hâu Hi Hoa thở dài đầy ngao ngán, hắn khoanh tay trước ngực.
-Vậy giờ chồng em cũng không nhận ra nữa sao? -A, ha, hi hi, chồng của em, ức, xinh quá! Haha, chỉ có chồng em mới đẹp vậy thôi!
Lạc Vân buông tay khỏi người của Huỳnh Hiểu Minh rồi hướng về phía Hi Hoa. Lạc Vân toan ôm hắn nhưng hắn lại né ra khiến cô mất đà chúi đầu xuống mặt đất, một pha “vồ ếch” thật đẹp mắt. Hi Hoa hắng giọng ra lệnh.
-Đứng lên!
Lập tức cả người Lạc Vân tự động đứng lên, nhưng hai chân của cô mềm nhũn, không thể đỡ nổi trọng lượng cơ thể được nữa. May mắn thay, Hi Hoa kịp phản ứng mà đỡ lấy cô, hai tay Lạc Vân bám chặt vào cánh tay hắn rồi chợt cô bật khóc, miệng cô thốt những tiếng khá bé.
-Chồng ơi! Em, em bị chuột rút rồi! Đau quá!
Rồi Lạc Vân khóc toáng lên. Hi Hoa ngồi lên cái ghế mà Lạc Vân ngồi trước đó, đặt cô ngồi lên đùi hắn rồi hắn nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Sau một tràng khóc lóc thì giờ Tô Lạc Vân đã ngủ say trong vòng tay của ai đó. Hi Hoa nhìn cô rồi nhìn một lượt những người có mặt trong phòng.
-Ai đã chuốc rượu Tô Lạc Vân?- Giọng hắn lạnh lẽo, không hề có nét yêu chiều như lúc nãy.
Tông giọng này của hắn khiến tất cả mọi người cảm thấy run sợ, chỉ có Lâm Nhất, anh cảm thấy ngạc nhiên chứ không phải là sợ hãi, bởi hắn cũng chưa từng nghe thấy ai có giọng lạnh như vậy, một phần anh bất ngờ cũng bởi ngoại hình của Hi Hoa, vẻ ngoài của hắn ta chẳng tài nào ăn khớp với tính cách của hắn ta.
-Tại sao không ai trả lời tôi?- Hắn lại lên tiếng lần nữa khi không thấy ai trả lời, giọng của hắn vẫn lạnh băng như vậy.
-Là, là cô ấy muốn thử, nên là, chúng tôi mới rót cho cô ấy. Cuối cùng thì, cô ấy lại thành ra thế này.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên gương mặt đang hồn nhiên ngủ của Lạc Vân, tay hắn dơ lên. Hai má của Lạc Vân bị bóp lại khiến Lạc Vân cùng khó chịu mà cau mày.
-Tô Lạc Vân, tại sao em lại cứ gây phiền toái cho người ta vậy hả?
Hắn bóp mạnh hơn cau mày nhìn vào khuôn mặt cau có vẫn đang ngủ say của cô, rồi dùng lực lắc qua lắc lại, cái đầu của Lạc Vân cũng theo đó mà đung đưa. Hắn nói rồi lại ngước lên.
-Lần sau cho dù em ấy có muốn thì các ông cũng đừng đưa.
Mấy ông Tổng giám đốc đành gật đầu vâng vâng dạ dạ.
-Anh Châu, sao anh lại ở đây?- Huỳnh Hiểu Minh lên tiếng.
-Thì đây là vợ anh mà, chẳng phải hôm hôn lễ diễn ra thì em có việc bận không thể trì hoãn sao.
-À! Phải ha! Đúng đúng đúng, biết vậy em bỏ việc đó di dự hôn lễ. Mà anh biết chị Tô từng là diễn viên chưa?
-Biết rồi.
-Vậy sao! Vậy là em nói thừa rồi. Mà em nghe nói là anh bắt người, ép người ta nói muốn kết hôn với anh phải không!?
-Không, là cô ấy muốn. Nhưng mà…
-Nhưng mà anh cũng ép đúng không!?
-Cũng có một chút.
Hắn nhìn cô, cưng nựng mà hôn vào cái má phúng phính của Lạc Vân rồi cắn lên đó, trên má Lạc Vân liền hiện rõ vết răng, má cô cũng vì bị cắn mà trở nên hồng hào, chẳng hiểu sao khi nhìn cặp má ấy hắn lại không thể kiềm chế được. Hi Hoa liếc nhìn Huỳnh Hiểu Minh, rồi hắn đứng dậy, vác theo Lạc Vân. Vâng! Chính xác là vác đấy ạ!
-Cũng muộn rồi! Em cũng nên về nghỉ ngơi đi! Dù sao em cũng nhiều việc chẳng kém gì anh.
-Vâng, chúng em cũng tính chuẩn bị về. Vậy anh chị đi cẩn thận nha!
Hắn gật đầu.
Cánh cửa xe bị mở ra một cách mạnh bạo, hắn ném cô vào trong xe, ngồi lên ghế lái, hắn đạp chân ga lao đi với tốc độ không thể tưởng tượng ra được. Vào hầm để xe của tòa penthouse, hắn phanh kít chiếc xe rồi mạnh bạo lôi Lạc Vân ra rồi kéo lê cô về phòng. Bây giờ hắn không thể hỏi cô được vì cô đang say giấc nồng rồi, hắn chỉ đanh đem cô vứt lên giường.
Cái nệm chịu một lực lớn liền chũng xuống rồi đàn hồi trở lại, Lạc Vân bị ném lên giường một cách không thương tiếc. Trong lòng Hi Hoa hiện đang rất bức bối, mặc dù hắn thật lòng với cô thật nhưng cũng không thể nào buông thả cô được, sống chung với cô hắn cũng đã nắm được phần nào tính cách của cô nên hắn muốn quản lý chặt chẽ hơn. Giờ ai mà hỏi hắn phải kể ra mười tật xấu của Lạc Vân thì hắn có thể kể ra một trăm hay hai trăm cũng được luôn, thậm chí còn nhiều hơn nữa.
Tay Hi Hoa cởi chiếc cúc đầu tiên ra, hắn thật sự mệt mỏi với Lạc Vân, tốt nhất lần sau hắn sẽ khóa hết rượu trong nhà lại, không cho cô uống nữa, cho dù có đi đâu hắn cũng sẽ phải cử người đi giám sát cô, phòng trường hợp cô say rượu như ngày hôm nay. Thật mất mặt mà!
Những ánh đèn đừng chiếc qua khung cửa kính nhỏ lao đi vun vút, Lâm Nhất nhìn về phía vợ mình, anh nhẹ nhàng đan vào tay của Hiểu Minh.
-Em biết cặp đôi đó sao?
-Biết chứ, Châu Hi Hoa là anh họ của em, anh ấy là con của bác em, còn chị Tô chính là diễn viên, trước đây chị ấy rất nổi tiếng nhưng em cũng không rõ vì lý do gì mà chị ấy từ bỏ con đường này, với lại khi ấy em cũng còn nhỏ nữa.
-Nếu để đặt lên bàn cân so sánh thì giữa anh và chị Tô thì em sẽ chọn ai?
-Dĩ nhiên là em chọn chồng em rồi! Nhưng em nói thật nhé, chị ấy có kĩ năng diễn xuất rất đỉnh đấy, có khi chị ấy diễn còn giỏi hơn anh cơ. Nếu anh muốn xin thêm bí kíp từ chị ấy thì em có thể nhờ anh Châu hỏi hộ anh.
Lâm Nhất chỉ đành gật đầu để Huỳnh Hiểu Minh vui vẻ, có lẽ anh cũng từng nghe thấy cái tên ấy, cảm giác rất quen, bởi vì nếu là làm trong ngành giải trí thì chắc chắn là anh biết nhưng cái tên này lại vừa lạ vừa quen khiến anh khó mà nhớ ra được. Nếu là một diễn viên nổi tiếng thì ít nhất anh cũng phải nghe một lần và nhớ chứ, tại sao trong đầu anh lại không có bất kì thông tin nào của người này.
Hết chương 20.
-Vậy giờ chồng em cũng không nhận ra nữa sao? -A, ha, hi hi, chồng của em, ức, xinh quá! Haha, chỉ có chồng em mới đẹp vậy thôi!
Lạc Vân buông tay khỏi người của Huỳnh Hiểu Minh rồi hướng về phía Hi Hoa. Lạc Vân toan ôm hắn nhưng hắn lại né ra khiến cô mất đà chúi đầu xuống mặt đất, một pha “vồ ếch” thật đẹp mắt. Hi Hoa hắng giọng ra lệnh.
-Đứng lên!
Lập tức cả người Lạc Vân tự động đứng lên, nhưng hai chân của cô mềm nhũn, không thể đỡ nổi trọng lượng cơ thể được nữa. May mắn thay, Hi Hoa kịp phản ứng mà đỡ lấy cô, hai tay Lạc Vân bám chặt vào cánh tay hắn rồi chợt cô bật khóc, miệng cô thốt những tiếng khá bé.
-Chồng ơi! Em, em bị chuột rút rồi! Đau quá!
Rồi Lạc Vân khóc toáng lên. Hi Hoa ngồi lên cái ghế mà Lạc Vân ngồi trước đó, đặt cô ngồi lên đùi hắn rồi hắn nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Sau một tràng khóc lóc thì giờ Tô Lạc Vân đã ngủ say trong vòng tay của ai đó. Hi Hoa nhìn cô rồi nhìn một lượt những người có mặt trong phòng.
-Ai đã chuốc rượu Tô Lạc Vân?- Giọng hắn lạnh lẽo, không hề có nét yêu chiều như lúc nãy.
Tông giọng này của hắn khiến tất cả mọi người cảm thấy run sợ, chỉ có Lâm Nhất, anh cảm thấy ngạc nhiên chứ không phải là sợ hãi, bởi hắn cũng chưa từng nghe thấy ai có giọng lạnh như vậy, một phần anh bất ngờ cũng bởi ngoại hình của Hi Hoa, vẻ ngoài của hắn ta chẳng tài nào ăn khớp với tính cách của hắn ta.
-Tại sao không ai trả lời tôi?- Hắn lại lên tiếng lần nữa khi không thấy ai trả lời, giọng của hắn vẫn lạnh băng như vậy.
-Là, là cô ấy muốn thử, nên là, chúng tôi mới rót cho cô ấy. Cuối cùng thì, cô ấy lại thành ra thế này.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên gương mặt đang hồn nhiên ngủ của Lạc Vân, tay hắn dơ lên. Hai má của Lạc Vân bị bóp lại khiến Lạc Vân cùng khó chịu mà cau mày.
-Tô Lạc Vân, tại sao em lại cứ gây phiền toái cho người ta vậy hả?
Hắn bóp mạnh hơn cau mày nhìn vào khuôn mặt cau có vẫn đang ngủ say của cô, rồi dùng lực lắc qua lắc lại, cái đầu của Lạc Vân cũng theo đó mà đung đưa. Hắn nói rồi lại ngước lên.
-Lần sau cho dù em ấy có muốn thì các ông cũng đừng đưa.
Mấy ông Tổng giám đốc đành gật đầu vâng vâng dạ dạ.
-Anh Châu, sao anh lại ở đây?- Huỳnh Hiểu Minh lên tiếng.
-Thì đây là vợ anh mà, chẳng phải hôm hôn lễ diễn ra thì em có việc bận không thể trì hoãn sao.
-À! Phải ha! Đúng đúng đúng, biết vậy em bỏ việc đó di dự hôn lễ. Mà anh biết chị Tô từng là diễn viên chưa?
-Biết rồi.
-Vậy sao! Vậy là em nói thừa rồi. Mà em nghe nói là anh bắt người, ép người ta nói muốn kết hôn với anh phải không!?
-Không, là cô ấy muốn. Nhưng mà…
-Nhưng mà anh cũng ép đúng không!?
-Cũng có một chút.
Hắn nhìn cô, cưng nựng mà hôn vào cái má phúng phính của Lạc Vân rồi cắn lên đó, trên má Lạc Vân liền hiện rõ vết răng, má cô cũng vì bị cắn mà trở nên hồng hào, chẳng hiểu sao khi nhìn cặp má ấy hắn lại không thể kiềm chế được. Hi Hoa liếc nhìn Huỳnh Hiểu Minh, rồi hắn đứng dậy, vác theo Lạc Vân. Vâng! Chính xác là vác đấy ạ!
-Cũng muộn rồi! Em cũng nên về nghỉ ngơi đi! Dù sao em cũng nhiều việc chẳng kém gì anh.
-Vâng, chúng em cũng tính chuẩn bị về. Vậy anh chị đi cẩn thận nha!
Hắn gật đầu.
Cánh cửa xe bị mở ra một cách mạnh bạo, hắn ném cô vào trong xe, ngồi lên ghế lái, hắn đạp chân ga lao đi với tốc độ không thể tưởng tượng ra được. Vào hầm để xe của tòa penthouse, hắn phanh kít chiếc xe rồi mạnh bạo lôi Lạc Vân ra rồi kéo lê cô về phòng. Bây giờ hắn không thể hỏi cô được vì cô đang say giấc nồng rồi, hắn chỉ đanh đem cô vứt lên giường.
Cái nệm chịu một lực lớn liền chũng xuống rồi đàn hồi trở lại, Lạc Vân bị ném lên giường một cách không thương tiếc. Trong lòng Hi Hoa hiện đang rất bức bối, mặc dù hắn thật lòng với cô thật nhưng cũng không thể nào buông thả cô được, sống chung với cô hắn cũng đã nắm được phần nào tính cách của cô nên hắn muốn quản lý chặt chẽ hơn. Giờ ai mà hỏi hắn phải kể ra mười tật xấu của Lạc Vân thì hắn có thể kể ra một trăm hay hai trăm cũng được luôn, thậm chí còn nhiều hơn nữa.
Tay Hi Hoa cởi chiếc cúc đầu tiên ra, hắn thật sự mệt mỏi với Lạc Vân, tốt nhất lần sau hắn sẽ khóa hết rượu trong nhà lại, không cho cô uống nữa, cho dù có đi đâu hắn cũng sẽ phải cử người đi giám sát cô, phòng trường hợp cô say rượu như ngày hôm nay. Thật mất mặt mà!
Những ánh đèn đừng chiếc qua khung cửa kính nhỏ lao đi vun vút, Lâm Nhất nhìn về phía vợ mình, anh nhẹ nhàng đan vào tay của Hiểu Minh.
-Em biết cặp đôi đó sao?
-Biết chứ, Châu Hi Hoa là anh họ của em, anh ấy là con của bác em, còn chị Tô chính là diễn viên, trước đây chị ấy rất nổi tiếng nhưng em cũng không rõ vì lý do gì mà chị ấy từ bỏ con đường này, với lại khi ấy em cũng còn nhỏ nữa.
-Nếu để đặt lên bàn cân so sánh thì giữa anh và chị Tô thì em sẽ chọn ai?
-Dĩ nhiên là em chọn chồng em rồi! Nhưng em nói thật nhé, chị ấy có kĩ năng diễn xuất rất đỉnh đấy, có khi chị ấy diễn còn giỏi hơn anh cơ. Nếu anh muốn xin thêm bí kíp từ chị ấy thì em có thể nhờ anh Châu hỏi hộ anh.
Lâm Nhất chỉ đành gật đầu để Huỳnh Hiểu Minh vui vẻ, có lẽ anh cũng từng nghe thấy cái tên ấy, cảm giác rất quen, bởi vì nếu là làm trong ngành giải trí thì chắc chắn là anh biết nhưng cái tên này lại vừa lạ vừa quen khiến anh khó mà nhớ ra được. Nếu là một diễn viên nổi tiếng thì ít nhất anh cũng phải nghe một lần và nhớ chứ, tại sao trong đầu anh lại không có bất kì thông tin nào của người này.
Hết chương 20.
Danh sách chương