Nghe nói như thế, Liễu Phán Nhi cười: "Vậy thì tốt rồi, A Nam nhà ta cũng bị bệnh. Ta hái thuốc cũng vì tiện tay thôi, khỏe hơn là được rồi. Dọc đường đi này, sức khỏe của người già và tiểu hài tử ốm yếu lắm, người khổ rồi. Thẩm tử à, người về đun sôi chút canh gừng để uống đi, người không ngã bệnh nhưng vẫn cần phải tiết mồ hôi ra ngoài."
Liễu Phán Nhi mang nước quay về, vừa hay Lưu thị chuẩn bị đi ra: "Tam đệ muội, muội trông chừng A Phương và A Lệ giúp ta với, ta đi xem cái bẫy ta làm hôm qua xem có con mồi nào không."
Chu Thúy Hoa nghe nói như thế, lập tức nở nụ cười: "Đúng, sao mà quên được."
Nghe mấy phụ nhân bên dòng suối nhỏ này nói chuyện lạc quan tích cực, Liễu Phán Nhi rất bất ngờ, không ngờ những hòn đá mà nàng cất trong kho hàng lại có thể khiến mọi người trở nên lạc quan đến vậy. Dù gặp phải khó khăn cũng không sợ gì, bọn họ cảm thấy ông trời có mắt, nhất định sẽ không chặn đường sống của một ai.
Một tiểu tức phụ đang rửa sau rất lạc quan nói: "Thẩm tử, vực dậy tinh thần đi, đừng quên rằng lúc khó khăn nhất, mấy hòn đá lớn đã không cánh mà bay chỉ trong một đêm. Nếu không phải do thần tiên phù hộ thì còn là gì nữa chứ!"
"Đại tẩu, tẩu cẩn thận một chút, đừng đi xa." Liễu Phán Nhi nhắc nhở: "Chim chóc dậy sớm tìm sâu ăn, mấy con mãnh thú kia cũng như vậy."
Lưu thị cười tươi: "Ta hiểu rồi, không chạy lại thì ta sẽ leo lên cây. Nếu gặp phải mãnh thú thì ta sẽ trốn đi."
Nghe nói như thế, Liễu Phán Nhi yên tâm hơn: "Vậy thì tốt rồi."
Lý Đại Bảo cũng khoác tấm vải lên mình, chạy theo sau lưng Lưu thị ra ngoài: "Nương, ta với đại bá mẫu cùng học săn thú."
Lý Dung múc nước ấm trong nồi ra đổ vào trong chậu rồi bưng đến: "Nương, người dùng nước ấm rửa chân một chút đi."
"Hả? Các con..." Liễu Phán Nhi sững sốt một chút, không thể tin nổi rằng Lý Dung và Lý Đại Bảo lại thay đổi như vậy. Lý Đại Bảo đã chạy xa, còn Lý Dung thì đỏ mặt, còn hơi ngượng ngùng nữa: "Ôi! Cảm ơn A Dung."
Lý Dung tròn mắt nhìn Liễu Phán Nhi, dân dần đôi mắt ấy ươn ướt cả đi: "Dáng vẻ nương chăm sóc A Nam hôm qua giống như cảnh trong mơ của ta vậy. Sau này bọn ta sẽ gọi người là mẫu thân, người sẽ trở thành a nương của bọn ta. Đến lúc bọn ta trưởng thành rồi, bọn ta nhất định sẽ hiếu kính người. Trong tương lai nếu người với cha có con thì bọn ta cũng sẽ đối đãi với chúng như đệ đệ muội muội ruột thịt vậy."
Liễu Phán Nhi nở nụ cười, nàng đưa tay sờ đầu Lý Dung rồi hơi cúi người xuống, đối mặt với Lý Dung nói: "Được rồi, ta nuôi các con lớn lên nên sau này các con sẽ hiếu kính ta. Nhưng còn chuyện của ta với cha các con, không phải là chuyện của tiểu hài tử các con cần lo đâu."
Đối với Liễu Phán Nhi mà nói, Lý Nguyên Thanh là người xa lạ.
Lúc đi tới cái bẫy hôm qua của Lưu thị thì thấy nó rỗng tuếch.
"A Dung, ta có nướng một cái trứng chim trong đống lửa đấy, buổi sáng phải ăn một chút mới có sức được." Liễu Phán Nhi nói: "Ta đi sắc thuốc cho A Nam đây."
Có đôi tỷ muội này giúp đỡ, Lý Dung cũng thoải mái hơn nhiều.
Lý Phương và Lý Lệ không ngờ rằng đi theo Tam thẩm lại được ăn trứng chim nữa, chúng nhao nhao đến giúp đỡ nấu cơm.
Tuy rằng Lý Nam đã hạ sốt nhưng không thể xem thường được, vẫn phải tiếp tục uống thuốc.
Dọc đường đi Lưu thị hướng dẫn những nơi cần chú ý trong rừng cho Lý Đại Bảo nghe, Lý Đại Bảo kiên nhẫn nghe theo.
Không thể nào được, Liễu Phán Nhi không sống cùng Lý Nguyên Thanh chứ nói gì đến sinh con.
Lý Đại Bảo gật đầu, mấy ngày qua cậu cũng nghĩ kỹ rồi, dọc đường đi này, nếu mẹ kế không quan tâm bọn họ thì trong số chúng có người c.h.ế.t rồi.
Lý Đại Bảo cũng rất thất vọng: "Nương rất vất vả, A Nam đổ bệnh, ta muốn làm món ngon cho bọn họ."
Lưu thị quay đầu, nhìn về phía Lý Đại Bảo: "Đại Bảo, ngươi đổi cách gọi rồi nha, thật ra ta cũng muốn khuyên bọn ngươi sửa miệng. Tam đệ muội làm mẹ kế được vậy là tốt lắm rồi. Trước đó thế nào thì các ngươi cũng đừng so đo. Dù gì một nữ tử như nàng ấy dẫn theo bốn đứa trẻ cũng không dễ dàng mấy."
Lưu thị thở dài, vẻ mặt đầy tiếc nuối nói: "Ngày hôm qua trời mưa nên mấy con vật nhỏ đó trốn cả rồi."
Thật ra khuê nữ thì có sao đâu, khuê nữ thì không phải là hài tử của đại bá à? Dù gì đệ đệ với muội muội trong mắt ta cũng giống nhau cả."
Lưu thị cười tán thưởng: "Đứa trẻ ngoan, mẹ ngươi có bản lĩnh lắm, biết võ công còn biết chữ nữa, ngươi đi theo mẹ ngươi thì sẽ học được một ít, cả đời sung sướng.
Lý Đại Bảo gật đầu: "Ừm, ta cũng nghĩ giống vậy. Mặc dù ta không phải con ruột của nương nhưng người đối xử rất tốt với bọn họ, đệ đệ muội muội bọn ta nhất định sẽ hiếu kính nương. Đại bá mẫu, thật ra ta cảm thấy người rời khỏi đại bá cũng rất tốt, ít nhất được sống có tôn nghiêm. Trước đó người ở cái nhà ấy, làm nhiều việc như vậy nhưng bọn họ lại bắt nạt người chỉ vì người sinh ra hai khuê nữ.
"Đại bá mẫu, ta biết rồi." Lý Đại Bảo gật đầu, cười nói: "Trước đó bọn ta luôn nói mẹ kế không tốt nên hay đối nghịch với nương. Nếu ta mà là mẹ kế thì ta cũng thấy tức giận.
Khi Lý Nam gọi nàng là nương, Liễu Phán Nhi hơi sửng sốt, trong lòng dâng lên nỗi chua xót, lại có chút ngọt ngào.
Vậy là đứa nhỏ đã chấp nhận cô rồi sao? Lý Dung ngủ ở bên cạnh Lý Nam, lúc muội muội uống thuốc, uống nước con bé đều ở đây.
Lúc này nghe thấy muội muội gọi nương, sau tiếng gọi này, Lý Dung hơi sững sờ, cặp mắt cũng đỏ lên.
Mẹ kế đã rất mệt mỏi nhưng vì chăm sóc cho muội muội bị bệnh, còn phải luôn ôm muội muội, càng thêm mệt mỏi. Nhưng mẹ kế không có lấy một câu than phiền, trước sau vẫn dịu dàng như thế.
Mẹ kế như vậy, dường như đã khiến Lý Dung quên mất mẹ kế ác độc hết ăn lại nằm trước đó.
Lý Đại Bảo nằm nghiêng, nhắm mắt lại nhưng khóe mắt rơi lệ.
Trong mắt Chu Thúy Hoa đầy tơ máu, nhìn sang ánh mắt cực kỳ cảm kích của Liễu Phán Nhi: "Nguyên Thanh gia, ta không biết nên cảm tạ ngươi ra sao nữa. Bà nhà ta với hai tiểu tôn tử sốt suốt đêm, may mà có ngươi và đại tẩu của ngươi đưa thuốc đến mới chịu đựng qua khỏi bệnh. Cảm tạ trời đất, lúc tờ mờ sáng cuối cùng bọn họ cũng hạ sốt rồi."
Liễu Phán Nhi đặt Lý Nam nằm ngay ngắn, sau khi đắp đồ lên người Lý Nam, lúc này mới rón rén đi tới cửa sơn động.
Trên mặt đất lầy lội, Liễu Phán Nhi đi chân trần, xách thùng nước đến bên suối để lấy nước nấu cơm.
Tiếng chim hót líu lo trong rừng bắt đầu một ngày mới.
Mưa đã tạnh, không khí trong lành, cũng không còn khô nóng nữa.
Liễu Phán Nhi ở bên mé nước gặp Chu Thúy Hoa: "Thẩm, hôm qua nghe đại tẩu nói cháu trai Tiểu Lang Đầu nhà người bị bệnh, bây giờ đã khá hơn chưa?”
Nhờ Liễu Phán Nhi dốc lòng chăm sóc, rốt cuộc sáng sớm Lý Nam cũng hạ sốt, yên tĩnh nằm ngủ. "Còn không phải sao?" Chu Thúy Hoa thở dài: "Hy vọng ông trời sẽ chừa cho chúng ta một con đường sống bình an."
Chu Thúy Hoa gật đầu: "Uống rôi, hôm nay ta đã uống mấy bát rồi. Bây giờ đường trơn, chỗ nào cũng mưa không ngớt, đương gia nói không vội đi tiếp nên cứ tạm nghỉ chân ở đây, xem xem đằng sau có dân lưu lạc nào đi ngang không để nhân tiện thăm dò tin tức bên ngoài.
"Quả thật không đi được, may là nơi này nhiều sơn động, nếu không thì trời cứ đổ mưa vầy chúng ta cũng không chịu nổi." Liễu Phán Nhi thầm than, nàng đoán rằng sau này chắc sẽ càng khổ hơn nữa.
Nghe nói như thế, Liễu Phán Nhi cười: "Vậy thì tốt rồi, A Nam nhà ta cũng bị bệnh. Ta hái thuốc cũng vì tiện tay thôi, khỏe hơn là được rồi. Dọc đường đi này, sức khỏe của người già và tiểu hài tử ốm yếu lắm, người khổ rồi. Thẩm tử à, người về đun sôi chút canh gừng để uống đi, người không ngã bệnh nhưng vẫn cần phải tiết mồ hôi ra ngoài."
Liễu Phán Nhi mang nước quay về, vừa hay Lưu thị chuẩn bị đi ra: "Tam đệ muội, muội trông chừng A Phương và A Lệ giúp ta với, ta đi xem cái bẫy ta làm hôm qua xem có con mồi nào không."
Chu Thúy Hoa nghe nói như thế, lập tức nở nụ cười: "Đúng, sao mà quên được."
Nghe mấy phụ nhân bên dòng suối nhỏ này nói chuyện lạc quan tích cực, Liễu Phán Nhi rất bất ngờ, không ngờ những hòn đá mà nàng cất trong kho hàng lại có thể khiến mọi người trở nên lạc quan đến vậy. Dù gặp phải khó khăn cũng không sợ gì, bọn họ cảm thấy ông trời có mắt, nhất định sẽ không chặn đường sống của một ai.
Một tiểu tức phụ đang rửa sau rất lạc quan nói: "Thẩm tử, vực dậy tinh thần đi, đừng quên rằng lúc khó khăn nhất, mấy hòn đá lớn đã không cánh mà bay chỉ trong một đêm. Nếu không phải do thần tiên phù hộ thì còn là gì nữa chứ!"
"Đại tẩu, tẩu cẩn thận một chút, đừng đi xa." Liễu Phán Nhi nhắc nhở: "Chim chóc dậy sớm tìm sâu ăn, mấy con mãnh thú kia cũng như vậy."
Lưu thị cười tươi: "Ta hiểu rồi, không chạy lại thì ta sẽ leo lên cây. Nếu gặp phải mãnh thú thì ta sẽ trốn đi."
Nghe nói như thế, Liễu Phán Nhi yên tâm hơn: "Vậy thì tốt rồi."
Lý Đại Bảo cũng khoác tấm vải lên mình, chạy theo sau lưng Lưu thị ra ngoài: "Nương, ta với đại bá mẫu cùng học săn thú."
Lý Dung múc nước ấm trong nồi ra đổ vào trong chậu rồi bưng đến: "Nương, người dùng nước ấm rửa chân một chút đi."
"Hả? Các con..." Liễu Phán Nhi sững sốt một chút, không thể tin nổi rằng Lý Dung và Lý Đại Bảo lại thay đổi như vậy. Lý Đại Bảo đã chạy xa, còn Lý Dung thì đỏ mặt, còn hơi ngượng ngùng nữa: "Ôi! Cảm ơn A Dung."
Lý Dung tròn mắt nhìn Liễu Phán Nhi, dân dần đôi mắt ấy ươn ướt cả đi: "Dáng vẻ nương chăm sóc A Nam hôm qua giống như cảnh trong mơ của ta vậy. Sau này bọn ta sẽ gọi người là mẫu thân, người sẽ trở thành a nương của bọn ta. Đến lúc bọn ta trưởng thành rồi, bọn ta nhất định sẽ hiếu kính người. Trong tương lai nếu người với cha có con thì bọn ta cũng sẽ đối đãi với chúng như đệ đệ muội muội ruột thịt vậy."
Liễu Phán Nhi nở nụ cười, nàng đưa tay sờ đầu Lý Dung rồi hơi cúi người xuống, đối mặt với Lý Dung nói: "Được rồi, ta nuôi các con lớn lên nên sau này các con sẽ hiếu kính ta. Nhưng còn chuyện của ta với cha các con, không phải là chuyện của tiểu hài tử các con cần lo đâu."
Đối với Liễu Phán Nhi mà nói, Lý Nguyên Thanh là người xa lạ.
Lúc đi tới cái bẫy hôm qua của Lưu thị thì thấy nó rỗng tuếch.
"A Dung, ta có nướng một cái trứng chim trong đống lửa đấy, buổi sáng phải ăn một chút mới có sức được." Liễu Phán Nhi nói: "Ta đi sắc thuốc cho A Nam đây."
Có đôi tỷ muội này giúp đỡ, Lý Dung cũng thoải mái hơn nhiều.
Lý Phương và Lý Lệ không ngờ rằng đi theo Tam thẩm lại được ăn trứng chim nữa, chúng nhao nhao đến giúp đỡ nấu cơm.
Tuy rằng Lý Nam đã hạ sốt nhưng không thể xem thường được, vẫn phải tiếp tục uống thuốc.
Dọc đường đi Lưu thị hướng dẫn những nơi cần chú ý trong rừng cho Lý Đại Bảo nghe, Lý Đại Bảo kiên nhẫn nghe theo.
Không thể nào được, Liễu Phán Nhi không sống cùng Lý Nguyên Thanh chứ nói gì đến sinh con.
Lý Đại Bảo gật đầu, mấy ngày qua cậu cũng nghĩ kỹ rồi, dọc đường đi này, nếu mẹ kế không quan tâm bọn họ thì trong số chúng có người c.h.ế.t rồi.
Lý Đại Bảo cũng rất thất vọng: "Nương rất vất vả, A Nam đổ bệnh, ta muốn làm món ngon cho bọn họ."
Lưu thị quay đầu, nhìn về phía Lý Đại Bảo: "Đại Bảo, ngươi đổi cách gọi rồi nha, thật ra ta cũng muốn khuyên bọn ngươi sửa miệng. Tam đệ muội làm mẹ kế được vậy là tốt lắm rồi. Trước đó thế nào thì các ngươi cũng đừng so đo. Dù gì một nữ tử như nàng ấy dẫn theo bốn đứa trẻ cũng không dễ dàng mấy."
Lưu thị thở dài, vẻ mặt đầy tiếc nuối nói: "Ngày hôm qua trời mưa nên mấy con vật nhỏ đó trốn cả rồi."
Thật ra khuê nữ thì có sao đâu, khuê nữ thì không phải là hài tử của đại bá à? Dù gì đệ đệ với muội muội trong mắt ta cũng giống nhau cả."
Lưu thị cười tán thưởng: "Đứa trẻ ngoan, mẹ ngươi có bản lĩnh lắm, biết võ công còn biết chữ nữa, ngươi đi theo mẹ ngươi thì sẽ học được một ít, cả đời sung sướng.
Lý Đại Bảo gật đầu: "Ừm, ta cũng nghĩ giống vậy. Mặc dù ta không phải con ruột của nương nhưng người đối xử rất tốt với bọn họ, đệ đệ muội muội bọn ta nhất định sẽ hiếu kính nương. Đại bá mẫu, thật ra ta cảm thấy người rời khỏi đại bá cũng rất tốt, ít nhất được sống có tôn nghiêm. Trước đó người ở cái nhà ấy, làm nhiều việc như vậy nhưng bọn họ lại bắt nạt người chỉ vì người sinh ra hai khuê nữ.
"Đại bá mẫu, ta biết rồi." Lý Đại Bảo gật đầu, cười nói: "Trước đó bọn ta luôn nói mẹ kế không tốt nên hay đối nghịch với nương. Nếu ta mà là mẹ kế thì ta cũng thấy tức giận.
Danh sách chương