Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu của anh, lập tức anh nhìn về phía Hiểu Minh, nắm lấy hai cánh tay của cậu.

-Chị ấy có biệt danh nào không? Như là cloud chẳng hạn.

-Có chứ, chị ấy là Cloud Vân á! Hình như đọc lên còn có nghĩa là Vân Vân nữa, chị ấy từng nói là lấy cái tên này để chị cảm thấy fan gọi chị thân mật hơn. @

“Cloud” là mây và vẫn có nghĩa là mây, vậy thì Cloud Vân có nghĩ là Vân Vân. Giờ thì Lâm Nhất đã nhớ ra, cái người mà trước đây anh đã từng đóng cùng chính là Tô Lạc Vân, bảo sao anh lại thấy vừa quen vừa lạ. G

Thật sự thì Lạc Vân đã để lại ấn tượng rất lớn trong tuổi thơ của anh, cô là một diễn viên vô cùng xuất sắc, khi đó thì cô chính là một người khó có ai trong giới giải trí lúc đó có thể sánh bằng, là một “hạt giống” rất đáng trông đợi ở làng giải trí thời đó.Vậy mà khi gặp cô anh lại không nhớ ra chút nào cả. Lạc Vân cũng có thể nói là một idol trong lòng của Lâm Nhất khi đó. (D)

Chân của Lạc Vân tê rần, cô đang quỳ gối trước mặt Hi Hoa. May mà không phải quỳ trên vỏ sầu riêng chứ không cô sẽ chết mất. Hi Hoa trừng trừng mắt nhìn cô, không biết hắn đã lấy cái roi da từ đâu nhưng cô chỉ biết là nếu cô sai là cái roi ấy sẽ “yêu thương” cô. (5)

-Tô Lạc Vân!

-Có!

-Hôm qua là một cuộc họp đúng không? -Vâng ạ!

-Thật không?

-Thật ạ!

-Vậy tại sao lại có rượu?

-À, là vì...

-Là vì đó là buổi nhậu?

-Không phải, vốn dĩ em không biết chuyện này thật mà, em nói thật đó! À! Tiền mừng anh đã mở ra hết chưa?

-Rồi, nhưng đừng có đánh trống lảng, từ giờ anh sẽ quản chặt hơn. Giao hết thẻ tín dụng ra đây! (6)

Tay Lạc Vân run run, rút ví từ trong túi quần ra, cô rút ra năm cái thẻ, và tất cả chúng đều màu đen, duy chỉ có một chiếc thẻ là màu vàng nhạt. Lạc Vân đặt tất cả chúng trước mũi dép của Hi Hoa, cô cúi gằm mặt xuống nom rất đáng thương. (1)

Hi Hoa cúi người xuống nhặt những tấm thẻ lên, hắn đưa cho cô cái thẻ màu vàng nhạt cũng đồng nghĩ đây là cái thẻ ít tiền nhất trong số những cái thẻ mà Lạc Vân hiện đang sở hữu, còn lại hắn dự định sẽ cất vào két sắt hoặc là gửi tiết kiệm cũng rất ok, cũng có thể làm từ thiện nữa. Hắn xòe những tấm thẻ ra rồi rút ví và cất vào đó. (5)

-Nếu em mua bất cứ thứ gì thì sẽ có tin nhắn thông báo cho anh nên là tiêu xài cho cẩn thận và đừng có mua rượu về nhà nữa. Em mà uống thì anh sẽ cho đóng băng thẻ luôn đấy!

-Em biết rồi, em sẽ không uống được chưa!

-Lại còn “được chưa” nữa, anh đang yêu cầu em đấy. Và em cũng đừng hòng giấu quỹ đen.

Hi Hoa lại rút từ túi quần ra một sấp tiền mặt lớn.

-Bởi vì anh đã tìm được hết tất cả quỹ đen của em rồi. (2)

Mặt Lạc Vân nghệt ra, người cô đông cứng dường như không thể nhúc nhích. Cô đã giấu kĩ đến vậy mà tại sao Hi Hoa vẫn có thể tìm ra được chứ?

-Còn nữa, tiền mừng rất nhiều, còn có người tặng xe hơi nên anh sẽ đưa lại cho em vài chiếc. Thế có thừa quá không nhỉ?

-Không! Không thừa!- Lạc Vân khẳng định chắc nịch.

