Biến mất ở giữa làn môi của nhau.
Lạc Bảo Anh chỉ cảm thấy vào thời khắc này, nàng không suy nghĩ được gì, trái tim giống như bị người ta bóp chặt, muốn đập cũng không đập được.
Nam nhân trước mặt ngậm môi nàng trong miệng, mút vào thật mạnh, giống như đang cắn nuốt đồ ăn, nàng cảm nhận được đau đớn, cơn đau làm nàng thanh tỉnh hơn một chút, nàng hơi hơi giãy giụa, cáu giận trách mắng: “Vệ Lang, huynh…” Mới nói ra mấy chữ, hắn lại kéo trở về, một bàn tay quấn chặt eo nàng, một bàn tay đè lại gáy nàng, để nàng dán sát lên người hắn, môi nàng cũng không thoát ra được.
Lần này hắn hôn còn mạnh bạo hơn, làn môi mềm mại của nàng giống như cánh hoa rơi, bị vân vê đến mức tiết ra chất lỏng, nàng không nhịn được duỗi tay véo hắn, lên án nói: “Huynh, huynh muốn cắn chết ta.”
Tuy không kêu đau, nhưng từ âm điệu của nàng thì có thể biết được nàng không chịu nổi, Vệ Lang vội dừng lại, cúi đầu nhìn, chỉ thấy gương mặt nàng ửng hồng.
Trong ánh mắt long lanh của nàng có tức giận, có thẹn thùng, hấp dẫn hơn ngày thường rất nhiều, sao hắn có thể buông ra, nếu không phải vừa rồi nàng bị đau, hắn hận không thể nuốt cả người nàng vào trong bụng. Vì là nữ nhi nên thân thể hết sức mềm mại, chính hắn không cảm thấy dùng sức, nhưng nàng… Ánh mắt hắn dừng trên môi nàng, đỏ rực, hình như còn hơi sưng.
Hóa ra hắn đã hơi hung hãn, ho nhẹ một tiếng: “Vậy ta nhẹ một chút.”
“Huynh còn muốn?” Lạc Bảo Anh không thể tin được, cảm thấy Vệ Lang thật sự quá không biết xấu hổ.
Nhưng lần này Vệ Lang tới là muốn từ biệt nàng, cũng vì bắt lấy trái tim nàng, hắn không quản được những chuyện khác. Hai tay hắn đỡ má nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta đã hôn nàng, theo lẽ thường, nàng sắp sửa trở thành nương tử của ta, hôn thêm một cái nữa, cũng có làm sao đâu? Chờ ta trở về, lập tức tới Lạc gia cầu hôn.”
Ánh mắt nóng bỏng bao phủ người nàng, giống như lửa lớn thiêu đốt, lỗ tai Lạc Bảo Anh nóng lên, quay mặt đi: “Ai muốn gả cho huynh, ta đồng ý lúc nào?”
“Đã bị ta hôn, nàng còn muốn gả cho người khác sao?” Hắn hơi cúi đầu, hơi thở lướt qua chóp mũi nàng, “Lạc Bảo Anh, đời này của nàng chỉ có thể gả cho ta.”
Từ lúc bắt đầu không đoán được tâm tư, cho tới bây giờ kiên định một lòng, hắn bước từng bước đến gần nàng, tuy Lạc Bảo Anh không còn thích hắn như trước, nhưng vào thời khắc này nàng đã biết, lúc này nàng không tránh được. Nếu không chán ghét Vệ Lang như vậy thì sao nàng có thể mặc cho hắn làm bậy? Cũng tuyệt đối không để hắn hôn lâu như thế.
Có lúc, bản năng cơ thể còn rõ ràng hơn ý nghĩ trong đầu.
Có thể thấy Vệ Lang đã dự liệu trước, nàng không vui vẻ gì, bực bội nói: “Chuyện này trời biết đất biết huynh biết ta biết, người khác không biết, sao ta lại không thể gả cho người khác?”
Lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng, Vệ Lang cười nói: “Nếu người khác đã không biết, ngại gì hôn thêm lần nữa?”
Hắn lại cúi đầu, nhưng không kịch liệt như vừa rồi, hắn dùng lực vừa phải, xem đôi môi mềm mại của Lạc Bảo Anh giống như đóa hoa cần người yêu thương chăm sóc, nhẹ nhàng chạm vào, nhẹ nhàng liếm láp. Nàng cảm thấy hơi ngứa, trên người không biết vì sao cũng ngứa ngáy không yên, nhíu mày nói: “Huynh cần phải đi.”
Đôi môi hé mở, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, hơi thở thơm mát dễ chịu.
Hắn nhìn thấy đầu lưỡi phấn hồng ở trong miệng nàng nhanh chóng lướt qua, cả người khô nóng không rõ lý do, luôn cảm thấy vẫn còn có chỗ chưa được thỏa mãn, nàng giục hắn đi, hắn lại không muốn đi. Dựa vào bản năng, hắn lại đến gần nàng, lúc này không ngừng hôn môi nàng mà còn nhân cơ hội với đầu lưỡi vào trong, khám phá mọi ngóc ngách trong khoang miệng nàng.
Nàng sợ tới mức cả người cứng đờ, ngay cả bả vai cũng căng cứng.
Bàn tay hắn đặt sau lưng nàng khẽ vuốt, hàm hồ nói: “Bảo Anh, ngoan, đừng sợ, đừng nhúc nhích.”
Nhưng nàng càng co người lại.
Hai người đều chưa từng hôn môi, sao có thể hiểu được mùi vị này, đến khi hắn đuổi kịp nàng, dây dưa không dứt, trái tim hai người như muốn ngừng đập, nàng chỉ cảm thấy trong đầu có một mớ hỗn hợp đan xen, khiến nàng rối tinh rối mù, bàn tay không tự chủ bám vào người hắn, giống như không làm như vậy thì nàng sẽ lập tức ngã xuống.
Nàng không có sức lực, nhưng hắn lại dần dần hiểu rõ cách hôn nàng, hiểu cách thả con dã thú đã ẩn núp bao nhiêu năm trong thân thể ra ngoài.
Đã một lúc lâu mà trong sương phòng vẫn không có tiếng động gì, Tử Phù và Lam Linh đứng bên ngoài ngơ ngác nhìn nhau, đều đang do dự có nên tới gõ cửa hay không, dù sao cũng là cô nam quả nữ, nếu có người tới đây thì phải giải thích kiểu gì? Nhưng hai người lại có lòng riêng, hy vọng lúc này Lạc Bảo Anh có thể hạ quyết tâm, sau này gả cho Vệ Lang, cũng coi như bước vào danh môn vọng tộc.
Lam Linh suy nghĩ một lúc, rón rén đi đến cửa sổ đã mở một nửa, lén nhìn vào bên trong, kết quả vừa liếc mắt một cái, suýt nữa đã kêu lên, vội vàng lấy tay bịt kín miệng.
Tử Phù thấy thế cũng đi tới.
Chỉ thấy Vệ Lang quay lưng về phía cửa sổ, áo bào màu xanh nhạt làm nổi bật dáng người cao ngất như cây trúc của hắn, cho dù không nhìn thấy mặt, cũng đủ để người khác đắm chìm, mà lúc này, bên vai trái của hắn lộ ra một mái tóc đen bóng, thấp thoáng có thể thấy được cây trâm hoa sen rủ xuống, lúc sáng nàng đã tự tay cài nó lên tóc cô nương.
Tử Phù đỏ mặt.
Cảnh tượng trước mắt, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút cũng đủ khiến hai nha hoàn rối loạn.
Lam Linh bước chậm tới, nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Phải làm thế nào đây? Chúng ta…” Hai người trong phòng đang thân thân thiết thiết, chẳng lẽ các nàng đến đó quấy rầy?
Tử Phù khẽ thở dài: “Đợi thêm một lúc nữa.”
Cũng không biết đã qua bao lâu, Vệ Lang mới buông Lạc Bảo Anh ra.
Ngắm nhìn cô nương trong lồng ngực, chỉ thấy làn môi đỏ mọng của nàng giống như được sương sớm phủ lên, càng thêm tươi non mơn mởn như trái chín, hắn cúi đầu chạm vào mặt nàng nói: “Khó trách lúc ấy ta muốn hôn nàng.”
Cảm giác này quả thật quá tuyệt vời.
Lạc Bảo Anh biết hắn đang nhắc đến chuyện đi ngắm đèn vào hôm Tết Nguyên Tiêu, lúc ấy nàng còn nghĩ mình đoán sai, không ngờ hắn thật sự muốn làm vậy, nàng đẩy hắn ra, sẵng giọng: “Chưa thấy người nào hư hỏng như vậy!”
“Ta gặp được nàng, mới trở thành người hư hỏng.” Hắn giữ chặt nàng, một khắc cũng không muốn rời xa, ôm nàng vào trong ngực nói, “Nếu nói ra thì phải trách nàng, nếu nàng thành thành thật thật bằng lòng gả cho ta, ta cần gì phải hao tốn tâm tư, làm ra loại chuyện khác người như thế này? Cứ bình tĩnh chờ đến lúc động phòng thôi.”
Ngay cả động phòng cũng nói ra, Lạc Bảo Anh ngẩng đầu nhìn hắn, hắn không hề đỏ mặt, nàng không nhịn được kiễng chân lên chọc vào má hắn: “Huynh thật sự là Vệ Lang sao? Ta cảm thấy có phải huynh đã đổi túi da khác rồi đúng không?”
“Nếu nàng thích dáng vẻ lạnh nhạt, ta cũng có thể làm cho nàng nhìn.” Hắn thu lại sự thoải mái, bình tĩnh như nước, trong nháy mắt, dường như lại quay về dáng vẻ trước kia.
Rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của Vệ Lang, người trước hay người sau, nàng nhìn không ra, Lạc Bảo Anh thở dài một hơi: “Huynh đi đi, đã tới một lúc lâu, nếu di tổ mẫu hỏi đến, huynh bảo ta phải đối mặt với bà ấy như thế nào?”
“Tổ mẫu không biết.” Hắn cười rộ lên, “Ta lén tới đây, chỉ có hai nha hoàn của nàng thấy, cho nên ta ở bao lâu cũng được, trừ phi chính nàng nói cho mọi người biết.” Hắn kéo nàng ngồi xuống mép giường, cầm lấy tay nàng, cuộn tròn trong lòng bàn tay hắn, “Ngày mai ta phải đi Lĩnh Nam, chỉ còn ít thời gian như vậy, nàng cũng không muốn ở cùng ta sao?”
Không phải là còn phải quay về kinh thành nữa sao? Nàng nhìn hắn chằm chằm, phát hiện vành mắt hắn thâm quầng, còn có râu trên cằm, hình như đã dài hơn lúc nãy, nhịn không được nhíu mày nói: “Sao huynh có thể làm loạn như vậy? Lấy đâu ra người có thể hai ngày không ngủ chứ? Huynh… Huynh điên rồi!”
Ngày mai sẽ phải lên đường, hắn lại còn tới đây, không phải điên rồi thì là gì?
“Điên vì nàng.” Hắn lại nghiêm túc nói.
Sợ hắn đi quá lâu, tình cảm thật vất vả mới bồi dưỡng được lại tan thành mây khói, sợ nàng ngay cả một chút thích hắn cũng không có, sợ nàng trở mặt không nhận người, sợ đến lúc hắn trở về thì nàng đã gả cho người khác.
Những chuyện đó còn chưa biết rõ ràng, khiến hắn không thể rời khỏi kinh thành để an tâm đi Lĩnh Nam, thế nên hắn chỉ có thể tới đây.
Nàng ngơ ngẩn, muốn đuổi hắn đi, nhưng hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, nàng lại không nhịn được mềm lòng, bĩu môi nói: “Vậy chỉ được ở lại thêm một lúc nữa thôi, nhiều nhất là một khắc, huynh phải lập tức trở về.”
“Về kinh thành sao?” Hắn nói, “Cả đoạn đường ta không hề nghỉ ngơi, ngay cả cơm cũng chưa ăn.” Hắn nhìn đĩa bánh lạnh trên bàn.
Đại nam nhân nhưng lại làm nũng, Lạc Bảo Anh không nói gì, đứng dậy cầm đĩa bánh lạnh đưa cho hắn: “Vậy huynh ăn đi, ăn xong thì đi.”
Hắn cười.
Nàng một mực đuổi hắn đi, nhưng lần nào cũng không kiên quyết, có thể thấy nàng thật sự cũng chỉ mạnh miệng, hắn ăn mấy miếng bánh, nhân tiện uống hết chén trà lạnh nàng vừa rót ra.
Thấy Vệ Lang đã ăn uống no nê, nàng thúc giục nói: “Mau đi đi!”
Hắn lại duỗi tay tháo đai lưng.
Nàng xây sẩm mặt mày: “Huynh muốn làm gì?”
Đối với loại người này quả nhiên không thể dễ dàng nhượng bộ, nhìn mà xem, hắn còn dám cởi quần áo.
Vệ Lang thấy nàng hoảng sợ thành như vậy, hắn tự cởi áo ngoài rồi nằm xuống, chậm rãi nhắm mắt lại: “Ta mệt quá, để ta nghỉ tạm ở đây một lúc.”
Trên giường có mùi hương trên người nàng, nằm xuống đây, giống như nàng đang nằm bên cạnh, tuy rằng hắn muốn làm vậy, nhưng hôm nay đã hôn nàng, không thể tiếp tục lỗ mãng nữa.
Hắn cứ thế đi ngủ, đôi mắt khép lại, không nói thêm câu nào.
Nàng ngồi một lúc, hơi hơi cúi đầu nhìn hắn, vẫn giống như mấy năm trước, dáng vẻ tuấn tú không thay đổi, không giống đệ đệ anh khí bừng bừng, mà là đẹp mắt, làn mi này, đôi mắt này như là được họa sư tỉ mỉ vẽ ra, sợ có chỗ không tốt nên cực kỳ cẩn thận, cứ chậm rãi, chậm rãi…
Ngón tay nàng chạm vào gò má hắn, muốn chạm vào hai hàng lông mi dài cong vút, nhưng cuối cùng không làm được.
So với trước kia, lòng ái mộ của nàng dành cho hắn đã phai nhạt không ít, có lẽ tình cảm thuở thiếu thời thường mãnh liệt, tất cả đều mạnh mẽ trào ra khiến nàng si mê không dứt, nhưng hiện giờ đã trải qua mấy năm, giả sử làm lại, nàng vẫn sẽ có tình cảm với hắn như vậy sao? Giống như hắn, bây giờ thích nàng như vậy, ai biết về sau sẽ thế nào?
Nàng không biết.
Hắn ngủ, nàng nhìn, đột nhiên hắn mở to mắt, chế nhạo nói: “Nàng như vậy, ta không ngủ được.”
Hóa ra hắn vẫn tỉnh, Lạc Bảo Anh hơi bực: “Nếu huynh không mệt, vậy còn ngủ làm gì?” Nàng kéo ống tay áo hắn, “Mau đứng lên, mau đi đi!”
Nhưng sức lực của nàng nhỏ, sao có thể lay chuyển được hắn, quả thật hắn vẫn nằm yên không nhúc nhích, một lòng bám trụ trên giường, thấy tiểu cô nương thật sự sắp tức giận, hắn nắm tay nàng nói: “Như vậy thì có thể ngủ rồi.”
Hắn nhắm mắt lại.
Lúc này đã thật sự nằm yên, nàng có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn, nàng len lén rút tay ra, đúng lúc này, Tử Phù ở bên ngoài gõ cửa, nhẹ giọng gọi: “Cô nương.”
Hai nha hoàn thật sự đã chờ quá lâu, có chút lo lắng.
Nàng đi tới cửa, mở ra một khe nhỏ.
Tử Phù đỏ mặt hỏi: “Cô nương, có phải hay không…”
Lạc Bảo Anh nói: “Có người tới sao?”
Tử Phù lắc đầu.
Lạc Bảo Anh lại nói: “Ta biết rồi, lát nữa Tam biểu ca sẽ đi.”
Nàng đóng cửa lại.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, hắn đã chìm vào giấc ngủ
Lạc Bảo Anh chỉ cảm thấy vào thời khắc này, nàng không suy nghĩ được gì, trái tim giống như bị người ta bóp chặt, muốn đập cũng không đập được.
Nam nhân trước mặt ngậm môi nàng trong miệng, mút vào thật mạnh, giống như đang cắn nuốt đồ ăn, nàng cảm nhận được đau đớn, cơn đau làm nàng thanh tỉnh hơn một chút, nàng hơi hơi giãy giụa, cáu giận trách mắng: “Vệ Lang, huynh…” Mới nói ra mấy chữ, hắn lại kéo trở về, một bàn tay quấn chặt eo nàng, một bàn tay đè lại gáy nàng, để nàng dán sát lên người hắn, môi nàng cũng không thoát ra được.
Lần này hắn hôn còn mạnh bạo hơn, làn môi mềm mại của nàng giống như cánh hoa rơi, bị vân vê đến mức tiết ra chất lỏng, nàng không nhịn được duỗi tay véo hắn, lên án nói: “Huynh, huynh muốn cắn chết ta.”
Tuy không kêu đau, nhưng từ âm điệu của nàng thì có thể biết được nàng không chịu nổi, Vệ Lang vội dừng lại, cúi đầu nhìn, chỉ thấy gương mặt nàng ửng hồng.
Trong ánh mắt long lanh của nàng có tức giận, có thẹn thùng, hấp dẫn hơn ngày thường rất nhiều, sao hắn có thể buông ra, nếu không phải vừa rồi nàng bị đau, hắn hận không thể nuốt cả người nàng vào trong bụng. Vì là nữ nhi nên thân thể hết sức mềm mại, chính hắn không cảm thấy dùng sức, nhưng nàng… Ánh mắt hắn dừng trên môi nàng, đỏ rực, hình như còn hơi sưng.
Hóa ra hắn đã hơi hung hãn, ho nhẹ một tiếng: “Vậy ta nhẹ một chút.”
“Huynh còn muốn?” Lạc Bảo Anh không thể tin được, cảm thấy Vệ Lang thật sự quá không biết xấu hổ.
Nhưng lần này Vệ Lang tới là muốn từ biệt nàng, cũng vì bắt lấy trái tim nàng, hắn không quản được những chuyện khác. Hai tay hắn đỡ má nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta đã hôn nàng, theo lẽ thường, nàng sắp sửa trở thành nương tử của ta, hôn thêm một cái nữa, cũng có làm sao đâu? Chờ ta trở về, lập tức tới Lạc gia cầu hôn.”
Ánh mắt nóng bỏng bao phủ người nàng, giống như lửa lớn thiêu đốt, lỗ tai Lạc Bảo Anh nóng lên, quay mặt đi: “Ai muốn gả cho huynh, ta đồng ý lúc nào?”
“Đã bị ta hôn, nàng còn muốn gả cho người khác sao?” Hắn hơi cúi đầu, hơi thở lướt qua chóp mũi nàng, “Lạc Bảo Anh, đời này của nàng chỉ có thể gả cho ta.”
Từ lúc bắt đầu không đoán được tâm tư, cho tới bây giờ kiên định một lòng, hắn bước từng bước đến gần nàng, tuy Lạc Bảo Anh không còn thích hắn như trước, nhưng vào thời khắc này nàng đã biết, lúc này nàng không tránh được. Nếu không chán ghét Vệ Lang như vậy thì sao nàng có thể mặc cho hắn làm bậy? Cũng tuyệt đối không để hắn hôn lâu như thế.
Có lúc, bản năng cơ thể còn rõ ràng hơn ý nghĩ trong đầu.
Có thể thấy Vệ Lang đã dự liệu trước, nàng không vui vẻ gì, bực bội nói: “Chuyện này trời biết đất biết huynh biết ta biết, người khác không biết, sao ta lại không thể gả cho người khác?”
Lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng, Vệ Lang cười nói: “Nếu người khác đã không biết, ngại gì hôn thêm lần nữa?”
Hắn lại cúi đầu, nhưng không kịch liệt như vừa rồi, hắn dùng lực vừa phải, xem đôi môi mềm mại của Lạc Bảo Anh giống như đóa hoa cần người yêu thương chăm sóc, nhẹ nhàng chạm vào, nhẹ nhàng liếm láp. Nàng cảm thấy hơi ngứa, trên người không biết vì sao cũng ngứa ngáy không yên, nhíu mày nói: “Huynh cần phải đi.”
Đôi môi hé mở, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, hơi thở thơm mát dễ chịu.
Hắn nhìn thấy đầu lưỡi phấn hồng ở trong miệng nàng nhanh chóng lướt qua, cả người khô nóng không rõ lý do, luôn cảm thấy vẫn còn có chỗ chưa được thỏa mãn, nàng giục hắn đi, hắn lại không muốn đi. Dựa vào bản năng, hắn lại đến gần nàng, lúc này không ngừng hôn môi nàng mà còn nhân cơ hội với đầu lưỡi vào trong, khám phá mọi ngóc ngách trong khoang miệng nàng.
Nàng sợ tới mức cả người cứng đờ, ngay cả bả vai cũng căng cứng.
Bàn tay hắn đặt sau lưng nàng khẽ vuốt, hàm hồ nói: “Bảo Anh, ngoan, đừng sợ, đừng nhúc nhích.”
Nhưng nàng càng co người lại.
Hai người đều chưa từng hôn môi, sao có thể hiểu được mùi vị này, đến khi hắn đuổi kịp nàng, dây dưa không dứt, trái tim hai người như muốn ngừng đập, nàng chỉ cảm thấy trong đầu có một mớ hỗn hợp đan xen, khiến nàng rối tinh rối mù, bàn tay không tự chủ bám vào người hắn, giống như không làm như vậy thì nàng sẽ lập tức ngã xuống.
Nàng không có sức lực, nhưng hắn lại dần dần hiểu rõ cách hôn nàng, hiểu cách thả con dã thú đã ẩn núp bao nhiêu năm trong thân thể ra ngoài.
Đã một lúc lâu mà trong sương phòng vẫn không có tiếng động gì, Tử Phù và Lam Linh đứng bên ngoài ngơ ngác nhìn nhau, đều đang do dự có nên tới gõ cửa hay không, dù sao cũng là cô nam quả nữ, nếu có người tới đây thì phải giải thích kiểu gì? Nhưng hai người lại có lòng riêng, hy vọng lúc này Lạc Bảo Anh có thể hạ quyết tâm, sau này gả cho Vệ Lang, cũng coi như bước vào danh môn vọng tộc.
Lam Linh suy nghĩ một lúc, rón rén đi đến cửa sổ đã mở một nửa, lén nhìn vào bên trong, kết quả vừa liếc mắt một cái, suýt nữa đã kêu lên, vội vàng lấy tay bịt kín miệng.
Tử Phù thấy thế cũng đi tới.
Chỉ thấy Vệ Lang quay lưng về phía cửa sổ, áo bào màu xanh nhạt làm nổi bật dáng người cao ngất như cây trúc của hắn, cho dù không nhìn thấy mặt, cũng đủ để người khác đắm chìm, mà lúc này, bên vai trái của hắn lộ ra một mái tóc đen bóng, thấp thoáng có thể thấy được cây trâm hoa sen rủ xuống, lúc sáng nàng đã tự tay cài nó lên tóc cô nương.
Tử Phù đỏ mặt.
Cảnh tượng trước mắt, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút cũng đủ khiến hai nha hoàn rối loạn.
Lam Linh bước chậm tới, nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Phải làm thế nào đây? Chúng ta…” Hai người trong phòng đang thân thân thiết thiết, chẳng lẽ các nàng đến đó quấy rầy?
Tử Phù khẽ thở dài: “Đợi thêm một lúc nữa.”
Cũng không biết đã qua bao lâu, Vệ Lang mới buông Lạc Bảo Anh ra.
Ngắm nhìn cô nương trong lồng ngực, chỉ thấy làn môi đỏ mọng của nàng giống như được sương sớm phủ lên, càng thêm tươi non mơn mởn như trái chín, hắn cúi đầu chạm vào mặt nàng nói: “Khó trách lúc ấy ta muốn hôn nàng.”
