Mặt trời đã mọc lên cao, Tiêu Viêm chăm chú nhìn bóng người thon dài đang ưu nhã dựa trên khối cự thạch, ánh mặt trời khẽ chiếu nên thân thể, khiến thân thể nàng như được bao trùm trong một tầng lưu quang chói lọi

Bộ dạng hiện tại của Vân Chi, tựu giống như ngày Tiêu Viêm trốn ở một bên lén nhìn nàng cùng Tử Tinh Dực Sư Vương chiến đấu, khí độ ung dung cao quý, mang theo nét lạnh lùng khiến cho người ta có cảm giác mặc cảm tự ti khi đối mặt với nàng

Dường như nhận ra ánh mắt Tiêu Viêm đang nhìn mình, Vân Chi chậm rãi xoay người, đôi mắt đẹp khẽ nhìn đôi con ngươi đen kịt một cái, rồi rất nhanh dời đi, bình thản nói: "Ta sẽ giúp ngươi trong khoảng thời gian ngắn đạt tới thực lực đấu sư hơn nữa là phong thuộc tính, có thể giúp ngươi tăng phúc tốc độ lên không ít, nếu gặp phải ma thú ngăn cản, ngươi tận lực đừng có đối chiến với chúng, miễn cho thanh ba chiến đấu đưa thêm nhiều ma thú tới, đến lúc đó, ngươi sợ rằng …"Nói đến đây, Vân Chi đột nhiên dừng lại, bỗng nhìn Tiêu Viêm chằm chằm

"Ân " Đang khẽ suy nghĩ, Tiêu Viêm dường như cũng không nhận ra được thanh âm của Vân Chi không cẩn thận lộ ra vẻ quan tâm, chỉ là hơi hơi gật đầu

Nhìn bộ dạng bình tĩnh của Tiêu Viêm, Vân Chi mày liễu không biết vì sao, hơi hơi nhất túc, chợt lắc mình nhẹ nhàng rời khỏi cự thạch, xuất hiện bên cạnh Tiêu Viêm, nhẹ giọng nói: "Bắt đầu thôi?"

"Ân"

Thấy Tiêu Viêm gật đầu, Vân Chi ngọc thủ chậm rãi lộ ra, sau đó nhẹ nhàng áp vào trên lưng Tiêu Viêm, khuất chỉ khinh đạn, một cỗ mãnh kình đấu khí quán chú mà vào, cỗ đấu khí này mạnh mẽ xông vào cũng không vì thân thể xa lạ mà có nhiều bạo động, dưới sự khống chế của Vân Chi, chúng nó cực lỳ ôn thuận chảy xuôi trong kinh mạch của Tiêu Viêm

Luống đấu khí này hùng hồn chảy xuôi, khiến cho đấu khí trong cơ thể Tiêu Viêm nhanh chóng tràn ngập, cảm giác được một cỗ lực lượng trước nay chưa từng có, hơi hơi cử động thân thể, các khớp xương như được thoát thai hoán cốt, âm thanh ba lạp vang lên không ngừng

Xiết chặt nắm tay lại, Tiêu Viêm khuôn mặt thoáng hiện lên nét tò mò, đấu sư lực lượng là đây sao? Quả nhiên đấu giả không thể so bì được

Tùy ý vận dụng thân thể, Tiêu Viêm phát hiện thân thể chính mình, tựa hồ bây giờ nhẹ nhàng đi rất nhiều hiển nhiên đây là do tác dụng của phong thuộc tính đấu khí trong cơ thể, khó trách đấu giả tu luyện phong thuộc tính công pháp, tốc độ đều mau lẹ như vậy

"Lượng đấu khí này chỉ đủ cho ngươi dùng hai giờ, khoảng thời gian hai giờ này ngươi cần phải lẻn vào tử tinh sơn động lấy cho được tử linh tinh đi ra " Vân Chi nhẹ giọng nhắc nhở: "Ta sẽ tận lực đem Tử Tinh Dực Sư Vương ngăn cản, bất quá ngươi cần nắm chặt khoảng thời gian này, súc sinh đó trí tuệ cũng không thấp hơn so với loài người, vạn nhất nó phát hiện ta, sau này sợ rằng không có nhiều cơ hội

"
Ân.Hành động thôi? "Gật gật đầu, Tiêu Viêm đứng ở bên cạnh nhìn dung nhan động lòng người của nàng cười nói

"Ân "Vân Chi khẽ gật đầu, thân thể vi chấn, sau lưng một đôi cánh năng lượng màu xanh, chậm rãi xuất hiện.Bất quá khi nàng ngẩng đầu nhìn động tác của Tiêu Viêm chợt sửng sốt, sau đó khuôn mặt cười thoáng hiện lên nét ửng đỏ.Xấu hổ tức giận nói: "Ngươi làm gì vậy?"

Tiêu Viêm đang làm ra tư thế ôm, nghe Vân Chi hỏi vấn đề này, không khỏi mở to hai mắt, cực kỳ ngạc nhiên: "
Khoảng cách xa như vậy, ngươi sẽ không nghĩ để ta một mình chạy tới đó chứ? Vạn nhất trên đường gặp tứ giai, ngũ giai ma thú, ta đây không phải chưa đi được nửa đường đã chết non sao?"

Lông mi thon dài run rẩy dữ dội, một lát sau, Vân Chi đành phải hít sâu vào một hơi, bất đắc gĩ gật gật đầu

Thấy nàng gật đầu, Tiêu Viêm khóe miệng nhếch lên, chậm rãi bước tới, lần nữa đem vị nữ nhân cao quý này ôm vào trong lòng

"
Không nên lộn xộn nếu không ta sẽ vứt ngươi xuống!"Khẽ thanh tỉnh lại nghĩ tới việc mình đã khôi phục lại toàn bộ thực lực vậy mà một lần nửa để cho thiếu niên này ôm vào lòng, Vân Chi thân thể mềm mại thoáng có chút run rẩy chậm rãi hít vào một hơi, mạnh mẽ áp chế tâm tình nhàn nhạt mở miệng uy hiếp nói

Mỉm cười gật gật đầu, Tiêu Viêm thấp giọng lẩm bẩm: "
Dù sao cái gì nên động ta cũng động hết rồi "

Gò mà xinh đẹp hơi hơi đỏ lên, Vân Chi làm bộ như không có nghe thấy nói thầm, đôi cánh sau lưng hơi hơi rung lên, hai người nhanh chóng bay lên khỏi mặt đất, một lát sau đã bay vút lên trên cao

Vừa mới bay lên trên cao, Tiêu Viêm giống như bạch tuộc, quấn lấy Vân Chi, khiến nàng tức giận đến nỗi khuôn mặt có chút trắng bệch, mới có không bao lâu mà tên này đã đem lời nói của mình ba bảy hai muơi mốt vứt ra ngoài mất tiêu, da mặt quả nhiên dày tới cực điểm

Khuôn mặt băng lạnh lại, Vân Chi đem tốc độ triển khai đến mức tận cùng, trên không trung, thanh quang chợt lóe, bóng người đã di chuyển ra ngoài trăm thước

"Nga, đúng rồi, ngươi rốt cục là đã đạt tới mấy tinh đấu hoàng? Không thèm để ý tới tốc độ bay, Tiêu Viêm miệng khẽ chạm vào vành tai Vân Chi, đột nhiên lên tiếng hỏi

Nhiệt khí từ bên tai truyền đến, làn cho thân thể đang phi hành của Vân Chi khẽ hoảng hốt, đôi mắt đẹp thoáng nhìn Tiêu Viêm, thản nhiên nói: "Tam tinh "

"Thế Tử Tinh Dực Sư Vương được xem như mấy tinh? "Tiêu Viêm cau mày dò hỏi

"Ma thú cũng không dễ để phân chia thành mấy tinh cấp bậc, nếu là so về đấu kỹ để tranh hơn thua, nó nhiều lắm chỉ có thể cùng nhị tinh đấu hoàng chống lại, bất quá ma thú am hiểu nhất là cận thân chiến đấu, mà Tử Tinh Dực Sư Vương nếu nói về cận thân chiến đấu, có thể so sánh với tứ tinh, thậm chí là ngũ tinh đấu hoàng " Vẫn phi hành nhanh như chớp, Vân Chi bình tĩnh nói: "Tổng hợp lại, nó thân mình thực lực, có lẽ coi như là tam tinh đấu hoàng di "

"Khó trách ngày ấy cận thân chiến đấu, ngươi lại bại nhanh như vậy, tên kia cận thân công kích đích xác rất mạnh, ngươi trước ngực bị thương …" Tiêu viêm có vẻ đăm chiêu gật đầu, sau đó còn chưa nói hết, thì kinh hãi phát hiện thân thể mình đột nhiên hạ xuống rất nhiều, lập tức vội vã hoảng sợ ôm chặt Vân Chi, ngẩng đầu nhìn gõ má xấu hổ tức giận của nàng, đành phải bất đắc gĩ lắc đầu

"Ngươi mà còn ăn nói bậy bạ nữa, ta sẽ đem ngươi vứt xuống!" Đấu võ mồm với Tiêu Viêm Vân Chi ngoại trừ chỉ biết uy hiếp ra, thật đúng là không nghĩ ra biện pháp gì nữa

"Được rồi, không nói …" Tiêu Viêm cười khan gật gật đầu, hắn thật sự rất sợ nữ nhân này nóng nảy đem mình vứt xuống,thì thật là một chuyện vui lắm

"Bất quá vết thương của ngươi cũng tốt lắm, lần trước ta xem qua không có để lại thành vết sẹo khó coi " Mặc dù không hiểu hết ý câu nói này của Tiêu Viêm, thê nhưng cũng làm cho Vân Chi khuôn mặt nháy mắt bỗng trầm xuống, chuẩn bị đem thiếu niên này nếu khiêu khích quá giới hạn của mình sẽ đem hắn vứt xuống

"Ta ngày sau sẽ phối chế cho ngươi một ít dược liệu, giúp ngươi đem vết sẹo đó bỏ đi, ngươi đẹp như vậy, lưu lại vết sẹo như vậy rất là không tốt "Câu kế tiếp truyền ra từ miệng Tiêu Viêm khiến cho Vân Chi tâm tình khẽ run rẩy, cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt thiêu niên, vẻ mặt tức giận chậm rãi thu liễm lại, ra vẻ bình thản nói: "Không cần, sự tình nơi đây kết thúc, ngày sau cơ hội gặp mặt có lẽ là rất ít "

Nghe vậy, Tiêu Viêm chợt sửng sốt, chợt tự chế giễu lắc đầu.Xem ra mình đã tự làm xấu mặt rồi, nhân gia người ta là một đấu hoàng cường giả, kiếm một ít đan dược không phải là rất đơn giản sao ….

Tiêu Viêm bỗng trầm mặc, rốt cục không nói gì nữa, đoạn đường còn lại, Vân Chi mặc dù thấy được thanh tĩnh trở lại bất quá không biết vì sao, thiếu vắng di thanh âm của thiếu niên bên tai, nàng trong lòng lại có chút khó chịu.Không một tiếng động đã hạ xuống một bãi đá ngỗn ngang

Sau khi hạ xuống mặt đất, Tiêu Viêm cực kỳ tự giác buông Vân Chi ra, ánh mắt đảo qua tọa thất không xa trên dãy núi, trên đỉnh núi, một cái động cực lớn bị che lấp bơi nhánh cây, như ẩn như hiện

"Nơi đó là động phủ của Tử Tinh Dực Sư Vương?" Đúng trên tảng đá phía sau, Tiêu Viêm cẩn trọng đem tầm mắt hướng đỉnh núi đối diện, nhẹ giọng dò hỏi

"Ân " Hơi hơi gật gật đầu, Vân Chi, ánh mắt chậm rãi đảo qua sơn động phụ cận, lông mày đen nhánh cau lại nói: "Phòng ngự chung quanh cũng rất sâm nghiêm, tên kia cũng đã có chút cảnh giới a"

Động khẩu có một ít cao giai ma thú, ta sẽ tận lực đánh chết hoặc làm chúng nó bị thương, ngươi nhân cơ hội đó, len lén lẻn vào động phủ đi " Quay đầu, Vân Chi dặn dò nói

"
Hảo "Tiêu Viêm gật gật đầu, ý biểu lộ đã hiểu được

Nhìn thấy mọi việc hết thảy đã được phân phó thỏa đáng, Vân Chi cũng hơi yên tâm, lúc phi thân đi, khẽ quay đầu nói với Tiêu Viêm:"
Ngươi cũng cần cẩn thận một chút, chia ra làm việc thôi "

Mỉm cười, Tiêu Viêm cười nói: "
Ngươi cũng cẩn thận một chút, mặc dù ta rất thích ngươi bị phong ấn, bất quá vẫn hi vọng ngươi không có việc gì "

Bất đắc gĩ lắc đầu, Vân Chi cũng không có nói nhảm, đôi cánh sau lưng rung lên, thân hình nhẹ nhàng uyển chuyển bay lên trên cao, sau đó như một tia chớp hướng động khẩu phái trước bay đi

Vân Chi vốn dĩ không muốn ân dấu, cho nên khi nàng tiến vào vùng phụ cận sơn động khoảng trăm thước thì từng đợt tiếng thú hô lên, vang vọng cả dãy núi

Ngọc thủ nắm chặt,trường kiếm màu xanh kỳ dị, đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay, Vân Chi thân hình hóa thành một quang ảnh màu xanh, trong thời gian ngắn lao xuống khu rùng rậm bên cạnh sơn động, nhất thời từng tiếng thú thê lương hô lên, đông đảo ma thú, ở phụ cận sơn động hoảng sợ chạy trốn, dưới con mắt của ma thú một gã đấu hoàng cường giả không khác gì một ác ma hung ác, căn bản đối chiến không có một đường xuống

"Nữ nhân loài người, ngươi dĩ nhiên còn dám xuất hiện? Hôm nay ta nhất định lấy tính miệng ngươi báo mối thù hủy giác "

Tại lúc ma thú thủ vệ bị Vân Chi ngược sát, bên trong động phủ to lớn, Tử Tinh Dực Sư Vương nổi giận rít gào, bạo vang lên khắp chân trời

Theo âm thanh rít gào vang lên, một đạo quang ảnh màu tím như một tia chớp từ bên trong động, bay vút ra, tức khắc bạo khởi quang hoa, khu rừng rậm trong nháy mắt bị phá hủy thành một mảnh hỗn độn

Rừn rậm nhất thời bị phá hủy, hai đạo quang ảnh màu tím và màu xanh, một truy một cản, sau đó tại trên cao nghìn thước hung hãn va chạm vào nhau

Ánh mắt phiêu liễu liếc mắt nhìn cuộc chiến trên trời cao, Tiêu Viêm cũng bắt đầu hành động, bàn chân lướt chân mặt đất, thân hình hóa thành một bóng ảnh, nhanh chóng lủi vào bên trong rừng rậm, sau đó bí mật hướng động phủ trên đỉnh núi chạỵ

Sau nửa thời thần, Tiêu Viêm lủi bước tiến vào nơi Vân Chi đã từng tiến vào rừng rậm, đập vào mắt là rất nhiều đầu tam giai ma thú cự đại, thân thể chìm trong vũng máu

Một màn huyết tinh này khiến cho Tiêu Viêm nhận thức được thủ đoạn ác độc của Vân Chi khi đối phó với ma thú, có lẽ bên trong thi thể của nhiều ma thú này đều tồn tại cao giai ma hạch, bất quá Tiêu Viêm lúc này không có thời gian đi sưu tầm, bàn chân nhanh chóng phóng qua thi thể, sau đó thoát ra rừng rậm

Ra khỏi rừng rậm, một động khẩu cự đại, xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Viêm
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện