Lưu thị nghe thấy Lý Đại Bảo nói vậy, nước mắt lập tức rơi xuống: "Sau khi bị vứt bỏ ta mới hiểu ra đạo lý này. Sau này ta sẽ sống thật tốt, nuôi A Phương và A Lệ khôn lớn nên người. Đại Bảo, ta dạy cho ngươi chút kỹ năng săn thú, sau này nếu A Phương và A Lệ bị người khác bắt nạt thì ngươi phải làm chỗ dựa cho hai nàng ấy, được không?”

Nhà mẹ đẻ của Chu Thúy Hoa không có huynh đệ gì, sau khi gả đi, do không sinh được nam hài tử nên bị mẹ chồng ức hiếp, bị tẩu tẩu gây khó dễ. Vốn dĩ tính tình của Chu Thúy Hoa rất cởi mở hào phóng, nhưng dân dần sau đó cũng trở nên rụt rè sợ hãi hơn, ngày tháng nuôi nấng hai khuê nữ cũng không dễ dàng gì.

Chu Thúy Hoa không muốn hai khuê nữ của mình trải qua những điều như vậy.

Lý Đại Bảo suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý: "Đại bá mẫu, ta đồng ý với người."

Lưu thị yên tâm, vừa nói xong đột nhiên đôi mắt Chu Thúy Hoa sáng lên rồi ném xẻng trong tay đi, cái xẻng ấy cắm vào đầu của một con chuột lớn.

Lý Đại Bảo nhìn thấy, hoảng sợ nói: "Đại bá mẫu, đó không phải con thỏ, đó là chuột đất. Còn to vậy nữa, không biết nó thành tinh chưa? Ăn vào dễ bị bệnh đấy."

Lưu thị lắc đầu cười nói: "Đó không phải loại chuột mà chúng ta thường gặp, đây là chuột trúc nên ăn được. Để ta nhìn xung quanh xem còn con nào không?"

Lý Đại Bảo trợn mắt há hốc mồm, muốn nôn đến nơi.

"Được, ta đi đây đại bá mẫu." Lý Đại Bảo đồng ý, gói thịt chuột trúc vào một chiếc lá cây lớn, dùng dây thừng buộc lại, xách trở vê: "Cái rổ của ngài đây."

Lưu thị đi đến bên dòng suối nhỏ lột da chúng, chỉ để lại thịt chuột trúc tươi ngon.

Ánh mắt Lý Đại Bảo sáng lên, nuốt nước miếng: "Đại bá mẫu, chúng ta nhanh lên về đi."

Nướng chín, nhất định ăn rất ngon.

Lột bỏ lớp da tươi mới của thịt chuột trúc, trông không giống dáng vẻ chuột nhắt, mà tứ chi m.ô.n.g đầy thịt.

Lưu thị cười cười, tuy rằng vất vả, nhưng cũng không cảm thấy mệt mỏi, bởi vì năng lực của nàng ấy nhận được sự tán thành: "Con cầm thịt chuột trúc đi về trước, ngày hôm nay mưa trong rừng còn có mộc nhĩ địa y, hái mấy thứ này có thể xào rau được, còn có thể nấu canh."

Lưu thị xuất thân từ nhà làm nghề săn b.ắ.n nên khá giỏi, chỉ chốc lát sau đã bắt được ba con chuột trúc. "Vâng, đại bá mẫu." Lý Đại Bảo vui vẻ phấn chấn, giọng nói nhảy nhót, thiếu niên trước kia âm trâm bây giờ mới hoạt bát: "Ngài cẩn thận một chút, đừng đến nơi nguy hiểm."

Ở lúc nàng ấy tuyệt vọng bất lực cùng đường, là thôn trưởng Tào dẫn người mang nàng ấy và nữ nhi vê nhà, rôi cùng thôn dân chạy nạn.

Trong lòng nàng ấy rất cảm tạ thôn trưởng Tào và thôn trưởng phu nhân.

Lưu thị nhận lấy rổ, nói với Lý Đại Bảo: "Sau khi trở về thì đưa một con chuột trúc cho thôn trưởng, còn lại ba con chúng ta ăn."

Liễu Phán Nhi thấy lúc này Lý Tiểu Bảo đã không còn sự kiêu ngạo như ngày xưa, trong mắt đều là sự lo lắng cho muội muội, sợ rằng sẽ khiến muội muội đang tuyệt vọng hoảng sợ, nàng chạy lại ôm Lý Tiểu Bảo, vỗ vỗ sau lưng cậu bé: "Tiểu Bảo đừng sợ, A Nam chỉ bị bệnh thôi, chúng ta chăm sóc con bé cẩn thận con bé sẽ tốt lên thôi, sẽ không c.h.ế.t đâu."

Lúc này Liễu Phán Nhi đang nấu cháo ở trong sơn động, bưng một bát cháo cho Lý Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, con tự mình uống đi, ta đút cho A Nam."

Lý Tiểu Bảo nhìn muội muội Lý Nam nằm ở trên giường, môi khô nứt, hô hấp dồn dập, ánh mắt lộ sự hoảng sợ, sắp khóc: "A Nam có thể không c.h.ế.t được không? Cứu A Nam đi, cứu A Nam đi."

Lưu thị vui mừng cười, phương Bắc khô hạn, chạy nạn cả đường dưới sự đói khát và sợ hãi, cho dù ở trên người đứa trẻ cũng không có sự hoạt bát từ ngày xưa, vẫn luôn buồn bã ỉu xìu, lo lắng hãi hùng.

Lúc này Lý Tiểu Bảo nghe thấy muội muội sẽ không chết, hơi yên tâm, cậu bé được Liễu Phán Nhi ôm, cảm giác thật ấm áp, thật yên tâm, thì ra cảm giác được mẫu thân ôm là tốt đẹp như thế này saol

"Nương, cảm ơn người." Lý Tiểu Bảo nhỏ giọng nói, vươn tay nhỏ vỗ võ phía sau lưng Liễu Phán Nhi.

Liễu Phán Nhi nhoẻn miệng cười: "Không cần cảm ơn, Tiểu Bảo ngoan ngoãn ăn cơm, cơ thể tráng tráng, không bị bệnh chính là giúp đỡ ta rồi."

Lý Tiểu Bảo gật đầu, tự bưng chén gỗ, câm muỗng gỗ, ăn từng miếng cháo một, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào muội muội.

Liễu Phán Nhi ngồi ở trên chiếu, ôm Lý Nam hôn mê: "A Nam, tỉnh nào, ăn cháo."

Tuy rằng Lý Nam không sốt, nhưng trên người vẫn còn hơi nóng, nghe thấy giọng nói dịu dàng của Liễu Phán Nhi, mơ màng mở to mắt.

Tròng mắt trắng đen có chút tơ máu, đôi môi của Lý Nam tái nhợt khô nứt, giọng nói khàn khàn: "Nương, ta đói bụng."

Đặt bát ở bên cạnh, Liễu Phán Nhi cầm muỗng, múc một muỗng cháo: "Đói bụng thì ăn cháo rồi uống thuốc."

"Cảm ơn nương." Lý Nam ngọt ngào cười, há miếng to ăn cháo. Mẫu thân nói rồi, ăn no, bệnh mới có thể nhanh chóng tốt lên.

Liễu Phán Nhi vừa bón cháo cho Lý Nam, vừa dịu dàng trấn an: "A Nam là đứa bé ngoan, ăn cơm ngoan nào. Lát nữa chúng ta uống thuốc rồi, mẫu thân sẽ ra ngoài tìm đồ ăn ngon cho con."

Nàng ấy đã từng ăn, ngọt ngọt mịn mịn, ăn rất ngon.

Liễu Phán Nhi thật sự không có kẹo, nhưng kho hàng không gian của nàng ấy có rất nhiều khoai lang.

"Có thể ăn kẹo ngọt ngọt không?" Lý Nam bĩu môi, cháo trong miệng nhạt như nước ốc, món ngon thì cô bé chỉ muốn ăn kẹo thôi, chỉ là bọn họ đang chạy nạn thì lấy kẹo đâu ra? "Cũng không tính là kẹo nhưng ta cho A Nam một loại quả ngọt ngọt." Liễu Phán Nhi dịu dàng dỗ Lý Nam, đứa trẻ bị bệnh luôn khó chăm hơn đứa trẻ ngày thường, đây là thiên tính của đứa trẻ rồi.

Vẻ mặt Lý Nam đau khổ, lắc đầu, làm nũng: "A Nam hết bệnh rồi, không uống thuốc đắng đâu."

Lý Đại Bảo xách theo chuột trúc đã lột da, vui vẻ trở về: "Nương, A Dung, có thịt ăn, đại bá mẫu lợi hại lắm, bắt được bốn con chuột trúc liên."

Lý Dung và hai đường tỷ đang trộn rau dại và bột mì thô với nhau, tạo thành những chiếc bánh bao rau dại to bằng nửa nắm tay.

Đây mới là cơm sáng của các nàng ấy, không có nhiều gạo và mì, nên để lại cho Lý Tiểu Bảo và Lý Nam nhỏ nhất ăn.

Ăn cháo xong lại uống thuốc, Lý Nam mơ màng ngủ đi.

Lý Phương đặt một cái chậu nước ấm ở bên cạnh đống lửa: "Đại Bảo, nhanh chóng rửa chân đi."

Lý Dung chạy tới, nhìn chằm chằm chuột trúc trong tay Lý Đại Bảo, nàng ấy không biết, nhưng chỉ cần không phải thịt người, thì thịt gì nàng ấy đều muốn ăn: "Ca, đại bá mẫu đâu?"

"Đại bá mẫu nói ngài ấy đi hái chút mộc nhĩ địa y, dùng để xào rau rau nấu canh, ta mang về nấu chín trước." Lý Đại Bảo cười nói, giao chuột trúc cho Lý Lệ.

Đường tỷ muội đang hấp bánh bao rau rừng vừa nghe nói có thịt, ôn ào đứng lên, nhìn về phía Lý Đại Bảo đứng ở cửa sơn động.

Liễu Phán Nhi lại đây, nhìn thấy trên chân trần của Lý Đại Bảo có rất nhiều miệng vết thương nhỏ, vội vàng thúc giục: "Đại Bảo, trên chân con có nhiều vết thương lắm, mau rửa sạch sẽ đi, lát nữa ta ra ngoài cắt rơm phơi khô, làm giày rơm cho các con."

Trong tay Lý Đại Bảo xách theo một con chuột trúc, cười nói: "Nương, đại bá mẫu nói đưa một con chuột trúc cho nhà thôn trưởng, ta đưa qua trước đã rồi rửa chân sau."

Chu Thúy Hoa vừa làm bánh bao rau dại, vừa chăm sóc đứa trẻ nhỏ, lão nhân.

Thôn trưởng Tào mang theo nhi tử và con dâu, cũng vào rừng đi săn, tìm đồ ăn, trong sơn động chỉ có Chu Thúy Hoa mang theo cháu trai cháu gái.

Nói xong, Lý Đại Bảo đã vui sướng chạy đi rồi. Về phân chút vết thương này, Lý Đại Bảo hoàn toàn không để ở trong lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện