Tảng sáng hôm sau, như bữa truớc, Cao Phong rửa ráy sạch sẽ, bận quần áo, trở về nhà.
Đường Cầm cũng đã sắc xong cho gã thang thuốc, có điều, mùi vị không giống thang hôm qua.
Cao Phong cũng chẳng nhiều lời, uống xong, gã chỉ vâng lời cô, tiếp tục đi làm việc.
Sinh hoạt như thế chừng hơn mươi bữa, các nỗi đau đớn trong mình Cao Phong giảm dần, gã đã có cử chỉ, hành động bình thường.

Đường Cầm luôn theo dõi tình trạng ngộ độc của gã, cô thấy chất độc đã giải trừ được hơn tám, chín phần.


chỉ có điều, gã chưa thể đề khí, vận sức.
Chiều nọ, giữa lúc Cao Phong đang chuyện gẫu cùng Đường Cầm, bỗng có một người sắc mặt đen sì đi đến trước nhà, miệng người đó la lớn:
- Cầu xin Đường Cầm cô nương cứu mạng!
Cao Phong và Đường Cầm đều bị bất ngờ.
Nghe giọng nói quen quen, Cao Phong định thần nhìn kỹ, gã giật mình, lớn tiếng hỏi:
- Chương Lập! Sao lại cũng tìm đến đây?
Người sắc mặt đen sì ấy chính là Chương Lập, khi Cao Phong dòm kỹ, da mặt hắn cho thấy hắn đang trúng độc không phải nhẹ.

Hắn trông thấy Cao Phong trong nhà, cũng bị ngạc nhiên chẳng kém.
Đường Cầm quan sát Chương Lập một lúc, cô tức thì sa sầm nét mặt:
- Sao ông lại trúng phải độc Ứ Huyết Hồng của nhà họ Đường vậy?
Chương Lập đang lúc hoang mang, tai vừa nghe câu hỏi của Đường Cầm, miệng hắn vội vàng đáp:
- Tại hạ đang giao tranh cùng người, có một vị cô nương vô tình giúp đỡ cho một tay, chẳng ngờ, cô ấy bất cẩn phóng độc vào tại hạ, sau đó, cô nương ấy biết không thể tự mình cứu chữa giải độc được, mà tâm địa cô ấy cực tốt, đã chỉ cho tại hạ tìm đến đây cầu xin cô nương mở cho một con đường sống!
Đường Cầm có chút đắn đo, rồi cô nổi giận:

- Nói láo khoét!
Cô hứ mạnh, rồi tiếp:
- Món độc Ứ Huyết Hồng chỉ riêng mình thất muội ta hay dùng, khi em ta phóng độc này ra, đối thủ nó nhất định phải là người mà nó cực hận, chứ nếu nó muốn cứu giúp người khác, chẳng khi nào sử dụng tới món độc đó.

Hừm! Vậy là ngươi đã có làm chuyện gì bất kính cùng người nhà họ Đường ta, để đến nỗi thất muội ta phải tung nó ra, là ngươi chỉ có chết, nhờ bát muội tâm địa thiện lương, không đành lòng thấy ngươi chết, mới lén giấu thất muội mà chỉ nẻo cho ngươi tìm đến đây cầu ta cứu mạng.
Chương Lập nghe Đường Cầm nói một hơi, mặt hắn hiện rõ nét kinh ngạc, ngay đến cả Cao Phong đang đứng dòm dòm một bên cũng bị bất ngờ không kém.
Qua thần sắc kinh nghi của Chương Lập, Cao Phong biết ngay những gì Đường Cầm vừa bảo đều là sự thực, gã bất giác nhớ tới lần đầu diện kiến cô, gã còn chưa mở miệng, bao nhiêu bệnh trạng của gã, cô dòm sơ qua một cái, là nói lên vanh vách, đâu vào đấy! Gã bèn nghĩ thầm "Chương Lập ơi là Chương Lập ơi, cho dù ngươi trong lúc đi đến đây đã sắp đặt bao nhiêu lời dối trá có lớp có lang, nhưng trước mặt cô ta, làm sao ngươi qua mặt cô ấy cho nổi? Sắp lớp như vậy mà muốn cô ấy còn chịu cứu chữa cho ngươi, chẳng phải ngươi muốn diễn trò diễu dở cho cô ta xem ư?
Chương Lập ngơ ngác một chút, khi hắn thấy mặt mày Đường Cầm không lộ chút gì tử tế, hắn hiểu ngay hậu quả trò dối trá của mình là vô cùng tai hại, hắn khóc oà, hai chân quỳ thụp ngay xuống, miệng nức nở, năn nỉ:
- Tiểu nhân quả thực hết sức hồ đồ, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, đã đắc tội cùng thất cô nương, mới bị thất cô nương tung độc, bát cô nương thấy thương tình tiểu nhân, mới chỉ cho tiểu nhân một con đường sống, tiểu nhân nài nỉ cầu xin Cầm cô nương ngài tha trọng tội lừa gạt của tiểu nhân, mà ban cho tiểu nhân một cái mạng sống nhỏ bé...
Hắn càng lúc càng khóc lóc thê thảm, nước mắt nước mũi choàm ngoàm.

Khóc đã đời, nhưng thấy Đường Cầm thủy chung không chút xúc động, hắn lết tới bên mình Cao Phong, nức nở:
- Ở Thúy Trúc trang, Cao đại hiệp ngài bị người ta vu hãm, mà anh em tôi có mắt như mù, đã làm quấy cùng ngài, vì muốn thừa cơ hội đó dương danh, lập công lớn cùng giang hồ, rõ ràng cái tội đó thực đáng chết trăm ngàn lần! Đệ đệ tôi vì vậy mà đã chết, xin ngài tha tội cho nó, người chết là hết, tôi chỉ hy vọng ngài thương tình tiểu nhân đây còn cha già không ai chăm sóc, rồi tránh cho dòng giống họ Chương tuyệt tự, vô hậu, xin ngài hãy lựa lời cầu xin giúp cho tiểu nhân, cứu cái mạng nhỏ này của tiểu nhân!
Thấy hắn một thân đường đường nam tử, mà bất kể thân phận, đã quỵ luỵ cầu xin, Cao Phong ban đầu vốn không muốn chen vào, nhưng nghe hắn kể lể "còn cha già không người chăm sóc", "giúp tránh cho họ Chương khỏi nạn tuyệt tự" ...!Cao Phong bất giác mủi lòng, gã không tự chủ, đưa ánh mắt cầu khẩn, nhìn sang Đường Cầm.
Đường Cầm hừ lạnh một tiếng:
- Ông chẳng nên năn nỉ cầu xin gì hết, tôi là nhất quyết không cứu chữa cho hắn!
Rồi cô trở gót, đi vào nhà.
--- Xem tiếp chương 117 ---


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện