Chu Thúy Hoa cười, cao giọng nói: “Được thôi, năm nay ta và Nguyên Thanh gia sẽ giữ lại giống, đến lúc đó các người đem lương thực đến để đổi, không thể cho không được!"

"Tẩu tẩu đừng nhỏ nhen như thế!" Người dân khác trong thôn cười ha ha: "Cho chúng ta miễn phí đi, dù sao thì nhà tẩu cũng trồng nhiều như vậy, năm nay cũng kiếm được nhiều tiền mài"

Chu Thúy Hoa tức giận trừng mắt: "Bánh từ trên trời rơi xuống các người cũng dám ăn à? Hơn nữa, nhà ta kiếm được tiền thì cũng là tiền của nhà ta. Muốn có giống cũng phải xem tâm trạng của ta. Nếu ta không vui thì các người sẽ phải bỏ tiền ra mua. Giá dưa đã nói cho các người rồi, đừng cản xe bò của chúng ta. Trời còn chưa sáng đã phải đi họp chợ, buôn ngủ muốn chết."

Có những lời thôn trưởng Lý không nói ra được nhưng Chu Thúy Hoa thì có thể nói, có thể la lối om sòm.

Liễu Phán Nhi nhìn thấy thím đã đẩy hết những vấn đề kia lại cho họ cũng cảm thấy vui vẻ.

Tuy nàng không sợ những người dân này nhưng cũng không muốn gặp nhiều phiền phức. Hơn nữa, trong nhà đều là trẻ nhỏ không thể quá phách lối.

Thấy mọi người giải tán, Lý Đại Bảo nhanh chóng đánh xe ngựa về nhà, không dừng lại thêm nữa.

Lý Đại Bảo không hề có suy nghĩ khiêm tốn, cậu muốn nhanh chóng vê nhà, muốn chia bánh bao cho đệ đệ, muội muội, tỷ tỷ và đại bá mẫu ăn, chia sẻ niềm vui to lớn này.

Lý Đại Bảo nhìn thấy muội muội cũng vô cùng vui vẻ, dừng xe bò lại, lấy một cái giỏ từ trên xe bò xuống: "A Dung, trong này có bánh bao, muội mau đem vào trong nhà chia cho tỷ tỷ, muội muội và đệ đệ ăn, à, đưa cho cả đại bá mẫu nữa!"

Con bé chủ động gánh vác việc trong nhà, nấu cơm giặt y phục, chăm sóc đệ đệ muội muội, mẫu thân chỉ cần lo chuyện bên ngoài. Nếu mẫu thân chịu mệt mỏi vì cả chuyện trong nhà và bên ngoài, giống như ngọn nến đốt cả hai đầu thì cơ thể sẽ chịu không nổi.

Liễu Phán Nhi gật đầu, cười nói: "Suôn sẻ, con đứng cách xa chút để ca con dừng xe bò ở trước cửa động."

Nói xong, Lý Dung đã bỏ kim thêu trong tay xuống, nhanh chóng chạy tới đón mẫu thân và đại ca: "Đại ca, nương, bán dưa suôn sẻ không?”

Lúc này nghe thấy tiếng động, Lý Dung nhìn thấy đại ca đánh xe bò trở về, khuôn mặt lộ ra sự vui mừng: "Nương và đại ca về rồi, A Nam, Tiểu Bảo rót nước cho nương nhanh lên!"

Nghe thấy mẫu thân nói suôn sẻ, Lý Dung mới thở phào nhẹ nhõm.

Lý Dung ngồi ở trước cửa, cầm kim thêu, học may vá y phục cùng đại bá mẫu Lưu thị. Mẫu thân bận rộn làm việc ở bên ngoài, Lý Dung muốn lo hết mọi chuyện ở trong nhà.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Tổng cộng bán được bảy trăm sáu mươi đồng tiền dưa, ta mua sáu cân gạo, năm cân bột mì, còn mua dầu, muối, xì dầu và giấm. Nhưng tất cả số vải này không phải của mình nhà chúng ta mà một nửa là của nhà trưởng thôn. Một cuộn vải một trăm năm mươi đồng, hai cuộn vải ba trăm đồng."

Một tay Liễu Phán Nhi xách bột mì, tay kia xách bao gạo, nhanh chóng đặt xuống cửa động.

Lưu thị cũng đi ra, nhìn thấy hai cuộn vải trong giỏ, mắt sáng lên: "Tam đệ muội, số vải này đều là của nhà chúng ta sao? Chắc bán dưa kiếm được khá nhiều tiền đúng không?”

Lý Dung nhận lấy, gật đầu: "Đa tạ nương, đa tạ đại ca."

"May cho đám trẻ, cũng may cho chúng tai" Liễu Phán Nhi cười nói, nàng không muốn mặc những y phục tả tơi kia nữa, cọ nhẹ một chút đã rách rồi.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đắt hơn chút nhưng đồ ở đây tốt. Đại tẩu, tẩu sờ thử xem có phải là tốt hơn vải bên nhà cũ chúng ta hay không?”

Lưu thị sờ thử, gật đầu: "Đẹp thật. Tốt quá, có vải là có thể may y phục cho đám trẻ rồi."

Lưu thị nghĩ một hồi: "Vậy thì vẫn đắt hơn bên nhà cũ chúng ta một chút."

Có một lần đang làm việc trên ruộng, nàng không cẩn thận trơn trượt. Tuy không ngã, nhưng bởi vì xoạc chân nên đũng quần bị rách.

Tuy Liễu Phán Nhi cảm thấy rất mát mẻ nhưng cũng vô cùng ngại ngùng, phải đợi đến khi trời tối mới đi từ ruộng vê.

May thêm mấy bộ y phục, nội y, áo ngoài, mặc thoải mái một chút, giữ chút mặt mũi.

A Phương cầm bánh bao đưa cho mẫu thân và Liễu Phán Nhi: "Nương, tam thẩm, hai người ăn bánh bao đi."

Liễu Phán Nhi xua tay, đưa bánh bao cho đại tẩu: "Bữa trưa của ta và Đại Bảo là bánh bao thịt, các con mỗi người một cái, chúng ta còn ăn nhiều hơn các con một cái đó! Mau ăn đi, chút nữa chắc sẽ có rất nhiều người đến nhà chúng ta hỏi vê chuyện dưa, bị đứa trẻ khác nhìn thấy, nói muốn ăn thì con cho hay không cho đây?"

Ban đầu Lưu thị và A Phương còn muốn từ chối nhưng sau đó đã cầm lấy ăn.

Tuy vỏ bánh bao không mỏng nhưng một cái to, nhân thịt bên trong cũng to, còn có thêm một vài loại rau khác nữa, vẫn còn thơm như cũ.

Phải nói rằng bánh bao này ngon hơn bánh ở nhà cũ của họ.

Lý Nam và Lý Tiểu Bảo cầm bánh bao chạy đến đưa cho Liễu Phán Nhi ăn: "Nương, người ăn đi

Khuôn mặt Liễu Phán Nhi và Lý Đại Bảo vì phơi nắng nên đỏ ửng, sau khi đánh răng rửa mặt đã năm trên giường trúc nghỉ ngơi.

Lưu thị nghe thấy vậy, lập tức ngăn cản: "Tạm đệ muội, lần sau đừng mua nữa. Hai đồng một cái bánh bao thịt to, đắt quá. Chẳng thà muội mua thịt về, sau đó dùng bột mì nhà chúng ta thì đã làm được rất nhiều rồi, như vậy tiết kiệm hơn."

Liễu Phán Nhi và Lý Đại Bảo lần lượt đem đồ đạc và giỏ vào nhà, dắt bò vào chuồng, để xe bò sang một bên, đắp chiếu lên để tránh bị mặt trời thiêu đốt trong thời gian dài.

Liễu Phán Nhi nghĩ một lúc, cảm thấy cũng đúng: "Vậy được rồi, lần sau ta mua thịt về chúng ta tự làm”

Lý Phương gật đầu khen ngợi: "Đúng đó ạ, tam thẩm, nương ta làm bánh bao rất ngon.

Sau khi thu dọn xong, đám trẻ cũng ăn xong bánh bao lập tức cảm thấy thỏa mãn.

Liễu Phán Nhi xoa đầu con trai và con gái, cười: "Ta ăn rồi, các con ăn nhanh đi. Lần sau đi huyện thành sẽ mua tiếp cho các con."

Những người đến nhà để hóng chuyện đều bị Lưu thị ngăn ở bên ngoài hoặc là đuổi đến nhà trưởng thôn bên cạnh hóng.

Liễu Phán Nhi tự an ủi bản thân! Thấy Liễu Phán Nhi và Lý Đại Bảo đã buồn ngủ, những người khác giữ im lặng để họ nghỉ ngơi.

Nàng lấy khăn mặt thấm nước đắp lên mặt chườm lạnh. Không chỉ giảm bớt cháy nắng trên mặt còn có thể dưỡng ẩm và làm trắng.

Vốn dĩ định đổi một cân gạo hoặc một rổ đựng một cân mì, giống như đổi trác ở quê, nhưng gạo ở đây rất đắt, Liễu Phán Nhi thấy trả tiền luôn thì vẫn lời hơn.

Liễu Phán Nhi lấy đồng tiên còn lại từ trong túi ra, trong nhà thiếu thợ mộc Lý Đại Canh không ít tiền, một cái giỏ sáu quan tiền, lần trước Liễu Phán Nhi mua mười cái, là sáu mươi quan. Giường trúc là ba mươi quan một cái, Liễu Phán Nhi mua bốn cái, là một trăm hai mươi quan, cộng lại là một trăm tám mươi quan tiền.

Liễu Phán Nhi đếm một trăm tám mươi quan, mười quan một chuỗi, tổng cộng là mười tám chuỗi, bỏ vào trong rổ và chuẩn bị trả cho nhà Lý Đại Canh.

Đợi Liễu Phán Nhi tỉnh dậy, bên ngoài tràn ngập ánh hoàng hôn.

"Đại Bảo, đi, theo ta đi trả tiền." Liễu Phán Nhi nói với Lý Đại Bảo, lúc thiếu tiền thì vẫn luôn cảm thấy bản thân thua kém người khác một bậc. Nên trả tiền sớm một chút cho lòng thoải mái hơn.

Trong cuộc đời Liễu Phán Nhi ghét nhất loại người thiếu nợ không trả, đặc biệt là loại rõ ràng có tiền nhưng vẫn không trả.

Lý Đại Bảo cảm thấy trách nhiệm của mình rất to lớn, cha không ở nhà, lớn hơn chút nữa, cậu sẽ là nam nhân trụ cột của gia đình rồi.

"Được rồi, chờ ta một chút, ta đi rửa mặt đã." Lý Đại Bảo cười đáp, bây giờ có việc gì mẫu thân cũng đều dẫn cậu nhóc theo.

Người như vậy, tư chất đạo đức quá kém, phát hiện ra thì nên tuyệt giao luôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện