Vừa nghe thế, Lục Thủy quay lại, nhìn nhóm người Kiều gia.

Theo quan điểm của hắn, bọn họ nên hiểu rằng, đây là địa bàn của Lục gia. Dám nói chuyện với giọng điệu như thế tại nơi đây, chẳng phải là quá đáng lắm à?

Hắn vốn nổi tiếng là một tên phế vật. Dù đã lên đến Cấp 2, hắn vẫn đánh thua một con yêu vật Cấp 1. Thế mà cô nàng này còn đòi luận bàn cùng hắn, thế là muốn nhục mạ thẳng mặt hắn rồi còn gì?

Mà dù không cố ý nhục mạ hắn, vậy cũng là cố ý chọc nguấy nỗi đau của hắn.

Cho nên, Lục Thủy định bụng phớt lờ đám người này, chỉ thản nhiên nói:

“Vả miệng.”

Trước đó, khi thấy Lục Thủy chịu xoay đầu nhìn sang, Kiều Thiến còn cho rằng đối phương sắp sửa đồng ý luận bàn.

Bất ngờ thay, nàng lại nghe hắn nói hai chữ “vả miệng.”

Ngay lúc nghe thấy hai chữ này, Kiều Càn lập tức lùi lại một bước vì sợ hãi.

Trái lại, Kiều Thiến lại tự hỏi, lần này là ai dám tới đây vả miệng nàng.

Vừa mới suy nghĩ đến đây, nàng chợt nghe một tiếng 'bốp' rõ to vang lên, để rồi cả người mình ngã lệch sang một bên, suýt nữa là té hẳn xuống đất.

Sau đó, Kiều Thiến mới cảm giác được gò má của mình rất đau, và người ra tay chính là ả thị nữ vừa dẫn đường ban nãy.

Một ả thị nữ thôi, thế mà dám đánh nàng à?

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám tát nàng, tại sao một con nhỏ thị nữ thôi mà dám đánh nàng chứ?

Kiều Thiến thoáng bối rối nhẹ, nhưng khi vừa định ra tay đánh trả thì bị ai đó tóm chặt lại.

Loay hoay mấy lần mà không tiến lên được, nàng vẫn tiếp tục giãy dụa, thậm chí muốn đánh luôn cả người đang níu kéo mình.

“Tiểu muội, đừng kích động, tuyệt đối đừng kích động mà. Ngộ nhỡ Lục Thủy ra lệnh giết người nữa, vậy sẽ lớn chuyện đấy.

Nếu hắn giở lại trò cũ, dụ chúng ta ra tay thì sao? Tiểu muội, muội phải ráng nhịn.”

Kiều Thiến cũng chưa bao giờ tin rằng, đối phương lại thẳng thừng ra lệnh đánh người mà chẳng thèm nói lấy một câu. Người gì mà kỳ cục thế này?

Nàng chỉ muốn luận bàn thôi mà.

Bên cạnh đó, Kỳ Khê cũng mở lời giải thích:

“Thực xin lỗi, thưa Kiều tiểu thư! Mong tiểu thư bớt giận.”

Kỳ Khê cũng không muốn làm lớn chuyện. Nhưng thiếu gia đã ra lệnh, nàng không thể không ra tay. Hiện tay, nơi đây chẳng còn ai khác, nên nàng buộc phải thi hành mệnh lệnh này.

Thực ra, nàng cũng lo sợ lắm chứ.

Lục Thủy chẳng thèm quan tâm đến Kiều Thiến, chỉ quay sang nói với Kỳ Khê:

“Đến gặp mẫu thân của ta, thưa rằng hôm nay ta sẽ không ăn cơm chiều.”

Kỳ Khê chợt sửng sốt, sau đó đáp lời bằng thái độ vô cùng biết ơn:

“Vâng ạ, thưa thiếu gia!”

Nói đến đây, Kỳ Khê lập tức rút lui.

Lục Thủy cũng không nán lại nữa, bèn xoay người rời đi.

Kiều Thiến lập tức thét lên từ phía sau:

“Một ngày nào đó, đừng để ta gặp ngươi ở bên ngoài. Khi ấy, ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”

Nghe thế, Lục Thủy đột ngột dừng chân, quay người lại, nhìn về phía nhóm người Kiều Thiến rồi há to miệng ra.

Nhưng trước khi hắn kịp nói gì đó, hắn bỗng thấy Kiều Càn mạnh mẽ kéo lấy Kiều Thiến đi khỏi nơi đây bằng một tốc độ vô cùng chóng vánh.

Lục Thủy ngẩn người.

Cuối cùng, hắn đành phải lắc đầu rồi bỏ đi.

Trên thực tế, hắn vừa muốn ra tay đấy, vì đối phương đã thẳng thừng chỉ mặt đặt tên luôn rồi. Nếu hắn không cắn lại, vậy chẳng phải sẽ phụ lòng sự quyết tâm của đối phương ư?

Đáng tiếc, bọn họ chạy nhanh quá.

Tu vi của Lục Thủy cũng tương tự như bọn họ. Dưới tình huống bình thường, hắn chắc chắn không phải đối thủ của Kiều Thiến. Nhưng hắn là người trùng sinh nha, nên muốn bán hành cho một đối thủ ở cùng cảnh giới chỉ là một chuyện vặt vãnh mà thôi.

Đến địa phương khác, cuối cùng thì Kiều Thiến cũng giật tay ra khỏi sự kiềm kẹp của Kiều Càn. Nàng tức giận nói:

“Huynh làm sao vậy?”

Kiều Càn lập tức nói:

“Dẫn muội chạy trốn chứ sao? Không là sẽ bị giết đấy! Thằng Lục Thủy kia vừa định mở miệng, không chừng là định hạ lệnh giết chết chúng ta như lúc trước thì sao?”

Kiều Thiến vẫn không phục:

“Hắn dám à? Hơn nữa, chỉ có một mình hắn ở đó thôi, có ai ra tay đâu chứ?”

Kiều Càn cũng không biết phải giải thích thế nào, chỉ nói rằng:

“An toàn là trên hết. Hơn nữa, đừng có cố tình thể hiện khi đang ở tại Lục gia. Thằng Lục Thủy ấy có tính tình thất thường. Muốn chơi chết hắn, vậy chờ đến khi ra ngoài hẵng ra tay. Cẩn thận vẫn tốt hơn mà.”

Y thực sự sợ hãi. Trong mắt y, Lục Thủy rõ ràng chính là một tồn tại vô cùng nguy hiểm.

Trừ phi đang ở khu vực không chịu sự quản hạt của Lục gia, không thì y không dám làm xằng làm bậy như trước nữa.

Kiều Thiến: “Đồ vô tích sự. Trước đây, đâu có thấy huynh nhát gan như vầy?”

Kiều Càn không muốn nói chuyện với muội muội của mình nữa. Nếu không tự trải nghiệm chuyện ban nãy, dù y có giải thích thế nào thì tiểu muội cũng sẽ không hiểu.

Vừa há miệng là đòi vả mặt, vừa ngậm mồm là đòi giết người, nào có kẻ nào điên cuồng hơn tên Lục thiếu gia kia chứ?

...

Lục Thủy trở lại mảnh sân nhỏ của mình, ngồi đọc sách trong im lặng. Hắn đọc rất chăm chú, mãi đến khi đêm đen dần ngự trị trên bầu trời.

Mãi đến khi tầm nhìn bị che khuất bởi bóng tối, hắn mới khép sách lại.

Ngẩng đầu quan sát bầu trời, hắn nhận ra sắc trời đêm nay không tốt lắm, còn chẳng thể nhìn thấy các vì sao.

Ngày xưa, hắn thường xuyên ngắm sao đấy, còn có thể nhìn rõ từng vì sao.

Răng rắc...

Một âm thanh đột ngột nào đó khiến Lục Thủy phải giật mình. Hắn cúi đầu nhìn xuống viên Kim Nguyên thạch trong tay, nhận ra mình đã hấp thu được 70 - 80% tinh chất trong hòn đá này rồi. Do đó, lực lượng mang thuộc tính Kim mà hắn cần cũng sắp đạt ngưỡng viên mãn.

Xem ra, hắn có thể thăng lên Cấp 2.2 trong đêm nay.

Kể như quá trình tu luyện pháp Hữu Vi vẫn diễn ra suôn sẻ.

Tốc độ tiến bộ của pháp Vô Vi chỉ ở mức trung bình, hầu như chỉ có thể lưu trữ được một lượng nhỏ để dự phòng cho việc sử dụng sau đó.

Pháp Vô Vi có thể cung cấp lực lượng Thiên Địa cho hắn, mà những người khác không thể nào nhìn thấy hoặc cảm nhận được sự tồn tại của loại lực lượng ấy.

Trừ khi, Lục Thủy sẵn sàng cho người khác xem.

Bằng không, dù nhìn thế nào đi nữa cũng không thể trông thấy từng luồng lực lượng Thiên Địa ít ỏi đang vờn quanh cơ thể hắn.

Lực lượng Thiên Địa có rất nhiều tác dụng, nhưng ở giai đoạn đầu thì không có quá nhiều sức sát thương. May mà Lục Thủy không định dùng nó để giết người, chỉ đủ để bảo vệ bản thân là ổn.

Lúc này, Kỳ Khê cũng bước tới khi trông thấy Lục Thủy không định đọc sách tiếp tục nữa.

“Thiếu gia, Tam trưởng lão phái người đưa tới một quyển sách.”

Nói xong, Kỳ Khê dùng hai tâng, dâng đến một quyển sách.

Lục Thủy cầm lấy quyển sách, liếc mắt nhìn sơ rồi đặt xuống mặt bàn:

“Tam trưởng lão có nói gì không?”

Đây là một bản công pháp, có lẽ là loại được cất giữ trên tầng thứ 4 của Tàng Kinh Các.

Có tên là Thiên Vân Tung Hoành.

Bản công pháp này thuộc lại vô cùng đơn giản khi vừa nhập môn, khá yếu ớt ở giai đoạn đầu nhưng lại mạnh dần khi tu luyện đến giai đoạn giữa và cuối.

Rất thích hợp cho người có thiên phú tầm thường như hắn.

Ở kiếp trước, đây là bản công pháp mà hắn đã tu luyện trước khi bắt đầu chạm đến Thiên Địa Trận Văn.

“Tam trưởng lão nói rằng, thiếu gia phải bước vào giai đoạn nhập môn đối với bản công pháp này trước khi Thiên Trì hà mở ra. Bằng không, ngài tự gánh lấy hậu quả.”

Kỳ Khê trả lời như vậy.

Lục Thủy gật đầu, sau đó phất tay bảo Kỳ Khê lui ra.

Sau khi Kỳ Khê rời đi, Lục Thủy đi lấy một ngọn đèn nhỏ rồi tiếp tục đọc sách.

Về phần Thiên Vân Tung Hoành, hắn không quan tâm.

Có hay ho gì đâu mà kêu hắn tu luyện loại công pháp này?

Đến tận nửa đêm, Lục Thủy dần cảm thấy buồn ngủ, thế nên cứ đi ngủ thôi.

Hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, hắn đã thức dậy. Thức dậy rồi, hắn vẫn đi đọc sách dưới mái đình.

Nhưng khi vào ngồi dưới mái dình lần này, thay vì cầm Kim Nguyên thạch trong tay, hắn lại lấy ra Mộc Linh châu.

Đúng vậy, Lục Thủy đã thăng lên Cấp 2.2 thành công. Và đến khi nào hấp thụ xong viên Mộc Linh châu này, hắn có thể đạt đến Cấp 2.3 đấy.

Tuy nhiên, tu vi hình thành từ pháp Hữu Vi có tính chất ẩn hình. Nếu Lục Thủy không chủ động tiết lộ tu vi của bản thân cho người khác biết, sẽ chẳng có ai đủ khả năng nhận ra.

Không những thế, điều đáng mừng hơn cả là lực lượng Thiên Địa cũng tăng lên.

Tuy nhiên, vẫn không có quá nhiều tác dụng hữu ích. Thế nhưng, không thể vội vàng trong vấn đề này; hắn vẫn phải đọc sách mỗi ngày.

Qua hết hôm nay, hắn sẽ lên đường đi đến Mộ gia. Đây rõ ràng là một chuyện vô cùng thú vị.

Suốt cả ngày, hắn không hề đi đâu lung tung cả, dành mọi thời gian để đọc Thiên Địa Trận Văn.

Càng tích tụ được nhiều lực lượng Thiên Địa, hắn càng cảm giác an toàn hơn.

Buổi chiều, Đông Phương Lê Âm đến; nhưng nàng không quấy rầy Lục Thủy, chỉ nói chuyện với Kỳ Khê

“Thiếu gia đọc sách được bao lâu rồi?”

Kỳ Khê cung kính nói:

“Thưa phu nhân, đọc từ 5:00 sáng đến hiện tại, không hề bỏ ngang.”

Đông Phương Lê Âm nhíu mày. Nàng đương nhiên biết con trai mình đang đọc Thiên Địa Trận Văn.

Nhưng cứ xem mãi như thế thì có ích lợi gì không?

Biết bao người từng muốn tìm hiểu quyển sách này thấu đáo, nhưng kết cục đều giống nhau.

“Cứ để nó xem.” Lúc này, Lục Cổ cũng đi tới: “Dù sao đi nữa, một người đàn ông vẫn nên vấp ngã một vài lần trong đời.”

“Nhưng muội e rằng, con trai của chàng dù có vấp ngã thì vẫn không chịu quay đầu. Nếu không tu luyện Thiên Vân Tung Hoanh đến ngưỡng nhập môn, e rằng thằng nhóc sẽ bị phạt mất thôi.”

Lục Cổ: “Một ngày nào đó, Lục nhi sẽ trưởng thành.”

Đông Phương Lê Âm thở dài:

“Nhưng ngày nào đó là ngày nào? Muội cũng không muốn sinh thêm đứa nữa đâu. Mà nếu phải sinh thêm đứa nữa, muội muốn sinh con gái cơ!”

Lục Cổ: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện