Tin tức này đột nhiên tới, vốn dĩ Vệ Lang nghĩ Dương Húc triệu kiến hắn là để bày mưu tính kế, không ngờ sẽ để hắn theo quân tới sa trường, nhưng quân đã có lệnh, thần không thể không theo, huống chi, có thể cùng sư phụ khống chế kẻ địch, đó là niềm vẻ vang lớn nhất, có ý nghĩa phi phàm.
Hắn nhanh chóng sinh ra vài phần hưng phấn, nhưng nghĩ đến Lạc Bảo Anh, trong lòng lại trầm xuống.
Lần này đi bình loạn, ngoại trừ đối phó Ninh Vương, còn phải đại chiến với giặc Nhung, không khó để tưởng tượng ra gian khổ trong đó, hắn được sư phụ hun đúc, từ nhỏ đã am hiểu binh thư, biết rõ chiến trường tàn khốc, chỉ sợ trận đánh này không dễ dàng! Có lẽ đi chuyến này, mất một năm cũng khó có thể trở về kinh thành.
Nhớ lúc trước thường gặp Lạc Bảo Anh, vậy mà nàng còn không thích hắn, chứ đừng nói đến một thời gian dài không gặp như vậy!
Vào giờ phút này, hắn bỗng nhiên hiểu rõ ý tứ của sư phụ, anh hùng khí đoản nhi nữ tình trường, nếu trong lòng hắn không có Lạc Bảo Anh thì lần này đã sớm khí phách hăng hái, chờ đến khi xuất phát, lấy đâu ra khổ tâm như bây giờ?
Nhắc tới nữ nhân, thật đúng là họa thủy.
Hắn ra ngoài cung, đầu tiên là trở về nhà cáo biệt tổ phụ và mẫu thân.
Nghe nói nhi tử muốn đi đánh giặc, Vệ Tam phu nhân xây sẩm mặt mày, chưa nói được chữ nào, nước mắt đã lập tức rơi xuống, khó hiểu hỏi Vệ lão gia tử: “Phụ thân, Lang Nhi là Tả Công chính, đang yên đang lành sao lại phải đi bình loạn? Đại Lương không có tướng quân sao? Phụ thân, xin người đi cầu xin Hoàng Thượng, đừng để Lang Nhi đi!”
Mẫu thân khóc đến đứt ruột đứt gan, giống như chuyến đi này của hắn chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Vệ Lang đỡ lấy tay bà: “Mẫu thân, con không xung phong lên giết địch, đi đến đó, cũng chỉ ở lại hậu phương, sao có thể xảy ra chuyện gì?”
Vệ Tam phu nhân giật mình: “Thật không? Con không cần vung đao vung kiếm?”
“Công phu mèo cào của con có thể so sánh được với những tướng quân ở đó sao?” Vệ Lang cười nói, “Hoàng Thượng cũng không phải để cho con đi chịu chết.”
Nghe hắn nói như vậy, Vệ Tam phu nhân thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến mấy năm trước nông dân bạo loạn, Tri phủ La Giang là quan văn, không phải không chạy thoát được sao? Nha môn bị phá hủy hoàn toàn, sau này bà gặp phu nhân của vị Tri phủ đó ở kinh thành, cô nhi quả phụ, thật quá đáng thương, bà không khỏi nắm chặt tay Vệ Lang, run giọng nói: “Không thể không đi sao?”
Tuy mẫu tử tình thâm, nhưng cũng là lòng dạ đàn bà, Vệ lão gia tử nhìn cảnh này, nghiêm khắc nói: “Lang Nhi dốc sức vì triều đình, trừ hại cho dân, để Đại Lương được yên bình, ngươi nói những thứ này làm gì? Dù gì cũng xuất thân từ danh môn vọng tộc, sao còn không hiểu được chuyện quốc gia đại sự?”
Vệ Tam phu nhân bị dạy dỗ nên sợ tới mức ngậm miệng lại, chỉ có thể thu hồi cánh tay đang giữ chặt Vệ Lang.
Từ trước đến này mỗi lần tổ phụ nhắc tới chuyện quốc gia đại sự đều không cho người khác xen vào, hơn nữa tôn nghiêm của người làm quan rất nặng, một khi ông đã mở miệng, người khác cũng không dám phản đối, Vệ Lang an ủi vỗ vỗ tay mẫu thân: “Con bảo đảm, nhất định sẽ bình an trở về, mẫu thân đừng lo lắng.”
Vệ Tam phu nhân còn có thể nói gì? Vệ lão gia tử không vào cung cầu kiến Hoàng Thượng, vậy thì không còn ai có cách, bà thương xót nhi tử phải đi chịu khổ, nhưng chỉ có thể yên lặng rơi lệ.
“Ngươi ra ngoài trước đi.” Vệ lão gia tử liếc nhìn Vệ Tam phu nhân, nhàn nhạt mở miệng.
Biết hai người muốn nói chuyện riêng, Vệ Tam phu nhân lập tức rời đi.
Nhưng bà không đi xa, đứng ở cửa đợi, một lúc sau mới thấy Vệ Lang đi ra.
Dưới ánh nắng ban mai, nếp nhăn trên mặt mẫu thân hiện rõ ràng, từ khi phụ thân qua đời, mẫu thân phải chịu đựng nỗi đau khổ vô cùng lớn, hết lòng nuôi hắn lớn lên, mấy năm nay hắn nỗ lực như vậy, cũng là vì không muốn mẫu thân phải thất vọng, làm nhi tử, cũng có thể hiểu được tâm tình lúc này của bà.
Dù sao tướng công đã không còn, nếu nhi tử lại có gì bất trắc thì chỉ sợ bà không thể sống tiếp.
Vệ Lang cười với bà: “Tổ phụ truyền thụ kinh nghiệm, giúp nhi tử không ít, mẫu thân yên tâm, lúc này còn có sư phụ đi cùng, người còn không tin tưởng ông ấy sao?”
Tiếng tăm của Thần Cơ tiên sinh tuyệt đối không phải là hư danh, biết bao kẻ địch nghe đến cái tên này đã sợ mất mật, Vệ Tam phu nhân nhớ ra người này rất quan tâm Vệ Lang, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cho dù Thần Cơ tiên sinh không thể đại thắng, nhưng muốn bảo toàn mạng sống cho nhi tử của bà khẳng định là dễ như trở bàn tay, dù sao Vệ Lang cũng là đệ tử tâm đắc nhất của ông ấy, còn từng nói muốn truyền thừa y bát cho Vệ Lang. Cuối cùng bà cũng an lòng, dịu dàng nói: “Nhưng con vẫn phải chú ý, không được cậy mạnh!” Lại phân phó hạ nhân đến phòng bếp lấy đồ ăn sáng, “Con còn chưa nghỉ ngơi tốt, ăn xong rồi nhanh chóng lên giường ngủ một giấc.”
“Không cần nghỉ, con còn phải ra ngoài một chuyến.”
“Đi đâu? Lại muốn làm gì nữa?” Vệ Tam phu nhân nhíu mày nói, “Con đi suốt đêm trở về, sao Hoàng Thượng và Thái Tử điện hạ lại không quan tâm như vậy, thân thể không chịu được thì phải làm sao?”
“Không phải chuyện trong cung.” Vệ Lang nói, “Con muốn đến huyện Hoành gặp một người.”
“Là ai?” Vệ Tam phu nhân rất kinh ngạc, mới từ nơi đó trở về, bây giờ lại muốn đi.
“Con dâu tương lai của người.”
Hắn cười cực kỳ sáng lạn.
Vệ Tam phu nhân lập tức trợn tròn hai mắt.
----------------
Chạng vạng tối, ráng chiều phủ trên đỉnh núi, ánh sáng từ từ chiếu xuống rừng cây, khiến cho tất cả cây cối đều nhiễm một tầng ánh sáng nhu hòa.
Lúc nãy Tử Phù ở trên đường thuận tay hái một ít hoa dại, bây giờ đang cắm vào bình, Lạc Bảo Anh chống cằm, nhìn không chớp mắt, giống như đang thưởng thức tay nghề của Tử Phù, nhưng thật ra suy nghĩ đã sớm bay xa, nàng đang nghĩ tới những lời Vệ lão phu nhân nói với lão thái thái vào buổi sáng.
Vệ lão phu nhân nói Ninh Vương tạo phản, Thái Tử triệu kiến Vệ Lang.
Đương nhiên Lạc Bảo Anh biết Ninh Vương, đó là đệ đệ ruột của Hoàng Thượng, lúc Hoàng Thượng còn là Thái Tử, Ninh Vương ỷ vào việc được Hoàng Thái Hậu yêu thích, nhất quyết ăn vạ không chịu đến đất phong, may mà Tiên Đế anh minh, không cho hắn ở lại lâu, sau này cũng thành thật, ở đất phong dâng lên một rương đồ vật, khiến Hoàng Thượng cực kỳ vui mừng, không ngờ rằng, vẫn là người không an phận.
Lạc Bảo Anh rất khinh thường những người không biết tự lượng sức mình, chỉ thương thay dân chúng bị làm hại, chỉ vì một tên ngu xuẩn, không biết sẽ chết bao nhiêu người.
Lông mày nàng nhíu lại, lắc lắc đầu.
Lấy lại tinh thần, Tử Phù đã cắm hoa xong, nàng thấy chưa tốt lắm, mới sắp xếp lại một chút, đã nghe thấy Lam Linh ở ngoài cửa đột nhiên kêu lên: “Tam công tử… Ngài, sao ngài lại ở đây?”
Lạc Bảo Anh lập tức dừng tay.
Vệ lão phu nhân nói hắn đi suốt đêm trở về, cho dù cưỡi ngựa nhanh hơn ngồi xe thì cũng tốn mất vài canh giờ, nhưng bây giờ hắn lại tới huyện Hoành.
Nàng ngẩng đầu, ánh chiều tà đã dần dần biến mất, bầu trời mờ tối hơn.
Trời sắp tối rồi.
Chẳng lẽ hắn không hề nghỉ ngơi, chạy qua chạy lại giữa hai nơi sao?
Vệ Lang đã đi vào sương phòng.
Cô nương mặc váy dài màu đỏ quả hạnh đang đứng trước án thư, một bàn tay còn đang cầm bông hoa, kinh ngạc nhìn hắn. Chỉ cần một ánh nhìn như vậy, hắn cảm thấy tất cả mệt nhọc ở trên đường đều đáng giá, không kìm được cười rộ lên, nhưng niềm phấn khởi này cũng không thể che đậy vẻ tiều tụy của hắn, thậm chí chỉ trong một đêm mà trên cằm hắn đã lún phún râu xanh.
Nam nhân trước mặt có chút xa lạ, vì lúc trước mỗi lần hắn xuất hiện đều ngăn nắp gọn gàng, nhưng lúc này vẫn mặc nguyên bộ quần áo khi vừa rời khỏi huyện Hoành, thậm chí tà áo bào dưới chân đã dính bùn đất, có chút lấm lem, Lạc Bảo Anh thả cành hoa dại xuống, dò hỏi: “Huynh đây là… Không phải huynh nên ở kinh đô sao? Vì sao lại gấp gáp tới đây?”
Phong trần mệt mỏi như vậy, sao có thể không nhìn ra vẻ sốt ruột?
Vệ Lang nói: “Ta có lời muốn nói riêng với nàng.”
Nghe được câu này, Lạc Bảo Anh lập tức nhớ tới hôm qua Hạ Sâm cũng nói với nàng như vậy, nhưng chàng thiếu niên ấy còn chưa nói xong thì đã bị Vệ Lang vô lễ cắt ngang, nàng nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì mà phải nói riêng với ta?”
“Hoàng Thượng để ta làm giám quân, đến Lĩnh Nam bình loạn, còn hạ lệnh, phải tiêu diệt hết giặc Nhung mới được trở về.”
Lạc Bảo Anh giật mình: “Huynh, huynh phải đi đánh giặc sao?”
“Đúng.” Vệ Lang nhìn nàng, “Ta phải đi đánh giặc.”
Hai nha hoàn thấy vậy, không cần Lạc Bảo Anh lên tiếng đã tự giác lui ra ngoài.
Nàng nhìn cửa phòng đã được đóng lại, không hề ngăn cản, vì chuyện này thật sự là ngoài dự liệu của nàng, nàng cũng nghĩ giống như Vệ Tam phu nhân, Vệ Lang là quan văn, lại là tâm phúc của Thái Tử, cần gì phải để hắn tự mình xuất chiến? Từ trước đến giờ giám quân luôn do Ngự sử đảm nhiệm, hắn cũng không phải là Ngự sử.
Nàng không thể hiểu được, nghiêng đầu hỏi: “Hay là huynh lừa ta?”
Vất vả đi sớm về khuya, chỉ vì muốn nhanh chóng gặp Lạc Bảo Anh, rất sợ không có đủ thời gian, ai ngờ lại nghe được những lời này, sắc mặt Vệ Lang trầm xuống, bước nhanh đến giữ chặt tay nàng: “Ở trong lòng nàng, ta chính là loại người như vậy? Vào thời điểm mấu chốt, còn có sức đến lừa nàng sao? Rốt cuộc ta lừa nàng cái gì?”
Lạc Bảo Anh bị hắn nắm đau, muốn rút tay ra nhưng không thể động đậy, ngẩng đầu nhìn, thấy mặt hắn tràn đầy tức giận.
Cũng biết mình đã nói sai, nàng cắn môi nói: “Ta chỉ là thuận miệng nói ra, dù sao huynh cũng không nên đi đánh giặc, Đại Lương có nhiều tướng quân như vậy, huynh không nên đi.”
Nghe có chút uất ức thay hắn, Vệ Lang hơi buông lỏng tay, nhưng lại kéo nàng đến gần hơn: “Vốn dĩ ta không nên đi, nhưng không đi, sẽ phụ lòng điện hạ.” Hắn dừng một lúc, bàn tay khẽ vuốt tóc nàng, “Ở chỗ Ninh Vương không đáng lo, hắn chỉ là một tên vô dụng, chỉ có giặc Nhung mới khó đối phó. Lúc ta đến đây, nghe nói bọn chúng đã đoạt mất thành Tuyên Phủ, có thể thấy đã ủ mưu từ sớm, cho nên trận này không biết phải đánh bao lâu, ta cũng không biết, có thể bình an trở về hay không.”
Trong lòng Lạc Bảo Anh chấn động, đôi tay vẫn đang kháng cự lập tức trở nên mềm nhũn, Vệ Lang nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, khóe miệng hiện lên ý cười. Giờ khắc này, cuối cùng hắn cũng nhìn ra một chút tình cảm của nàng, bàn tay hắn chậm rãi đặt trên eo nàng, dùng sức kéo lại, khiến nàng càng dán chặt lên người hắn.
Má Lạc Bảo Anh đỏ bừng, muốn đẩy hắn ra, nhưng bàn tay đặt trước ngực hắn không có chút sức lực nào.
Không ngờ Vệ Lang thật sự muốn đi đánh giặc, ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu nàng, khiến nàng sinh ra lo lắng.
Ngày thường hay gặp nhau, hắn thích nàng, thủ đoạn nào cũng lôi ra dùng, nàng biết trong lòng mình đã hơi lung lay, chỉ là vẫn chưa rơi xuống, nhưng không ngờ đúng lúc này hắn phải đi, lại còn phải đối mặt với hiểm cảnh như vậy, trong lòng nàng có chút rối loạn.
Thấy nàng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, hắn nhẹ giọng hỏi: “Có phải đang lo lắng cho ta đúng không?”
Nàng lẩm bẩm nói: “Lo lắng cái gì, cho dù huynh đi thì cũng không phải làm tướng quân, còn có bao nhiêu người xông ra trước huynh.”
Lúc này vẫn còn mạnh miệng.
Vệ Lang nâng cằm nàng lên, không cho nàng lảng tránh, chậm rãi nói: “Giặc Nhung trời sinh tàn nhẫn, nếu Đại Lương thất bại, tất nhiên sẽ rơi vào kết cục vùi xác trên sa trường, không ai có thể thoát được.”
Sắc mặt nàng tái nhợt, đôi môi hơi nhếch lên.
“Nàng thật sự không lo lắng cho ta sao?” Hắn hỏi, “Nếu ta không thể trở về…”
Hắn dọa nàng sợ, nàng bực bội nói: “Huynh đừng có miệng quạ đen như vậy, ta còn chưa nói gì, chính huynh lại nói ra lời không may mắn, ai, ai muốn quản chuyện sống chết của huynh…”
Đôi môi đỏ mọng lúc đóng lúc mở, lại ở ngay trước mắt, Vệ Lang cúi đầu, hung hăng hôn lên làn môi mềm, ngậm lấy thứ hắn đã muốn nếm thử từ lâu, đã từng xuất hiện ở trong mộng vô số lần, nhưng lại chưa bao giờ được thưởng thức.
Âm thanh đột nhiên biến mất.
Hắn nhanh chóng sinh ra vài phần hưng phấn, nhưng nghĩ đến Lạc Bảo Anh, trong lòng lại trầm xuống.
Lần này đi bình loạn, ngoại trừ đối phó Ninh Vương, còn phải đại chiến với giặc Nhung, không khó để tưởng tượng ra gian khổ trong đó, hắn được sư phụ hun đúc, từ nhỏ đã am hiểu binh thư, biết rõ chiến trường tàn khốc, chỉ sợ trận đánh này không dễ dàng! Có lẽ đi chuyến này, mất một năm cũng khó có thể trở về kinh thành.
Nhớ lúc trước thường gặp Lạc Bảo Anh, vậy mà nàng còn không thích hắn, chứ đừng nói đến một thời gian dài không gặp như vậy!
Vào giờ phút này, hắn bỗng nhiên hiểu rõ ý tứ của sư phụ, anh hùng khí đoản nhi nữ tình trường, nếu trong lòng hắn không có Lạc Bảo Anh thì lần này đã sớm khí phách hăng hái, chờ đến khi xuất phát, lấy đâu ra khổ tâm như bây giờ?
Nhắc tới nữ nhân, thật đúng là họa thủy.
Hắn ra ngoài cung, đầu tiên là trở về nhà cáo biệt tổ phụ và mẫu thân.
Nghe nói nhi tử muốn đi đánh giặc, Vệ Tam phu nhân xây sẩm mặt mày, chưa nói được chữ nào, nước mắt đã lập tức rơi xuống, khó hiểu hỏi Vệ lão gia tử: “Phụ thân, Lang Nhi là Tả Công chính, đang yên đang lành sao lại phải đi bình loạn? Đại Lương không có tướng quân sao? Phụ thân, xin người đi cầu xin Hoàng Thượng, đừng để Lang Nhi đi!”
Mẫu thân khóc đến đứt ruột đứt gan, giống như chuyến đi này của hắn chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Vệ Lang đỡ lấy tay bà: “Mẫu thân, con không xung phong lên giết địch, đi đến đó, cũng chỉ ở lại hậu phương, sao có thể xảy ra chuyện gì?”
Vệ Tam phu nhân giật mình: “Thật không? Con không cần vung đao vung kiếm?”
“Công phu mèo cào của con có thể so sánh được với những tướng quân ở đó sao?” Vệ Lang cười nói, “Hoàng Thượng cũng không phải để cho con đi chịu chết.”
Nghe hắn nói như vậy, Vệ Tam phu nhân thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến mấy năm trước nông dân bạo loạn, Tri phủ La Giang là quan văn, không phải không chạy thoát được sao? Nha môn bị phá hủy hoàn toàn, sau này bà gặp phu nhân của vị Tri phủ đó ở kinh thành, cô nhi quả phụ, thật quá đáng thương, bà không khỏi nắm chặt tay Vệ Lang, run giọng nói: “Không thể không đi sao?”
Tuy mẫu tử tình thâm, nhưng cũng là lòng dạ đàn bà, Vệ lão gia tử nhìn cảnh này, nghiêm khắc nói: “Lang Nhi dốc sức vì triều đình, trừ hại cho dân, để Đại Lương được yên bình, ngươi nói những thứ này làm gì? Dù gì cũng xuất thân từ danh môn vọng tộc, sao còn không hiểu được chuyện quốc gia đại sự?”
Vệ Tam phu nhân bị dạy dỗ nên sợ tới mức ngậm miệng lại, chỉ có thể thu hồi cánh tay đang giữ chặt Vệ Lang.
Từ trước đến này mỗi lần tổ phụ nhắc tới chuyện quốc gia đại sự đều không cho người khác xen vào, hơn nữa tôn nghiêm của người làm quan rất nặng, một khi ông đã mở miệng, người khác cũng không dám phản đối, Vệ Lang an ủi vỗ vỗ tay mẫu thân: “Con bảo đảm, nhất định sẽ bình an trở về, mẫu thân đừng lo lắng.”
Vệ Tam phu nhân còn có thể nói gì? Vệ lão gia tử không vào cung cầu kiến Hoàng Thượng, vậy thì không còn ai có cách, bà thương xót nhi tử phải đi chịu khổ, nhưng chỉ có thể yên lặng rơi lệ.
“Ngươi ra ngoài trước đi.” Vệ lão gia tử liếc nhìn Vệ Tam phu nhân, nhàn nhạt mở miệng.
Biết hai người muốn nói chuyện riêng, Vệ Tam phu nhân lập tức rời đi.
Nhưng bà không đi xa, đứng ở cửa đợi, một lúc sau mới thấy Vệ Lang đi ra.
Dưới ánh nắng ban mai, nếp nhăn trên mặt mẫu thân hiện rõ ràng, từ khi phụ thân qua đời, mẫu thân phải chịu đựng nỗi đau khổ vô cùng lớn, hết lòng nuôi hắn lớn lên, mấy năm nay hắn nỗ lực như vậy, cũng là vì không muốn mẫu thân phải thất vọng, làm nhi tử, cũng có thể hiểu được tâm tình lúc này của bà.
Dù sao tướng công đã không còn, nếu nhi tử lại có gì bất trắc thì chỉ sợ bà không thể sống tiếp.
Vệ Lang cười với bà: “Tổ phụ truyền thụ kinh nghiệm, giúp nhi tử không ít, mẫu thân yên tâm, lúc này còn có sư phụ đi cùng, người còn không tin tưởng ông ấy sao?”
Tiếng tăm của Thần Cơ tiên sinh tuyệt đối không phải là hư danh, biết bao kẻ địch nghe đến cái tên này đã sợ mất mật, Vệ Tam phu nhân nhớ ra người này rất quan tâm Vệ Lang, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cho dù Thần Cơ tiên sinh không thể đại thắng, nhưng muốn bảo toàn mạng sống cho nhi tử của bà khẳng định là dễ như trở bàn tay, dù sao Vệ Lang cũng là đệ tử tâm đắc nhất của ông ấy, còn từng nói muốn truyền thừa y bát cho Vệ Lang. Cuối cùng bà cũng an lòng, dịu dàng nói: “Nhưng con vẫn phải chú ý, không được cậy mạnh!” Lại phân phó hạ nhân đến phòng bếp lấy đồ ăn sáng, “Con còn chưa nghỉ ngơi tốt, ăn xong rồi nhanh chóng lên giường ngủ một giấc.”
“Không cần nghỉ, con còn phải ra ngoài một chuyến.”
“Đi đâu? Lại muốn làm gì nữa?” Vệ Tam phu nhân nhíu mày nói, “Con đi suốt đêm trở về, sao Hoàng Thượng và Thái Tử điện hạ lại không quan tâm như vậy, thân thể không chịu được thì phải làm sao?”
“Không phải chuyện trong cung.” Vệ Lang nói, “Con muốn đến huyện Hoành gặp một người.”
“Là ai?” Vệ Tam phu nhân rất kinh ngạc, mới từ nơi đó trở về, bây giờ lại muốn đi.
“Con dâu tương lai của người.”
Hắn cười cực kỳ sáng lạn.
Vệ Tam phu nhân lập tức trợn tròn hai mắt.
----------------
Chạng vạng tối, ráng chiều phủ trên đỉnh núi, ánh sáng từ từ chiếu xuống rừng cây, khiến cho tất cả cây cối đều nhiễm một tầng ánh sáng nhu hòa.
Lúc nãy Tử Phù ở trên đường thuận tay hái một ít hoa dại, bây giờ đang cắm vào bình, Lạc Bảo Anh chống cằm, nhìn không chớp mắt, giống như đang thưởng thức tay nghề của Tử Phù, nhưng thật ra suy nghĩ đã sớm bay xa, nàng đang nghĩ tới những lời Vệ lão phu nhân nói với lão thái thái vào buổi sáng.
Vệ lão phu nhân nói Ninh Vương tạo phản, Thái Tử triệu kiến Vệ Lang.
Đương nhiên Lạc Bảo Anh biết Ninh Vương, đó là đệ đệ ruột của Hoàng Thượng, lúc Hoàng Thượng còn là Thái Tử, Ninh Vương ỷ vào việc được Hoàng Thái Hậu yêu thích, nhất quyết ăn vạ không chịu đến đất phong, may mà Tiên Đế anh minh, không cho hắn ở lại lâu, sau này cũng thành thật, ở đất phong dâng lên một rương đồ vật, khiến Hoàng Thượng cực kỳ vui mừng, không ngờ rằng, vẫn là người không an phận.
Lạc Bảo Anh rất khinh thường những người không biết tự lượng sức mình, chỉ thương thay dân chúng bị làm hại, chỉ vì một tên ngu xuẩn, không biết sẽ chết bao nhiêu người.
Lông mày nàng nhíu lại, lắc lắc đầu.
Lấy lại tinh thần, Tử Phù đã cắm hoa xong, nàng thấy chưa tốt lắm, mới sắp xếp lại một chút, đã nghe thấy Lam Linh ở ngoài cửa đột nhiên kêu lên: “Tam công tử… Ngài, sao ngài lại ở đây?”
Lạc Bảo Anh lập tức dừng tay.
Vệ lão phu nhân nói hắn đi suốt đêm trở về, cho dù cưỡi ngựa nhanh hơn ngồi xe thì cũng tốn mất vài canh giờ, nhưng bây giờ hắn lại tới huyện Hoành.
Nàng ngẩng đầu, ánh chiều tà đã dần dần biến mất, bầu trời mờ tối hơn.
Trời sắp tối rồi.
Chẳng lẽ hắn không hề nghỉ ngơi, chạy qua chạy lại giữa hai nơi sao?
Vệ Lang đã đi vào sương phòng.
Cô nương mặc váy dài màu đỏ quả hạnh đang đứng trước án thư, một bàn tay còn đang cầm bông hoa, kinh ngạc nhìn hắn. Chỉ cần một ánh nhìn như vậy, hắn cảm thấy tất cả mệt nhọc ở trên đường đều đáng giá, không kìm được cười rộ lên, nhưng niềm phấn khởi này cũng không thể che đậy vẻ tiều tụy của hắn, thậm chí chỉ trong một đêm mà trên cằm hắn đã lún phún râu xanh.
Nam nhân trước mặt có chút xa lạ, vì lúc trước mỗi lần hắn xuất hiện đều ngăn nắp gọn gàng, nhưng lúc này vẫn mặc nguyên bộ quần áo khi vừa rời khỏi huyện Hoành, thậm chí tà áo bào dưới chân đã dính bùn đất, có chút lấm lem, Lạc Bảo Anh thả cành hoa dại xuống, dò hỏi: “Huynh đây là… Không phải huynh nên ở kinh đô sao? Vì sao lại gấp gáp tới đây?”
Phong trần mệt mỏi như vậy, sao có thể không nhìn ra vẻ sốt ruột?
Vệ Lang nói: “Ta có lời muốn nói riêng với nàng.”
Nghe được câu này, Lạc Bảo Anh lập tức nhớ tới hôm qua Hạ Sâm cũng nói với nàng như vậy, nhưng chàng thiếu niên ấy còn chưa nói xong thì đã bị Vệ Lang vô lễ cắt ngang, nàng nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì mà phải nói riêng với ta?”
“Hoàng Thượng để ta làm giám quân, đến Lĩnh Nam bình loạn, còn hạ lệnh, phải tiêu diệt hết giặc Nhung mới được trở về.”
Lạc Bảo Anh giật mình: “Huynh, huynh phải đi đánh giặc sao?”
“Đúng.” Vệ Lang nhìn nàng, “Ta phải đi đánh giặc.”
Hai nha hoàn thấy vậy, không cần Lạc Bảo Anh lên tiếng đã tự giác lui ra ngoài.
Nàng nhìn cửa phòng đã được đóng lại, không hề ngăn cản, vì chuyện này thật sự là ngoài dự liệu của nàng, nàng cũng nghĩ giống như Vệ Tam phu nhân, Vệ Lang là quan văn, lại là tâm phúc của Thái Tử, cần gì phải để hắn tự mình xuất chiến? Từ trước đến giờ giám quân luôn do Ngự sử đảm nhiệm, hắn cũng không phải là Ngự sử.
Nàng không thể hiểu được, nghiêng đầu hỏi: “Hay là huynh lừa ta?”
Vất vả đi sớm về khuya, chỉ vì muốn nhanh chóng gặp Lạc Bảo Anh, rất sợ không có đủ thời gian, ai ngờ lại nghe được những lời này, sắc mặt Vệ Lang trầm xuống, bước nhanh đến giữ chặt tay nàng: “Ở trong lòng nàng, ta chính là loại người như vậy? Vào thời điểm mấu chốt, còn có sức đến lừa nàng sao? Rốt cuộc ta lừa nàng cái gì?”
Lạc Bảo Anh bị hắn nắm đau, muốn rút tay ra nhưng không thể động đậy, ngẩng đầu nhìn, thấy mặt hắn tràn đầy tức giận.
Cũng biết mình đã nói sai, nàng cắn môi nói: “Ta chỉ là thuận miệng nói ra, dù sao huynh cũng không nên đi đánh giặc, Đại Lương có nhiều tướng quân như vậy, huynh không nên đi.”
Nghe có chút uất ức thay hắn, Vệ Lang hơi buông lỏng tay, nhưng lại kéo nàng đến gần hơn: “Vốn dĩ ta không nên đi, nhưng không đi, sẽ phụ lòng điện hạ.” Hắn dừng một lúc, bàn tay khẽ vuốt tóc nàng, “Ở chỗ Ninh Vương không đáng lo, hắn chỉ là một tên vô dụng, chỉ có giặc Nhung mới khó đối phó. Lúc ta đến đây, nghe nói bọn chúng đã đoạt mất thành Tuyên Phủ, có thể thấy đã ủ mưu từ sớm, cho nên trận này không biết phải đánh bao lâu, ta cũng không biết, có thể bình an trở về hay không.”
Trong lòng Lạc Bảo Anh chấn động, đôi tay vẫn đang kháng cự lập tức trở nên mềm nhũn, Vệ Lang nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, khóe miệng hiện lên ý cười. Giờ khắc này, cuối cùng hắn cũng nhìn ra một chút tình cảm của nàng, bàn tay hắn chậm rãi đặt trên eo nàng, dùng sức kéo lại, khiến nàng càng dán chặt lên người hắn.
Má Lạc Bảo Anh đỏ bừng, muốn đẩy hắn ra, nhưng bàn tay đặt trước ngực hắn không có chút sức lực nào.
Không ngờ Vệ Lang thật sự muốn đi đánh giặc, ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu nàng, khiến nàng sinh ra lo lắng.
Ngày thường hay gặp nhau, hắn thích nàng, thủ đoạn nào cũng lôi ra dùng, nàng biết trong lòng mình đã hơi lung lay, chỉ là vẫn chưa rơi xuống, nhưng không ngờ đúng lúc này hắn phải đi, lại còn phải đối mặt với hiểm cảnh như vậy, trong lòng nàng có chút rối loạn.
Thấy nàng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, hắn nhẹ giọng hỏi: “Có phải đang lo lắng cho ta đúng không?”
Nàng lẩm bẩm nói: “Lo lắng cái gì, cho dù huynh đi thì cũng không phải làm tướng quân, còn có bao nhiêu người xông ra trước huynh.”
Lúc này vẫn còn mạnh miệng.
Vệ Lang nâng cằm nàng lên, không cho nàng lảng tránh, chậm rãi nói: “Giặc Nhung trời sinh tàn nhẫn, nếu Đại Lương thất bại, tất nhiên sẽ rơi vào kết cục vùi xác trên sa trường, không ai có thể thoát được.”
Sắc mặt nàng tái nhợt, đôi môi hơi nhếch lên.
“Nàng thật sự không lo lắng cho ta sao?” Hắn hỏi, “Nếu ta không thể trở về…”
Hắn dọa nàng sợ, nàng bực bội nói: “Huynh đừng có miệng quạ đen như vậy, ta còn chưa nói gì, chính huynh lại nói ra lời không may mắn, ai, ai muốn quản chuyện sống chết của huynh…”
Đôi môi đỏ mọng lúc đóng lúc mở, lại ở ngay trước mắt, Vệ Lang cúi đầu, hung hăng hôn lên làn môi mềm, ngậm lấy thứ hắn đã muốn nếm thử từ lâu, đã từng xuất hiện ở trong mộng vô số lần, nhưng lại chưa bao giờ được thưởng thức.
Âm thanh đột nhiên biến mất.
Danh sách chương