Đến chiều, đang lúc Cao Phong, Đường Cầm giặt giũ quần áo nơi sân trước, Chương Lập từ mé suối trở về nhà.
Cao Phong ngước trông, thấy hắn ta đã tắm gội sạch sẽ, mặt mày sáng sủa, thần sắc tươi tắn, cuối cùng đã lấy lại phong thái của "Phích lịch song kiếm" Chương đại hiệp ngày nào, bèn hỏi:
- Gì thế? Ngươi hiện đã khoẻ hẳn chưa?
Chương Lập mỉm cười, đáp:
- Mạnh lắm rồi! Tay nghề diệu thủ của Cầm cô nương đích thực số một trên đời này!
Hắn chắp tay, vái Đường Cầm;
- Chương Lập đa tạ đại ân cứu mạng của Cầm cô nương.
Đường Cầm tiếp tục giặt giyạ, đáp:
- Không cần tạ ơn.
Ông khoẻ rồi, vậy hãy nhanh chóng ra đi, đi thôi.
Chương Lập đáp:
- Dạ.
Rồi hắn quay sang hỏi Cao Phong:
- Thương thế ông chữa tới đâu rồi?
Cao Phong đáp:
- Còn cần đôi ba bữa nữa mới lành.
Vừa trả lời, vừa vươn mình đứng lên.
Chương Lập đến gần Cao Phong, khẽ nói:
- Đúng ra, tôi đích thực nên cám ơn ông mới là phải phép!
Hắn vươn tay nắm lấy tay Cao Phong, sắc mặt đầy vẻ biết ơn.
Cao Phong nói:
- Tôi !
Bỗng một luồng lực đạo từ tay Chương Lập xộc vào, đánh gã ngã ngửa, quyền kình đó, Chương Lập dốc toàn sức đánh ra, chỉ nghe Cao Phong kêy "hự" một tiếng, toàn thân gã xương cốt rã rời, như muốn tan tành thành từng mảnh vụn.
Nhìn tình thế, Đường Cầm giật thót mình, cô la lớn:
- Chương Lập, ngươi định giở trò gì thế?
Sắc mặt âm trầm, Chương Lập lạnh lùng nói:
- Ta muốn giết hắn!
Đường Cầm không hiểu, hỏi lại:
- Ngươi biết đấy, ta sở dĩ cứu ngươi, hoàn toàn vì ông ta đã cầu khẩn, năn nỉ, ngươi làm vậy, đã không biết ơn thì chớ, còn đem oán cừu mà trả?
Chương Lập hừ lạnh:
- Đem oán trả ơn? Bọn ta thì oán thù trả oán thù, mang ơn thì trả ơn!
Hắn hung hăng bước tới bên Cao Phong, vung chân đá vào đầu gã một cước thật tàn bạo, rồi nói:
- Cao Phong, ngươi giết chết đệ đệ ta ! Ta, Chương Lập, có thù phải trả, mối thù giết em mà không báo, thì còn làm người sao được?
Cao Phong đau váng đầu, toàn thân lạnh ngắt, óc gã tê liệt, muốn cất tiếng trả lời cũng không xong.
Đường Cầm vốn chẳng hay giữa Cao Phong cùng Chương Lập có mối oán thù giết em, giờ cô biết được, bèn mắng thầm trong bụng "Cao Phong huynh thiệt rõ ràng hết sức hồ đồ, đã biết hắn ôm mối thù hận to lớn như vậy, sao còn làm người tốt, đi cầu xin ta chữa cho hắn, chẳng phải tự mình tìm tử lộ à?"
Cô đứng lên, nói:
- Chương Lập, tính ra Cao Phong sát tử đệ đệ ngươi, gã thiếu ngươi một mạng, nhưng chính ta cũng đã cứu ngươi một mạng, ngươi trả ta cách nào?
Chương Lập cười nhạt, rồi đáp:
- Cầm cô nương, cô nói cũng có phần đúng, nhưng hai ta tính toán phải cho đúng, cái thù giết em không thể đánh đổi với cái ơn của cô.
Đường Cầm hỏi:
- Sao lại không đánh đổi được?
Chương Lập ngần ngừ một lúc, rồi bảo:
- Không đổi được! Cầm cô nương, hai món nợ này không cân bằng với nhau!
Đường Cầm hỏi:
- Có gì mà không cân?
Chương Lập vung chân giương bên trên đầu Cao Phong, nói:
- Chuyện hắn giết một mạng đệ đệ ta là không cân, không xứng.
Đường Cầm chẳng hiểu hắn tính toán gì, nhưng cô cũng pải gật đầu.
Chương Lập nói tiếp:
- Nhưng cái mạng cô cứu ta, chỉ tính có nửa mạng! Đường Cầm không hiểu:
- Có nửa mạng?
Chương Lập khoé miệng lộ một nét cười âm độc:
- Ta là chết đi rồi, cô mới ra tay cứu sống lại, thì chẳng phải cô đã chỉ cứu có nửa mạng là gì?
Đường Cầm biết đang đối đầu một tên vô lại hạng nặng, tuy trong lòng cực kỳ tức giận, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, cô hỏi:
- Nói như thế, ta đích xác chỉ cứu cho ngươi được có nửa mạng thôi?
Chương Lập bảo:
- Nếu vậy, hai ta giải quyết sao đây?
Đường Cầm kêu khổ trong lòng, cô biết hắn sẽ đưa điều kiện khó lòng chấp nhận, nhưng miệng vẫn nói:
- Ngươi nói rõ cho ta nghe xem!
Chương Lập nói:
- Thứ nhất, ta đem chặt đứt cả tay lẫn chân nó, để lại cho nó nửa mạng sống thôi, như thế, hai ta coi như bằng cân lượng với nhau!
Đường Cầm sắc mặt rầu rĩ, hỏi:
- Làn vậy tàn nhẫn quá! Điều thứ hai là gì, ngươi nói ra đi?
--- Xem tiếp chương 119 ---
Cao Phong ngước trông, thấy hắn ta đã tắm gội sạch sẽ, mặt mày sáng sủa, thần sắc tươi tắn, cuối cùng đã lấy lại phong thái của "Phích lịch song kiếm" Chương đại hiệp ngày nào, bèn hỏi:
- Gì thế? Ngươi hiện đã khoẻ hẳn chưa?
Chương Lập mỉm cười, đáp:
- Mạnh lắm rồi! Tay nghề diệu thủ của Cầm cô nương đích thực số một trên đời này!
Hắn chắp tay, vái Đường Cầm;
- Chương Lập đa tạ đại ân cứu mạng của Cầm cô nương.
Đường Cầm tiếp tục giặt giyạ, đáp:
- Không cần tạ ơn.
Ông khoẻ rồi, vậy hãy nhanh chóng ra đi, đi thôi.
Chương Lập đáp:
- Dạ.
Rồi hắn quay sang hỏi Cao Phong:
- Thương thế ông chữa tới đâu rồi?
Cao Phong đáp:
- Còn cần đôi ba bữa nữa mới lành.
Vừa trả lời, vừa vươn mình đứng lên.
Chương Lập đến gần Cao Phong, khẽ nói:
- Đúng ra, tôi đích thực nên cám ơn ông mới là phải phép!
Hắn vươn tay nắm lấy tay Cao Phong, sắc mặt đầy vẻ biết ơn.
Cao Phong nói:
- Tôi !
Bỗng một luồng lực đạo từ tay Chương Lập xộc vào, đánh gã ngã ngửa, quyền kình đó, Chương Lập dốc toàn sức đánh ra, chỉ nghe Cao Phong kêy "hự" một tiếng, toàn thân gã xương cốt rã rời, như muốn tan tành thành từng mảnh vụn.
Nhìn tình thế, Đường Cầm giật thót mình, cô la lớn:
- Chương Lập, ngươi định giở trò gì thế?
Sắc mặt âm trầm, Chương Lập lạnh lùng nói:
- Ta muốn giết hắn!
Đường Cầm không hiểu, hỏi lại:
- Ngươi biết đấy, ta sở dĩ cứu ngươi, hoàn toàn vì ông ta đã cầu khẩn, năn nỉ, ngươi làm vậy, đã không biết ơn thì chớ, còn đem oán cừu mà trả?
Chương Lập hừ lạnh:
- Đem oán trả ơn? Bọn ta thì oán thù trả oán thù, mang ơn thì trả ơn!
Hắn hung hăng bước tới bên Cao Phong, vung chân đá vào đầu gã một cước thật tàn bạo, rồi nói:
- Cao Phong, ngươi giết chết đệ đệ ta ! Ta, Chương Lập, có thù phải trả, mối thù giết em mà không báo, thì còn làm người sao được?
Cao Phong đau váng đầu, toàn thân lạnh ngắt, óc gã tê liệt, muốn cất tiếng trả lời cũng không xong.
Đường Cầm vốn chẳng hay giữa Cao Phong cùng Chương Lập có mối oán thù giết em, giờ cô biết được, bèn mắng thầm trong bụng "Cao Phong huynh thiệt rõ ràng hết sức hồ đồ, đã biết hắn ôm mối thù hận to lớn như vậy, sao còn làm người tốt, đi cầu xin ta chữa cho hắn, chẳng phải tự mình tìm tử lộ à?"
Cô đứng lên, nói:
- Chương Lập, tính ra Cao Phong sát tử đệ đệ ngươi, gã thiếu ngươi một mạng, nhưng chính ta cũng đã cứu ngươi một mạng, ngươi trả ta cách nào?
Chương Lập cười nhạt, rồi đáp:
- Cầm cô nương, cô nói cũng có phần đúng, nhưng hai ta tính toán phải cho đúng, cái thù giết em không thể đánh đổi với cái ơn của cô.
Đường Cầm hỏi:
- Sao lại không đánh đổi được?
Chương Lập ngần ngừ một lúc, rồi bảo:
- Không đổi được! Cầm cô nương, hai món nợ này không cân bằng với nhau!
Đường Cầm hỏi:
- Có gì mà không cân?
Chương Lập vung chân giương bên trên đầu Cao Phong, nói:
- Chuyện hắn giết một mạng đệ đệ ta là không cân, không xứng.
Đường Cầm chẳng hiểu hắn tính toán gì, nhưng cô cũng pải gật đầu.
Chương Lập nói tiếp:
- Nhưng cái mạng cô cứu ta, chỉ tính có nửa mạng! Đường Cầm không hiểu:
- Có nửa mạng?
Chương Lập khoé miệng lộ một nét cười âm độc:
- Ta là chết đi rồi, cô mới ra tay cứu sống lại, thì chẳng phải cô đã chỉ cứu có nửa mạng là gì?
Đường Cầm biết đang đối đầu một tên vô lại hạng nặng, tuy trong lòng cực kỳ tức giận, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, cô hỏi:
- Nói như thế, ta đích xác chỉ cứu cho ngươi được có nửa mạng thôi?
Chương Lập bảo:
- Nếu vậy, hai ta giải quyết sao đây?
Đường Cầm kêu khổ trong lòng, cô biết hắn sẽ đưa điều kiện khó lòng chấp nhận, nhưng miệng vẫn nói:
- Ngươi nói rõ cho ta nghe xem!
Chương Lập nói:
- Thứ nhất, ta đem chặt đứt cả tay lẫn chân nó, để lại cho nó nửa mạng sống thôi, như thế, hai ta coi như bằng cân lượng với nhau!
Đường Cầm sắc mặt rầu rĩ, hỏi:
- Làn vậy tàn nhẫn quá! Điều thứ hai là gì, ngươi nói ra đi?
--- Xem tiếp chương 119 ---
Danh sách chương