Cảm giác này quả thật quá tuyệt vời.
Lạc Bảo Anh biết hắn đang nhắc đến chuyện đi ngắm đèn vào hôm Tết Nguyên Tiêu, lúc ấy nàng còn nghĩ mình đoán sai, không ngờ hắn thật sự muốn làm vậy, nàng đẩy hắn ra, sẵng giọng: “Chưa thấy người nào hư hỏng như vậy!”
“Ta gặp được nàng, mới trở thành người hư hỏng.” Hắn giữ chặt nàng, một khắc cũng không muốn rời xa, ôm nàng vào trong ngực nói, “Nếu nói ra thì phải trách nàng, nếu nàng thành thành thật thật bằng lòng gả cho ta, ta cần gì phải hao tốn tâm tư, làm ra loại chuyện khác người như thế này? Cứ bình tĩnh chờ đến lúc động phòng thôi.”
Ngay cả động phòng cũng nói ra, Lạc Bảo Anh ngẩng đầu nhìn hắn, hắn không hề đỏ mặt, nàng không nhịn được kiễng chân lên chọc vào má hắn: “Huynh thật sự là Vệ Lang sao? Ta cảm thấy có phải huynh đã đổi túi da khác rồi đúng không?”
“Nếu nàng thích dáng vẻ lạnh nhạt, ta cũng có thể làm cho nàng nhìn.” Hắn thu lại sự thoải mái, bình tĩnh như nước, trong nháy mắt, dường như lại quay về dáng vẻ trước kia.
Rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của Vệ Lang, người trước hay người sau, nàng nhìn không ra, Lạc Bảo Anh thở dài một hơi: “Huynh đi đi, đã tới một lúc lâu, nếu di tổ mẫu hỏi đến, huynh bảo ta phải đối mặt với bà ấy như thế nào?”
“Tổ mẫu không biết.” Hắn cười rộ lên, “Ta lén tới đây, chỉ có hai nha hoàn của nàng thấy, cho nên ta ở bao lâu cũng được, trừ phi chính nàng nói cho mọi người biết.” Hắn kéo nàng ngồi xuống mép giường, cầm lấy tay nàng, cuộn tròn trong lòng bàn tay hắn, “Ngày mai ta phải đi Lĩnh Nam, chỉ còn ít thời gian như vậy, nàng cũng không muốn ở cùng ta sao?”
Không phải là còn phải quay về kinh thành nữa sao? Nàng nhìn hắn chằm chằm, phát hiện vành mắt hắn thâm quầng, còn có râu trên cằm, hình như đã dài hơn lúc nãy, nhịn không được nhíu mày nói: “Sao huynh có thể làm loạn như vậy? Lấy đâu ra người có thể hai ngày không ngủ chứ? Huynh… Huynh điên rồi!”
Ngày mai sẽ phải lên đường, hắn lại còn tới đây, không phải điên rồi thì là gì?
“Điên vì nàng.” Hắn lại nghiêm túc nói.
Sợ hắn đi quá lâu, tình cảm thật vất vả mới bồi dưỡng được lại tan thành mây khói, sợ nàng ngay cả một chút thích hắn cũng không có, sợ nàng trở mặt không nhận người, sợ đến lúc hắn trở về thì nàng đã gả cho người khác.
Những chuyện đó còn chưa biết rõ ràng, khiến hắn không thể rời khỏi kinh thành để an tâm đi Lĩnh Nam, thế nên hắn chỉ có thể tới đây.
Nàng ngơ ngẩn, muốn đuổi hắn đi, nhưng hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, nàng lại không nhịn được mềm lòng, bĩu môi nói: “Vậy chỉ được ở lại thêm một lúc nữa thôi, nhiều nhất là một khắc, huynh phải lập tức trở về.”
“Về kinh thành sao?” Hắn nói, “Cả đoạn đường ta không hề nghỉ ngơi, ngay cả cơm cũng chưa ăn.” Hắn nhìn đĩa bánh lạnh trên bàn.
Đại nam nhân nhưng lại làm nũng, Lạc Bảo Anh không nói gì, đứng dậy cầm đĩa bánh lạnh đưa cho hắn: “Vậy huynh ăn đi, ăn xong thì đi.”
Hắn cười.
Nàng một mực đuổi hắn đi, nhưng lần nào cũng không kiên quyết, có thể thấy nàng thật sự cũng chỉ mạnh miệng, hắn ăn mấy miếng bánh, nhân tiện uống hết chén trà lạnh nàng vừa rót ra.
Thấy Vệ Lang đã ăn uống no nê, nàng thúc giục nói: “Mau đi đi!”
Hắn lại duỗi tay tháo đai lưng.
Nàng xây sẩm mặt mày: “Huynh muốn làm gì?”
Đối với loại người này quả nhiên không thể dễ dàng nhượng bộ, nhìn mà xem, hắn còn dám cởi quần áo.
Vệ Lang thấy nàng hoảng sợ thành như vậy, hắn tự cởi áo ngoài rồi nằm xuống, chậm rãi nhắm mắt lại: “Ta mệt quá, để ta nghỉ tạm ở đây một lúc.”
Trên giường có mùi hương trên người nàng, nằm xuống đây, giống như nàng đang nằm bên cạnh, tuy rằng hắn muốn làm vậy, nhưng hôm nay đã hôn nàng, không thể tiếp tục lỗ mãng nữa.
Hắn cứ thế đi ngủ, đôi mắt khép lại, không nói thêm câu nào.
Nàng ngồi một lúc, hơi hơi cúi đầu nhìn hắn, vẫn giống như mấy năm trước, dáng vẻ tuấn tú không thay đổi, không giống đệ đệ anh khí bừng bừng, mà là đẹp mắt, làn mi này, đôi mắt này như là được họa sư tỉ mỉ vẽ ra, sợ có chỗ không tốt nên cực kỳ cẩn thận, cứ chậm rãi, chậm rãi…
Ngón tay nàng chạm vào gò má hắn, muốn chạm vào hai hàng lông mi dài cong vút, nhưng cuối cùng không làm được.
So với trước kia, lòng ái mộ của nàng dành cho hắn đã phai nhạt không ít, có lẽ tình cảm thuở thiếu thời thường mãnh liệt, tất cả đều mạnh mẽ trào ra khiến nàng si mê không dứt, nhưng hiện giờ đã trải qua mấy năm, giả sử làm lại, nàng vẫn sẽ có tình cảm với hắn như vậy sao? Giống như hắn, bây giờ thích nàng như vậy, ai biết về sau sẽ thế nào?
Nàng không biết.
Hắn ngủ, nàng nhìn, đột nhiên hắn mở to mắt, chế nhạo nói: “Nàng như vậy, ta không ngủ được.”
Hóa ra hắn vẫn tỉnh, Lạc Bảo Anh hơi bực: “Nếu huynh không mệt, vậy còn ngủ làm gì?” Nàng kéo ống tay áo hắn, “Mau đứng lên, mau đi đi!”
Nhưng sức lực của nàng nhỏ, sao có thể lay chuyển được hắn, quả thật hắn vẫn nằm yên không nhúc nhích, một lòng bám trụ trên giường, thấy tiểu cô nương thật sự sắp tức giận, hắn nắm tay nàng nói: “Như vậy thì có thể ngủ rồi.”
Hắn nhắm mắt lại.
Lúc này đã thật sự nằm yên, nàng có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn, nàng len lén rút tay ra, đúng lúc này, Tử Phù ở bên ngoài gõ cửa, nhẹ giọng gọi: “Cô nương.”
Hai nha hoàn thật sự đã chờ quá lâu, có chút lo lắng.
Nàng đi tới cửa, mở ra một khe nhỏ.
Tử Phù đỏ mặt hỏi: “Cô nương, có phải hay không…”
Lạc Bảo Anh nói: “Có người tới sao?”
Tử Phù lắc đầu.
Lạc Bảo Anh lại nói: “Ta biết rồi, lát nữa Tam biểu ca sẽ đi.”
Nàng đóng cửa lại.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, hắn đã chìm vào giấc ngủ
Danh sách chương