Một khắc sau.
"Đại sư huynh, Đại sư huynh!" Đường Tam vội vàng chạy vào phòng Vũ Băng Kỷ.
"Làm sao vậy Tiểu Đường? Ngươi làm sao mà nôn nóng như vậy? Có phải lại phát minh ra thủ pháp gì mới hay không?" Nói đến câu sau, ánh mắt của Vũ Băng Kỷ liền sáng lên. Đổi với thủ pháp của Đường Tam, hắn rất có hứng thú, cái này đối với việc khống chế Băng nguyên tố có trợ giúp rất lớn. Gần đây hắn đã luyện tập thuần thục vung tay mũi tên rồi.
Đường Tam cười nói: "Thủ pháp ám khí thì dễ nói. Đại sư huynh, gần đây có nhiệm vụ bồi luyện nào không, chính là nhiệm vụ đến học viện Gia Lý làm bồi luyện, ta muốn tiếp nhận một cái. Tốt nhất là trường kỳ a!"
"Ngươi muốn làm nhiệm vụ bồi luyện?" Vũ Băng Kỷ kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Ngươi tuổi còn quá nhỏ, cái này chỉ sợ không được, nhất là tu vi của ngươi, bại lộ là chuyện sớm muộn, rất phiền toái. Không được, không được, các sư phụ khẳng định sẽ không đồng ý."
Đường Tam chặn hắn lại, nói: "Đại sư huynh, ngươi lúc nào thấy ta làm việc mà không nắm chắc sự tình hả? Ta nhất định sẽ cẩn thận. Tiếp một nhiệm vụ đơn giản nhất, chỉ cần ở học viện Gia Lý là được."
"Không được không được." Vũ Băng Kỷ lắc đầu nói, không biết lão sư có đồng ý hay không, trong lòng hắn cũng cảm thấy không ổn. Nhìn thấy nhóm thứ hai, thứ ba đi thực chiến không có hiệu quả tốt, hắn càng hiểu rõ Đường Tam quan trọng như thế nào. Tuy rằng không biết tiểu tử này học được nhiều tri thức như vậy ở đâu, nhưng dưới sự chỉ huy của hắn, tiểu đội bọn họ có thu hoạch cực lớn. Lần trước thu được khá nhiều nguyên tố tệ, thực lực của mọi người cũng tăng mạnh. Trừ hắn ra, cơ hồ mọi người đều tiến giai, đây là chuyện tốt như thế nào chứ? Hắn còn muốn cùng Đường Tam tiến hành lần rèn luyện thứ hai.
Đường Tam không chút do dự nói: "Một thủ pháp ám khí hoàn toàn mới, cam đoan uy lực phi phàm."
Lông mày Vũ Băng Kỷ nhếch lên một cái, "Thủ pháp gì?"
Đường Tam suy nghĩ một chút, nói: "Khá phức tạp, nhưng khi luyện thành thì rất lợi hại. Thời gian luyện tập cũng lâu. Nếu ngươi thành công thì có thể gϊếŧ chết Yêu Thú Lục giai trở xuống trong nháy mắt."
"A?" Vũ Băng Kỷ trợn mắt nhìn Đường Tam, "Điều này sao có thể? Nháy mắt gϊếŧ chết Lục giai Yêu Thú?"
Tuy rằng hắn cũng là Lục giai, thời gian này cảm ngộ không tệ, tăng lên cũng rất nhanh, nhưng Yêu Thú có cường độ thân thể mà nhân loại không thể so sánh với. Đối mặt với Lục giai Yêu Thú, dưới tình huống một đấu một, hắn muốn chiến thắng cũng không dễ dàng. Đường Tam nói có thể nháy mắt gϊếŧ chết Lục giai Yêu Thú, hắn theo bản năng không thể tin được. Nhưng mà ngẫm lại thực lực của Đường Tam, hắn lại có chút không tin không được.
"Ngươi đừng lừa ta nha!" Vũ Băng Kỷ giật mình nói.
Đường Tam nói: "Làm sao có thể? Chúng ta thử xem. Ta biểu diễn cho ngươi một lát. Bất quá Yêu Thần biến của ta chưa luyện được thủ pháp này, chỉ có Băng thuộc tính mới có thể. Nhưng ngươi cần cẩn thận và kiên nhẫn. Ta vốn muốn chỉ cho Đại sư huynh thủ pháp này, để ngươi phát dương quang đại uy lực của nó. Chờ khi ngươi thành công, chúng ta có thể lần nữa ra ngoài rèn luyện rồi. Đến lúc đó, dù có gặp lại Sáp Sí Hổ như lần trước, chúng ta cũng không bị thua thiệt."
"Thật sự? Ngươi nhanh làm mẫu cho ta xem a." Vũ Băng Kỷ dù sao cũng mười sáu, mười bảy tuổi, hắn làm sao không hiếu kỳ với thủ pháp thần kỳ mà Đường Tam nói? "Đại sư huynh, ngươi cùng ta ra ngoài thử nghiệm một lát." Vì tương lai có thể đến học viện Gia Lý với Mỹ công tử, Đường Tam cũng liều mạng. Hắn không quan tấm đến chuyện mình có bại lộ hay không.
Một khi liên quan đến Mỹ công tử, mưu tính sâu xa đều bị hắn ném ra sau đầu.
Hai người đi ra ngoài, Vũ Băng Kỷ tò mò hỏi: "Thử như thế nào đây?"
Đường Tam nói: "Ngươi đứng cách ta ba mươi mét." Hắn chỉ phía xa xa.
"Xa như vậy?" Vũ Băng Kỷ kinh ngạc nhìn hắn. Ám khí trong khoảng cách gần uy lực càng mạnh, ba mươi mét đã là rất xa. Với khoảng cách này, băng chuỳ của hắn cũng bị suy giảm. Ở khoảng cách gần, Tinh Thần Lực còn có thể ảnh hưởng thêm, nhưng nếu quá xa, Tinh Thần Lực không thể theo kịp.
"Tin tưởng ta." Đường Tam nói.
Rất nhanh, hai người đã đứng cách nhau ba mươi mét.
Đường Tam nhìn một chút, thấy xung quanh cũng không có người khác, lúc này đã gần đến thời gian ăn cơm tối, hắn thở sâu, thanh quang lượn lờ trong mắt, một đoàn thanh quang ngưng tụ thành hình trong tay phải hắn.
Quang mang thanh bích sắc không có quá nhiều tia sáng phóng ra ngoài, trông rất bình thường, nhìn kí sẽ thấy nội ẩn bên trong, xung quanh còn có những ngọn gió vô hình vờn quanh. Phong nguyên tố đang không ngừng hướng về nó ngưng tụ.
Phong cương! Đây chính là phong cương! Sau khi hấp thu huyết mạch lạc ấn Sáp Sí Hổ, Phong Nhận đã hoàn toàn lột xác thành phong cương, có nghĩa là phong cương đã cơ bản cắn nuốt Phong Nhận, dù sao, luận về cấp độ huyết mạch, Sáp Sí Hổ vẫn cường đại hơn Phong Lang. Nhưng khí tức Phong Lang vẫn còn tồn tại, bởi vì Phong Lang là Yêu Quái, so với Yêu Thú vừa đủ cao. Hai bên hỗ trợ lẫn nhau, làm cho phong cương của Đường Tam ổn định hơn so với Sáp Sí Hổ.
Nhìn thấy quang cầu màu xanh ngày càng thâm thuý, Vũ Băng Kỷ âm thầm kinh ngạc.
Trong ấn tượng của hắn, Phong Nhận sau khi được áp súc cũng không cần thời gian dài như vậy. Nhưng đến lúc này cũng đã chừng mười mấy giây rồi.
"Đại sư huynh, ngươi dùng băng thuẫn, sau đó là Băng nguyên tố hộ thể. Ba tầng băng thuẫn phòng ngự." Vừa nói, thanh quang trong tay Đường Tam phân thành hai, biến thành hai quang cầu.
"Được." Vũ Băng Kỷ biết rõ sự lợi hại của Đường Tam, cũng không chần chừ, nhanh chóng ngưng tụ ba mặt băng thuẫn ngăn cản trước người, cùng lúc đó, bản thân cũng biến thành trạng thái phòng ngự mạnh nhất, Băng nguyên tố hộ thể.
Đường Tam thở sâu, quang mang trong mắt sáng rực, trong nháy mắt tiếp theo, hai quang cầu màu xanh bị hắn vung ra.
Hai quả cầu bay vụt trên không trung, phát ra tiếng xé gió rất nhỏ, bay thẳng đến chỗ Vũ Băng Kỷ.
Vũ Băng Kỷ không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ, Đường Tam muốn lợi dụng Phong nguyên tố để bạo phá? Điều này không phải là không có khả năng, nhưng cần biết rằng, sự sắc bén của Phong Nhận dùng tốt hơn nhiều lực bạo phá a! Tốc độ của Phong Nhận cũng nhanh hơn hai quang cầu này, hắn đang làm gì đây?
Khi thấy hai quang cầu đã đến gần, hắn không khỏi tập trung để chuẩn bị ứng đối. Vô luận là năng lực gì cũng không qua khỏi mắt hắn.
"Phanh phanh!" Hai quang cầu phân biệt va chạm với băng thuẫn đầu tiên.
Bạo phá trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, hai quả cầu kia vậy mà bắn lên cao.
"Cái này?" Vũ Băng Kỷ cơ hồ là thốt ra, hắn cũng cảm nhận được lực trùng kích nào.
Nhưng ngay sau đó hắn liền thấy một màn kỳ dị. Hai quả cầu kia vừa bắn lên đã kéo lê một đường vòng cung, sau đó liền đụng vào nhau.
"Phốc" một tiếng nhỏ, hai quang cầu cơ hồ là cùng lúc phá toái. Tiếp theo, trăm ngàn đạo thanh mang bắn ra, cơ hồ trong chốc lát đã bao trùm toàn bộ không gian xung quanh Vũ Băng Kỷ.
Vũ Băng Kỷ theo bản năng co đầu lại, hẳn chỉ nghe âm thanh "phốc phốc" không ngừng vang lên trên mặt băng thuẫn. Dù không có lực trùng kích lớn, nhưng rất nhanh, hắn đã cảm thấy đau đớn.
Hắn lại lui về phía sau, đồng thời toàn lực ngưng tụ Băng nguyên tố hộ thể, đợi đến khi thanh âm kia ngừng lại. Hắn cẩn thận nhìn, không khỏi hít sâu một hơi.
Ba mặt băng thuẫn trước mặt hắn đã trở thành tổ ong, nhưng cũng không tan vỡ. Mà trên người hắn không ngừng truyền đến từng trận đau đớn, y phục trên người cũng đã bị rách.