Trong lúc Lạc Vân đang quyết tâm đi đánh ghen thì tiếng điện thoại đã làm hụt mất một nửa quyết tâm ấy của cô. Lạc Vân lấy điện thoại rồi bấm nghe máy, đầu bên kia là một giọng nói trong sáng, rất dễ thương.

“Chị Tô, em là Huỳnh Hiểu Minh đây ạ!”

-A! À, chào em, có chuyện gì sao? “Em muốn nhờ chị bổ túc cho chồng em một chút, nếu chị thấy phiền thì...

-À à, được được, không thành vấn đề, chị sẽ sắp xếp lịch trình, chị chỉ sợ chồng em không có thời gian thôi!

Tô Lạc Vân tự hỏi rằng mình đã trở thành giáo viên từ bao giờ mà lại có học bổ túc nhỉ?

“Thật ạ! Vậy em sẽ gửi lịch trình của anh ấy cho chị nha! Yêu chị!”

Trời ơi! Thằng bé ngọt ngào quá! Chưa gặp bao lâu mà đã nói yêu mình rồi. Lạc Vân thầm vui sướng nhưng chợt cô lại nhớ đến nhiệm vụ chính của mình, cô nhanh chóng kết thúc cuộc gọi với Hiểu Minh rồi bắt đầu hành trình theo dõi chồng của mình. (1)

Điểm đầu tiên Hi Hoa đến dĩ nhiên là băng đảng của hắn rồi, nhưng mà sao lại là tòa nhà cao chọc trời này vậy. Lạc Vân ngước lên nhìn toàn nhà, nuốt ực một ngụm nước bọt rồi quyết định bước vào bên trong.

Tiếp tân vừa nhìn thấy cô thì lập tức nhận ra người. Tiếp tân cười tươi rói rồi tính bấm máy gọi cho bang chủ của họ nhưng Lạc Vân đã cản lại, cô ra giấu im lặng với tiếp tân. (1)

-Em có thể sắp xếp cho chị một vị trí làm việc tạm thời được không và đừng nói chuyện này với bất kì ai.

Tiếp tân gật đầu rồi lập tức sắp xếp cho cô làm ở một vị trí bán thời gian.

Khi Lạc Vân bước vào trong phòng, tất cả mọi người đều liếc nhìn cô, cô nhanh tay ra giấu im lặng với bọn họ rồi ngồi vào chỗ làm việc tạm thời của mình. Lạc Vân không có làm công việc bán thời gian mà lấy máy tính ra xử lý công việc của bản thân, Trương Tiểu Ngọc đã gửi đến rất nhiều văn kiện cần cô vào việc lập tức nên cô cũng không để ý xung quanh nhiều lắm.

Tại phòng làm việc của Châu Hi Hoa, hắn cũng đang bận rộn với đống giấy tờ ngổn ngang thì có một tên đàn em đã đi vào và thì thầm với hắn điều gì đó. Mắt hắn mở to rồi xua tay với tên đàn em. Hi Hoa tháo kính ra rồi nhìn về khung của sổ chạm đất phía sau lưng. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào hắn khiến hắn càng trở nên xinh đẹp dù cho tính cách của hắn không đẹp đẽ như vậy.

Lạc Vân làm việc đến khi một cô gái vỗ vào vai nói với cô rằng đã đến giờ ăn trưa thì cô mới nhận biết được thời gian. Lạc Vân gật đầu cảm ơn cô gái đó rồi đi xuống căng-tin. Cô đâu có biết là không ai giám đụng vào cô vì sợ sếp của họ sẽ giết họ nên chỉ giám cử một cô gái trong văn phòng đi nói với cô chuyện này. Khi bóng dáng cô đã đi khuất dạng thì họ mới giám thở phào rồi xuống căng-tin để ăn bữa trưa.

Đứng giữa căng-tin cùng khay đồ ăn, Lạc Vân không biết cô nên ngồi ở đâu. Cô chỉ đành ngồi tạm vào một cái bàn ở trong góc, cầm đôi đũa lên gắp thử một miếng đậu hũ sốt. Trời ơi đầu bếp ở đây làm đồ ăn ngon quá! Nhưng sao cảm giác hình như có hơi giống cách nấu của chồng cô. Không sao! Ngon là được đâu cần là biết ai nấu chứ.

Lạc Vân lần này đã để ý, tại sao mọi người lại không nói chuyện với nhau mà lại im lăng đến vậy nhỉ? Thôi kệ vậy, người ta thích nói gì là quyền của người ta chứ đâu phải cô.

Ăn no xong cô lại lao đầu vào làm việc đến tận giờ tan làm. Cô nhét máy tính vào trong cặp rồi ám muội mò ra bãi đỗ xe, cô đỗ chiếc xe của mình hơi xa với chiếc của Hi Hoa để tránh bị hắn phát hiện ra.

Khi thấy bóng dáng như cây nấm(ý nhỏ là Hi Hoa lùn như cây nấm á) mang theo chút nhẹ nhàng là cô liền nhận ra Hi Hoa đã tan làm. Chiếc xe của hắn được khởi động rồi phóng ra khỏi hầm để xe, cô cũng nhanh chóng theo đuôi chiếc xe của hắn mà đến..phố đèn đỏ!!! Lạc Vân đứng trước cửa khu phố mà sững người, thật sự hắn không lừa cô. Hay là hắn lừa cô mà cô lại bị ngu nhỉ? Với trí thông minh hạn hẹp của mình cô vẫn bước vào cái nơi nguy hiểm đó, lần theo những bước chân của hắn. (1)

Đứng trước cửa quán bar, Lạc Vân lấy hết quyết tâm từ khi cha sinh mẹ đẻ ra đến giờ để bước chân vào đó. Nơi đó hoàn toàn khiến cô cảm thấy choáng ngợp, tiếng nhạc ầm ĩ khiến cô theo phản xạ đưa tay lên bịt hai tai lại, những vũ nữ thoát y nhảy nhót trên vũ trường một cách gợi cảm. Ánh mắt của cô đã va phải những chai rượu ở quầy bar, chúng toàn những loại ngon. Nhưng Lạc Vân lại lắc đầu vì nếu uống thì Hi Hoa sẽ cho đóng băng tài khoản của cô mất.

Tô Lạc Vân chợt nhớ ra mình đến đây với ý định gì, cùng lúc đó bóng dáng cây nấm nhà cô đã lướt qua trước mặt của cô. Lạc Vân cũng không nghĩ nhiều mà đi theo hắn. Cô đứng ngoài căn phòng mà hắn vừa bước chân vào, áp tai vào cửa để nghe.

Âm thanh từ bên trong truyền ra ngoài khiến cô sững người, giọng của một người phụ nữ ngọt ngào vang lên: “A~, anh yêu à~! Đừng có trêu đùa em nữa, ưm, em không uống được nữa đâu.”. Giọng một người phụ nữ khác vang lên, mang đầy vẻ ghen tị: “Này, anh ấy cũng muốn “âu yếm” cùng tôi mà, phải không anh~?”. Lạc Vân lúc này đã không thể nhịn được nữa, đây không những một mà là hai cô cùng một lúc. Anh quá đáng thật đấy, Châu Hi Hoa! (1)

“Cạch”, cánh cửa mở ra, bên trong có rất nhiều cô gái và cũng có rất nhiều... ông trùm khác. Lạc Vân đơ mặt.

-Xin lỗi, nhầm phòng!

-Không có nhầm đâu.- Là giọng của Hi Hoa.

Lạc Vân vừa quay đầu tính chuồn, khi nghe thấy giọng của hắn liền lập tức cảm thấy sục xôi. Cô quay đầu, chạy ngay về phía vừa phát ra giọng nói. Lạc Vân túm lấy cổ áo của Hi Hoa, cổ áo mà do chính tay cô chỉnh trang sáng nay giờ cũng do một tay cô phá hỏng nó. Trái lại với cô, hắn vẫn bình thản như không có gì.

-Ngại quá! Phiền em bỏ cổ áo anh ra đi! Mọi người đang nhìn chúng ta đó.

Cánh tay Lạc Vân hằn học rời khỏi cổ áo hắn, cô ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn, nhưng mắt cô thì vẫn đang lườm nguýt hắn. Đột nhiên, một bàn tay vòng qua bả vai của Lạc Vân, hắn kéo cô lại gần rồi hôn lên chán của cô.

