"Được lắm.

Nếu con đã có sự lựa chọn, thì ta sẽ chiều theo ý con."
Dứt lời, Lãnh lão gia hậm hực ngồi xuống ghế, liền sau đó quay mặt nhìn sang chỗ khác.

Sớm nhận ra câu nói này, Lãnh Bá Siêu nhìn sang người con gái bên cạnh mình, khẽ nắm chặt lấy tay cô, mỉm cười nói:
- "Ngữ Đồng, em có chịu ở bên cạnh vị thiếu gia thất thế như anh suốt cả đời không?"
Vệ Ngữ Đồng hai mắt rưng rưng mà nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi đáp:
- "Em đồng ý."
Dứt lời, cả hai người lập tức xoay lưng, dõng dạc tiến ra phía cửa chính.

Ngay khi anh và cô vừa đặt chân đến cửa thì bên tai bất ngờ vang lên tiếng hò hét của toàn bộ gia nhân ở bên trong nhà.

Tiểu Lan nhanh chân chạy đến tung pháo giấy về phía đôi vợ chồng trẻ khiến anh và cô vô cùng ngơ ngác chưa biết chuyện gì đang diễn ra mà chỉ nghe tiếng cười giòn tan không ngớt của những người đằng sau.

- "Lão gia, tôi không ngờ ông lại diễn sâu đến thế."
Lãnh phu nhân không nhịn được nữa mà đưa tay che miệng nhìn người bên cạnh cười không ngớt.

Thoáng chốc, Lãnh lão gia cũng lập tức xả vai mà quay trở về vẻ mặt tươi cười hằng ngày, hướng Lãnh Bá Siêu mà khen ngợi:
- "Đúng là con trai của cha.

Chưa bao giờ khiến cha phải thất vọng.

Khi nãy chỉ là thử thách để xem tình cảm con đối với Ngữ Đồng sâu đậm đến mức nào? Quả thật, nó còn hơn những gì cha mẹ dự tính."
Lãnh phu nhân cố nhịn cười, một lúc sau lên tiếng nói:
- "Thoạt đầu, cha mẹ chỉ diễn tới cảnh ép kí giấy ly hôn mà thôi.

Nào ngờ thấy con cương quyết quá cho nên cha con mới..."
Nói rồi, bà đưa tay đánh nhẹ lên vai người bên cạnh, không ngừng trách móc:
- "Lão gia cũng diễn sâu quá rồi.

Có cần phải làm tới mức từ mặt thằng bé không?"
Dứt lời, Lãnh phu nhân chậm rãi đi lại về phía Vệ Ngữ Đồng đang còn ngơ ngác, khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc cô, cưng chiều nói:
- "Thật ra Chấn Đông đã kể lại mọi chuyện cho cha mẹ biết trong thời gian mấy ngày con ở lại bệnh viện chữa trị.

Cha mẹ khi ấy thực sự muốn đến thăm con, nhưng lại muốn chắc rằng tình cảm mà Bá Siêu dành cho con có phải là thật hay không cho nên mới nghĩ ra cách này."
Bà khẽ đưa tay cưng nựng lên đôi má của Vệ Ngữ Đồng mà bật cười nói:
- "Cha mẹ vốn đã thích con kể từ lần đầu gặp mặt.

Và cho dù con có là một cô nhi đi chăng nữa, con vẫn sẽ là con gái của cha mẹ.


Lãnh gia luôn dang rộng vòng tay để ôm con."
Nghe những lời này khiến Vệ Ngữ Đồng vô cùng cảm động mà bật khóc nức nở.

Liền lập tức, cô vòng tay ôm chầm lấy người mẹ chồng hoàn mỹ này mà khóc mếu máo giống như một đứa trẻ.
Một lúc sau, Lãnh lão gia cũng tiến lại gần.

Ông khẽ vỗ nhẹ lên vai cô con dâu quý này mà trầm giọng nói:
- "Con yên tâm.

Cha sẽ cho người điều tra thân thế thật sự giúp con.

Và nếu như mọi chuyện có thất bại thì con vẫn còn nơi này là nhà.

Chẳng thứ gì có thể thay đổi.

Con vẫn là nàng dâu yêu quý của Lãnh gia, là con gái cưng của cha mẹ."

Nghe những lời nói thốt ra từ phía hai người mà cô hết mực kính trọng tựa như một dòng nước ấm chảy vào trái tim đang lạc lõng và khát khao tìm lại người thân của cô.

Vệ Ngữ Đồng cảm thấy bản thân thật may mắn.

Chí ích hiện tại, cô nhận được tình thương yêu của tất cả mọi người trong Lãnh gia.

Tiểu Lan đứng gần đó cũng không giấu nổi xúc động mà nhanh chân chạy đến ôm chầm lấy người Vệ Ngữ Đồng, không quên ghé sát tai cô nói nhỏ:
- "Chừng nào thiếu phu nhân có mang? Tôi thực sự muốn làm mẹ đỡ đầu của cô hoặc cậu chủ nhỏ trong tương lai."
Giọng nói văng vẳng của Tiểu Lan khiến ai nấy đứng gần đó đều nghe rõ mồn một mà đưa mắt nhìn nhau mỉm cười không ngớt đến mức khiến Vệ Ngữ Đồng đỏ bừng mặt xấu hổ.

Cô muốn tìm một cái lỗ để mà chui xuống đất.

Khóe môi Lãnh Bá Siêu để lộ một nụ cười gian xảo mà đưa mắt nhìn về phần bụng bên dưới của Vệ Ngữ Đồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện