Không thể nhớ được giọng nói của thê tử mình - chuyện này cũng bình thường mà, đúng không?
Đặc biệt là ở kiếp trước, hắn chưa từng gọi điện thoại cho Mộ Tuyết. Mỗi lần Mộ Tuyết muốn tìm hắn, nàng luôn luôn đi đến gặp thẳng mặt. Nếu ngay lúc hắn đang nghiên cứu gì đó trong mật thất, Mộ Tuyết sẽ thẳng thừng đập nổ căn mật thất ấy ra.
Sau đó, nàng sẽ nói với hắn rằng, nàng muốn đi dạo trong thị trấn vào hai ngày nữa, dặn dò hắn phải bước ra khỏi mật thất đúng hẹn.
Tiếp theo, Lục Thủy nhìn căn mật thất đổ nát của mình rồi lao vào giao chiến ngay với Mộ Tuyết mà chẳng hề nói lấy nửa lời.
Hơn nữa, giọng nói của một người trong điện thoại luôn khác với giọng thật ngoài đời. Thế nên, vừa nghe qua một hai câu mà đã đoán ra đó là Mộ Tuyết - đây cũng là trường hợp hiếm thấy.
“Ngươi không cần phải biết ta là ai,” giọng nói ở đầu dây bên kia rất lạnh lùng: “Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, có phải Lục gia muốn đến Mộ gia để từ hôn hay không?”
Lục Thủy cười nhẹ:
“Gia đình của ngươi không hề dạy ngươi rằng, khi nói chuyện với người khác thì phải lịch sự một chút à?”
“Ngươi...”
Nhưng cũng không đợi người kia nói thêm gì nữa, Lục Thủy lập tức trả lời tiếp:
“Nhưng nói cho ngươi biết cũng không sao! Hai ngày nữa, ta sẽ đích thân đi bái phỏng Mộ gia. Ngươi cứ ở đó mà chờ đợi bản thiếu gia ta đến nhé!”
Nói xong, Lục Thủy cúp điện thoại ngay. Lúc này hắn biết rõ rằng, nếu không để cho nàng chửi lại, chắc chắn nàng sẽ vô cùng bứt rứt khó chịu.
Ắt hẳn nàng sẽ nổi điên nhỉ?
Đúng vậy, hắn muốn nàng tức điên lên.
“Ai bảo nàng dám đánh nổ mật thất của ta!”
Sau đó, Lục Thủy cũng không quan tâm đến nữa. Chỉ là, hắn rất tò mò một chuyện: tại sao Mộ Tuyết lại biết dùng điện thoại?
Trẻ con vẫn là trẻ con, lỡ có chuyện gì là lập tức vội vàng đào sâu vào gốc rễ.
Hắn còn nhớ rằng, Mộ Tuyết không hề có điện thoại di động trước khi kết hôn.
Nói cách khác, nếu Lục Thủy là một kẻ bắt kịp với thời đại, thì Mộ Tuyết lại là một cô gái hoàn toàn không rành sự đời.
Thậm chí, nàng còn không biết điện thoại di động là thứ gì.
Ấy thế mà, nàng ta lại biết dùng điện thoại trong kiếp này. Xem ra, chuyện từ hôn quả thật đã giáng một cú sốc cực mạnh vào Mộ Tuyết rồi.
Nhưng nếu không quá kích thích, vậy đâu có nghĩa lý gì.
Đang lúc suy nghĩ, hắn cũng đã đến chỗ ở của cha và mẹ rồi; tâm trạng đang rất thoải mái cũng dần trở nên sa sút hẳn.
...
Mộ gia...
Trong phòng, một cô gái trẻ nọ đang cầm chiếc điện thoại di động trên tay, vẫn giữ nguyên tư thế đang gọi điện.
Nàng mím môi, cuối cùng vẫn để chiếc điện thoại xuống.
Bàn tay đặt điện thoại xuống kia chợt run nhẹ, như thể chiếc điện thoại đó có một trọng lượng nặng tựa ngàn cân.
Chỉ là, chiếc điện thoại ấy dần dần hóa thành hư không theo động tác đặt xuống của nàng.
Cuối cùng, cô gái ấy nhẹ nhàng đặt bàn tay lên đùi, ngồi đoan trang tại đó, chẳng nói một lời nào.
Một lúc sau, một giọng nói lạnh lùng rít ra từ miệng cô gái trẻ:
“Ta muốn giết chàng.”
...
Kiều Vô Tình đang ngồi trong đại sảnh, nhìn về phía Tam trưởng lão, nói:
“Xem ra, rốt cuộc là Lục huynh vẫn chướng mắt tiểu nha đầu nhà ta.”
Lão ta đến hôm nay, trên thực tế, cũng vì điều này.
Nghe nói Lục gia sắp từ hôn, dĩ nhiên lão sẽ không buông tha cho cơ hội tuyệt vời này.
Chỉ cần kết thông gia với Lục gia, Kiều gia sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
Chỉ là, lão bị từ chối ngay khi vừa đến.
Tam trưởng lão lắc đầu, nói:
“Cũng không phải! Nhưng lần này, Lục gia muốn chọn cháu dâu từ Thiên Trì hà.”
Kiều Vô Tình cảm thấy khá bất ngờ:
“Thiên Trì hà ư?”
Tam trưởng lão gật đầu:
“Đúng vậy, nếu nói về thiên phú, tiểu nha đầu của Kiều huynh đã đủ tiêu chuẩn, Lục gia không có lý do gì để từ chối.
Tuy nhiên, lần này thì khác. Vì đạo lữ của Lục Cổ là Đông Phương Lê Âm cũng có thiên phú cực cao, nhưng rốt cuộc lại sinh ra Lục Thủy.
Điều này cho thấy, người có thiên phú tốt chưa hẳn là đẻ con có thiên phú tốt.
Vậy nên lần này, Lục gia dự định tìm một người có thiên phú tu luyện tạm ổn, nhưng khả năng lĩnh ngộ phải cực kỳ tốt.
Và Thiên Trì hà chính là nơi hoàn hảo để có thể lựa chọn xem ai là người có khả năng lĩnh ngộ hoàn hảo nhất.”
Kiều Vô Tình không miễn cưỡng nửa, chỉ hỏi thêm:
“Vậy là Lục gia đang để mắt tới thế hệ trẻ chiếm đoạt vị trí hạng nhất tại Thiên Trì hà lần này à?”
Tam trưởng lão thừa nhận:
“Đúng vậy, nói đúng hơn phải là nữ tu sĩ đứng hàng thứ nhất.”
Kiều Vô Tình lắc đầu, cười:
“Chẳng hay Lục huynh có bao giờ nghĩ đến việc bên kia có đồng ý gả vào Lục gia hay không?
Tuy Lục gia rất lợi hại, nhưng dù sao thì Lục Thủy cũng quá bình thường.”
Lão không dám dùng từ phế vật, vì Lục gia cũng rất để ý chuyện mặt mũi.
Ngộ nhỡ mà lỡ lời, chẳng phải lão chính là một tên ngu ngốc sao?
Nhưng ý tứ của Kiều Vô Tình cũng rất rõ ràng. Không phải ai cũng cần thông gia với Lục gia đâu, không phải ai cũng nguyện ý gả vào Lục gia đấy.
Không có quá nhiều thế lực có thể đứng ngang hàng với Lục gia, nhưng cũng chẳng phải là quá ít.
Tam trưởng lão cũng không quan tâm lắm, chỉ đáp rằng:
“Đây là lý do tại sao ta không thể đồng ý với Kiều huynh.”
Kiều Vô Tình nhíu mày:
“Ý của Lục huynh là...?”
Tam trưởng lão nhìn Kiều Vô Tình, bình tĩnh nói:
“Chỉ cần người nữ tu sĩ đứng đầu Thiên Trì hà ấy có thể biểu hiện ra sự bất phàm của bản thân, đích thân Đại trưởng lão sẽ đi bàn chuyện sính lễ.”
Vừa nghe câu này, Kiều Vô Tình chợt ngây ngẩn cả người
Đại trưởng lão của Lục gia đích thân đi bàn chuyện sính lễ ư?
Điều này... điều này thực sự có thể khiến hầu hết mọi người đồng ý đấy.
Nên biết rằng, nhận thức trong mắt nhiều người về Đại trưởng lão của Lục gia vẫn chỉ vẻn vẹn dừng lại ở nhiều năm về trước.
Ngay cả khi Lục gia thảo luận về của hồi môn trong tiệc cưới của Đông Phương Lê Âm ngày xưa, Đại trưởng lão cũng chưa từng xuất hiện qua. Tuy nhiên, Đông Phương gia quả thực đã khởi tử hồi sinh từ thuở ấy.
Đối với thế giới bên ngoài, Đại trưởng lão của Lục gia vô cùng bí ẩn.
Rất nhiều người nghĩ mình có thể cạnh tranh ngang hàng với Lục gia, đó hoàn toàn là do họ không có nhận biết chính xác về vị Đại trưởng lão này.
Tuy nhiên, một số thế hệ đời trước biết rõ rằng, khả năng lĩnh ngộ về Đạo của Đại trưởng lão Lục gia đã siêu thoát khỏi mức tầm thường từ rất lâu rồi. Nếu có thể luận Đạo cùng vị này, chắc chắn sẽ nhận được lợi ích khó mà tưởng tượng nổi.
Gia tộc hoặc tông môn càng hùng mạnh, càng khó mà từ chối được điều kiện đó.
Đại trưởng lão đích thân đi bàn chuyện sính lễ, chắc chắn 100% là đi luận Đạo cùng lão tổ của thế lực thông gia.
Kiều Vô Tình chỉ có thể thở dài, nói:
“Thì ra là thế! Nhưng ta thực sự không ngờ rằng, chuyện này lại quấy rầy đến Đại trưởng lão của Lục gia đấy.
Vốn dĩ cứ tưởng rằng, chỉ có một vị kỳ tài như Lục Cổ mới có thể khiến vị kia đích thân can thiệp chứ?”
Dĩ nhiên là Kiều Vô Tình hiểu ý của Tam trưởng lão. Nghĩa là, Đại trưởng lão đã nhúng tay can thiệp chuyện hôn nhân của Lục Thủy rồi, nên dù Tam trưởng lão có muốn đồng ý thông gia với Kiều gia thì cũng vô dụng mà thôi.
Không ai có đủ sức nặng để phản bác lại những gì mà Đại trưởng lão đã quyết định.
Trừ khi, có ai đó có thể thuyết phục được ông ta.
Tam trưởng lão cười nhẹ:
“Kẻ ngốc có phúc phần của kẻ ngốc, thế mà lại được Đại trưởng lão chú ý đến đấy thôi. Lục Thủy là đứa con cháu vô dụng nhất trong cả dòng dõi của Lục gia trong vô số năm qua.”
Kiều Vô Tình hòa hoãn tình hình:
“Chỉ là hơi bình thường tí thôi, có lẽ đây là trường hợp tích tiểu thành đại, trong tương lai sẽ có thành tựu to lớn cũng không chừng.”
Lục gia chửi bới con cháu nhà họ, như vậy cũng chẳng sao cả. Nhưng lão Kiều chắc chắn sẽ không ngu ngốc mà mắng hùa theo.
Tam trưởng lão lắc đầu tự giễu. Lão vẫn nghĩ, thằng nhóc Lục Thủy ấy sẽ chẳng thể trưởng thành được đâu.
Có lẽ cả kiếp này cũng vậy; tất cả những gì mà lão có thể trông cậy chính là đứa con của Lục Thủy sau này.
Tốt nhất là thằng nhóc ấy nên sinh thêm mấy đứa con. Bao đời nay, chẳng hiểu sao Lục gia của lão chỉ sinh đúng một đứa độc đinh cho thế hệ kế tiếp, trông như bị lời nguyền vậy.
...
Lục Thủy sờ bụng mình trong lúc đi ra khỏi nhà bếp. Mẫu thân hắn để lại bữa trưa tại nhà bếp cho nóng, nên hắn đành tự đến đây ăn.
Hắn phải nói rằng, những món mà mẫu thân hắn nấu quá dở, thế nên phụ thân hắn mới cố tình sai bảo hắn đến đây ăn giúp.
Gian ác thật, còn chơi khăm cả con trai mình!
Lục Thủy rất muốn ăn qua loa tí rồi đi, nhưng Đông Phương Lê Âm đã cho người hầu đến trông chừng hắn, không cho hắn đi khỏi nếu chưa ăn xong.
Cuối cùng, ăn nhiều đến mức mà bụng hắn phải cảm thấy ê ẩm.
Trên đường trở về, hắn tình cờ gặp nhóm người của Kiều gia vừa đến làm khách tại nhà hắn hôm nay.
Tất nhiên, nhóm người này đều là thế hệ trẻ tuổi.
Người dẫn đường cho bọn họ chính là Kỳ Khê.
Sau khi nhìn thấy Lục Thủy, Kỳ Khê lập tức cúi đầu, cung kính nói:
“Chào thiếu gia.”
Lục Thủy vẫn tự mình bước đi, không có ý định nán lại.
Lúc này, Kiều Thiến đột nhiên nói:
“Chờ một chút.”
Lục Thủy không hề dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.
“Ta muốn luận bàn với Lục thiếu gia một lần. Chẳng lẽ Lục thiếu gia không có gan để luận bàn với ta sao?” Kiều Thiến lập tức to tiếng.
Nàng cũng không định âm mưu gì, chỉ là muốn dạy cho hắn một bài học nho nhỏ mà thôi.
Vì hắn hoàn toàn không thèm nhìn đến người của Kiều gia, và nàng cảm thấy rằng, mình cũng không hề làm gì quá đáng.