Thấy vẻ mặt cô như vậy Hi Hoa cũng lấy ra ba cái chìa khóa xe và đưa cho cô, tất cả đều là những dòng xe đắt tiền mà Lạc Vân không giám mua, cô đã phải cắn răng mua một con Porscher vì đó là dòng xe yêu thích của cô và một em Maybach hết sức vừa túi tiền. (

Tô Lạc Vân đưa tay ra, nhận lấy ba chiếc chìa khóa mà Hi Hoa đưa cho cô, một chìa là của con Ferrari, một chìa là của Aston Martin, còn lại là Rolls-Royce. Cô cầm chìa khóa xe vô cùng cẩn thận, mỗi cái đều có giá trên trời nên không thể để chúng xước dù chỉ một vết nhỏ. (4

Nhưng khi đã cầm quen thì Lạc Vân đã ngay lập tức “nhẹ nhàng”, “yêu thương” ba chiếc chìa trên bàn làm việc của mình, chúng bị để lẫn lộn với mấy con xe rẻ tiền của Lạc Vân. Đối với Lạc Vân thì một con xe có thể quy đổi ra tiền mua truyện, thế nên đối với Lạc Vân dù xe có rẻ đến đâu thì cũng đều là đắt.

Mắt Hi Hoa liếc nhìn mấy chiếc chìa khóa của những chiếc xe “đại trà” mà Lạc Vân mua rồi thầm nhủ rõ ràng cô có lắm tiền như vậy mà lại chẳng chịu chi một chút nào. Nếu hắn mà có một số tiền khổng lồ như cô hắn chắc chắn sẽ ưu tiên chăm chút cho bề ngoài đầu tiên. (3)

Từ từ đã nào, hắn nào có kém cạnh Lạc Vân, cùng lắm cũng chỉ có bảy cái thẻ màu đen thôi, không nhiều. Để nói đến số thẻ mà hắn sở hữu thì có lẽ lên đến cả chục cái. Nhưng Hi Hoa vẫn cảm thấy vậy là chưa đủ. (3’

-Thôi được rồi! Mau ra ăn sáng đi! Sắp đến giờ đi làm rồi kìa!

-Thật á! Vậy anh cũng nhanh nhanh ra ăn cùng em đi chứ.

Hi Hoa đi về phía bàn ăn trước nhưng Lạc Vân đã vượt lên đén trước và kéo ghế sẵn cho Hi Hoa, hắn không buồn để ý mà kéo một cái ghế khác ra để ngồi. Lạc Vân rất buồn bực, cô giả vờ không kéo được cái ghế ra.

-Ái xì, cái ghế bị làm sao vậy? Bị kẹt hả ta?

Cái ghế lại bị Lạc Vân hành hạ. Hi Hoa không bận tâm, hắn cứ ngồi ăn chiếc bánh mì kẹp, hắn thẳng chân đá chân cái ghế mà Lạc Vân nói là “nó bị kẹt” ra, cái ghế ấy bật ra khiến Lạc Vân phải ngượng ngùng ngồi xuống đối diện hắn. Cô cắn một miếng bánh rồi lại ngước lên nhìn hắn, hắn vẫn đang chăm chú ăn. (3)

-Đừng nhìn anh nữa, em sắp xuyên thủng mặt anh rồi đấy!

-Em xin lỗi vì sắp xuyên thủng mặt anh. Không nhìn thì để anh dùng khuôn mặt ấy đi quyến rũ mấy chị gái sao!

-Đúng rồi đấy! Em cứ việc suy nghĩ lung tung đi!

-Thật sao!?

Hi Hoa không đáp lại lời ấy của cô, mà hắn đứng dậy khỏi bàn ăn.

-Anh ăn xong rồi!

Nói rồi hắn liền xách cặp da đi ra sảnh, thay một đôi giày rồi hắn quay người lại.

-Hôm nay anh sẽ về muộn.

Sau câu đó hắn liền đóng cửa đi luôn, Lạc Vân thẫn thờ ngồi đó, cô nghi ngờ hắn thật sự theo mấy chị đẹp trong quán bar nào đó nên cô đã gọi điện cho Tiểu Ngọc- thư ký của cô để xin nghỉ. Lạc Vân quyết tâm phải tìm ra chị gái mà hắn đang cặp kè.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện