Nhìn Đường Cầm đi vào nhà, Cao Phong biết, nếu gã cũng đi theo xin xỏ giùm, sẽ bị kết quả ngược lại, gã bèn lắc đầu, liếc nhìn Chương Lập, thở dài.

Chương Lập thấy Cao Phong cũng vô phương giúp mình, hắn biết mệnh hệ chẳng còn bao lâu, buồn quá, hắn bèn y như cũ, nhào lăn ra đất khóc lóc.

Cao Phong nghe tiếng khóc mà não lòng, gã bèn đi lấy cây rìu, đem ra sân trước bổ củi.

Bổ được một đống củi to, khắp mình mướt mồ hôi, Cao Phong nghỉ tay, chợt gã phát hiện Chương Lập đã ngưng khóc từ hồi nào, hắn đang nằm ngay đơ trên sân đất, gã bèn tự hỏi "Chết rồi sao?".

Gã bèn bước đến gần, nghe tiếng hắn hô hấp, thì ra hắn đã ngủ say mất rồi.

Đến tối, sau bữa cơm chiều, Cao Phong đang tán gẫu cùng Đường Cầm, thì nghe Chương Lập thức giấc.

Gã trông thấy Chương Lập mình mẩy bê bết bùn, mặt bẩn thỉu, nom còn tệ hại hơn một tên ăn mày.


Vốn tâm địa thiện lương, Đường Cầm biết hắn đang đói, cô nhìn vào ánh mắt khẩn cầu của Cao Phong, hiểu ý gã, cô bèn đem cơm nước ra cho Chương Lập.

Hệt một con chó đói, được bát cơm, Chương Lập ăn lấy ăn để.

Về khuya, Cao Phong vẫn như cũ, ra ngủ trầm mình dưới suối.

Chương Lập tuy gần tới số, nhưng so với Cao Phong, hắn còn sướng hơn, còn được vô ngủ kế bên đống rơm sau hè.

Giữa trưa hôm sau, thừa dịp Đường Cầm bận tra khảo sách vở, Cao Phong rón rén đến gần Chương Lập, rỉ tai hắn:
- Ngươi thực ra còn muốn sống nữa hay không?
Chương Lập chán nản, nói:
- Tôi cũng muốn sống chớ, nhưng chỉ còn được năm ba hôm nữa thôi!
Cao Phong bảo:
- Nếu ngươi chịu khó làm theo lời ta, ta bảo đảm cô ấy rồi sẽ cứu chữa cho ngươi!
Lập tức lên tinh thần, Chương Lập hỏi:
- Phải làm như thế nào?
Cao Phong đáp:
- Bây giờ, ngươi còn bao nhiêu khí lực, phải đem trút ra bằng hết, đi lao động mà kiếm lấy con đường sống.

Chương Lập ngẫm nghĩ, bỗng thấy sức lực từ đâu kéo về toàn thân, hắn bèn đứng dậy, hỏi:
- Tôi phải lao động việc gì cho tốt?
Cao Phong dòm dòm vào lu chứa nước đang cạn khô.

Chương Lập hiểu liền, hắn bèn quơ nhanh lấy đôi thùng gánh nước, đi ngay ra suối.

**********
Đang lúc Đường Cầm tra khảo sách vở trong nhà, cô bỗng nghe kêu rầm rầm đàng trước, ngạc nhiên, cô đặt quyển sách trong tay xuống, đi ra ngoài tìm hiểu.


Ra đến sân nhà, cô thấy Chương Lập cộng thêm đôi thùng gánh nước đang nằm lăn lóc ra đấy, nước đổ tràn lan đầy sân, khi nhìn tới cái lu, thấy nó đã đầy ắp, cô hiểu hết ngay mọi chuyện.

Cô chẳng nói một lời với tên Chương Lập đang sống dở chết dở, mà đi ro ro ra ngoài vườn, nơi Cao Phong đang giãy cỏ.

Thấy cô đến gần, Cao Phong ngừng tay, hỏi:
- Cầm cô nương, Chương Lập đang trúng độc khá nặng, hắn còn đi gánh nước, thiệt muốn tìm thần chết!
Vẻ mặt thâm trầm, Đường Cầm bảo:
- Ông gợi ý cho hắn làm, lại còn muốn giả nai với tôi kia?
Cao Phong hơi khựng, gã cười gượng:
- Cô cứu sống hắn đi, một dịp cho hắn cơ hội hối cải!
Đường Cầm thở ra, nói:
- Bẩm tính con người thiện hay ác, rất khó đổi thay, tôi không phải không muốn cứu chữa cho hắn, chỉ e ngại, cứu hắn sống rồi, sau này, hắn lại làm hại người khác!
Cao Phong đáp:
- Bị vụ đó, bài học gã đang học thâm thuý lắm, tôi nghĩ hắn sẽ do đó mà tìm đường hối cải.

Đường Cầm do dự một hồi, rồi co nói:
- Lần này, tôi nghe ông cứu chữa cho hắn, nếu sau này hắn lại làm ác nữa, ông có chịu thay tôi mà xử trị hắn không? Cao Phong gật đầu:
- Được! Tôi hứa.

Đường Cầm không nói gì thêm, cô trở gót đi vô nhà.

Cao Phong cũng thôi giãy cỏ, gã theo sau cô, đ ra khỏi khoảnh vườn.

Đến chỗ Chương Lập, Đường Cầm bảo Cao Phong giúp hắn cởi áo, cô lấy kim, châm trên mình hắn.

Các đại huyệt châm xong, Chương Lập thổ ra không ít máu bầm, Đường Cầm lại lấy ra mấy hoàn thuốc, cô bảo Cao Phong giúp cho hắn uống.

Uống hết mấy hoàn thuốc, thần sắc Chương Lập khá hẳn ra, hắn lập tức bò vào gần đống rơm, lăn quay ra ngủ.

--- Xem tiếp chương 118 ---


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện