Trong sơn động, nữ nhân cầm trường kiếm áp vào yết hầu thiếu niên, tình cảnh đầy quỷ dị và nguy hiểm

Yết hầu truyền đến cảm giác lạnh lẽo làm cho Tiêu Viêm cả người da gà nổi lên, chậm rãi giơ tay lên, tỏ vẻ như mình trong sáng vô tội, cười khổ nói: " Ta không có đối với ngươi làm chuyện gì có lỗi "

Nghe vậy, trên khuôn mặt băng hàn của Vân Chi thoáng hiện lên nét ửng đỏ, trong lòng hung hăng nghĩ, đúng thật ngươi không có làm chuyện đó, nhưng ngươi đối với ta như vậy thì có khác gì so với làm chuyện đó đâu? Đôi mắt đẹp khẽ lóe lên, song ngọc thủ cầm trường kiếm của Vân Chi nhưng lại không có di động chút nào, ánh mắt khẽ nhúc nhích, thấy trên khuôn mặt của Tiêu Viêm còn có dấu ấn bàn tay đỏ bừng trên mặt, hiển nhiên âm thanh vừa rồi vang lên trong sơn động hiển nhiên là do Tiêu Viêm tự tát vào mặt mình gây ra

Nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiêu Viêm, Vân Chi cảm thấy có chút tức cười, bàn tay hơi nới lỏng ánh mắt hiện lên nét nhu hòa, một lúc lâu sau, một âm thanh sa sút tinh thần mệt mỏi vang lên, vô lực thu hồi trường kiếm lại, quay về sơn động bước đi, trường kiếm trà trà lên vai Tiêu Viêm, thản nhiên nói: "Chuyện hôm nay, chúng ta coi như chưa phát sinh cái gì, nếu ngươi mà truyền ra ngoài, ta hội nhất định giết ngươi "

Đứng chôn chân một lúc, nhìn bóng lưng uyển chuyển mê người kia, Tiêu Viêm hai mắt từ từ nhắm lại khẽ thở dài một hơi, khóe miệng bất dắc gĩ lộ ra vẻ khổ sáp, đích xác loại sự tình này vốn phải quên đi, với thân phận của hắn so với nàng mà nói thì, mình chỉ như con cóc ngồi dưới đáy giếng, còn nàng là thiên nga bởi vì gặp rủi ro nên bản thân mới có dịp may mắn vuốt ve, bất quá khi nàng hồi phục thì bầu trời rộng lớn kia mới là cuộc sống của nàng, mà cóc thì vần như cũ chỉ có thể ngồi dưới đáy giếng mà khao khát nhìn lên bầu trời rộng lớn mà thôi

Đấu hoàng, đó là một khoảng trống khó có thể san lấp, có lẽ sau này Tiêu Viêm có cơ hội đạt được cảnh giới này, bất quá ít nhất không phải bây giờ, hơn nữa vị nữ nhân cao quý kiêu ngạo này, hội cũng không tin tưởng, một gã thiếu niên vẻn vẹn chỉ có thực lực đấu giả có thể bước được vào cấp độ trên, cho dù hắn thiên phú không kém.Nhưng đây cũng không phải điều kiện tất yếu để sau này có thể trở thành đấu hoàng cường giả

Chỉ là một giậc mông xuân mà thôi …" Thấp giọng lẩm bẩm, lắc lắc đầu, Tiêu Viêm cũng chậm rãi bước vào sơn động, nhìn khuôn mặt lãnh đạm kia, đang nhắm mắt cố gắng phá tan phong ấn, Tiêu Viêm cũng chỉ biết nhún vai ngồi xuống, nhắm mắt tu luyện đấu khí

Hai người đều trầm mặc, sơn động rơi vào trạng thái yên tĩnh, trải qua sự việc xấu hổ ngày hum nay, hai người khó có thể tái hòa hợp lại như trước kia nữa

Không khí trầm mặc này duy trì mãi tận tới buổi trưa, Tiêu viêm nhân lúc rỗi rãi trong khoảng thời gian này đi ra ngoài đánh bắt cá, ngồi xổm bên cạnh đống lửa, có cảm giác không thoải mái trong lòng, tùy ý xoay nhẹ mộc côn, đột nhiên phát hiện có điều lạ ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt đẹp linh động kia cũng không biết khi nào đang nhìn mình

Hai cặp mắt đột nhiên đối nhãn với nhau, sau đó giả bộ như không có việc gì, chậm rãi tảng lờ đi

Lại xoay cá nướng trên mộc côn lần nữa, Tiêu Viêm từ trên mộc côn lấy ra một con cá, đưa cho Vân Chi

"Ngươi ăn đi.Ta không đói bụng "Mi mắt khẽ hạ xuống, Vân Chi nhẹ giọng nói.Song khi lời mới nói ra thì tiểu phúc lại có cảm giác hơi rụt rụt lại, bất quá nàng cũng mặc kệ cái bụng đang ra sức kháng nghị quật cường nhắm mắt lại

"
Yên tâm đi, dược liệu trong chiếc bình kia ta đổ đi rồi "Thấy Vân Chi không chịu tiếp nhận, Tiêu Viêm trêu đùa nói

Khẽ mở mắt Vân Chi ngậm cái miệng nhỏ nhắn lại, khuôn mặt kiều diễm ngước lên, nhìn vẻ mặt tươi cười của thiếu niên bên cạnh đống lửa, đôi mắt thoáng hiện lên vẻ dịu dàng.Không thể phủ nhận khuôn mặt thanh tú của Tiêu Viêm phối hợp với tuổi tác của hắn khiến cho mọi người nhìn qua đều có cảm giác hắn có vẻ vô hại

Nhìn chằm chằm con cá nướng trên tay Tiêu Viêm, Vân Chi hồi tưởng lại mọi chuyện vừa mới xảy ra.Kỳ thật hết thảy mọi việc đều là do mình bưởng bỉnh muốn tự nướng cá mà ra, thiếu niên trước mặt bất quá vì mình mà bị liên lụy theo.Mặc dù cái loại tai nạn vô ý này chỉ cần là nam nhân đều sẽ bất chấp mà chấp nhận …

Khẽ thở dài một hơi, Vân Chi rốt cục cũng tiếp nhận con cá nướng trong tay Tiêu Viêm. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ cắn một cái.Ở bên cạnh thiếu niên đột nhiên nói: "Cẩn thận chút đi, không sợ nóng bỏng miệng hay sao?"

Nghe Tiêu Viêm nói, Vân Chi không khỏi sửng sốt, chợt lườm hắn một cái, nói: "
Ngươi đã gặp qua một đấu hoàng nào sợ nóng chưa?"

Xấu hổ cười cười, Tiêu Viêm cũng lấy một con cá nướng đưa lên miệng, ngấu nghiến nuốt xuống

Có chút chậm rãi đưa từng miếng cá nhỏ vào cái miệng nhỏ nhắn, có lẽ do Tiêu Viêm vô ý nói lúc trước, Vân Chi tâm tình có chút buông lỏng, nuốt miếng cá xuống, nhẹ giọng nói: "
Ngày mai, ta năng sẽ phá giải được phong ấn "

Cái miệng đang mở to nuốt một miếng cá to đột nhiên bị kìm hãm lại, Tiêu Viêm một hơi nuốt cả một miếng cá to xuống bụng, khẽ thở dài một hơi, không biết vì sao, hắn luôn luôn có cảm giác, Vân Chi lần này khôi phục lại thực lực đấu hoàng, quan hệ kiều diễm của hai người bây giờ sẽ tuyên cáo chấm dứt, nàng vẫn như trước kia cao cao tại thượng là đấu hoàng cường giả, còn mình cũng vẫn như cũ chỉ là một gã đấu giả nhỏ nhoi đang cố gắng phấn đấu để trở thành một gã đấu sư, hai người có lẽ khó có thể có được quan hệ tốt đẹp như bây giờ nữa

Nghĩ tới đó, Tiêu Viêm nhận thấy miếng cá nướng trong miệng đang thơm ngon ngào ngạt trở nên có chút vô vị, đem con cá nướng trên tay dặt xuống, hàm hồ nói " "Thật không? Vậy phải chúc mừng rồi?"

"Hồi phục thực lực, ta sẽ đi tìm tử tinh dực sư vương "Dường như không nhận ra tâm tình của Tiêu Viêm, Vân Chi cứ thế nói ra

"Ta thật hy vọng ngươi tiếp tục bị nó phong ấn …" Vùi đầu gặm cá nướng, Tiêu Viêm không tự chủ được đột nhiên nói ra như vậy

Nghe vậy, Vân Chi mày liễu nhất thời dựng đứng lên, con cá nướng trong tay cuồng nộ ném về phía Tiêu Viêm, sẵng giọng nói " Cái miệng quạ đen của ngươi nói cái gì thế? "

Trở tay bắt lấy con cá nướng đang bay tới, Tiêu Viêm nhìn thấy dấu răng thật nhỏ trên thân nó, nhếch miệng cười. giống như đang cầm bảo bối, chậm rãi gặm lên

Nhìn Tiêu Viêm cầm lấy con cá nướng mình đang ăn không ngừng gặm ăn, Vân Chi, khuôn mặt đang cười hiện lên nét ửng đỏ, gắt lên: "Ăn đi, ngươi ăn no mà chết đi "

Giải quyết xong con cá nướng, Tiêu Viêm cảm thấy bụng no no, nghiêng đầu hỏi ""Mặc dù câu hỏi của ta có chút nhảm nhí, bất quá ta vẫn muốn hỏi, ngươi có cần ta giúp không?"

Nghe Tiêu Viêm nói câu này, Vân Chi thoáng trầm ngâm, đột nhiên hơi hơi gật gật đầu, ánh mắt đảo qua thần sắc đang kinh ngạc của Tiêu Viêm, nhẹ giọng nói: "
Tử linh tinh, bình thường được đặt bên trong sơn động, lần trước ta vốn muốn tiềm hành tiến vào, nhưng cuối cùng bị nó phát giác ra …Chờ ngày mai ta khôi phục thực lực, ta sẽ dẫn dụ Tử Tinh Dực Sư Vương rời đi, về phần ngươi …thì tiến vào tử tinh sơn động giúp ta tìm kiếm tử linh tinh "

"
Giúp ngươi việc này thì không thành vấn đề, bất quá ta chỉ là một gã đấu giả, mặc dù nói ra có chút mất thể diện, bất quá bên trong ma thú sơn mạch này, tùy tiện một đàu tam giai ma thú là có thể giải quyết ta " Giang tay, Tiêu Viêm cười khổ nói

"
Ngươi không cần phải lo lắng, ngày mai chờ ta phá giải phong ấn, ta sẽ sử dụng bí pháp, khiến cho ngươi trong một thời gian ngắn đạt được một ít lực lượng, dựa vào lực lượng này, ngươi hẳn có thể tiến vào bên trong sơn động, dù sao bên trong tử tinh sơn động, rất ít ma thú nào dám vào " Vân Chi nói

Tiêu Viêm hơi hơi gật gật đầu

"
Ngươi đeo lấy khối thủy tinh này bên người, chỉ cần đến gần tử linh tinh, nó sẽ nóng lên, ngươi chỉ cần dựa vào nhiệt độ cao thấp của khối thủy tinh này, dễ dàng có thể tìm ra nó "Từ nạp giới trên một ngón tay khẽ lấy ra một khối thủy tinh cấp đưa cho Tiêu Viêm, Vân Chi mỉm cười nói

Tiếp nhận thủy tinh hình lục lăng, Tiêu Viêm liền đeo nó lên trên cổ, hơi hơi cười nói: "
Ta sẽ cố hết sức "

Nhìn nụ cười của Tiêu Viêm, Vân Chi khẽ gật đầu, vấn đề này thảo luận xong, hai người không còn đề tài để nói, không khí lại rơi vào trạng thái trầm mặc

"
Ngươi nghỉ ngơi đi, ta còn muốn tu luyện một hồi " Phá vỡ trầm mặc, Tiêu Viêm hướng Vân Chi cười cười nói, sau đó ngồi xếp bằng trên bãi đá, nhắm mắt tiến nhập trạng thái tu luyện

Ngồi trên giường đá, Vân Chi chăm chú nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu niên, một lúc lâu sau khẽ thở dài một hơi, chậm rãi nằm xuống, trong miệng nhẹ giọng lầm bầm nói: "
Ngủ thôi, bước sang ngày mai, mọi việc sẽ trở thành dĩ vãng "

Không khí bên trong thạch động yên tĩnh một hồi lâu, Tiêu Viêm vốn dĩ đang nhắm mắt tu luyện đột nhiên hai mắt mở ra, quay đầu nhìn mỹ nhân đang ngủ trên giường đá, chậm rãi bước tới giường đá, ánh mắt lưu luyến đảo qua những đường cong mê người, cuối cũng dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Vân Chi

Ánh mắt chăm chú nhìn nàng trong lòng Tiêu Viêm thầm nghĩ có lẽ đây là lần cuối có thể năng như thế này nhìn nàng, một lát sau, Tiêu Viêm lấy ra từ nạp giới một bộ đại hắc bào, nhẹ nhàng phủ lên người Vân Chi, sau đó mới xoay người bước đi, lưng đeo huyền trọng xích, hướng sơn động bên ngoài bước đi, ban đêm thường là lúc ma thú cao trào hoạt động, hắn vẫn cần phải chăm chú duy trì cảnh giới

Lúc Tiêu Viêm xoay người bỏ đi, vốn dĩ đang nhắm mắt ngủ say, Vân Chi, đôi mắt khẽ mở ra, lẳng lặng nhìn bóng lưng đeo cự xích quái dị của thiếu niên, chậm rãi tiêu biến vào bóng đêm bên ngoài sơn động, ngọc thủ khẽ vuốt hắc bào bao trùm trên thân thể, tâm cảnh vốn đang tĩnh lặng của nàng không hiểu sao lai chợt trở nên xao động

"Ai…"Âm thanh than nhẹ trong sơn động vang lên sau đó chậm rãi biến mất

Đương đang chìm sâu trong giấc ngủ, đôi mắt có chút mông lung buồn ngủ của Tiêu Viêm chợt mở to ra, Tiêu Viêm đột nhiên mãnh liệt quay đầu hướng sơn động nhìn

Bên trong sơn động, trên chiếc giường đá, Vân Chi đang ngồi xếp bằng trên đó, trường kiếm kỳ dị đặt giữa hai chân nàng, hôm nay, nàng đã thay một bộ váy trắng, mái tóc đã búi thành hình phượng hoàng như trước tỏa ra vẻ cao quý, khuôn mặt xinh đẹp, lạnh lùng ưu nhã, bộ dạng nhu nhược mấy ngày trước đây cơ hồ đã hoàn toàn biến mất

Dường như cảm nhận được Tiêu Viêm đã thức tỉnh, Vân Chi đôi mắt đẹp cũng khẽ mở ra, ánh mắt khẽ đảo qua Tiêu Viêm, thản nhiên nói: "Đã thức dậy?"

Âm thanh thanh thúy mơ hồ vang lên, bất quá bây giờ có phần trong trẻo hơn nhưng ẩn trong đó có thể thấy được vẻ lạnh lùng, giống như hai người xa lạ nói chuyện với nhau

Ánh mắt đảo qua người Vân Chi, Tiêu Viêm chậm rãi thở dài một hơi, nghiêng đầu nói: "
Phong ấn đã phá giải?"

"
Ân " Thản nhiên gật gật đầu, Vân Chi thân hình khẽ nhúc nhích, lần này xuất hiện, dĩ nhiên trực tiếp đối mặt với Tiêu Viêm, đôi mắt đẹp nhìn khuôn mặt thiếu niên nói: "Đi thôi, sau khi rời khỏi đây, ta sẽ giúp ngươi tạm thời tăng thực lực lên "

Nói xong nàng chậm rãi xoay người bước ra ngoài sơn động, bước chân ưu nhã xinh đẹp mê người

Ngẩng đầu nhìn bóng lưng mỹ nhân rời khỏi sơn động, Tiêu Viêm đột nhiên nói: "
Ta chỉ thích Vân Chi của mấy ngày trước đây..Còn hiên tại ngươi bây giờ ta rất là không thích "

Đứng ở ngoài sơn động, bóng lưng xinh đẹp hơi cứng lại, cước bộ dừng lại, một lát sau mới tiếp tục cất bước đi
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện