Sau vài ngày điều trị, cuối cùng, Vệ Ngữ Đồng đã được trở về Lãnh gia.

Vừa nhìn thấy cô, Tiểu Lan từ bên trong hớn hở chạy ra mà ôm chầm lấy Vệ Ngữ Đồng, vô tình đụng mạnh vào vết thương khiến cô khẽ nhíu mày mà thốt thành tiếng.

Lãnh Bá Siêu đứng bên cạnh khẽ ho nhẹ, trầm giọng nói:
- "Thiếu phu nhân chỉ mới hồi phục, cô phải cẩn thận chứ."
Tiểu Lan gật gật đầu, khẽ quan sát thái độ của Lãnh Bá Siêu đang vô cùng quan tâm đến người bên cạnh mà ngập ngừng hỏi:
- "Tôi...tôi đã kể lại mọi chuyện cho Lãnh lão gia và phu nhân nghe cả rồi.

Chuyện thân phận giả mạo của thiếu phu nhân."
Tiểu Lan vừa dứt lời liền nhận ngay cái cốc đầu từ phía Lãnh Bá Siêu, anh tức giận mắng:
- "Sao cô nhiều chuyện thế hả?"
Nghe anh hỏi, Tiểu Lan thành thật trả lời:

- "Chỉ vì khi trước tôi thấy cậu đối xử nhẫn tâm với thiếu phu nhân.

Vì không muốn cô ấy phải chịu uất ức cho nên đã nhờ phía lão gia và phu nhân phân xử.

Cả hai người họ đang ở bên trong đại sảnh chờ cậu và thiếu phu nhân."
Sắc mặt Lãnh Bá Siêu trở nên lo lắng mà nắm lấy tay người bên cạnh.

Trái ngược với nỗi lo của anh, Vệ Ngữ Đồng tỏ ra vô cùng bình thản mà dõng dạc nói:
- "Đã đến lúc, em cần phải thành thật với con người thật sự của mình."
Dứt lời, cả hai nhìn nhau mỉm cười mà hít sâu một hơi, sau đó tiến vào bên trong đại sảnh.

Ngay khi nhìn thấy hai thân ảnh đang ngồi trên sofa đợi lời giải thích, Vệ Ngữ Đồng cúi người chào lễ phép, sau đó nhỏ giọng nói:
- "Như cha mẹ đã nghe Tiểu Lan kể lại rằng con không phải là Diệp Linh Lang, mà là Vệ Ngữ Đồng."
Dứt lời, cô kể lại mọi chuyện cho Lãnh lão gia và Lãnh phu nhân nghe.

Kể cả việc cô vì muốn biết xuất thân thực sự của mình cho nên đã theo sự sắp đặt của Vệ Trạch Minh mà giả mạo thành Diệp Linh Lang gả vào nhà họ Lãnh.
Rầm....
Tiếng đập bàn từ phía Lãnh lão gia khiến cả hai người đang đứng cúi đầu ở một góc phút chốc giật mình, bên tai truyền đến giọng nói đầy giận dữ của ông:
- "Tôi không chấp nhận người con gái mưu mô như Vệ Ngữ Đồng làm con dâu của Lãnh gia."
Nghe đến đây, Lãnh Bá Siêu không nhịn được nữa mà lên tiếng đáp:
- "Nhưng bây giờ con không thể rời xa Ngữ Đồng.

Cha mẹ, con yêu cô ấy."

Lãnh phu nhân đang ngồi cạnh không chịu được mà đứng bật dậy, hướng về phía cô con dâu mà bà vốn nhất mực cưng chiều, thất vọng nói:
- "Uổng công ta thương yêu con suốt thời gian qua.

Nhưng không ngờ..không ngờ con lại giấu cả ta chuyện này."
Dứt lời, bà ngồi phịch xuống sofa mà ôm mặt khóc nức nở.

Vệ Ngữ Đồng vốn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng trước tình cảnh hiện tại khiến cô không thể không yếu lòng mà nức nở đáp:
- "Cha, mẹ, con xin lỗi."
- "Mau kí vào tờ giấy ly hôn này.

Kể từ ngày hôm nay, giữa Lãnh gia và cô không còn bất cứ liên quan nào đến nhau."
- "Cha, con không đồng ý."
Lãnh Bá Siêu lập tức đứng chắn trước mặt Vệ Ngữ Đồng, lên tiếng bênh vực:
- "Người chủ mưu mọi chuyện là Vệ Trạch Minh.

Ngữ Đồng chẳng qua chỉ là một trong những nạn nhân của ông ta mà thôi.


Chính cô ấy cũng đã sớm quay đầu mà nhất mực bảo vệ thông tin mật của tập đoàn Lãnh thị đến mức bị thương nghiêm trọng."
Dứt lời, Lãnh Bá Siêu mạnh tay xé rách tờ giấy ly hôn trước mặt đấng sinh thành của mình khiến Lãnh lão gia vô cùng tức giận mà nghiến răng nói chậm từng chữ:
- "Con vì cô gái không rõ lai lịch này mà chống lại quyết định của cha mẹ sao?"
Không chút suy nghĩ, Lãnh Bá Siêu trầm giọng đáp:
- "Con không quan tâm cô ấy là ai? Gia thế ra sao? Sau khi trải qua cảm giác suýt mất đi Ngữ Đồng thì con mới nhận ra rằng con yêu cô ấy hơn những gì con nghĩ.

Nếu như cha mẹ nhất mực ép buộc con ly hôn với Ngữ Đồng thì con xin từ bỏ thân phận thiếu gia nhà họ Lãnh mà cùng cô ấy sống trọn phần đời còn lại ở một nơi không ai biết đến."
Nghe đến đây, vầng trán Lãnh lão gia tức đến mức nổi cả gân xanh mà nghiến răng đáp:
- "Được lắm.

Nếu con đã có sự lựa chọn, thì ta sẽ chiều theo ý con."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện