Căn phòng đáng ra không có một ai đột nhiên phát ra tiếng động mất tự nhiên, hai ông bà sau khi ngờ vực ít nhiều cũng sẽ hơi lo lắng, thế là sau khi nhìn nhau mẹ của Hạ Kính Sinh đứng dậy, dự định đi qua nhìn thử.

Nhưng bà mới đi được nửa bước, Đường Lạc đã lao tới.

Cậu có dự cảm cực kỳ không tốt. Lối thoát hiểm cách bệ cửa sổ phòng Hạ Kính Sinh cũng không gần lắm, hơn nữa so với nhảy qua từ chỗ đó còn có điểm đặt chân, cạnh ngoài khung cửa sổ lối thoát hiểm là độ dốc bốn mươi lăm độ, muốn đi qua rất khó mượn lực.

Vừa rồi tiếng vang kia cách cánh cửa vẫn có thể khiến người ta nghe rõ mồn một, nháy mắt trong đầu Đường Lạc tuôn ra đủ loại suy đoán bi quan, cũng không đoái hoài đến lễ phép hay không, cậu đã nhảy lên đi qua mở cửa trước chủ nhân.

Trong căn phòng không có một ai.

Mẹ Hạ Kính Sinh đi theo sau cậu, cũng đi tới liếc nhìn một cái, khi mở miệng giọng điệu rất ngờ vực: “Tiểu Đường con sao thế?”

Căn phòng của Hạ Kính Sinh như nửa bên phòng ký túc xá của anh, vô cùng sạch sẽ. Liếc mắt nhìn sang cửa sổ đóng chặt, cũng không có chỗ nào có thể trốn.

“Âm thanh vừa rồi hình như từ bên ngoài truyền vào,” Mẹ Hạ Kính Sinh còn nói thêm, “Dọa con rồi hả?”

Lời này của bà mới thật sự dọa Đường Lạc.

Trong lúc cậu sốt ruột đến nỗi muốn lao vào nằm sấp trên bệ cửa sổ nhìn xuống, phía sau đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.

Khi hai người cùng xoay người nhìn về phía cửa, cha của Hạ Kính Sinh đã đứng dậy đi tới. Ông cầm ống nghe của videophone lên sau đó liếc nhìn màn hình nói: “Anh còn biết trở về?”

Giọng điệu của ông cực kỳ nghiêm khắc, nhưng sau khi đặt ống nghe xuống vẫn mở cửa ngay lập tức. Người đứng ngoài cửa quả nhiên là Hạ Kính Sinh.

Cuối cùng Đường Lạc nuốt trái tim ở trong cổ họng xuống, trong nháy mắt chân cũng như nhũn ra.

Người này chắc chắn vừa trải qua một cuộc mạo hiểm cỡ nhỏ, lại trèo từ cửa sổ phòng mình về lối thoát hiểm. Âm thanh vừa rồi vang lên, tám chín phần mười là anh muốn đạp chân đóng cửa sổ phòng mình lại nhưng không khống chế được lực.

Con trai bặt vô âm tín một thời gian đột nhiên xuất hiện, mẹ của Hạ Kính Sinh cũng không để ý cẩn thận đến hành động khác thường vừa nãy của Đường Lạc, bà vội vàng bước nhanh đi tới cửa.

“Con về rồi à,” Khác bẳn với vừa rồi nói chuyện với Đường Lạc, giọng điệu của bà mang theo vui mừng rõ ràng, “Mấy ngày nay mẹ gửi tin nhắn con có đọc không? Ôi chao, may mà bố con không khỏe nên bố mẹ quay về sớm, nếu không thì khóa đã đổi hệ thống mới con chưa ghi vân tay cũng không vào được. Ôi giời con còn đứng ì ra đó làm gì, mau vào đi.”

Rõ ràng là nhà mình, Hạ Kính Sinh lại có vẻ goi câu nệ, sau khi vào nhà anh giơ tay chỉ Đường Lạc đã lặng lẽ dịch chuyển về phòng khách, nói: “Con đến tìm em ấy.”

Mẹ của anh nghe vậy, vẻ mặt chợt hiểu ra, tiếp đó cười khổ lắc đầu.

“Vậy cũng vào trước rồi hãy nói.”

Cha của Hạ Kính Sinh trước đó vẫn đứng ở bên cạnh xụ mặt cau mày nhìn con mình vào nhà thay giày lại đóng cửa lại, tiếp đó hừ mạnh một tiếng, quay người vào phòng, đóng cửa cái “rầm”.

Ba người ở đây đều bị giật nảy mình bởi tiếng vang to đùng kia.

“Thật là,” Mẹ của Hạ Kính Sinh trở lại bình thường rồi lập tức giơ tay kéo con trai mình, “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi xin lỗi bố con đi.”

Hạ Kính Sinh đứng tại chỗ, không cử động, cũng không nói gì.

Đường Lạc có thể hiểu biểu cảm trên mặt anh, đó là hết cách và mệt mỏi rất sâu, thậm chí còn có tuyệt vọng. Cảnh tượng tương tự rốt cuộc đã xuất hiện bao nhiêu lần trong cuộc đời anh? Đường Lạc chỉ đứng bên cạnh nhìn, cũng có thể cảm nhận được tâm lực lao lực quá độ do cảnh giác bất lực sinh ra.

Trong nháy mắt cậu chợt hơi mê man.

Ngay mấy phút trước, cậu còn cảm thấy cặp phụ huynh này có lẽ không khó giao tiếp lắm. Thậm chí còn cảm thấy họ giống như mẹ mình nói, cũng là người thấu tình đạt lý. Họ bằng lòng ngồi xuống trò chuyện với mình, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, không nói lời cay nghiệt, trong lời nói còn có thể cảm nhận được tình thương sâu sắc dành cho con trai.

Nhưng sau khi Hạ Kính Sinh đột nhiên xuất hiện, hết thảy như thể đã thay đổi.

Ông cụ thoạt nhìn nghiêm túc lại cứng nhắc kia, lập tức cáu kỉnh, mà người mẹ dịu dàng của anh không cần nghĩ ngợi đã cho rằng Hạ Kính Sinh phải nhượng bộ.

Nếu dùng phép loại suy, thậm chí hơi giống một người lớn tuổi nói với bạn, “Nó còn nhỏ không hiểu chuyện, con không thể nhường nó à.”

Sự quan tâm của họ có lẽ không phải là đúng sai phải trái. Cho dù là sự tồn tại của Đường Lạc, có lẽ cũng có chỗ trống được bao dung. Nhưng họ yêu cầu Hạ Kính Sinh cúi đầu, đồng thời mãi mãi cúi đầu.

“Mẹ, hôm nay con về không phải để nói những lời này với hai người,” Cuối cùng Hạ Kính Sinh cũng lên tiếng, tiếp đó đi về phía Đường Lạc, kéo cổ tay cậu, “Con tới dẫn em ấy về.”

“Về đâu?” Giọng điệu mẹ Hạ Kính Sinh hiếm  khi trở nên lo lắng, “Nó về, vậy còn con? Đây mới là nhà của con.”

Hạ Kính Sinh nhìn đi chỗ khác không nhìn bà: “Đợi bố nghĩ thông suốt rồi con lại về.”

“Con thật là,” Mẹ của anh lắc đầu, “Tiểu Đường đã bằng lòng ngồi xuống tâm sự với bố mẹ, tại sao lúc con đối mặt với bố mẹ luôn thiếu kiên nhẫn vậy hả?”

“Là vấn đề của con ư?” Hạ Kính Sinh giơ tay chỉ về phía cửa phòng đóng chặt, “Ông ấy như thế, phải làm thế nào nói chuyện đàng hoàng?”

“Con đi xin lỗi ông ấy là được mà?”

“Ha ha,” Hạ Kính Sinh đột nhiên bật cười, “Con đi xin lỗi là được.”

“Ờ…” Đường Lạc một mực không dám lên tiếng cuối cùng không nhịn được, “Cô ơi, hay là bây giờ ba chúng ta ngồi xuống nói chuyện trước…”

Vẫn chưa nói hết lời, Hạ Kính Sinh đã kéo cậu đi tới cửa: “Không có gì để nói, lãng phí thời gian.”

“Anh ơi khoan đã,” Đường Lạc cố gắng giữ chặt anh, “Mọi người bình tĩnh lại đi…”

Trong lúc hai người lôi kéo, cánh cửa phòng đóng chặt kia đột nhiên lại mở ra.

“Anh đi đi,” Lúc cha Hạ Kính Sinh nói chuyện âm thanh còn to hơn trước kia rất nhiều lần, “Đi rồi đừng về nữa! Tôi coi như không có đứa con như anh!”

Hạ Kính Sinh nghe vậy không hề bị lay động, kéo Đường Lạc cứng ngắc nhanh nhẹn thay giày ở cửa, sau đó dùng ánh mắt thúc giục Đường Lạc đừng ngẩn ra nữa.

“À thì, cô chú…” Đường Lạc vừa lề mề thay giày, vừa tiếp tục ngẩng đầu nặn ra một nụ cười gượng với hai ông bà, “Sau này có cơ hội con sẽ đến thăm hai người… ừm, cô chú năm mới vui vẻ ạ…”

Mẹ của Hạ Kính Sinh đi hai bước về phía họ với vẻ mặt lo lắng. Nhưng bà chưa kịp mở miệng, Đường Lạc vẫn chưa buộc chắc dây giày đã bị kéo ra ngoài.

Khi cánh cửa cuối cùng khép lại ở sau lưng, Đường Lạc cảm thấy toàn thân mình sắp thoát lực.

“Đàn anh ơi,” Cậu nhảy lò cò đi theo Hạ Kính Sinh đang sải bước đi về phía trước vào thang máy, “Anh đợi em với…”

Hạ Kính Sinh quay đầu nhìn cậu một cái, tiếp đó vẻ mặt khó chịu ngồi xổm xuống, duỗi tay chỉnh lại dây giày bị buộc rối trong tình thế cấp bách vừa nãy.

“Rốt cuộc em đứng về phe nào,” Hạ Kính Sinh cúi đầu nhanh nhẹn tháo dây giày của cậu ra, lại lần lượt buộc chắc, “Còn năm mới vui vẻ, em nói xem em có phải đồ ngốc không?”

“Em…”

Đường Lạc vẫn chưa nói xong, Hạ Kính Sinh lại đứng lên, nói tiếp: “Lớn thế này, ngay cả giày cũng không biết đi.”

“…” Đường Lạc cưỡng ép nuốt lại những lời móc mỉa, “Em xin lỗi.”

Tự dưng bị giận chó đánh mèo nhưng vẫn trung thực xin lỗi, Đường Lạc vừa dứt lời, biểu cảm của Hạ Kính Sinh đã hòa hoãn hơn rất nhiều. Anh duỗi kéo Đường Lạc vẫn hơi tủi thân vào trong lòng, đặt đầu trên bả vai cậu, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh quá đáng lắm phải không?”

“Không có mà,” Đường Lạc dùng tay chậm rãi vỗ lưng anh, “Là họ không nói lý lẽ, nếu em là anh cũng sẽ không vui. Dĩ nhiên em đứng về phía anh, mãi mãi đứng về phía anh.”

Hạ Kính Sinh lắc đầu: “Anh sợ, một ngày nào đó mình cũng thay đổi thành lão già trái chứng như thế. Cả ngày xụ mặt cau mày, chả hiểu kiểu gì trút giận với người bên cạnh, còn rất tự cho là đúng.”

“…Vậy em cũng đứng về phía anh.” Đường Lạc nói.

Nói xong, hai người ngẩn ra chốc lát, đột nhiên cùng bật cười.

Như vậy, Hạ Kính Sinh có khác gì cặp cha mẹ khiến người ta đau đầu chứ.

“Thật ra vừa nãy anh có thể đi thẳng ra từ trong phòng cũng được,” Đường Lạc nói, “Em nghe thấy âm thanh còn tưởng là anh rơi xuống, sợ hết hồn!”

“Ây…” Hạ Kính Sinh có vẻ hơi xấu hổ, “Khi đó anh thấy mọi người hình như trò chuyện vẫn ổn, muốn thử xem có thể gia nhập trực tiếp không…”

“…”

“Họ trái lại có thể nói chuyện bình thường với em,” Hạ Kính Sinh lắc đầu, “Vừa thấy anh lại là như cũ.”

“Vậy anh lấy hết đồ chưa?” Đường Lạc sợ anh suy nghĩ nhiều lại không vui, bèn nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Ừ, ở trong này cả,” Hạ Kính Sinh vỗ vỗ túi, tiếp đó như là đột nhiên nhớ ra cái gì, “Sao thang máy này vẫn chưa đến?”

Anh nói xong, hai người cùng quay đầu, rồi Đường Lạc hết sức khinh bỉ liếc anh một cái: “Còn nói em ngốc, anh lớn tướng thế này rồi đến cả thang máy cũng không biết bấm nút!”

Trên đường về hai người nhìn như cười cười nói nói, nhưng trong lòng Đường Lạc biết, đây là chỉ hai người đều sợ bầu không khí quá nặng nề, mới ráng chịu đựng muốn che giấu.

Cười toe toét một hồi, kế đó lại tẻ ngắt, mỗi người trong đó lại cố gắng nặn ra chủ đế tiếp theo, tuần hoàn lặp đi lặp lại.

Mãi đến khi cuối cùng đã tới dưới tầng nhà Đường Lạc, Hạ Kính Sinh đột nhiên thở dài một hơi nói: “Thật ra nghĩ theo hướng tốt, nếu bố anh nói vậy, sau này chắc sẽ không đến trường làm phiền anh nữa.”

“Vậy anh…” Đường Lạc hơi mừng rỡ.

“Bố mẹ anh đều không cần anh, nếu lại chọc em giận, chẳng phải anh thật sự không có nhà để về ư?” Hạ Kính Sinh cười nhìn cậu.

“Còn lâu mới không cần,” Đường Lạc lắc đầu, “Họ đang nói lẫy thôi.”

“Vậy có lẽ cả đời này bố anh đang nói lẫy.”

“Hay là, chúng ta đánh cược nhé,” Đường Lạc nói, “Anh một mực không nhượng bộ, đến lúc đó cho dù mặt ngoài chú ấy không nói, nhưng trong lòng vẫn hối hận. Đợi đến khiấy, cho cái bậc thang nói không chừng chú ấy sẽ xuống.”

“Bố anh giống người như thế này?”

“… Hơi giống á,” Đường Lạc gật đầu, “Em cảm thấy thật ra chú ấy hơi có tính trẻ con, là… cái kiểu rất ngây thơ ấy.”

“…”

“Đó là kiểu mặt ngoài có thể xin lỗi, nhưng trên thực tế lại được đằng chân lân đằng đầu,” Đường Lạc giơ tay gãi cằm, “Mẹ anh luôn ngầm thừa nhận mong anh nói xin lỗi, có lẽ chỉ xuất phát từ kinh nghiệm sống. Tất nhiên em không nói bà ấy làm rất đúng.”

“…”

“À, đó là đó là… kiểu có thể bằng mặt không bằng lòng.” Đường Lạc nghiêm túc gật đầu.

“… Sao anh cảm thấy em có ý riêng?” Hạ Kính Sinh nhíu mày.

“Không có chuyện đó,” Đường Lạc nói to, “Rốt cuộc anh có dám đánh cược với em không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện