Cổng ngôi biệt thự to đùng hiện ra trước mắt khiến Lạc Vân trở nên căng thẳng. Cô hít một hơi thật sâu, cánh cổng to ấy từ từ mở ra trước mắt cô, một căn biệt thự hiện ra ở phía xa xa. Cô phóng xe đến trước cửa của căn biệt thự ấy, người quản gia thân quen đã đứng trờ sẵn ở đó.
Khi cô bước xuống, người quản gia ấy mỉm cười cúi đầu.
-Chào mừng cô chủ quay trở về. Cũng đã mười hai năm trôi qua rồi nhỉ! Ông bà chủ rất nhớ cô đấy!
Tô Lạc Vân không trả lời mà cô chỉ gật đầu.
-Ông bà cháu đang ở đâu vậy ạ? -Ông bà đang ở trong phòng khách ạ.
Lạc Vân lại gật đầu rồi đi đến phòng khách. Mười hai năm rồi mà căn nhà vẫn chẳng thay đổi gì hết, cô dễ dàng tìm ra được phòng khách. Mở cửa bước vào trong là hai ông bà đã già nua, nhưng họ vẫn toát lên khí chất sang trọng vốn đã ăn sâu vào trong máu, dù cho đầu tóc của họ có bạc trắng thì vẫn không thể làm giảm khí chất và phong thái của họ.
-Cháu chào ông bà!
-A! Vân Vân, cháu yêu của ta. Nào nào, mau ngồi xuống đi!
Cô đi đến gần bàn trà rồi ngồi xuống chiếc ghế đơn đối diện với ông bà của mình. Bà cô rót một ly trà rồi đẩy cái ly ấy về phía của Tô Lạc Vân. Ông cô nhấp một ngụm trà rồi lên tiếng.
-Nghe nói cháu lấy chồng rồi?
Tay Lạc Vân nhẹ nhàng nâng ly trà lên.
-Vâng ạ!
-Chồng của cháu, là ai vậy?
-Là Châu Hi Hoa ạ! Chắc là người này thì ai cũng biết.
Cô bình thản nhấp một ngụm trà, trái ngược với cô thì ông bà của cô lại vô cùng sửng sốt, thậm trí còn có chút sợ hãi.
-Thật sự là người đó sao?
-Vâng, cháu không nói dối đâu.
-Vậy...
-Cháu đến đây có chuyện muốn thỏa thuận với hai người. Cháu muốn nhờ hai người tìm ra kẻ đứng sau vụ tai nạn của chồng cháu, bởi vì Giai Tuệ vừa nhắn cho cháu là đội hacker nhà cô ấy không thể tìm nổi nữa rồi. Và tất nhiên nếu cháu nhờ thì hai người thì cũng phải kèm theo điều kiện để trao đổi. Ông bà có điều kiện gì không ạ?
Ông Tô Tử Sâm suy nghĩ, ông không muốn ép cháu gái nhưng nếu nó mà đã đề nghị như vậy thì ông phải chớp thời cơ, đó là châm ngôn của những người làm kinh doanh như ông.
-Vậy thì điều kiện của ta là cháu hãy thừa kế tài sản của chúng ta.
Được ạ!
Vì Hi Hoa cô có thể làm tất cả, cho dù không muốn thừa kế cơ nghiệp một chút nào nhưng vì hắn nên cô sẽ chấp nhận mọi điều kiện mà ông bà đưa ra. Đó là cái giá phải trả để có được thông tin như mong muốn. Lạc Vân đặt cốc trà xuống, rồi cô đứng dậy.
-Vậy thì cháu xin phép, cháu còn có việc. Cháu chào ông bà! Cháu có chút đồ bổ lát những quản gia sẽ mang vào cho hai người.
Nói xong câu, Lạc Vân mở cửa rời khỏi phòng khách.
Trong phòng bà Uyển Đồng- bà nội của Tô Lạc Vân lo lắng hỏi ông chồng già của mình.
-Này! Cái cậu Châu đấy không bình thường đâu, tại sao ông lại liều quá vậy?
-Tôi biết, nhưng mà đây là cơ hội duy nhất để Tiểu Vân đồng ý thừa kế tài sản nên là tôi cũng đành đánh liều thôi.
-Thật sự là con bé đã lấy cái cậu họ Châu đó sao?
-Ừm, mấy hôm trước mấy người giúp việc còn đồn nhau, tôi lại tưởng đó chỉ là tin đồn thôi. Nhưng nếu do chính miệng Tiểu Vân đính chính thì chắc chắn đó là sự thật. Lại còn nhờ chúng ta điều tra vụ tai nạn của cậu Châu nữa thì càng xác thực rồi còn gì.
-Nhưng mà ông cũng biết mà, người nhà họ Châu vốn máu lạnh, lại còn là gia tộc không độ trời chung với nhà chúng ta. Cái cậu Châu kia chắc chắn đang lợi dụng cháu gái ngoan của chúng ta.
-Tôi cũng nghĩ vậy nhưng mà Tiểu Vân không phải là người dễ bị lợi dụng đến vậy. Vậy thì tại sao hai đứa đó lại kết hôn với nhau được nhỉ?
-Tôi cũng thắc mắc như ông thôi. Trờ chút, chỉ có một gia tộc có động cơ nhất, là gia tộc nhà họ Thẩm, chỉ có nhà đó là có hiềm khích rất lớn với nhà họ Châu thôi. Ông thử nghĩ xem!
Ông Tô Tử Sâm cũng gật gù: “Đúng là chỉ có gia tộc đó là có hiềm khích rất
lớn với nhà họ Châu.”. Hai người chìm trong im lặng giai lát rồi ông Tô Tử Sâm lên tiếng gọi.
-Quản Gia Hứa!
Người quản gia mở cửa bước vào, cung kính cúi đầu.
-Ngài cho gọi tôi?
-Điều tra cho tôi hành tung của nhà họ Thẩm mấy ngày nay.
-Vâng thưa ngài!
Khi cô bước xuống, người quản gia ấy mỉm cười cúi đầu.
-Chào mừng cô chủ quay trở về. Cũng đã mười hai năm trôi qua rồi nhỉ! Ông bà chủ rất nhớ cô đấy!
Tô Lạc Vân không trả lời mà cô chỉ gật đầu.
-Ông bà cháu đang ở đâu vậy ạ? -Ông bà đang ở trong phòng khách ạ.
Lạc Vân lại gật đầu rồi đi đến phòng khách. Mười hai năm rồi mà căn nhà vẫn chẳng thay đổi gì hết, cô dễ dàng tìm ra được phòng khách. Mở cửa bước vào trong là hai ông bà đã già nua, nhưng họ vẫn toát lên khí chất sang trọng vốn đã ăn sâu vào trong máu, dù cho đầu tóc của họ có bạc trắng thì vẫn không thể làm giảm khí chất và phong thái của họ.
-Cháu chào ông bà!
-A! Vân Vân, cháu yêu của ta. Nào nào, mau ngồi xuống đi!
Cô đi đến gần bàn trà rồi ngồi xuống chiếc ghế đơn đối diện với ông bà của mình. Bà cô rót một ly trà rồi đẩy cái ly ấy về phía của Tô Lạc Vân. Ông cô nhấp một ngụm trà rồi lên tiếng.
-Nghe nói cháu lấy chồng rồi?
Tay Lạc Vân nhẹ nhàng nâng ly trà lên.
-Vâng ạ!
-Chồng của cháu, là ai vậy?
-Là Châu Hi Hoa ạ! Chắc là người này thì ai cũng biết.
Cô bình thản nhấp một ngụm trà, trái ngược với cô thì ông bà của cô lại vô cùng sửng sốt, thậm trí còn có chút sợ hãi.
-Thật sự là người đó sao?
-Vâng, cháu không nói dối đâu.
-Vậy...
-Cháu đến đây có chuyện muốn thỏa thuận với hai người. Cháu muốn nhờ hai người tìm ra kẻ đứng sau vụ tai nạn của chồng cháu, bởi vì Giai Tuệ vừa nhắn cho cháu là đội hacker nhà cô ấy không thể tìm nổi nữa rồi. Và tất nhiên nếu cháu nhờ thì hai người thì cũng phải kèm theo điều kiện để trao đổi. Ông bà có điều kiện gì không ạ?
Ông Tô Tử Sâm suy nghĩ, ông không muốn ép cháu gái nhưng nếu nó mà đã đề nghị như vậy thì ông phải chớp thời cơ, đó là châm ngôn của những người làm kinh doanh như ông.
-Vậy thì điều kiện của ta là cháu hãy thừa kế tài sản của chúng ta.
Được ạ!
Vì Hi Hoa cô có thể làm tất cả, cho dù không muốn thừa kế cơ nghiệp một chút nào nhưng vì hắn nên cô sẽ chấp nhận mọi điều kiện mà ông bà đưa ra. Đó là cái giá phải trả để có được thông tin như mong muốn. Lạc Vân đặt cốc trà xuống, rồi cô đứng dậy.
-Vậy thì cháu xin phép, cháu còn có việc. Cháu chào ông bà! Cháu có chút đồ bổ lát những quản gia sẽ mang vào cho hai người.
Nói xong câu, Lạc Vân mở cửa rời khỏi phòng khách.
Trong phòng bà Uyển Đồng- bà nội của Tô Lạc Vân lo lắng hỏi ông chồng già của mình.
-Này! Cái cậu Châu đấy không bình thường đâu, tại sao ông lại liều quá vậy?
-Tôi biết, nhưng mà đây là cơ hội duy nhất để Tiểu Vân đồng ý thừa kế tài sản nên là tôi cũng đành đánh liều thôi.
-Thật sự là con bé đã lấy cái cậu họ Châu đó sao?
-Ừm, mấy hôm trước mấy người giúp việc còn đồn nhau, tôi lại tưởng đó chỉ là tin đồn thôi. Nhưng nếu do chính miệng Tiểu Vân đính chính thì chắc chắn đó là sự thật. Lại còn nhờ chúng ta điều tra vụ tai nạn của cậu Châu nữa thì càng xác thực rồi còn gì.
-Nhưng mà ông cũng biết mà, người nhà họ Châu vốn máu lạnh, lại còn là gia tộc không độ trời chung với nhà chúng ta. Cái cậu Châu kia chắc chắn đang lợi dụng cháu gái ngoan của chúng ta.
-Tôi cũng nghĩ vậy nhưng mà Tiểu Vân không phải là người dễ bị lợi dụng đến vậy. Vậy thì tại sao hai đứa đó lại kết hôn với nhau được nhỉ?
-Tôi cũng thắc mắc như ông thôi. Trờ chút, chỉ có một gia tộc có động cơ nhất, là gia tộc nhà họ Thẩm, chỉ có nhà đó là có hiềm khích rất lớn với nhà họ Châu thôi. Ông thử nghĩ xem!
Ông Tô Tử Sâm cũng gật gù: “Đúng là chỉ có gia tộc đó là có hiềm khích rất
lớn với nhà họ Châu.”. Hai người chìm trong im lặng giai lát rồi ông Tô Tử Sâm lên tiếng gọi.
-Quản Gia Hứa!
Người quản gia mở cửa bước vào, cung kính cúi đầu.
-Ngài cho gọi tôi?
-Điều tra cho tôi hành tung của nhà họ Thẩm mấy ngày nay.
-Vâng thưa ngài!
Danh sách chương