Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng phủ lên bức tường màu đỏ gạch và hàng rào thẳng tắp trước cửa nhà Đinh Hiếu Kỳ. Giàn hoa dại phía lối đi rung rinh đón nắng, cánh hoa bay theo làn gió, cuốn vào bậc thềm.
Trong nhà, tiếng sinh hoạt ồn ã vang lên từ mọi phía. Âm thanh bố cậu rửa bát leng keng, Ánh Hoà chạy bình bịch từ lầu trên xuống lầu dưới, hấp tấp tìm chiếc kẹp tóc bị lạc của mình. Đinh Hiếu Kỳ cúi xuống xỏ giày:
"Thưa ba mẹ con đi học."
"Từ từ." Mẹ cậu hối hả chạy ra bậc thềm, trên tay có một ly sữa đầy, vội vội vàng vàng kéo cậu lại. "Uống sữa đi đã rồi mới đi học."
Đinh Hiếu Kỳ đẩy ra:
"Con không muốn, sữa này có vị ngọt như sữa đặc vậy."
Mẹ cậu kiên trì đẩy ly sữa đến:
"Tranh thủ vẫn còn đang tuổi phát triển thì nên uống nhiều một chút, con trai càng cao thì càng đẹp."
Đinh Hiếu Kỳ nhăn mặt:
"Mẹ à con đã một mét tám mươi rồi."
Mẹ cậu nghiêm mặt:
"Bảo uống thì uống đi, sữa chứ có phải thuốc độc đâu? Một mét tám mươi thì sao? Nhìn thằng Triết mà xem, vừa cao vừa lớn, hồi bé nó còn thấp hơn con đó, cũng không biết Thuý Hà cho uống sữa gì, bây giờ cao như vậy."
Đinh Hiếu Kỳ thở dài, cậu chỉnh lại giày cho thoải mái sau đó đứng dậy, ôm vòng qua cổ mẹ:
"Một mét tám mươi là đủ cao hơn mẹ một cái đầu đó, như vậy là đủ che chở cho mẹ rồi."
"Chỉ được cái miệng."
Mẹ cậu thúc khuỷu tay vào bụng cậu. Đinh Hiếu Kỳ nói vậy nhưng vẫn cầm lấy ly sữa mà uống cạn. Mẹ cậu cầm chiếc ly rỗng bỏ vào bồn rửa bát, bố cậu vừa rửa xong lại bị đưa cho một chiếc ly bẩn, không tránh khỏi cằn nhằn:
"Mình à, em có thể nào đừng bỏ bát đũa bẩn vào muộn như vậy không? Anh vừa tháo găng tay, thậm chí còn cọ sạch cả bồn rồi."
Trúc Lam đá một cú vào chân ông:
"Anh còn nói nữa hả? Nếu ngày đó không nghe lời một tên lừa đảo nói rằng "Gả cho anh đi, gene của anh chắc chắn có thể sinh con cao một mét chín." thì đến cơ hội cầm vào cái ly này anh còn không có nghe chưa."
Bố cậu cười ha ha một trận, ánh mắt cong cong nhìn vợ với vẻ mãn nguyện, dù sao lừa cũng lừa được rồi.
"Rõ ràng là gene của anh tốt mà, em không tin chúng ta sinh thêm một đứa nữa."
"Thôi đi, sinh con với anh đúng là lỗ. Em ra tiệm trước đây."
Bố mẹ cậu từ khi còn trẻ đã tích góp tiền cùng nhau mở một tiệm bánh nhỏ trong thị trấn, làm ăn rất khấm khá, khách ra vào tấp nập thường xuyên. Quán có hai nhân viên, hằng ngày mẹ cậu làm bánh, bố cậu vừa phụ giúp vừa đi giao bánh cho khách hàng. Cuộc sống có thể nói rằng vô cùng an yên.
Đinh Ánh Hoà đứng ở trên lầu, hấp tấp soạn sách vở, nói vọng xuống dưới:
"Bố ơi, lấy giúp con bình nước trong tủ lạnh với ạ, con sắp muộn rồi."
"Ừ. Ngày nào cũng dậy trễ như vậy rồi cuống quýt lên." Bố cậu vừa rửa ly vừa đáp.
Mẹ cậu đi ra khỏi cửa, vừa đi vừa cười:
"Con gái anh đó, bình thường vỏ trái cây còn không gọt, hôm nay lại biết pha nước ép cho người mình thích rồi."
Đinh Hiếu Kỳ nghe thấy câu này liền quay ngoắt sang nhìn mẹ.
Người Đinh Ánh Hoà thích sao? Không thể được, cậu nhất định không cho Phan Minh Triết được hưởng cái phúc này.
"Bố cứ rửa đi, để con lấy giúp cho."
Nói xong Đinh Hiếu Kỳ lập tức cởi giày ra, xông vào tủ lạnh tìm bình nước của Đinh Ánh Hoà, đó là một bình giữ nhiệt có vỏ màu hồng, họa tiết quả dâu tây.
Đinh Hiếu Kỳ mở ra uống một ngụm, vị nước cam chua chua ngọt ngọt, đường cho vừa đủ, đúng là nếu người vừa chơi thể thao xong mà uống thì sẽ giải nhiệt rất tốt. Cậu uống thêm vài ngụm nữa cho nước trong bình vơi đi, sau đó quay sang tủ gia vị tìm một túi muối.
Cậu đổ muối vào cho đến khi nước bên trong dâng đến đúng vị trí ban đầu, sau đó khuấy lên cho tan hết.
Đinh Hiếu Kỳ chỉ nhìn thôi đã nhăn mặt chứ đừng nói đến chuyện uống vào. Kỳ này Phan Minh Triết bị cậu chơi thảm rồi...
Nhưng cậu nào biết bình nước đó là tâm tư của em gái mình dành cho Tuấn Khôi cơ chứ? "Nè, anh định uống trộm hả?"
Cậu giật mình, không biết Đinh Ánh Hoà đã xuống lầu từ lúc nào, cô chạy đến giật lấy bình nước trong tay cậu nhưng không chút nghi ngờ mà đóng nắp lại.
May mắn rằng tính tình Đinh Ánh Hoà lơ là, chủ quan nên không kiểm tra lại nước bên trong, hoặc là cô sợ nếu mình uống thử một ngụm thì người mình thích sẽ phải uống ít đi một ngụm.
Như vậy thôi cũng đủ thấy đau lòng rồi?
[...]
Sau khi học xong, Đinh Ánh Hoà ném cặp xách cho anh trai mình, còn cô chỉ cầm theo một chiếc túi quai xách nhỏ nhắn, bên trong có khăn lau mồ hôi, điện thoại và quan trọng nhất là bình nước ép cam vẫn còn man mát một chút.
Cô đi đến hàng ghế, nhìn thấy chiếc balo quen thuộc của Tuấn Khôi, cô liền giả vờ không biết:
"Em để đồ ở đây được không ạ?"
Tuấn Khôi quay sang liếc nhìn cô.
Anh không trả lời, tiếp tục ném bóng.
Không trả lời tức là đồng ý. Đinh Ánh Hoà cười e thẹn, để đồ tựa vào cặp của Tuấn Khôi một cách gọn gàng, sau đó chạy ra sân bóng rổ.
Đám thành viên trong đội quay sang nhìn nhau hỏi:
"Con nhỏ lùn lùn này là ai vậy?"
Phan Minh Triết thở dài:
"Em gái."
"Em của mày hả?"
"Của một người rất đặc biệt với tao." Hắn nhởn nhơ đáp.
"Đặc biệt như thế nào?"
Phan Minh Triết im lặng, ném bóng vào rổ, sau đó cười khẩy trả lời:
"Kẻ thù."
Từ nhỏ đã ghét... ghét đến khi lớn lên, hiện tại vẫn ghét, tương lai cũng sẽ ghét.
Bạn hắn lại nói:
"Chẳng ai đối xử với kẻ thù như mày cả, mấy hôm nữa ra sân mày cũng ưu ái kẻ thù như vậy sao?"
Phan Minh Triết ném bóng cho cậu ta, ám chỉ bắt đầu luyện tập thôi. Bọn họ giành bóng qua lại, Phan Minh Triết vừa thể hiện những động tác đẹp mắt, vừa nói chuyện:
"Ra sân là đối thủ, không phải kẻ thù."
Dứt câu hắn liền dành được bóng, nhảy lên ném vào rổ một cách uyển chuyển, sau đó hắn quay lại nhìn đứa bạn rồi cười nói:
"Kẻ thù chỉ có một thôi."
Đinh Ánh Hoà ra sân được ba mươi phút, toàn thân rã rời, tay chân như muốn rụng ra. Tuấn Khôi luyện tập từ nãy cũng đã thấm mệt, thấy anh đứng nghỉ, Đinh Ánh Hoà liền chạy ra đứng cùng anh:
"Anh Khôi, anh tên là gì vậy?"
Tuấn Khôi nhíu mày, không trả lời.
Kiệm lời như vậy sao? Đúng là đáng để chinh phục.
"Anh với anh Triết thân nhau lắm sao? Em thấy hai anh tập luyện ăn ý lắm."
"Bình thường."
"Anh có biết anh hai em không, anh hai em là..."
"Biết."
Đinh Ánh Hoà tròn mắt ngơ ngác:
"Sao mà anh biết được? Em chưa giới thiệu tên, cũng chưa nói tên anh hai em. Anh Khôi giỏi thật đó, anh là nhà tiên tri hả? Anh biết bói toán đúng không?"
Tuấn Khôi đảo mắt hơi liếc qua phía Phan Minh Triết, giọng nói trầm ấm:
"Kẻ thù của Minh Triết chỉ có một người, em là em gái cậu ấy, lúc nãy Minh Triết nói vậy."
Đinh Ánh Hoà cười lên rạng rỡ:
"Lúc đó anh cũng nghe ngóng bọn họ nói hay sao? Trí nhớ anh tốt thật đó, nghe một lần liền nhớ."
Tuấn Khôi không nói gì, thấy vậy Đinh Ánh Hoà lại tiếp tục kéo dài cuộc trò chuyện:
"Không phải anh học khác lớp với bọn họ sao? Sao anh biết anh hai em và anh Triết ghét nhau? Mối quan hệ giữa hai người họ căng thẳng lắm ạ?"
"Ừm"
Đinh Ánh Hoà mặc dù biết hai người họ ghét nhau, nhưng thường ngày ở nhà bọn họ vẫn nhẫn nhịn vì nể mặt bố mẹ. Còn ở trường là một chuyện khác, không có bố mẹ giám sát, hai người họ có thể thiếu điều lao vào đánh nhau. Nghĩ đến đây Ánh Hoà liền bất lực xị mặt xuống.
Tuấn Khôi nói bổ sung thêm một câu:
"Hai người họ ghét nhau là chuyện cả trường biết."
Trong lúc anh và cô đang nói chuyện, Phan Minh Triết ra hàng ghế ngồi nghỉ ngơi một lát, lục tìm nước quanh đám đồ đạc ở đó.
Hắn lấy được một bình giữ nhiệt màu hồng có hoạ tiết quả dâu tây:
"Xin ngụm nha." Phan Minh Triết hét to về phía sân bóng.
"Hả? Không được!"
Đinh Ánh Hoà nhìn thấy bình nước ép cam mà mình chuẩn bị cho Tuấn Khôi đang ở trong tay Phan Minh Triết, cô hoảng hốt chạy như bay từ sân bóng ra hàng ghế nghỉ để đòi lại.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Phan Minh Triết há miệng to như một con cá mập, đem chai nước dốc thẳng xuống họng để làm dịu cơn khát.
Một ngụm của kẻ vừa chơi thể thao xong tức là nửa bình. Đinh Ánh Hoà trố mắt đau đớn nhìn nước cam của mình trôi xuống ừng ực trong miệng hắn mà không ngăn cản được. Nửa bình đó vào miệng hắn, không rơi một giọt nào.
Phụt.
Phan Minh Triết nhắm thẳng mặt cô, nửa bình nước phun thẳng mặt, cũng không thiếu giọt nào.
Đinh Ánh Hoà nhắm tịt mắt, cơ mặt nhăn nhúm lại. tóc mái và phía trước đều ướt như vừa được mang từ dưới sông lên.
"Anh xin lỗi nha, anh xin lỗi."
Phan Minh Triết tìm khăn trong túi, nhưng Tuấn Khôi đã mang khăn của mình đến đưa cho cô.
"Anh bị sao vậy? Sao tự nhiên lại phun ra chứ?" Cô vừa lau vừa tức tối hỏi hắn.
Phan Minh Triết thấy miệng mình vẫn còn lờ lợ:
"Sao em không hỏi cái bình của mình? Em múc nước biển đi à, mặn chết được!"
Đinh Ánh Hoà khó hiểu cầm bình nước của mình lên:
"Không thể nào, rõ ràng là em cho đường mà."
Cô thử uống một ngụm, cảm nhận được vị mặn chát như muốn cào rát đầu lưỡi mình, cô mới tin là nước của mình có vấn đề. Nhưng tại sao lại có vấn đề được chứ?
"Mang quần áo dự phòng không?" Tuấn Khôi nhỏ giọng hỏi cô.
Đinh Ánh Hoà gật đầu, may là cô nghĩ đến trường hợp sau khi chơi bóng sẽ ra nhiều mồ hôi nên đã chuẩn bị sẵn một chiếc áo khác. Phan Minh Triết liền đứng dậy:
"Đi thay đi, anh cũng đi mua nước, cùng đi luôn."
Hắn đi trước, Đinh Ánh Hoà lon ton chạy theo sau, vừa chạy vừa ngoái đầu vẫy tay chào Tuấn Khôi.
"Bye bye." Cô nói bằng khẩu hình miệng.
Đi đến hành lang, Đinh Ánh Hoà quay sang hỏi hắn:
"Mà tại sao anh lại uống nước của em, nước của ai thì người đó uống chứ?"
Phan Minh Triết mệt nhọc thở ra:
"Ánh Hoà à Ánh Hoà, bọn anh không có nhiều quy tắc như vậy đâu, mệt rồi thì chỉ cần vơ được nước là uống, làm gì phân biệt nước của ai với ai chứ? Sau này em còn luyện tập nhiều thì nên học cách bớt so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này đi."
Cô phồng má:
"Nước đó vốn là em chuẩn bị để đưa cho anh Khôi."
Nhưng một giây sau cô liền cười tươi:
"May mắn là anh Khôi không uống, nếu không em mất mặt chết mất, có dùng cả đời cũng không gỡ lại được ấn tượng xấu như vậy."
Phan Minh Triết há miệng cứng đờ:
"Này em nói vậy là có ý gì? Người bị hại thì em không lo, em lại lo cho người còn chưa cầm vào cái bình sao?"
Đinh Ánh Hoà nhảy cẫng lên:
"Em đâu có ý hại các anh? Ai mà biết được nước của em bị như vậy?"
Cô bĩu môi tỏ vẻ vô tội, nhưng lúc này cảnh tượng buổi sáng trước khi đi học chợt lóe lên trong đầu cô, như một chiếc chìa khóa nhỏ mở tung sự thật ra.
"Khoan đã, em biết ai chơi xấu rồi."
Cùng lúc này bọn họ gặp Đinh Hiếu Kỳ ở hành lang. Cậu khoác hai cái cặp xách, một cái của cậu, một cái là xách hộ Đinh Ánh Hòa, quần áo gọn gàng, tay cầm máy quay có vẻ như đang đi căn góc ghi hình chuẩn bị cho lễ kỷ niệm sắp tới.
"Anh hai, là anh làm đúng không?"
Đinh Hiếu Kỳ nhìn sang Phan Minh Triết, thấy hắn không ngừng nuốt nước bọt để làm dịu đi vị mặn, cộng thêm vẻ mặt tức tối của Ánh Hoà...
Đoan Trang nói đúng, Ánh Hoà thật sự thích Phan Minh Triết rồi, nước ép trái cây cũng là chuẩn bị cho hắn. Cậu nuốt nghẹn một ngụm trong miệng, cuối cùng quyết định ngẩng mặt lên hỏi hắn.
"Uống rồi à?"
Phan Minh Triết nhíu mày khó hiểu, còn Đinh Ánh Hòa gân cổ hét lên:
"Em biết ngay mà, nước trong bình chắc chắn là anh động vào. Bình thường anh không bao giờ giúp em chuẩn bị đồ, thảo nào hôm nay anh lại tự nhiên tốt tính như vậy."
Lúc này Phan Minh Triết dường như đã hiểu ra, hắn tiến lên phía trước:
"Mày rảnh rỗi quá hay sao? Làm vậy để làm gì?"
Hắn lại tiến lên một bước nữa, mỗi lần hắn tiến một bước, cậu lại lùi một bước.
Cảm thấy cứ như thế này mãi cậu sẽ xong đời mất, cậu ngước mắt nhìn về phía sau lưng hắn, sau đó mắt mở to giả vờ ngạc nhiên:
"Em chào cô."
Phan Minh Triết quay ra sau lưng theo phản xạ, nhưng đằng sau hắn chẳng có ai cả.
"Anh hai, sao anh lại chạy rồi?"
Đợi đến lúc Phan Minh Triết quay đầu lại, Đinh Hiếu Kỳ đã chạy xa được vài mét. Hắn đẩy lưỡi vào má, giương mắt nhìn theo những bước chân chạy ríu vào nhau của cậu. Đinh Ánh Hòa chạy theo, nhưng chưa bước được bước nào Phan Minh Triết đã nắm đầu cô như nắm quả bóng rổ mà túm trở về.
"Mặc kệ đi, bên ngoài thì thân thiện nhiệt tình, bên trong lại hãm hại người khác. Đạo đức giả." Hắn mắng sau lưng cậu một trận.
Đinh Hiếu Kỳ cuối cùng cũng thoát khỏi tầm mắt của hắn, cậu thở phào nhẹ nhõm, quyết định đi chỗ khác chụp ảnh. Dạo này câu lạc bộ truyền thông rất bận, mọi người phải đi khắp nơi trong trường chụp ảnh để đăng lên diễn đàn và viết bài quảng bá lễ kỷ niệm lần này, cậu cũng không ngoại lệ.
Đinh Hiếu Kỳ vừa chụp vừa phải để mắt xung quanh. Sau khi tan học buổi chiều, ngoài các câu lạc bộ còn ở lại thì học sinh cũng đã về gần hết, giờ này trường không còn nhiều người, nếu lỡ hắn nhìn thấy cậu, nghĩ đến việc cậu cố tình bỏ muối vào nước cam hại hắn, chắc chắn hắn sẽ nổi điên lôi cậu vào một góc, đánh một trận, có thể cũng sẽ không ai biết.
Nghĩ đến những người trước kia từng bị hắn đánh, không ai có thể lành lặn rời đi, cậu liền cảm thấy hai chân mình run rẩy muốn ngã.
Không đúng, cậu có gì mà phải sợ hắn? Run chân chỉ là do buồn vệ sinh thôi.
Nghĩ vậy, Đinh Hiếu Kỳ lập tức quay đầu đi về phía nhà vệ sinh, vừa đi cậu vừa nhủ mình không sợ, đàn ông con trai sao phải sợ mấy chuyện này? Dù sao từ trước đến nay toàn là cậu đánh hắn.
Ai ngờ tránh ngược tránh xuôi, vừa tiến vào nhà vệ sinh cậu liền gặp Phan Minh Triết đang bước từ trong ra. Bốn mắt nhìn nhau, Đinh Hiếu Kỳ thót tim lùi lại, cậu biết mình xong đời rồi, đáng lẽ ra cậu không nên đi vào những nơi kín như vậy, nếu hắn túm cậu đánh ở đây vậy thì hẳn là không ai có thể cứu được cậu cả.
"Đinh Hiếu Kỳ, mày đứng lại, chạy đi đâu hả?"
Cậu siết chặt tay, thầm nghĩ mình không chạy được nên đành đứng lại. Mặc dù sợ bị đánh thì vẫn sợ, nhưng cậu nhận ra hắn không tức giận. Tiếp xúc với nhau từ nhỏ đến lớn, cho dù cậu với hắn có ghét nhau nhường nào thì cậu vẫn là người hiểu hắn nhất.
Lúc hắn tức giận nhìn rất đáng sợ, con ngươi đen kịt dưới chân mày âm u, giống như lần bắt gặp hắn đánh nhau ở ngõ, ai nhìn cũng sẽ kinh hãi chạy xa. Còn với sắc mặt ngay bây giờ của Phan Minh Triết, hắn thật sự sẽ không đánh người. Cơ mặt hắn rất bình tĩnh, ánh mắt hắn mặc dù nhìn chằm chằm cậu, nhưng mang vẻ muốn châm chọc hơn là dọa nạt.
Phan Minh Triết tiến lên, cậu liền lùi lại theo phản xạ, cố gắng tránh xa hắn một chút, lỡ như hắn có nổi hứng đấm cậu thì cậu có thể chạy kịp. Nhưng nếu như hắn không ra tay, cậu chắc chắn phải đàng hoàng tử tế nói chuyện với hắn. Dù có bị đánh, cậu cũng không để em gái mình yêu đương với loại người bạo lực, vũ phu giống như Phan Minh Triết.
Tất cả là vì tương lai của em gái.
"Làm gì mà đơ ra vậy? Sao? Mày chơi trò hèn nhát như thế xong lại không dám chịu hậu quả?"
Phan Minh Triết chống tay lên tường, mắt nhìn cậu. Đinh Hiếu Kỳ hít sâu một hơi, sau đó lấy hết can đảm nói một câu:
"Sau này, mày tránh xa Ánh Hòa ra."
"Hả?"
Phan Minh Triết nhíu mày, miệng hơi há ra, tiếng "Hả?" của hắn mang theo nhiều nghi vấn đến nỗi muốn nổ tung ngay trong nhà vệ sinh.
"Mày yêu đương với ai không phải việc của tao, nhưng Ánh Hòa thì không được, nó là em gái tao, tao không để nó yêu đương với loại người như mày."
Phan Minh Triết cảm thấy toàn bộ cơ mặt của mình chỗ nào cũng co giật một cách mất kiểm soát, hắn cuối cùng cũng hiểu ra tất cả, khuôn miệng của hắn cứ đổi hình dạng liên tục, không biết đang cười hay đang mếu một cách khổ sở.
Cậu tưởng Ánh Hòa thích hắn? Cậu còn tưởng nước cam là làm cho hắn, vậy nên cậu mới bỏ một đống muối như vậy vào trong? Cậu phí công phí sức nhiều như vậy chỉ để chọc giận hắn? Hóa ra từ trước đến giờ trong mắt của Đinh Hiếu Kỳ, hắn vẫn là người không xứng đáng có được những thứ tốt đẹp, ngay cả một ly nước cam?
Cũng đúng, ly nước cam đó không dành cho hắn.
Phan Minh Triết cười lên một tiếng ngu ngốc, sau đó đáp lại cậu:
"Loại người như tao? Tao thì làm sao?"
Đinh Hiếu Kỳ vẫn cố giữ sự can đảm, còn hắn lại tiến thêm vài bước nữa, hắn khom lưng, rướn người về phía cậu, khuôn mặt cả hai gần kề sát, tim cậu đập nhanh đến nỗi hơi thở cũng không thể đều đặn một cách bình thường. Cậu chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước đây, có khi nào vì quá sợ mà chuyển thành đau tim luôn rồi?
Đinh Hiếu Kỳ tự nhủ mình không được sợ, vì chuyện của em gái, cậu cần phải cương quyết hơn nữa, như vậy thì mới đuổi được hắn.
Nhưng Phan Minh Triết không làm gì cậu cả, ở khoảng cách cận kề, hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, sử dụng đồng tử trong vắt của cậu để soi gương mặt mình, sau đó nở một nụ cười đầy tự luyến:
"Loại người đẹp trai như thế này, em gái mày muốn yêu đương thì phải nỗ lực nhiều lắm."
Đinh Hiếu Kỳ nghiến răng đẩy hắn ra, cậu không ngờ hắn lại còn là loại người thậm tệ hơn cậu nghĩ, vừa bạo lực, vừa ảo tưởng, vừa có sở thích trêu đùa người khác. Cậu ghét hắn, ghét hắn biết Ánh Hòa có tình cảm với hắn, nhưng hắn dù không yêu cũng không từ chối, như vậy chẳng phải xem Ánh Hòa nhà cậu là lốp dự phòng sao?
Cậu nhìn khuôn mặt tráo trở của hắn, bàn tay siết lại thành nắm đấm:
"Đừng lại gần Ánh Hòa nữa. Nó lớn lên cùng mày, mày lại làm khổ nó như vậy, mày còn là con người không?"
Phan Minh Triết thở dài:
"Ánh Hòa không thích tao, tao cũng không thích con bé..."
"Sao mày lại không thích con bé?" Đinh Hiếu Kỳ cắt ngang lời hắn.
Đinh Ánh Hòa có chỗ nào không tốt? Hắn lại dám chê bai con bé?
Phan Minh Triết lúc này thật sự bất lực:
"Tao thích con bé cũng không được, tao không thích cũng không được? Cuối cùng là mày muốn gì?"
Phan Minh Triết nắm bả vai cậu, siết đến nỗi khiến cậu lờ mờ cảm nhận được một chút nhói đau, nhưng không đáng kể.
"Hiếu Kỳ, mày nghe cho rõ, tao coi Ánh Hòa như em gái ruột, sao tao có thể thích nó? Tao thích..."
Hắn nói đến đây liền trở nên ấp úng, chần chừ một lúc liền sửa lại:
"Người như tao, thích người chân phải dài, mặt phải đẹp, cực kỳ đẹp, tính tình cũng phải mạnh mẽ một chút." Nói xong hắn buông vai cậu ra, quay người rời đi.
Nhưng hắn còn chưa ra khỏi cửa, Đinh Hiếu Kỳ đã gọi hắn lại:
"Khoan đã, còn một chuyện."
Phan Minh Triết bất mãn đứng lại:
"Tao đã nói rõ ràng với mày rồi mà, tao không thích em gái mày, mày còn giữ tao lại làm gì? Nếu như có người ở ngoài, nhìn thấy hai đứa con trai ở riêng với nhau trong nhà vệ sinh ba mươi phút chưa ra..."
Không để hắn nói nhiều, cậu cắt lời:
"Ý tao là... mày không định kéo khóa quần sau khi đi vệ sinh sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương