Ngoài trừ để anh về một mình sẽ cảm thấy không yên tâm, Đường Lạc cũng có vài phần tò mò về nơi anh sống và trưởng thành trong nhiều năm qua.
Mặc dù làm một fanboy điên cuồng nhiều năm, nhưng suy cho cùng cậu vẫn chưa từng làm chuyện như bám đuôi. Bây giờ có cơ hội, cho dù không vào được nhà, có thể nhìn một chút cũng xem như thỏa mãn nguyện vọng lâu nay.
Mặc dù trên mặt Hạ Kính Sinh rõ ràng do dự, nhưng cuối cùng vẫn không thể bướng bỉnh hơn cậu.
Từ khi về nhà đến nay Đường Lạc đã dơ dáy vài ngày, ngày hôm sau đặc biệt xử lý bản thân một hồi trước khi ra ngoài, Hạ Kính Sinh nhìn mà dở khóc dở cười.
“Anh không hiểu, đây là cảm giác nghi lễ, rất quan trọng với em!”
Đối mặt với nghi hoặc “Rốt cuộc em muốn cho ai xem” của bạn trai, cậu nghiêm túc giải thích như vậy.
Nhà của Hạ Kính Sinh cách không xa, xuống tàu điện ngầm đi bộ trong năm phút là đến cửa cư xá, vị trí rất tốt. Đường Lạc đi theo anh đến dưới tầng, đối với môi trường sống rõ ràng khác hẳn với phong cách nhà mình lại sinh ra cảm giác đối lập giai cấp mạnh mẽ.
“Hóa ra nhà anh giàu đến vậy?” Cậu không nhịn được cảm thán, “Làm nghệ thuật cũng không kham khổ như tuyên truyền, sau này anh cũng có thể mua được nhà như thế phải không?”
Hạ Kính Sinh không để ý đến cậu, cau mày liên tục quét khóa vân tay.
Đường Lạc lại gần ôm anh: “Thổ hào[1] ơi, em không muốn cố gắng nữa.”
[1]
“… Có thấy bên trên không,” Hạ Kính Sinh giơ tay chỉ một thứ đen như mực ở góc trên đỉnh đầu, “Camera.”
Đường Lạc nhảy ra như điện giật.
“Sao anh vẫn chưa mở cửa đi vào?” Cậu hỏi.
Hạ Kính Sinh ngẩn người nhìn cửa một lát, tiếp đó quay đầu nhìn cậu cười khổ: “Anh thất sách rồi. Họ thế mà xóa vân tay của anh.”
Đường Lạc sững sờ: “Vậy… Không có chìa khóa à?”
“Có, ở trong nhà, bình thường anh lười mang theo,” Hạ Kính Sinh tỏ vẻ khó xử, “Lần này bất tiện rồi.”
Đường Lạc cũng choáng váng.
Cha mẹ anh quả là đỉnh, đến mức này chẳng lẽ muốn đoạn tuyệt quan hệ.
“Mấy ngày nay họ có liên lạc với anh không?” Cậu hỏi.
Hạ Kính Sinh gật đầu: “Hôm qua mẹ anh còn nhắn tin cho anh… nhưng anh không đọc nội dung đã nhấn xóa luôn.”
Vậy là vẫn chưa dự định hoàn toàn trở mặt.
Đường Lạc yên lặng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, sau đó ngẩng đầu nhìn tòa nhà chỉ có bốn tầng này: “Nhà anh ở tầng mấy? Có thể trèo lên không?”
Hạ Kính Sinh vỗ một cái lên ót cậu: “Kế sách đi vào lòng đất gì đây.” Anh nói xong xoay người lại, “Anh đi hỏi ban quản lý xem, chắc họ biết anh.”
Chung cư cao cấp có khác.
Mỗi khu vực nhỏ đều có quầy lễ tân riêng, vừa nhìn thấy mặt đã biết bạn họ gì ở tòa nhà số mấy.
Hạ Kính Sinh nói dối là ngón tay bị thương, nhờ người ta dùng thẻ từ mở giúp cửa dưới tầng. Nhưng như vậy chỉ có thể đi vào hành lang, đến cửa chính vẫn bị đóng sập cửa vào mặt.
“Có phải họ biết anh có gì đó ở nhà, muốn ép anh chủ động liên lạc không?” Đường Lạc hỏi.
Hạ Kính Sinh cau mày suy nghĩ một hồi lâu, sau đó chỉ chỉ lối thoát hiểm bên cạnh: “Hay là…”
“Anh thật sự muốn leo à?” Đường Lạc hơi căng thẳng.
“Nơi này đi qua cạnh cửa sổ phòng anh, trước khi đi ra anh đã để lại cái khe không khóa để thông gió,” Anh nói rồi đi thẳng đến lối thoát hiểm, “Em xem, gần lắm đúng không?”
Đường Lạc nuốt ngụm nước bọt.
Nhà Hạ Kính Sinh ở tầng cao nhất. Tầng bốn không cao không thấp, lỡ như rơi xuống là gãy xương hay là liệt nửa người hay là hoàn toàn “đi bán muối” bây giờ vẫn chưa biết. Ý kiến này mặc dù do cậu đưa ra, nhưng thấy Hạ Kính Sinh thật sự muốn làm như thế vẫn không tránh khỏi lo lắng.
“… Nếu không thì, anh cứ đi làm lại những thứ đó đi, chỉ phiền toái hơn chút thôi mà.”
“Đến cũng đến rồi,” Hạ Kính Sinh nói xong nhảy lên cửa sổ ở góc rẽ lối thoát hiểm, “Em đừng đi vào, ở đây đợi anh một lát.”
Đường Lạc thấy anh ngồi xổm trên khung cửa sổ duỗi chân ra với cửa sổ hợp kim nhôm cách hơn một mét, kinh hồn táng đảm, vẫn không dám lên tiếng, sợ dọa anh giật mình mất thăng bằng lăn xuống.
May mà chân Hạ Kính Sinh dài, cố gắng chốc lát đã thật sự mở cửa ra.
“Đến cửa chờ anh,” Hạ Kính Sinh quay đầu lại giơ chữ V với Đường Lạc trước khi nhảy qua, “Lát nữa anh đi ra từ cửa chính.”
Đường Lạc ngồi xổm ở cổng mười phút, đột nhiên nhận ra họ hơi ngốc.
Hạ Kính Sinh đã đi vào rồi, trực tiếp mở cửa từ bên trong là được, bảo mình đợi ở bên ngoài làm gì chứ. Nghĩ như vậy, vừa muốn gọi điện thoại cho người trong nhà, thang máy cách cậu chỉ vài bước đột nhiên bắt đầu vận hành.
Tòa nhà này tổng cộng có bốn tầng, mỗi tầng chỉ có một gia đình.
Đường Lạc trơ mắt nhìn con số trên thang máy từ một dần dần nhảy đến bốn, sợ đến mức suýt nữa không cầm chắc điện thoại. Dưới tình thế cấp bác cậu cũng không biết có nên tránh hay không, dù sao Hạ Kính Sinh vẫn ở bên trong chưa đi ra.
Mãi đến khi cửa thang máy chậm rãi mở ra, đầu óc Đường Lạc nóng lên, nhanh chóng quay người lao đến lối thoát hiểm. Mới chạy được hai bước, phía sau truyền đến âm thanh trong Wechat trước kia khiến cậu cô cùng nhức đầu.
“Ai đang ở đó?”
Nếu đã bị nhìn thấy, để ngăn ngừa phát sinh thêm sự cố, Đường Lạc vẫn kiên trì xoay người lại, mặt mũi tràn đầy xấu hổ nặn ra một nụ cười với hai người trong thang máy.
“Con chào cô chú ạ…”
Đây cũng là lần đầu tiên cha mẹ của Hạ Kính Sinh nhìn thấy cậu mặc đồ nam, sau một lúc chần chờ, mẹ Hạ Kính Sinh mới thử mở miệng gọi: “… Tiểu Đường?”
Đường Lạc cực kỳ căng thẳng, dè dặt gật đầu: “Con chào cô, là con.”
Hai người trước mặt liếc nhau một cái, dường như không hiểu tại sao Đường Lạc lại một mình xuất hiện trước cửa nhà mình vào lúc này.
Không ai nói chuyện, hiện trường lập tức hết sức khó xử. Mẹ của Hạ Kính Sinh hơi nhíu mày, do dự một lát sau đó chủ động nói: “Con đến tìm Hạ Kính Sinh à?”
Đây đúng là suy đoán có vẻ hợp lý nhất.
Trong thời gian ngắn Đường Lạc không biết có nên thừa nhận không, trong lúc vẫn đang phân vân, một người khác ở hiện trường luôn im lặng đột nhiên hỏi: “Hay là đến gặp chúng tôi?”
“Con…”
“Hạ Kính Sinh không ở đây,” Mẹ anh nói xong đi về phía trước mấy bước, đi ngang qua Đường Lạc đến trước cửa nhà mình, “Tiểu Đường con… có muốn vào ngồi một lát không?”
Thái độ của họ khiến Đường Lạc hơi bất ngờ.
Đối với cha mẹ của Hạ Kính Sinh, mình chắc chắn là một người không được chào đón, không có ai sẽ vui lòng chấp nhận con mình tìm một người yêu đồng tính, chưa kể đôi cha mẹ này còn có sự cố chấp vượt qua lẽ thường.
Trong nháy mắt bị gọi lại, Đường Lạc thậm chí đã chuẩn bị tâm lý bị nhục mạ xối xả, nhưng hôm nay nhìn thấy, lúc mẹ Hạ Kính Sinh nhìn cậu thế mà vẫn hơi mỉm cười.
Kiên nhẫn vô cùng, mang bộ mặt sầu thảm, không nhìn ra bất kỳ vui mừng, nhưng đúng là đang mỉm cười.
“Con…”
“Đã đặc biệt đến đây rồi, vào ngồi một lát đi,” Bà nói, đoạn mở cửa nhà ra đi vào trong, “Con chờ một lát, cô lấy cho con đôi dép.”
Đường Lạc lại quay đầu liếc nhìn cha Hạ Kính Sinh.
Ông vẫn có vẻ mặt đó muôn đời không thay đổi, lông mày nhíu chặt, biểu cảm nghiêm túc, khóe môi mím chặt và nếp nhăn bên mũi cùng nhau xệ xuống dưới, khiến người ta nhìn mà sinh ra sợ hãi.
Sau khi ánh mắt giao nhau, Đường Lạc vô thức né tránh, mà đối phương cố gắng “e hèm” một cái, sau đó cũng đi về phía cửa nhà mình.
“Đàn ông đàn ang rụt rè sợ hãi trông giống gì,” Ông hạ giọng nói khi đi qua Đường Lạc, “Ưỡn thẳng lưng, thở mạnh lên.”
Không còn đường lui, đành phải kiên trì đi theo hai ông bà vào nhà, Đường Lạc không khỏi nhỏ giọng cảm thán một chút.
Không hổ là nhà của nghệ thuật gia, tính tình có tệ hơn nữa thì ánh mắt thẩm mỹ vẫn “trực tuyến”. Phong cách trang trí trong phòng rất tao nhã, còn có vài phần phù hợp với khí tràng hào hoa phong nhã ôn hòa thân thiện lúc đầu của Hạ Kính Sinh.
“Tiểu Đường vào đi,” Mẹ của Hạ Kính Sinh dẫn cậu đến phòng khách, tiếp đó còn lấy hộp hoa quả đựng đủ loại đồ ăn vặt bánh kẹo, “Lại đây ngồi đi.”
Đường Lạc cảm thấy trạng thái hiện tại của mình đã không thể miêu tả bằng từ câu nệ nữa.
Cùng tay cùng chân, sau lưng túa mồ hôi lạnh, ngay cả cổ họng cũng khô khốc.
Sau khi gọi cậu ngồi xuống, mẹ Hạ Kính Sinh lại đi rót cho cậu cốc nước trái cây, sau đó mới ngồi đối diện Đường Lạc với chồng bà.
“Tiểu Đường con đừng căng thẳng như thế,” Trong nụ cười ôn hòa của bà lộ vẻ không biết làm thế nào, “Bây giờ có thể nói với cô chú không, con tới đây để tìm cô chú phải không?”
Không… Con đến lấy đồ với con trai của hai người.
Mẹ kiếp, nhưng cái tên đốn mạt kia hiện đang ở đâu? Tiếng động lần này không thể không gây nên sự chú ý của Hạ Kính Sinh. Đường Lạc vừa mới chú ý, trong nhà này có nhiều phòng to phòng nhỏ, có một căn cửa phòng đóng chặt, vị trí đối diện với lối thoát hiểm, tám chín phần mười là phòng của Hạ Kính Sinh.
Hẳn là anh cũng không ngờ cha mẹ mình lại đột nhiên trở về, còn mời Đường Lạc vào nhà, bây giờ trốn ở bên trong dám chắc đang vội vàng nghĩ đối sách.
Cha mẹ anh không hề hay biết gì về chuyện này, nhìn Đường Lạc ngồi ngay ngắn trên sofa căng thẳng giống như học sinh tiểu học, cũng không biết có phải động lòng trắc ẩn hay không mà thái độ hiền hòa hơn.
Mẹ Hạ Kính Sinh lại chủ động mở miệng nói: “Tiểu Đường, con có biết bây giờ Hạ Kính Sinh ở đâu không?”
Xa cuối chân trời, gần ngay phía sau bức tường bên cạnh cô.
Đường Lạc cắn răng lắc đầu, sau đó lấy can đảm nói: “Con không đến tìm anh ấy, con muốn gặp cô chú để nói chuyện.”
“Vừa khéo,” Mẹ Hạ Kính Sinh gật đầu, “Thật ra cô chú cũng muốn tìm cơ hội có thể trò chuyện với con.”
“Vậy…” Đường Lạc cẩn thận hỏi, “Hai người có gì muốn hỏi con không?”
“Câu hỏi này có lẽ hơi bất lịch sự,” Đối phương cười với cậu một cái, “Tiểu Đường con thực sự… là con trai đúng không?”
Đường Lạc xấu hổ gật đầu.
“Vậy tại sao con và Hạ Kính Sinh lại…”
“Bọn con…” Đường Lạc tạm thời cũng không biết bắt đầu nói từ đâu, cúi đầu suy nghĩ một lát, cậu mới mở miệng, “Con xin lỗi.”
“Con cũng cảm thấy như vậy là không đúng, phải không?” Bà nói.
“Không phải,” Đường Lạc lắc đầu, “Con cảm thấy có lỗi, nhưng cũng không cảm thấy mình làm sai, bọn con… trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể làm cho ai cũng cảm thấy hài lòng, nhưng nó không có nghĩa là sai.”
Cậu luôn tỏ ra ăn nói khép nép chỉ khi tâng bốc Hạ Kính Sinh bừa bãi, bây giờ đối mặt với hai bậc phụ huynh như vậy, dưới cảm xúc thấp thỏm cậu càng cảm thấy mình không diễn đạt được ý.
“Con không cảm thấy bọn con như vậy là đúng hay sai,” Cậu cúi đầu cẩn thận tìm từ, “Có thể sẽ tổn thương một số người, nhưng bọn con… rất nghiêm túc.”
Cậu nói xong hơi ngẩng đầu nhìn phía trước một cái, thấy mẹ Hạ Kính Sinh gật đầu.
“Đúng rồi, từ nhỏ nó đã là đứa trẻ làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc,” Bà nói, nụ cười cứng ngắc luôn hiện bên môi cũng trở nên nhẹ nhàng, “Vừa nghe lời, vừa trưởng thành, làm gì cũng rất xuất sắc.”
“Cô ơi,” Đường Lạc đột nhiên mở miệng hỏi, “Tại sao hai người không nói những lời này trước mặt anh ấy?”
Lúc này cha của Hạ Kính Sinh lên tiếng: “Người khen nó nhiều rồi, chỉ nghe lời tán dương, thanh niên sao có thể duy trì bình tĩnh.”
“Khác nhau mà,” Lúc đối mặt với ông mặc dù Đường Lạc căng thẳng, nhưng vẫn nói tiếp, “Cô chú là những người rất quan trọng với anh ấy, hai người có ý nghĩa khác với anh ấy.”
“Vậy chúng tôi bảo nó học hành đàng hoàng đừng làm ẩu, sao nó không nghe?”
Giọng điệu và âm thanh của ông cương trực lại uy nghiêm, khiến người ta vô thức không dám đáp lời.
Đường Lạc rụt lại, sau khi do dự một lát, vẫn không nhịn được nhỏ giọng đáp: “Khi anh ấy vẫn thỏa mãn yêu cầu của cô chú học hành đàng hoàng, cô chú cũng chưa từng khen anh ấy…”
“Nó nói với con như thế?” Mẹ Hạ Kính Sinh hỏi.
“… Không ạ,” Đường Lạc hổ thẹn lắc đầu, “Con xin lỗi, con đoán mò.”
Cậu nói xong tự cảm thấy rất xấu hổ, cúi đầu lại không dám lên tiếng nữa.
“Tiểu Đường này,” Mẹ anh còn nói thêm, “Nó còn nói gì với con về cô chú không?”
Trong thời gian ngắn Đường Lạc không biết phải trả lời như thế nào.
“Cô thật sự ngày càng không hiểu nó,” Bà thở dài, “Trước kia nó chưa bao giờ làm liều như vậy.”
“Cô ơi,” Đường Lạc cắn môi, “Con biết, thật ra hai người rất yêu anh ấy.”
“Trên đời này nào có cha mẹ không yêu con của mình chứ.” Bà nói.
Lời này không khác gì mẹ của Đường Lạc, nhưng hai bà lại là hai người hoàn toàn khác nhau như thế.
“Nhưng mà, cho dù ở trước mắt hai người anh ấy vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, nhưng cũng không giống con mèo con chó.”
Trong lúc nói chuyện Đường Lạc không ngẩng đầu. Cậu cúi đầu, nhìn ngón tay của mình, âm thanh tuy nhỏ nhưng hết sức kiên định.
“Cho dù là con chó con mèo, cũng có lòng tự trọng, cần có được sự tôn trọng.”
“Ý của cậu là, nó làm sai, chúng tôi vẫn không được phê bình?” Cha Hạ Kính Sinh nói.
“Con không có ý này,” Đường Lạc nhanh chóng lắc đầu, “Con không biết nói như thế nào… con biết cô chú cũng không phải người không nể tình, hai người không thích con vẫn bằng lòng ngồi đây nghe con nói những lời này…”
“Cô chú không hề không thích con,” Mẹ Hạ Kính Sinh lắc đầu, “Ngày đó cùng nhau ăn cơm, chồng cô nói với cô, cảm thấy…”
Bà nói được nửa câu, cha của Hạ Kính Sinh lại “e hèm” một cái rõ to, âm thanh rất lớn, hoàn toàn ngắt lời bà.
Mẹ Hạ Kính Sinh nhìn ông một cái, thở dài một tiếng, còn nói thêm: “Nếu con là con gái, vậy cô chú…”
Bà vẫn không thể nói xong, bởi vì trong căn phòng cách một bức tường đột nhiên truyền đến một tiếng vang trầm, giống như có thứ gì đó đột nhiên đập vào bậu cửa sổ.
Trái tim Đường Lạc siết chặt, nhanh chóng đứng lên.
Mặc dù làm một fanboy điên cuồng nhiều năm, nhưng suy cho cùng cậu vẫn chưa từng làm chuyện như bám đuôi. Bây giờ có cơ hội, cho dù không vào được nhà, có thể nhìn một chút cũng xem như thỏa mãn nguyện vọng lâu nay.
Mặc dù trên mặt Hạ Kính Sinh rõ ràng do dự, nhưng cuối cùng vẫn không thể bướng bỉnh hơn cậu.
Từ khi về nhà đến nay Đường Lạc đã dơ dáy vài ngày, ngày hôm sau đặc biệt xử lý bản thân một hồi trước khi ra ngoài, Hạ Kính Sinh nhìn mà dở khóc dở cười.
“Anh không hiểu, đây là cảm giác nghi lễ, rất quan trọng với em!”
Đối mặt với nghi hoặc “Rốt cuộc em muốn cho ai xem” của bạn trai, cậu nghiêm túc giải thích như vậy.
Nhà của Hạ Kính Sinh cách không xa, xuống tàu điện ngầm đi bộ trong năm phút là đến cửa cư xá, vị trí rất tốt. Đường Lạc đi theo anh đến dưới tầng, đối với môi trường sống rõ ràng khác hẳn với phong cách nhà mình lại sinh ra cảm giác đối lập giai cấp mạnh mẽ.
“Hóa ra nhà anh giàu đến vậy?” Cậu không nhịn được cảm thán, “Làm nghệ thuật cũng không kham khổ như tuyên truyền, sau này anh cũng có thể mua được nhà như thế phải không?”
Hạ Kính Sinh không để ý đến cậu, cau mày liên tục quét khóa vân tay.
Đường Lạc lại gần ôm anh: “Thổ hào[1] ơi, em không muốn cố gắng nữa.”
[1]
“… Có thấy bên trên không,” Hạ Kính Sinh giơ tay chỉ một thứ đen như mực ở góc trên đỉnh đầu, “Camera.”
Đường Lạc nhảy ra như điện giật.
“Sao anh vẫn chưa mở cửa đi vào?” Cậu hỏi.
Hạ Kính Sinh ngẩn người nhìn cửa một lát, tiếp đó quay đầu nhìn cậu cười khổ: “Anh thất sách rồi. Họ thế mà xóa vân tay của anh.”
Đường Lạc sững sờ: “Vậy… Không có chìa khóa à?”
“Có, ở trong nhà, bình thường anh lười mang theo,” Hạ Kính Sinh tỏ vẻ khó xử, “Lần này bất tiện rồi.”
Đường Lạc cũng choáng váng.
Cha mẹ anh quả là đỉnh, đến mức này chẳng lẽ muốn đoạn tuyệt quan hệ.
“Mấy ngày nay họ có liên lạc với anh không?” Cậu hỏi.
Hạ Kính Sinh gật đầu: “Hôm qua mẹ anh còn nhắn tin cho anh… nhưng anh không đọc nội dung đã nhấn xóa luôn.”
Vậy là vẫn chưa dự định hoàn toàn trở mặt.
Đường Lạc yên lặng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, sau đó ngẩng đầu nhìn tòa nhà chỉ có bốn tầng này: “Nhà anh ở tầng mấy? Có thể trèo lên không?”
Hạ Kính Sinh vỗ một cái lên ót cậu: “Kế sách đi vào lòng đất gì đây.” Anh nói xong xoay người lại, “Anh đi hỏi ban quản lý xem, chắc họ biết anh.”
Chung cư cao cấp có khác.
Mỗi khu vực nhỏ đều có quầy lễ tân riêng, vừa nhìn thấy mặt đã biết bạn họ gì ở tòa nhà số mấy.
Hạ Kính Sinh nói dối là ngón tay bị thương, nhờ người ta dùng thẻ từ mở giúp cửa dưới tầng. Nhưng như vậy chỉ có thể đi vào hành lang, đến cửa chính vẫn bị đóng sập cửa vào mặt.
“Có phải họ biết anh có gì đó ở nhà, muốn ép anh chủ động liên lạc không?” Đường Lạc hỏi.
Hạ Kính Sinh cau mày suy nghĩ một hồi lâu, sau đó chỉ chỉ lối thoát hiểm bên cạnh: “Hay là…”
“Anh thật sự muốn leo à?” Đường Lạc hơi căng thẳng.
“Nơi này đi qua cạnh cửa sổ phòng anh, trước khi đi ra anh đã để lại cái khe không khóa để thông gió,” Anh nói rồi đi thẳng đến lối thoát hiểm, “Em xem, gần lắm đúng không?”
Đường Lạc nuốt ngụm nước bọt.
Nhà Hạ Kính Sinh ở tầng cao nhất. Tầng bốn không cao không thấp, lỡ như rơi xuống là gãy xương hay là liệt nửa người hay là hoàn toàn “đi bán muối” bây giờ vẫn chưa biết. Ý kiến này mặc dù do cậu đưa ra, nhưng thấy Hạ Kính Sinh thật sự muốn làm như thế vẫn không tránh khỏi lo lắng.
“… Nếu không thì, anh cứ đi làm lại những thứ đó đi, chỉ phiền toái hơn chút thôi mà.”
“Đến cũng đến rồi,” Hạ Kính Sinh nói xong nhảy lên cửa sổ ở góc rẽ lối thoát hiểm, “Em đừng đi vào, ở đây đợi anh một lát.”
Đường Lạc thấy anh ngồi xổm trên khung cửa sổ duỗi chân ra với cửa sổ hợp kim nhôm cách hơn một mét, kinh hồn táng đảm, vẫn không dám lên tiếng, sợ dọa anh giật mình mất thăng bằng lăn xuống.
May mà chân Hạ Kính Sinh dài, cố gắng chốc lát đã thật sự mở cửa ra.
“Đến cửa chờ anh,” Hạ Kính Sinh quay đầu lại giơ chữ V với Đường Lạc trước khi nhảy qua, “Lát nữa anh đi ra từ cửa chính.”
Đường Lạc ngồi xổm ở cổng mười phút, đột nhiên nhận ra họ hơi ngốc.
Hạ Kính Sinh đã đi vào rồi, trực tiếp mở cửa từ bên trong là được, bảo mình đợi ở bên ngoài làm gì chứ. Nghĩ như vậy, vừa muốn gọi điện thoại cho người trong nhà, thang máy cách cậu chỉ vài bước đột nhiên bắt đầu vận hành.
Tòa nhà này tổng cộng có bốn tầng, mỗi tầng chỉ có một gia đình.
Đường Lạc trơ mắt nhìn con số trên thang máy từ một dần dần nhảy đến bốn, sợ đến mức suýt nữa không cầm chắc điện thoại. Dưới tình thế cấp bác cậu cũng không biết có nên tránh hay không, dù sao Hạ Kính Sinh vẫn ở bên trong chưa đi ra.
Mãi đến khi cửa thang máy chậm rãi mở ra, đầu óc Đường Lạc nóng lên, nhanh chóng quay người lao đến lối thoát hiểm. Mới chạy được hai bước, phía sau truyền đến âm thanh trong Wechat trước kia khiến cậu cô cùng nhức đầu.
“Ai đang ở đó?”
Nếu đã bị nhìn thấy, để ngăn ngừa phát sinh thêm sự cố, Đường Lạc vẫn kiên trì xoay người lại, mặt mũi tràn đầy xấu hổ nặn ra một nụ cười với hai người trong thang máy.
“Con chào cô chú ạ…”
Đây cũng là lần đầu tiên cha mẹ của Hạ Kính Sinh nhìn thấy cậu mặc đồ nam, sau một lúc chần chờ, mẹ Hạ Kính Sinh mới thử mở miệng gọi: “… Tiểu Đường?”
Đường Lạc cực kỳ căng thẳng, dè dặt gật đầu: “Con chào cô, là con.”
Hai người trước mặt liếc nhau một cái, dường như không hiểu tại sao Đường Lạc lại một mình xuất hiện trước cửa nhà mình vào lúc này.
Không ai nói chuyện, hiện trường lập tức hết sức khó xử. Mẹ của Hạ Kính Sinh hơi nhíu mày, do dự một lát sau đó chủ động nói: “Con đến tìm Hạ Kính Sinh à?”
Đây đúng là suy đoán có vẻ hợp lý nhất.
Trong thời gian ngắn Đường Lạc không biết có nên thừa nhận không, trong lúc vẫn đang phân vân, một người khác ở hiện trường luôn im lặng đột nhiên hỏi: “Hay là đến gặp chúng tôi?”
“Con…”
“Hạ Kính Sinh không ở đây,” Mẹ anh nói xong đi về phía trước mấy bước, đi ngang qua Đường Lạc đến trước cửa nhà mình, “Tiểu Đường con… có muốn vào ngồi một lát không?”
Thái độ của họ khiến Đường Lạc hơi bất ngờ.
Đối với cha mẹ của Hạ Kính Sinh, mình chắc chắn là một người không được chào đón, không có ai sẽ vui lòng chấp nhận con mình tìm một người yêu đồng tính, chưa kể đôi cha mẹ này còn có sự cố chấp vượt qua lẽ thường.
Trong nháy mắt bị gọi lại, Đường Lạc thậm chí đã chuẩn bị tâm lý bị nhục mạ xối xả, nhưng hôm nay nhìn thấy, lúc mẹ Hạ Kính Sinh nhìn cậu thế mà vẫn hơi mỉm cười.
Kiên nhẫn vô cùng, mang bộ mặt sầu thảm, không nhìn ra bất kỳ vui mừng, nhưng đúng là đang mỉm cười.
“Con…”
“Đã đặc biệt đến đây rồi, vào ngồi một lát đi,” Bà nói, đoạn mở cửa nhà ra đi vào trong, “Con chờ một lát, cô lấy cho con đôi dép.”
Đường Lạc lại quay đầu liếc nhìn cha Hạ Kính Sinh.
Ông vẫn có vẻ mặt đó muôn đời không thay đổi, lông mày nhíu chặt, biểu cảm nghiêm túc, khóe môi mím chặt và nếp nhăn bên mũi cùng nhau xệ xuống dưới, khiến người ta nhìn mà sinh ra sợ hãi.
Sau khi ánh mắt giao nhau, Đường Lạc vô thức né tránh, mà đối phương cố gắng “e hèm” một cái, sau đó cũng đi về phía cửa nhà mình.
“Đàn ông đàn ang rụt rè sợ hãi trông giống gì,” Ông hạ giọng nói khi đi qua Đường Lạc, “Ưỡn thẳng lưng, thở mạnh lên.”
Không còn đường lui, đành phải kiên trì đi theo hai ông bà vào nhà, Đường Lạc không khỏi nhỏ giọng cảm thán một chút.
Không hổ là nhà của nghệ thuật gia, tính tình có tệ hơn nữa thì ánh mắt thẩm mỹ vẫn “trực tuyến”. Phong cách trang trí trong phòng rất tao nhã, còn có vài phần phù hợp với khí tràng hào hoa phong nhã ôn hòa thân thiện lúc đầu của Hạ Kính Sinh.
“Tiểu Đường vào đi,” Mẹ của Hạ Kính Sinh dẫn cậu đến phòng khách, tiếp đó còn lấy hộp hoa quả đựng đủ loại đồ ăn vặt bánh kẹo, “Lại đây ngồi đi.”
Đường Lạc cảm thấy trạng thái hiện tại của mình đã không thể miêu tả bằng từ câu nệ nữa.
Cùng tay cùng chân, sau lưng túa mồ hôi lạnh, ngay cả cổ họng cũng khô khốc.
Sau khi gọi cậu ngồi xuống, mẹ Hạ Kính Sinh lại đi rót cho cậu cốc nước trái cây, sau đó mới ngồi đối diện Đường Lạc với chồng bà.
“Tiểu Đường con đừng căng thẳng như thế,” Trong nụ cười ôn hòa của bà lộ vẻ không biết làm thế nào, “Bây giờ có thể nói với cô chú không, con tới đây để tìm cô chú phải không?”
Không… Con đến lấy đồ với con trai của hai người.
Mẹ kiếp, nhưng cái tên đốn mạt kia hiện đang ở đâu? Tiếng động lần này không thể không gây nên sự chú ý của Hạ Kính Sinh. Đường Lạc vừa mới chú ý, trong nhà này có nhiều phòng to phòng nhỏ, có một căn cửa phòng đóng chặt, vị trí đối diện với lối thoát hiểm, tám chín phần mười là phòng của Hạ Kính Sinh.
Hẳn là anh cũng không ngờ cha mẹ mình lại đột nhiên trở về, còn mời Đường Lạc vào nhà, bây giờ trốn ở bên trong dám chắc đang vội vàng nghĩ đối sách.
Cha mẹ anh không hề hay biết gì về chuyện này, nhìn Đường Lạc ngồi ngay ngắn trên sofa căng thẳng giống như học sinh tiểu học, cũng không biết có phải động lòng trắc ẩn hay không mà thái độ hiền hòa hơn.
Mẹ Hạ Kính Sinh lại chủ động mở miệng nói: “Tiểu Đường, con có biết bây giờ Hạ Kính Sinh ở đâu không?”
Xa cuối chân trời, gần ngay phía sau bức tường bên cạnh cô.
Đường Lạc cắn răng lắc đầu, sau đó lấy can đảm nói: “Con không đến tìm anh ấy, con muốn gặp cô chú để nói chuyện.”
“Vừa khéo,” Mẹ Hạ Kính Sinh gật đầu, “Thật ra cô chú cũng muốn tìm cơ hội có thể trò chuyện với con.”
“Vậy…” Đường Lạc cẩn thận hỏi, “Hai người có gì muốn hỏi con không?”
“Câu hỏi này có lẽ hơi bất lịch sự,” Đối phương cười với cậu một cái, “Tiểu Đường con thực sự… là con trai đúng không?”
Đường Lạc xấu hổ gật đầu.
“Vậy tại sao con và Hạ Kính Sinh lại…”
“Bọn con…” Đường Lạc tạm thời cũng không biết bắt đầu nói từ đâu, cúi đầu suy nghĩ một lát, cậu mới mở miệng, “Con xin lỗi.”
“Con cũng cảm thấy như vậy là không đúng, phải không?” Bà nói.
“Không phải,” Đường Lạc lắc đầu, “Con cảm thấy có lỗi, nhưng cũng không cảm thấy mình làm sai, bọn con… trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể làm cho ai cũng cảm thấy hài lòng, nhưng nó không có nghĩa là sai.”
Cậu luôn tỏ ra ăn nói khép nép chỉ khi tâng bốc Hạ Kính Sinh bừa bãi, bây giờ đối mặt với hai bậc phụ huynh như vậy, dưới cảm xúc thấp thỏm cậu càng cảm thấy mình không diễn đạt được ý.
“Con không cảm thấy bọn con như vậy là đúng hay sai,” Cậu cúi đầu cẩn thận tìm từ, “Có thể sẽ tổn thương một số người, nhưng bọn con… rất nghiêm túc.”
Cậu nói xong hơi ngẩng đầu nhìn phía trước một cái, thấy mẹ Hạ Kính Sinh gật đầu.
“Đúng rồi, từ nhỏ nó đã là đứa trẻ làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc,” Bà nói, nụ cười cứng ngắc luôn hiện bên môi cũng trở nên nhẹ nhàng, “Vừa nghe lời, vừa trưởng thành, làm gì cũng rất xuất sắc.”
“Cô ơi,” Đường Lạc đột nhiên mở miệng hỏi, “Tại sao hai người không nói những lời này trước mặt anh ấy?”
Lúc này cha của Hạ Kính Sinh lên tiếng: “Người khen nó nhiều rồi, chỉ nghe lời tán dương, thanh niên sao có thể duy trì bình tĩnh.”
“Khác nhau mà,” Lúc đối mặt với ông mặc dù Đường Lạc căng thẳng, nhưng vẫn nói tiếp, “Cô chú là những người rất quan trọng với anh ấy, hai người có ý nghĩa khác với anh ấy.”
“Vậy chúng tôi bảo nó học hành đàng hoàng đừng làm ẩu, sao nó không nghe?”
Giọng điệu và âm thanh của ông cương trực lại uy nghiêm, khiến người ta vô thức không dám đáp lời.
Đường Lạc rụt lại, sau khi do dự một lát, vẫn không nhịn được nhỏ giọng đáp: “Khi anh ấy vẫn thỏa mãn yêu cầu của cô chú học hành đàng hoàng, cô chú cũng chưa từng khen anh ấy…”
“Nó nói với con như thế?” Mẹ Hạ Kính Sinh hỏi.
“… Không ạ,” Đường Lạc hổ thẹn lắc đầu, “Con xin lỗi, con đoán mò.”
Cậu nói xong tự cảm thấy rất xấu hổ, cúi đầu lại không dám lên tiếng nữa.
“Tiểu Đường này,” Mẹ anh còn nói thêm, “Nó còn nói gì với con về cô chú không?”
Trong thời gian ngắn Đường Lạc không biết phải trả lời như thế nào.
“Cô thật sự ngày càng không hiểu nó,” Bà thở dài, “Trước kia nó chưa bao giờ làm liều như vậy.”
“Cô ơi,” Đường Lạc cắn môi, “Con biết, thật ra hai người rất yêu anh ấy.”
“Trên đời này nào có cha mẹ không yêu con của mình chứ.” Bà nói.
Lời này không khác gì mẹ của Đường Lạc, nhưng hai bà lại là hai người hoàn toàn khác nhau như thế.
“Nhưng mà, cho dù ở trước mắt hai người anh ấy vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, nhưng cũng không giống con mèo con chó.”
Trong lúc nói chuyện Đường Lạc không ngẩng đầu. Cậu cúi đầu, nhìn ngón tay của mình, âm thanh tuy nhỏ nhưng hết sức kiên định.
“Cho dù là con chó con mèo, cũng có lòng tự trọng, cần có được sự tôn trọng.”
“Ý của cậu là, nó làm sai, chúng tôi vẫn không được phê bình?” Cha Hạ Kính Sinh nói.
“Con không có ý này,” Đường Lạc nhanh chóng lắc đầu, “Con không biết nói như thế nào… con biết cô chú cũng không phải người không nể tình, hai người không thích con vẫn bằng lòng ngồi đây nghe con nói những lời này…”
“Cô chú không hề không thích con,” Mẹ Hạ Kính Sinh lắc đầu, “Ngày đó cùng nhau ăn cơm, chồng cô nói với cô, cảm thấy…”
Bà nói được nửa câu, cha của Hạ Kính Sinh lại “e hèm” một cái rõ to, âm thanh rất lớn, hoàn toàn ngắt lời bà.
Mẹ Hạ Kính Sinh nhìn ông một cái, thở dài một tiếng, còn nói thêm: “Nếu con là con gái, vậy cô chú…”
Bà vẫn không thể nói xong, bởi vì trong căn phòng cách một bức tường đột nhiên truyền đến một tiếng vang trầm, giống như có thứ gì đó đột nhiên đập vào bậu cửa sổ.
Trái tim Đường Lạc siết chặt, nhanh chóng đứng lên.
Danh sách chương