Triệu chưởng quỹ thu tiền, bảo người làm đổ nửa giỏ vải vụn vào giỏ mà Liễu Phán Nhi đặt ở trên xe bò.
Nhìn bọn họ rời đi, Triệu chưởng quỹ nhìn về phía đại ca quản gia Triệu bằng ánh mắt tò mò: "Đại ca, ngươi rất quen thuộc với bọn họ sao?"
Quản gia Triệu cười nói: "Không quen, hôm nay mới quen, quả dưa mà vừa rồi ngươi ăn, là nhà nàng trông, ăn rất ngon. Tuy rằng ăn mặc keo kiệt, nhưng cách ăn nói không tầm thường. Chúng ta mở cửa buôn bán, ôn hoà sinh tài."
Triệu chưởng quỹ gật đầu cười nói: "Đại ca nói đúng, chớ khinh thiếu niên nghèo. Ngày nay, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, phong thủy thay phiên, ai biết sau này sẽ thế nào?”
"Đúng!" Triệu quản gia gật đầu: "Chúng ta không thể làm chuyện mắt chó coi thường người khác. Ngươi nhìn lại tiệm vải Vương gia đi. Sau khi Vương Đông gia để cho đệ đệ của tiểu thiếp của mình làm người làm, đặc biệt kiêu ngạo. Nhưng như vậy cũng tốt, việc làm ăn của chúng ta tốt hơn rất nhiều."
Hai huynh đệ đều là người ôn hòa, khá lão luyện trong cách hành xử.
Mua xong mọi thứ, Liễu Phán Nhi dẫn theo Chu Thúy Hoa đi mua bánh màn thầu và bánh bao để ăn trên đường.
Trong lòng Chu Thúy Hoa tò mò, hỏi: "Nguyên Thanh gia, ngươi mua những mảnh vải vụn kia làm gì? Tuy là tơ lụa, nhưng cũng không thể làm y phục được!"
Liễu Phán Nhi và Lý Đại Bảo mỗi người hai cái bánh bao, trong nhà còn có sáu người nữa, tổng cộng các nàng mua mười cái bánh bao, hơn nữa còn là bánh bao nhân thịt rất to.
Nghe vậy, mắt Chu Thúy Hoa sáng lên, nhà nàng ấy cũng có hai cô cháu gái: "Vậy để ta nhìn xem ngươi làm có đẹp không? Nếu đẹp, lần sau, lúc bán dưa, ta cũng mua vải vụn.
Chu Thúy Hoa không chỉ mua một cái bánh bao mà còn mua đến tận ba cái, ăn cho nó bụng trước đã, dù gì cũng mua đồ ăn xong rồi về nhà nấu cơm là được.
Tuy rằng giá cả hơi cao nhưng một cái bánh lại rất to.
Bánh bao có giá hai văn tiền một cái, bành mỳ thì ba văn tiền hai cái.
Liễu Phán Nhi thì không giống như vậy, nàng hiếm khi ăn thứ gì ngon nên không chỉ mua cho mình mà còn mua cho người nhà nữa.
Liễu Phán Nhi mỉm cười, nhỏ giọng giải thích: "Nhà ta có nhiều con gái, nói mua dây buộc tóc đỏ cho bọn họ, nhưng hoặc là không có tiền, hoặc là quá bận rộn, hoặc là cảm thấy giá cả đắt, vẫn luôn không mua được. Mấy thứ tơ lụa có màu sắc rực rỡ này, ta mua kim với tơ tằm, trở về làm hoa cài đầu xinh đẹp cho mấy nha đầu."
Tuy rằng ruộng dưa nhà thím không nhiều như nhà bọn ta nhưng cũng có bốn năm mẫu đất mà, sản lượng dưa rất cao, nhà thím cũng kiếm được không ít tiền, đừng có tiếc tiên cho việc ăn làm gì.
Chu Thúy Hoa kinh ngạc, có lòng tốt nhắc nhở: "Nguyên Thanh gia, bây giờ kiếm tiên không dễ dàng gì đâu, nhà nhà ai cũng phải đi kiếm tiền cả, ngươi xài tiết kiệm một chút thôi."
Liễu Phán Nhi cười đáp: "Thím à, ruộng dưa nhà ta tổng cộng có bảy mẫu đất, thu hoạch được không ít dưa trái, cách hai ba ngày là bán một lần. Bây giờ kiếm tiên dễ hơn rồi, phải ăn uống no đủ thì mới có sức làm việc được.
Nàng quấn chúng bằng lớp giấy dầu cho sạch sẽ rồi đặt vào trong sọt.
Ăn uống sẽ giúp tiết kiệm tiền thuốc thang, hơn nữa lại còn được ăn ngon.
Chu Thúy Hoa nghe vậy, nàng ấy hơi sững sờ, cảm thấy rất có lý. Thế là nàng ấy xoay người lại, mua thêm mười mấy cái bánh bao nhân thịt thật to.
Tuyệt đối không được đối xử tệ với cơ thể của mình! Suốt quãng đường chạy nạn này, chúng ta đã phải chịu khổ chịu mệt, lo lắng sợ sệt, gồng mình chống cự nhiều rồi. Ăn nhiều một chút mới có sức khỏe tốt được. Nếu không thì cơ thể suy nhược, bị bệnh phải uống thuốc thì lại tốn nhiều tiền hơn, mà chúng ta lại phải chịu khổ nữa!"
Liễu Phán Nhi thấy thế bèn mỉm cười, người này hay thật, nếu chịu khó nghe lời khuyên nhủ của người khác thì tháng ngày sau này sẽ tốt đẹp hơn nhiều.
Liễu Phán Nhi đưa bánh bao đã bọc giấy cho Lý Đại Bảo: "Đại Bảo, ta đánh xe bò, con ăn bánh bao đi."
"Cảm ơn nương!" Lý Đại Bảo vội vàng nhận lấy nhưng cậu không vội vàng ăn ngay, mà gấp gáp leo lên xe bò: "Nương, người mau leo lên đi, ngồi trên xe bò này ăn này, con đánh xe bò cho."
Liễu Phán Nhi kinh ngạc, nàng lắc đầu nói: "Ta là người lớn nên vẫn cầm cự được một lát, con mau ăn đi.”
Lý Đại Bảo kiên trì, gương mặt nghiêm lại, ánh mắt kiên định nói: "Nương, người vất vả nhiều rồi, mau ăn đi."
Chu Thúy Hoa ở đằng sau cười ha hả: "Nguyên Thanh gia, Đại Bảo nhà ngươi hiếu kính ngươi đấy, ngươi cứ ăn hai cái bánh bao đó đi, không tốn bao nhiêu thời gian mà." Liễu Phán Nhi nghe vậy, nàng đưa tay sờ đầu Lý Đại Bảo: "Được, vậy ta ăn trước."
Lý Đại Bảo vội vàng lấy ra một cái ống trúc trong sọt ra: "Nương, đây là nước ấm mà đại bá mẫu đã đun cho chúng ta lúc sáng. Người ăn từ từ thôi kẻo nghẹn!"
Quả thật bây giờ Liễu Phán Nhi thấy hơi khát nước, nàng ngồi trên xe bò, nhận lấy rồi uống mấy ngụm nước, sau đó mới bắt đầu ăn bánh bao.
Liễu Phán Nhi ăn xong hai cái bánh bao, uống nước xong bọn họ đổi lại nàng thành người đánh xe bò.
Liễu Phán Nhi đã nuôi mấy đứa bé này, đương nhiên nàng hy vọng mình có thể nuôi nấng chúng nên người, chứ không phải nuôi chúng thành những kẻ kiêu ngạo coi thường người khác.
Liễu Phán Nhi thấy thế, nàng bèn cười cười, đưa bánh bao đến bên miệng Lý Đại Bảo chưa ăn được cái nào: "Nào, Đại Bảo, ta giữ cho, con ăn đi, vậy thì hai chúng ta ai cũng được ăn."
Lý Đại Bảo không ngừng nuốt nước miếng, bụng còn kêu ùng ục nữa.
Mùi bánh bao nhân thịt xông vào trong mũi Lý Đại Bảo, thơm thật.
Lý Đại Bảo cũng không nhịn được nữa, cậu há to miệng cắn một cái, vì trong miệng có bánh bao nên cậu nói năng nghe không rõ cho lắm: "Ngon lắm, cảm ơn nương!"
Lý Đại Bảo hiếu kính, mặc dù là chuyện rất nhỏ nhạt nhưng trong ánh mắt Liễu Phán Nhi lại ngập tràn sự vui vẻ. Bọn họ vui vẻ phấn chấn, không còn mệt mỏi vì ánh mặt trời chói chang trên đầu mình nữa.
Chu Thúy Hoa và thôn trưởng Lý ở đằng sau cùng với tôn tử Mao Đản cũng như vậy.
Những ngày qua quá vất vả, bây giờ có bánh bao mỹ vị trước mặt, bọn họ không còn thấy khổ nữa.
Lý Đại Bảo còn một cái bánh bao nữa, vả lại cậu thấy cực kỳ khát nước nên sau khi uống nước xong, cậu mới từ từ nhấm nháp cái bánh bao.
Liễu Phán Nhi định đi cắt cỏ nhưng Lý Đại Bảo lại giành lấy lưỡi liềm: "Đứa nhỏ này, ta đi cắt cỏ, con nghỉ một chút đi."
Thôn trưởng Lý cũng vội vàng nói: "Đúng thế, nghỉ ngơi ở nơi có bóng râm này đi, nghỉ mát một chút là được! Người cũng không chịu nổi chứ nói gì bò, nóng quá rồi."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng thế! Chúng ta cũng nghỉ một chút đi!"
Càng đi trời càng nóng, lúc đi ngang qua một ao sen, Lý Đại Bảo dừng lại dưới gốc cây lớn: "Nương, con bò già của chúng ta mệt rồi, nó đói bụng, chắc phải cho nó nghỉ một chút để ăn cỏ thôi!"
Lý Đại Bảo cười cười: "Nương thương con nên để con ngôi trên xe bò suốt đường đi, con chẳng mệt chút nào cả. Hơn nữa xung quanh đây toàn là rừng núi, cũng không nóng lắm."
Mao Đản vốn vừa ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, thấy Lý Đại Bảo đi ra cắt cỏ, rồi lại nhìn thấy tổ mẫu đã lớn tuổi cầm lưỡi liềm, Mao Đản lập tức đỏ mặt chạy tới giành với tổ mẫu: "Tổ mẫu, để con đi cắt cỏ cho."
Lúc này Liễu Phán Nhi thấy rất vui vì mình đã nuôi dạy con tốt.
Thôn trưởng Lý cũng cực kỳ vui mừng, mặc dù đứa nhỏ này không cơ trí như Lý Đại Bảo nhưng cũng rất hiếu thảo!
Nhìn thấy đại tôn tử Mao Đản và Lý Đại Bảo cùng nhau cắt cỏ, Chu Thúy Hoa nở nụ cười, tôn nhi biết hiếu kính mình rồi.
Người lớn trên khắp thiên hạ này ai cũng vậy, con nhà mình là tốt nhất, con nhà mình là đứa dễ thương nhất.
Hai tiểu tử đi cắt cỏ non cho bò ăn, Lý Đại Bảo không rảnh rỗi gì mấy, cậu chạy đến ao sen cách đó không xa, dùng lưỡi liềm cắt mấy lá sen thật to vê.
Lý Đại Bảo chia cho mọi người, cậu đưa cho Liễu Phán Nhi cái to nhất và tròn nhất: "Nương, trời nóng lắm, lát nữa người che trên đầu đi, nắng sẽ đỡ rọi vào đầu hơn."
Liễu Phán Nhi càng thấy vui vẻ hơn, nàng cười nói: "Cảm ơn con, Đại Bảo."
Lý Đại Bảo đỏ mặt, nhưng vì làn da quá đen nên không nhìn ra được, cậu cười ha ha để lộ hàm răng trắng của mình: "Nương cũng vậy!"
Chu Thúy Hoa và thôn trưởng Lý thấy thế, bọn họ nghĩ Liễu Phán Nhi này là một người rất giỏi giang.
Không chỉ đối xử tốt với bốn đứa con riêng trong nhà mà còn đối xử tốt với người trong thôn nữa. Ngoại trừ gạo do người trong thôn mua về, sau này khi khai khẩn đất hoang, mầm khoai lang được lấy từ chỗ Liễu Phán Nhi cả.
Nhà bọn họ cũng may mắn vì cùng khai hoang với nhà Liễu Phán Nhi nên được chia không ít dưa. Trong nhà kiếm được tiền đều nhờ công giúp đỡ của Liễu Phán Nhi cả.
Nghỉ ngơi tâm nửa canh giờ, đỉnh đầu không còn nóng bừng nữa, bọn họ lại tiếp tục đi.
Hài tử mà không được bổ sung đầy đủ dinh dưỡng thì sau này sẽ không cao nổi, sức khỏe cũng yếu đi.
Lần này Liễu Phán Nhi cũng không cãi với Lý Đại Bảo, tối đến nàng sẽ nấu đồ ăn ngon cho bọn trẻ.
Liễu Phán Nhi chép miệng một cái, trước khi chạy nạn, cuộc sống của bọn họ không ổn định cho lắm. Bây giờ ổn định hơn rôi, nàng phải nghĩ cách cải thiện chất lượng cơm nước của nhà mình mới được.
Đến lúc tỉnh lại, khóe miệng của Liễu Phán Nhi còn dính lại chút nước bọt.
Liễu Phán Nhi hơi mệt, nàng dựa vào mấy cái sọt để trên xe bò, mơ màng thiếp đi. Nàng mơ thấy đậu phụ thối, chao, đậu phụ khô, đậu phụ tê cay, đậu phụ thịt băm...
Mặc dù đại tẩu biết săn thú nhưng cũng không thể ăn thịt suốt ngày được.
Lần này Lý Đại Bảo vội vàng lên xe bò, cậu bảo Liễu Phán Nhi ngồi ở phía sau.
Vừa về đến thôn, những người đang ngồi nói chuyện phiếm hóng gió dưới bóng cây nhìn thấy hai chiếc xe bò đi đến, cuối cùng không thể ngồi yên được nữa lập tức ồ ạt chạy tới.
Nghĩ đến đây, Liễu Phán Nhi quyết định sau khi về nàng sẽ tìm thợ đá làm một cái cối xay nhỏ để làm đậu phụ.
Trong tay có tiền mà, không thể để con cái của mình chịu khổ được.
Dùng đậu nành để làm đậu phụ, món này chứa hàm lượng chất dinh dưỡng rất cao. Hơn nữa đậu nành rất dễ kiếm, giá cả cũng hợp lý.
Lý Lăng Tử vỗ đùi, vô cùng ghen ty: "Ôi trời, trưởng thôn ơi, Nguyên Thanh gia ơi, các người giàu có thì đừng quên bà con trong thôn đấy!"
Trưởng thôn Lý vui mừng: "Bán hết rồi, dưa của chúng ta ngon lắm! Một quả dưa bốn đồng, một quả dưa hấu và một quả dưa gang bán bảy đồng."
Người dân trong thôn ai nấy đều để ý đến dưa hấu của trưởng thôn Lý và nhà Liễu Phán Nhi. Nếu bọn họ không nói ra thì những người dân trong thôn sẽ tiếp tục hỏi.
Lý Lăng Tử chạy nhanh nhất, vừa chạy vừa hỏi: "Trưởng thôn, bán hết dưa rồi sao?"
"Ôi, trưởng thôn, các người giàu to rồi, bán nhiều dưa như thế có thể kiếm được không ít tiền đói"
"Trưởng thôn, nhà ta nghèo rớt mồng tơi, cho ta vay ít tiên đi."...
Chu Thúy Hoa từ trên xe bước xuống, nói lớn: "Lúc bắt đầu trồng, ai cũng không ngờ tới có thể ra những quả dưa ngon như vậy. Lúc trước, khi bọn ta trồng dưa, các người còn bảo bọn ta ngu ngốc nữa mài"
Lý Lăng Tử nghe thấy những lời này, cười đùa cợt nhả, giơ tay lên giả vờ tát mình một cái: "Tẩu tử, cái miệng này của ta không có chừng mực, chỉ nói đùa mà thôi. Các người đều làm việc thực tế, nói trông là trông. Năm nay chúng ta không liên quan gì cả, năm sau nhà ta muốn trồng nhất định phải cho chúng ta ít giống đó!"
Nhìn bọn họ rời đi, Triệu chưởng quỹ nhìn về phía đại ca quản gia Triệu bằng ánh mắt tò mò: "Đại ca, ngươi rất quen thuộc với bọn họ sao?"
Quản gia Triệu cười nói: "Không quen, hôm nay mới quen, quả dưa mà vừa rồi ngươi ăn, là nhà nàng trông, ăn rất ngon. Tuy rằng ăn mặc keo kiệt, nhưng cách ăn nói không tầm thường. Chúng ta mở cửa buôn bán, ôn hoà sinh tài."
Triệu chưởng quỹ gật đầu cười nói: "Đại ca nói đúng, chớ khinh thiếu niên nghèo. Ngày nay, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, phong thủy thay phiên, ai biết sau này sẽ thế nào?”
"Đúng!" Triệu quản gia gật đầu: "Chúng ta không thể làm chuyện mắt chó coi thường người khác. Ngươi nhìn lại tiệm vải Vương gia đi. Sau khi Vương Đông gia để cho đệ đệ của tiểu thiếp của mình làm người làm, đặc biệt kiêu ngạo. Nhưng như vậy cũng tốt, việc làm ăn của chúng ta tốt hơn rất nhiều."
Hai huynh đệ đều là người ôn hòa, khá lão luyện trong cách hành xử.
Mua xong mọi thứ, Liễu Phán Nhi dẫn theo Chu Thúy Hoa đi mua bánh màn thầu và bánh bao để ăn trên đường.
Trong lòng Chu Thúy Hoa tò mò, hỏi: "Nguyên Thanh gia, ngươi mua những mảnh vải vụn kia làm gì? Tuy là tơ lụa, nhưng cũng không thể làm y phục được!"
Liễu Phán Nhi và Lý Đại Bảo mỗi người hai cái bánh bao, trong nhà còn có sáu người nữa, tổng cộng các nàng mua mười cái bánh bao, hơn nữa còn là bánh bao nhân thịt rất to.
Nghe vậy, mắt Chu Thúy Hoa sáng lên, nhà nàng ấy cũng có hai cô cháu gái: "Vậy để ta nhìn xem ngươi làm có đẹp không? Nếu đẹp, lần sau, lúc bán dưa, ta cũng mua vải vụn.
Chu Thúy Hoa không chỉ mua một cái bánh bao mà còn mua đến tận ba cái, ăn cho nó bụng trước đã, dù gì cũng mua đồ ăn xong rồi về nhà nấu cơm là được.
Tuy rằng giá cả hơi cao nhưng một cái bánh lại rất to.
Bánh bao có giá hai văn tiền một cái, bành mỳ thì ba văn tiền hai cái.
Liễu Phán Nhi thì không giống như vậy, nàng hiếm khi ăn thứ gì ngon nên không chỉ mua cho mình mà còn mua cho người nhà nữa.
Liễu Phán Nhi mỉm cười, nhỏ giọng giải thích: "Nhà ta có nhiều con gái, nói mua dây buộc tóc đỏ cho bọn họ, nhưng hoặc là không có tiền, hoặc là quá bận rộn, hoặc là cảm thấy giá cả đắt, vẫn luôn không mua được. Mấy thứ tơ lụa có màu sắc rực rỡ này, ta mua kim với tơ tằm, trở về làm hoa cài đầu xinh đẹp cho mấy nha đầu."
Tuy rằng ruộng dưa nhà thím không nhiều như nhà bọn ta nhưng cũng có bốn năm mẫu đất mà, sản lượng dưa rất cao, nhà thím cũng kiếm được không ít tiền, đừng có tiếc tiên cho việc ăn làm gì.
Chu Thúy Hoa kinh ngạc, có lòng tốt nhắc nhở: "Nguyên Thanh gia, bây giờ kiếm tiên không dễ dàng gì đâu, nhà nhà ai cũng phải đi kiếm tiền cả, ngươi xài tiết kiệm một chút thôi."
Liễu Phán Nhi cười đáp: "Thím à, ruộng dưa nhà ta tổng cộng có bảy mẫu đất, thu hoạch được không ít dưa trái, cách hai ba ngày là bán một lần. Bây giờ kiếm tiên dễ hơn rồi, phải ăn uống no đủ thì mới có sức làm việc được.
Nàng quấn chúng bằng lớp giấy dầu cho sạch sẽ rồi đặt vào trong sọt.
Ăn uống sẽ giúp tiết kiệm tiền thuốc thang, hơn nữa lại còn được ăn ngon.
Chu Thúy Hoa nghe vậy, nàng ấy hơi sững sờ, cảm thấy rất có lý. Thế là nàng ấy xoay người lại, mua thêm mười mấy cái bánh bao nhân thịt thật to.
Tuyệt đối không được đối xử tệ với cơ thể của mình! Suốt quãng đường chạy nạn này, chúng ta đã phải chịu khổ chịu mệt, lo lắng sợ sệt, gồng mình chống cự nhiều rồi. Ăn nhiều một chút mới có sức khỏe tốt được. Nếu không thì cơ thể suy nhược, bị bệnh phải uống thuốc thì lại tốn nhiều tiền hơn, mà chúng ta lại phải chịu khổ nữa!"
Liễu Phán Nhi thấy thế bèn mỉm cười, người này hay thật, nếu chịu khó nghe lời khuyên nhủ của người khác thì tháng ngày sau này sẽ tốt đẹp hơn nhiều.
Liễu Phán Nhi đưa bánh bao đã bọc giấy cho Lý Đại Bảo: "Đại Bảo, ta đánh xe bò, con ăn bánh bao đi."
"Cảm ơn nương!" Lý Đại Bảo vội vàng nhận lấy nhưng cậu không vội vàng ăn ngay, mà gấp gáp leo lên xe bò: "Nương, người mau leo lên đi, ngồi trên xe bò này ăn này, con đánh xe bò cho."
Liễu Phán Nhi kinh ngạc, nàng lắc đầu nói: "Ta là người lớn nên vẫn cầm cự được một lát, con mau ăn đi.”
Lý Đại Bảo kiên trì, gương mặt nghiêm lại, ánh mắt kiên định nói: "Nương, người vất vả nhiều rồi, mau ăn đi."
Chu Thúy Hoa ở đằng sau cười ha hả: "Nguyên Thanh gia, Đại Bảo nhà ngươi hiếu kính ngươi đấy, ngươi cứ ăn hai cái bánh bao đó đi, không tốn bao nhiêu thời gian mà." Liễu Phán Nhi nghe vậy, nàng đưa tay sờ đầu Lý Đại Bảo: "Được, vậy ta ăn trước."
Lý Đại Bảo vội vàng lấy ra một cái ống trúc trong sọt ra: "Nương, đây là nước ấm mà đại bá mẫu đã đun cho chúng ta lúc sáng. Người ăn từ từ thôi kẻo nghẹn!"
Quả thật bây giờ Liễu Phán Nhi thấy hơi khát nước, nàng ngồi trên xe bò, nhận lấy rồi uống mấy ngụm nước, sau đó mới bắt đầu ăn bánh bao.
Liễu Phán Nhi ăn xong hai cái bánh bao, uống nước xong bọn họ đổi lại nàng thành người đánh xe bò.
Liễu Phán Nhi đã nuôi mấy đứa bé này, đương nhiên nàng hy vọng mình có thể nuôi nấng chúng nên người, chứ không phải nuôi chúng thành những kẻ kiêu ngạo coi thường người khác.
Liễu Phán Nhi thấy thế, nàng bèn cười cười, đưa bánh bao đến bên miệng Lý Đại Bảo chưa ăn được cái nào: "Nào, Đại Bảo, ta giữ cho, con ăn đi, vậy thì hai chúng ta ai cũng được ăn."
Lý Đại Bảo không ngừng nuốt nước miếng, bụng còn kêu ùng ục nữa.
Mùi bánh bao nhân thịt xông vào trong mũi Lý Đại Bảo, thơm thật.
Lý Đại Bảo cũng không nhịn được nữa, cậu há to miệng cắn một cái, vì trong miệng có bánh bao nên cậu nói năng nghe không rõ cho lắm: "Ngon lắm, cảm ơn nương!"
Lý Đại Bảo hiếu kính, mặc dù là chuyện rất nhỏ nhạt nhưng trong ánh mắt Liễu Phán Nhi lại ngập tràn sự vui vẻ. Bọn họ vui vẻ phấn chấn, không còn mệt mỏi vì ánh mặt trời chói chang trên đầu mình nữa.
Chu Thúy Hoa và thôn trưởng Lý ở đằng sau cùng với tôn tử Mao Đản cũng như vậy.
Những ngày qua quá vất vả, bây giờ có bánh bao mỹ vị trước mặt, bọn họ không còn thấy khổ nữa.
Lý Đại Bảo còn một cái bánh bao nữa, vả lại cậu thấy cực kỳ khát nước nên sau khi uống nước xong, cậu mới từ từ nhấm nháp cái bánh bao.
Liễu Phán Nhi định đi cắt cỏ nhưng Lý Đại Bảo lại giành lấy lưỡi liềm: "Đứa nhỏ này, ta đi cắt cỏ, con nghỉ một chút đi."
Thôn trưởng Lý cũng vội vàng nói: "Đúng thế, nghỉ ngơi ở nơi có bóng râm này đi, nghỉ mát một chút là được! Người cũng không chịu nổi chứ nói gì bò, nóng quá rồi."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng thế! Chúng ta cũng nghỉ một chút đi!"
Càng đi trời càng nóng, lúc đi ngang qua một ao sen, Lý Đại Bảo dừng lại dưới gốc cây lớn: "Nương, con bò già của chúng ta mệt rồi, nó đói bụng, chắc phải cho nó nghỉ một chút để ăn cỏ thôi!"
Lý Đại Bảo cười cười: "Nương thương con nên để con ngôi trên xe bò suốt đường đi, con chẳng mệt chút nào cả. Hơn nữa xung quanh đây toàn là rừng núi, cũng không nóng lắm."
Mao Đản vốn vừa ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, thấy Lý Đại Bảo đi ra cắt cỏ, rồi lại nhìn thấy tổ mẫu đã lớn tuổi cầm lưỡi liềm, Mao Đản lập tức đỏ mặt chạy tới giành với tổ mẫu: "Tổ mẫu, để con đi cắt cỏ cho."
Lúc này Liễu Phán Nhi thấy rất vui vì mình đã nuôi dạy con tốt.
Thôn trưởng Lý cũng cực kỳ vui mừng, mặc dù đứa nhỏ này không cơ trí như Lý Đại Bảo nhưng cũng rất hiếu thảo!
Nhìn thấy đại tôn tử Mao Đản và Lý Đại Bảo cùng nhau cắt cỏ, Chu Thúy Hoa nở nụ cười, tôn nhi biết hiếu kính mình rồi.
Người lớn trên khắp thiên hạ này ai cũng vậy, con nhà mình là tốt nhất, con nhà mình là đứa dễ thương nhất.
Hai tiểu tử đi cắt cỏ non cho bò ăn, Lý Đại Bảo không rảnh rỗi gì mấy, cậu chạy đến ao sen cách đó không xa, dùng lưỡi liềm cắt mấy lá sen thật to vê.
Lý Đại Bảo chia cho mọi người, cậu đưa cho Liễu Phán Nhi cái to nhất và tròn nhất: "Nương, trời nóng lắm, lát nữa người che trên đầu đi, nắng sẽ đỡ rọi vào đầu hơn."
Liễu Phán Nhi càng thấy vui vẻ hơn, nàng cười nói: "Cảm ơn con, Đại Bảo."
Lý Đại Bảo đỏ mặt, nhưng vì làn da quá đen nên không nhìn ra được, cậu cười ha ha để lộ hàm răng trắng của mình: "Nương cũng vậy!"
Chu Thúy Hoa và thôn trưởng Lý thấy thế, bọn họ nghĩ Liễu Phán Nhi này là một người rất giỏi giang.
Không chỉ đối xử tốt với bốn đứa con riêng trong nhà mà còn đối xử tốt với người trong thôn nữa. Ngoại trừ gạo do người trong thôn mua về, sau này khi khai khẩn đất hoang, mầm khoai lang được lấy từ chỗ Liễu Phán Nhi cả.
Nhà bọn họ cũng may mắn vì cùng khai hoang với nhà Liễu Phán Nhi nên được chia không ít dưa. Trong nhà kiếm được tiền đều nhờ công giúp đỡ của Liễu Phán Nhi cả.
Nghỉ ngơi tâm nửa canh giờ, đỉnh đầu không còn nóng bừng nữa, bọn họ lại tiếp tục đi.
Hài tử mà không được bổ sung đầy đủ dinh dưỡng thì sau này sẽ không cao nổi, sức khỏe cũng yếu đi.
Lần này Liễu Phán Nhi cũng không cãi với Lý Đại Bảo, tối đến nàng sẽ nấu đồ ăn ngon cho bọn trẻ.
Liễu Phán Nhi chép miệng một cái, trước khi chạy nạn, cuộc sống của bọn họ không ổn định cho lắm. Bây giờ ổn định hơn rôi, nàng phải nghĩ cách cải thiện chất lượng cơm nước của nhà mình mới được.
Đến lúc tỉnh lại, khóe miệng của Liễu Phán Nhi còn dính lại chút nước bọt.
Liễu Phán Nhi hơi mệt, nàng dựa vào mấy cái sọt để trên xe bò, mơ màng thiếp đi. Nàng mơ thấy đậu phụ thối, chao, đậu phụ khô, đậu phụ tê cay, đậu phụ thịt băm...
Mặc dù đại tẩu biết săn thú nhưng cũng không thể ăn thịt suốt ngày được.
Lần này Lý Đại Bảo vội vàng lên xe bò, cậu bảo Liễu Phán Nhi ngồi ở phía sau.
Vừa về đến thôn, những người đang ngồi nói chuyện phiếm hóng gió dưới bóng cây nhìn thấy hai chiếc xe bò đi đến, cuối cùng không thể ngồi yên được nữa lập tức ồ ạt chạy tới.
Nghĩ đến đây, Liễu Phán Nhi quyết định sau khi về nàng sẽ tìm thợ đá làm một cái cối xay nhỏ để làm đậu phụ.
Trong tay có tiền mà, không thể để con cái của mình chịu khổ được.
Dùng đậu nành để làm đậu phụ, món này chứa hàm lượng chất dinh dưỡng rất cao. Hơn nữa đậu nành rất dễ kiếm, giá cả cũng hợp lý.
Lý Lăng Tử vỗ đùi, vô cùng ghen ty: "Ôi trời, trưởng thôn ơi, Nguyên Thanh gia ơi, các người giàu có thì đừng quên bà con trong thôn đấy!"
Trưởng thôn Lý vui mừng: "Bán hết rồi, dưa của chúng ta ngon lắm! Một quả dưa bốn đồng, một quả dưa hấu và một quả dưa gang bán bảy đồng."
Người dân trong thôn ai nấy đều để ý đến dưa hấu của trưởng thôn Lý và nhà Liễu Phán Nhi. Nếu bọn họ không nói ra thì những người dân trong thôn sẽ tiếp tục hỏi.
Lý Lăng Tử chạy nhanh nhất, vừa chạy vừa hỏi: "Trưởng thôn, bán hết dưa rồi sao?"
"Ôi, trưởng thôn, các người giàu to rồi, bán nhiều dưa như thế có thể kiếm được không ít tiền đói"
"Trưởng thôn, nhà ta nghèo rớt mồng tơi, cho ta vay ít tiên đi."...
Chu Thúy Hoa từ trên xe bước xuống, nói lớn: "Lúc bắt đầu trồng, ai cũng không ngờ tới có thể ra những quả dưa ngon như vậy. Lúc trước, khi bọn ta trồng dưa, các người còn bảo bọn ta ngu ngốc nữa mài"
Lý Lăng Tử nghe thấy những lời này, cười đùa cợt nhả, giơ tay lên giả vờ tát mình một cái: "Tẩu tử, cái miệng này của ta không có chừng mực, chỉ nói đùa mà thôi. Các người đều làm việc thực tế, nói trông là trông. Năm nay chúng ta không liên quan gì cả, năm sau nhà ta muốn trồng nhất định phải cho chúng ta ít giống đó!"
Danh sách chương