-Em dễ dụ quá nhỉ!

-Gì?

-Chẳng phải sau khi nghe câu sáng nay cửa anh thì em đã theo dõi anh sao. Hắn mỉm cười nhìn về phía cô.

-Ơ...Vậy ra là anh biết mà anh cố tình trêu em sao.- Mặt Lạc Vân đỏ lên nhưng chân mày cô vẫn dán chặt lại với nhau.

-Vậy thì sao chứ.- Hắn vẫn mỉm cười rồi lấy tay chọt lên chán cô.- Trí thông minh của em quá thấp, không có người đàn ông nào ngoại tình mà lại nói thẳng ra vậy đâu. Rốt cuộc kinh nghiệm đọc truyện tình yêu của em vứt đi đâu hết rồi vậy?

-Vứt cho chó ăn rồi!

Hi Hoa liền cười lớn, hắn kéo hai má cô dãn ra. Lạc Vân lèm bèm.

-ừng ó éo á e!(Đừng có kéo má em!)

Năm người đàn ông từ lúc nãy đến giờ im lặng mới giám lên tiếng.

-Anh Châu, đây là...

-Đây là vợ tôi, Tô Lạc Vân.

Người đàn ông hói đầu liền hơi cúi đầu.

-Chào chị Tô. Nghe danh đã lâu, giờ mới được tận mắt thấy.

Một người thanh niên khá trẻ, phong thái rất lạnh lùng, nhan sắc cũng thuộc dạng không tầm thường cũng lên tiếng, giọng anh ta trầm lắng, lạnh lẽo dù cho câu nói rất thân thiết.

-Chào chị Tô. Tôi là Tu Kiệt.

Những người còn lại cũng lần lượt giới thiệu bản thân, mong rằng mình sẽ nhận được ưu ái gì đấy nhưng Lạc Vân nào để ý, cô chỉ đang muốn tìm một cái lỗ hay cái quần để che mặt cho đỡ quê mà thôi. Tự nhiên không đâu lòi ra đứa con gái, vô duyên chết mất! Mọi người không cáu mà lại còn tươi cười khiến Lạc Vân lại càng muốn nhanh chóng tìm một cái lỗ để chui xuống hơn.

A! Đây rồi! Cái lỗ dành cho Tô Lạc Vân! Lạc Vân co mình rúc vào sau lưng của Hi Hoa, lấy hắn làm khiên bảo vệ của cô.

Giọng người con gái ngọt ngào mà lúc trước Lạc Vân nghe thấy giờ lại lên tiếng.

-Anh ơi! Cô ấy bị làm sao vậy?

-À à, cái này...

Người đàn ông liếc nhìn Hi Hoa, chỉ thấy hắn đang nhấp một ngụm rượu nhỏ.

-Cô ấy bị dở hơi, cô đừng quan tâm.- Hi Hoa vẫn bình thản mà lên tiếng. (3)

Nghe câu này xong Lạc Vân cảm thấy hơi nhói, cô ngồi phắt dậy, tính nói gì đó nhưng lại thôi. Hi Hoa lại đưa cốc rượu vừa nãy của hắn ra trước mặt cô. Lạc Vân cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nhìn thấy rượu ngon là cô sáng mắt uống hết sạch cốc rượu. Vừa uống cô vừa vui vẻ nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu thì cô chợt nhớ ra, hắn đã nói rằng nếu cô uống rượu hắn sẽ đóng băng chiếc thẻ duy nhất của cô.

-Anh, không đóng băng thẻ của em đâu đúng không? Vì anh đưa cho em mà.

-Ừm, sẽ không đóng băng.

Lạc Vân lập tức vui trở lại, cô tiếp tục uống đến cốc khác.

-Nhưng anh sẽ thu nốt cái còn lại.

Cánh tay Lạc Vân đang vươn ra để lấy chai rượu lập tức đông cứng. Vậy là, vậy là cái thẻ duy nhất của cô cũng phải rời xa cô. Sao số tôi khổ vậy nè? Không lẽ phải bán truyện đi lấy tiền mua đồ hả? Châu Hi Hoa thật là độc ác mà, đúng là lòng dạ rắn độc. Nguồn sống duy nhất của cô hắn cũng chặn mất luôn rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện