Mấy binh sĩ dũng mãnh kia bị Nhị Cầu Tử chém tới chẳng hề hấn gì, khẳng định là đao thương bất nhập.
Bọn họ một chưởng vỗ xuống, Nhị Cẩu Tử nháy mắt bị đánh nằm sấp trên mặt đất, không quá vài phút thân ảnh mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện.Rải đậu thành binh vốn là dùng pháp thuật mượn thiên binh thần tướng, pháp lực càng cao, mượn binh tướng càng mạnh mẽ.
Nhị Cẩu Tử vốn dĩ chỉ là một quỷ hồn nhỏ bé, gặp thần tướng thì như khắc tinh.
Nhược Thủy pháp lực cao cường, sau khi nhập vào nhị nha đầu cùng bát tự phỏng chừng công lực chỉ tiến chẳng lui, mượn binh đều mạnh mẽ, hạ gục Nhị Cẩu Tử chẳng phải dễ lắm sao.Thấy hắn đã khuất phục, nàng liền thu binh, hỏi hắn :”Ngươi nếu nói ra sự tình nơi này, ta có thể tha ngươi một mạng, như vậy còn cơ họi đầu thai chuyển thế.
Nhược bằng ngoan cố thì hồn phách người ta có thể diệt bất cứ lúc nào.”Nhị Cẩu Tủ trên mặt đất phun ra ngụm âm huyết mới hồi phục chút khí lực, thở dài nói :”Ta nói, ta sẽ nói hết.
Cầu xin đại sư cho ta một cơ hội, ta biết lỗi lầm, xin đừng đánh tan hồn phách ta.”Nhược Thủy nhíu nhíu mày hỏi :”Ngươi vì sao nhất quyết canh giữ nơi này mà không chịu đầu thai.”Nhị Cẩu Tử trong mắt tỏ bẻ đau thương, chậm rãi nói :”Ta tên là Trương Nhị Cẩu, trong nhà này đúng thật là làm trồng trọt, nhà ở cách thành Nam Kinh không quá xa.
Năm ấy đại hạn, cả thôn đều chết đói.
Ta cùng mấy huynh đệ trong thôn nghe nói Nam Kinh nhiều nhà máy mới mở, chiêu mộ nhiều công nhân, còn có cơm ăn.
Chúng ta vì miếng cơm nên tới Nam Kinh thành xin việc.
Nhưng thật không may công nhân trong các nhà máy đều đã tuyển mộ đủ.
Chúng ta không có việc gì, thiếu chút nữa cũng chết đói.
May mắn gặp giờ một vị tiểu thư là con gái giám đốc nhà máy, thấy chúng ta đáng thương, lưu chúng ta lại, còn cho ăn uống.Tiểu thư đó tên Thẩm Niệm, thật là xinh đẹp nhân hậu.
Ta lớn như vậy rồi chưa gặp qua cô nương nào xinh đẹp thế, quả thực giống tiên nữ a.
Nàng luôn ăn mặc một phong cách cách tân kiểu châu âu.
Chúng ta mấy huynh đệ muốn cảm ta ân đức của nàng liền lưu tại giám đốc.
May mắn anh em đều sức lực có, lại có chút quyền cước, nên được giữ ở lại làm bảo tiêu trong nhà.
Chỉ cần ăn cơm đủ no, một người đánh ba bốn người không thành vấn đề.Từng ngày qua đi, chúng ta vẫn luôn ở trong nhà giám đốc làm việc.
Đôi khi ta cũng có thể nhìn thấy Thẩm tiểu thư, nàng đối với bọn ta thiện tâm, hòa thuận, thường thưởng cho bọn ta vài thứ.
Lâu dần ta nảy sinh tình cảm và thích Thẩm tiểu thư.
Nhưng ta tự biết thân phận mình thấp hèn, làm sao xứng với tiểu thư xinh đẹp giàu có.Vốn dĩ ta cho rằng tiểu thư sẽ gả cho một gia đình thiếu gia môn đăng hậu đối, nhưng ta không ngờ chính là một ngày tiểu thư ra ngoài thành bị tên quân phiệt nhắm trúng, hắn dùng vũ lực ép nàng về làm tiểu thiếp.
Ta cực kỳ phẫn nộ, kêu trong nhà mấy huynh đệ tới nhà tên quân phiệt kia để cướp tiểu thư về.
Nhưng thủ hạ hắn đều có súng, chúng ta chỉ có đao côn thì nào phải đối thủ, còn bị đánh cho no đòn.
Cuối cùng tên quân phiệt kia nhắm thấy thân thủ bọn ta không tệ, lại có nghĩa khí nên cho quân y cứu chữa, còn thu chúng ta làm thủ hạ trong quân ngũ.Hắn còn hỏi ta có nguyện ý đi theo hắn không, ta nhìn thấy hắn ở cùng tiểu thư, nàng sắc mặt cũng không tồi, xem ra hắn thực sự sủng ái nàng.
Ta liền đồng ý, nếu gạo đã nấu thành cơm, chính tiểu thư cũng đã đồng thuận thì bọn ta lưu lại đây, ít ra còn báo đáp ân cứu mạng.Lúc ấy, các đoàn quân phiệt hỗn chiến, ta đi theo tên quân phiệt kia ở ngoài đánh giặc, vì thân thủ tốt nên rất mau chóng được đề bạt lên.
Bởi vì hắn là hôn phu của tiểu thư, cho nên ta đối với hắn cũng nảy sinh ý định trung thành, ngày thường đánh giặc cũng liều mạng bảo hộ.
Càng lâu ta càng được tín nhiệm, ta trở thành đệ nhất hảo thủ bên cạnh hắn, ở trong quân có địa vị rất cao.Ta vốn tưởng rằng cả đời này như thế là tốt đẹp, địa vị lúc này ở Nam Kinh thành thì nhiều tiểu thư nhà giàu còn muốn gả cho ta, dù trước đó ta còn lâm vào cảnh suýt chết đói ven đường.
Ta liền tính toán kiếm gia đình tốt để thành thân.
Nào ngờ sự cố xảy đến, tên phân phiệt kia cãi nhau với tiểu thư vấn đề gì đó, sau đó hắn còn chẳng thương tiếc gi3t chết thiếp yêu của mình.
Sự tình diễn ra quá nhanh khiến ta không kịp giúp đỡ.
Ta lúc ấy đôi mắt đỏ au, quyết phải báo thù cho ân nhân, cố gắng nén nhịn để tìm cách giết tên quân phiệt báo thù..