Đinh Hiếu Kỳ trở về nhà, trong lòng mang theo bao nhiêu là bực bội, cậu vào nhà bếp, mở tủ lạnh uống nước. Cùng lúc này, Đinh Ánh Hòa từ trong nhà tắm đi ra, con bé nhảy lên ghìm cổ cậu xuống, khuôn mặt đầy oán hận:
"Cuối cùng cũng tìm được anh rồi, sao hôm nay anh lại làm vậy hả?"
Đinh Hiếu Kỳ vật lộn một hồi để dỡ tay cô ra:
"Em đó, đừng thích thằng đó nữa."
Đinh Ánh Hòa hoang mang:
"Tại sao? Anh không có ai yêu nên cũng không muốn em gái mình yêu đương hả?"
Đinh Hiếu Kỳ nhéo má cô một cái thật đau:
"Ngăn cản em yêu sớm là tốt cho em, em không thể yêu loại người như thế được."
Đinh Ánh Hòa hất tay cậu ra, phụng phịu xoa bên má bị véo đỏ của mình:
"Ảnh có gì mà không tốt? Đẹp trai, cao ráo, chơi thể thao cũng giỏi, lại còn nằm trong đội tuyển Toán của trường. Em gái anh còn sợ không có cửa đó."
Đinh Hiếu Kỳ thoáng kinh ngạc:
"Em nói cái gì? Phan Minh Triết vào đội tuyển Toán lúc nào chứ?"
Nghe xong câu này, Đinh Ánh Hòa còn kinh ngạc hơn:
"Nãy giờ em có nhắc đến anh Triết sao?"
"Người em thích không phải Minh Triết à?"
"Không phải. Ai nói với anh hai là em thích anh Triết?"
Đinh Ánh Hòa coi hắn như anh ba của mình, không khác gì so với anh hai cả, sao cô có thể thích hắn? Ai có thể bịa đặt ra chuyện như vậy chứ? Cô lập tức trở nên luống cuống tay chân, không biết lời đồn đã đi xa đến đâu rồi? Nếu như để Tuấn Khôi nghe được, anh hiểu lầm cô thích Phan Minh Triết vậy phải làm sao? Đinh Ánh Hòa đang định đi tìm điện thoại, cậu liền kéo cô lại, chất vấn:
"Không thích tại sao lại xin vào đội bóng rổ của hắn? Không thích tại sao lại chuẩn bị nước ép cam cho hắn? Bình thường em chẳng bao giờ làm mấy việc này."
"Trời ơi, anh hiểu lầm rồi." Đinh Ánh Hòa khó chịu hất tay cậu ra: "Nếu để anh Khôi của em hiểu lầm, em sẽ tìm anh tính sổ."
Khôi? Tuấn Khôi?
Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh một học sinh nam thường đi chung với Phan Minh Triết, ít khi nói chuyện, học lớp A1 ở cùng hành lang với lớp cậu nhưng hai người không thường xuyên tiếp xúc với nhau. Sau khi cẩn thận nghĩ lại, cậu như bừng tỉnh, hóa ra người mà Ánh Hòa thích là người đó.
Vậy những việc mà cậu làm từ hôm qua đến hôm nay, bỏ muối vào nước của Ánh Hòa, những lời mà cậu nói với hắn trong nhà vệ sinh, tất cả đều trở thành trò cười sao? Phan Minh Triết có lẽ ngủ mơ vẫn nhìn thấy vẻ mặt của cậu lúc đó, hắn sẽ cười đến chấn thương mất, tại sao cậu lại ngu ngốc như vậy cơ chứ?
Đinh Hiếu Kỳ trở về phòng làm bài tập, không biết do bài khó giải hay tình huống hiện tại khiến cậu khó xử mà cậu đã ngồi vò đầu bứt tai suốt cả buổi tối hôm đó. Chỉ cần nghĩ đến hắn, cậu liền cảm thấy thật nhục nhã. Đúng lúc này có tin nhắn gửi đến, cậu nhanh chóng mở lên xem để đánh lạc hướng sự chú ý khỏi chuyện mất mặt hôm nay.
Cậu thở dài, đó là tin nhắn của câu lạc bộ, mỗi lần có sự kiện hay lễ kỷ niệm, câu lạc bộ Truyền Thông đều sẽ bàn luận một cách sôi nổi như vậy, cậu đã ở trong câu lạc bộ ba năm nên sớm đã quen với chuyện này. Cậu lướt qua tin nhắn một lượt, tìm thấy đoạn phân chia nhiệm vụ, cậu đưa mắt tìm kiếm một lượt, phát hiện lần này mình được giao hẳn hai công việc, vừa chụp ảnh sự kiện, vừa viết bài.
Đinh Hiếu Kỳ ban nãy còn thấy mất mặt, xem tin nhắn xong liền chuyển sang nhức đầu.
Đúng lúc này, phía hành lang có tiếng bước chân rón rén truyền đến, chen vào tiếng thông báo của điện thoại nhưng vẫn vang vảng rất rõ ràng. Đinh Hiếu Kỳ quay đầu ra cửa liền nhìn thấy Ánh Hòa tươi tắn mỉm cười, đuôi mắt cong cong tinh nghịch khẽ mấp máy, trên tay cô là một đĩa dưa hấu đỏ mọng, chỉ nhìn qua đã cảm thấy bụng mình mát rười rượi theo.
"Anh hai dạo này học hành chắc mệt lắm ha? Cái này là em đặc biệt chuẩn bị cho anh hai đó."
Đinh Hiếu Kỳ nhìn thấy nụ cười của con bé, đột nhiên cảm thấy muốn đuổi nó đi. Vì mỗi lần nó cười như vậy chắc chắn là có chuyện đang muốn nhờ vả. Về nụ cười này, đó là đặc điểm mà hai anh em bọn họ giống nhau nhất, và là thứ di truyền từ bố của họ.
Đinh Hiếu Kỳ gượng cười quay mặt trở về bàn học:
"Em có biết ăn nhiều dưa hấu buổi tối thì sẽ thế nào không?"
Ánh Hòa suy nghĩ một lát rồi đáp:
"Rất mát, rất ngon."
"Không, sẽ tè dầm"
Đinh Ánh Hòa bất lực ôm đĩa dưa hấu lại gần cậu, đặt lên bàn học, sau đó lại tiếp tục mỉm cười:
"Anh hai, hay là ăn thử một miếng đi mà, một miếng thì không có ảnh hưởng gì đâu, nha nha nha."
Đinh Hiếu Kỳ ngẩng đầu khỏi ánh đèn bàn học ấm áp, cậu liếc nhìn cô, sau đó lại liếc nhìn đĩa dưa hấu ngon ngọt còn đỏ tươi, lén nuốt nước bọt. Đinh Ánh Hòa không thể kiên nhẫn được nữa đem miếng dưa hấu to nhất ấn vào miệng cậu.
Cậu không thể từ chối, đành miễn cưỡng cắn một miếng. Vị của dưa hấu quả thật thanh mát, ngọt lịm thấm vào khoang miệng. Cậu cắn đến miếng thứ hai, Ánh Hòa liền cười rạng rỡ nói:
"Anh hai, lần này chụp ảnh anh có thể chụp anh Triết nhiều một chút không?"
Đinh Hiếu Kỳ lập tức nghẹn miếng dưa hấu, cảm giác muốn nôn ra trả lại cho con bé. Đinh Ánh Hòa đưa tay bịt miệng anh trai mình lại, ngụ ý đã ăn rồi thì không thể nhả ra. Đợi đến khi miếng dưa thuận lợi xuống bụng, cô liền buông tay.
"Tại sao phải chụp ảnh hắn? Em nói là không thích hắn còn gì?" Cậu tỏ vẻ phản đối.
"Em cũng đâu nói là chụp giúp em. Là bạn em hồi trước từng lướt thấy ảnh của anh Triết trên trang của trường, nó vừa nhìn liền thích anh Triết, sau đó nó ngày nào cũng đi theo sau chụp lén anh ấy, nhưng không tấm nào nhìn đẹp trai như tấm ảnh trên diễn đàn. Em xem thử tấm ảnh đó mới biết là do anh chụp, vậy nên em đã khoe khoang suốt một buổi về kỹ năng của anh hai."
Đinh Hiếu Kỳ quay đi:
"Ừ, em là người khoe, vậy em đi mà chụp."
"Anh haiiiiiiii, người ta cũng không bắt anh chụp không công mà." Cô quay sang nháy mắt một cách tinh ranh nói: "Có lợi nhuận đó nha."
"Bao nhiêu tiền anh cũng không chụp ảnh hắn."
Đinh Hiếu Kỳ kịch liệt phản đối, ai cũng có thể, nhưng Phan Minh Triết thì không. Đinh Ánh Hòa cầm miếng dưa hấu lên, cậu liền dứt khoát phản kháng lại. Cô trề môi tỏ vẻ tủi hờn. Thấy tin nhắn của câu lạc bộ cứ liên tục nhảy lên ồn ào, cậu liền bật chế độ im lặng, sau đó quay sang tiếp tục làm bài tập.
Thấy vậy, Ánh Hòa nhanh chóng nghĩ ra một ý kiến hay:
"Anh hai, câu lạc bộ của anh bận lắm hả? Bận như vậy, anh có thời gian làm đề không? Nghe nói lớp mười hai rất áp lực, anh vẫn còn nhiều bài tập lắm phải không?"
Đinh Hiếu Kỳ khựng lại, tay dừng bút, cậu nhìn đống đề ôn luyện đã chất cao một gang tay bên góc bàn học của mình, sau đó lại trầm tư nhìn màn hình điện thoại phát sáng liên tục vì tin nhắn của câu lạc bộ, cậu nhận ra đúng là như vậy. Thấy Đinh Hiếu Kỳ có vẻ đồng tình, cô liền tiếp tục tấn công:
"Em với anh ra điều kiện nha, chỉ cần anh chụp ảnh giúp bạn của em, em sẽ giúp anh hoàn thành một nửa công việc của câu lạc bộ, vậy là anh có thời gian làm bài tập rồi, như vậy có được không?"
Đinh Hiếu Kỳ quay sang nhìn cô, lưỡng lự một hồi, cậu hỏi:
"Em có thể viết và đăng bài không?"
"Tất nhiên là có thể rồi, anh yên tâm đi. Vậy là em coi như anh đồng ý rồi nha."
Cậu ậm ừ cho qua chuyện. Dù sao chỉ là chụp ảnh Phan Minh Triết thôi mà, chỉ cần trong lúc chụp những góc khác, cậu dừng lại chụp ảnh hắn nhiều hơn một chút. Nếu như vậy có thể đổi lấy một chút thời gian rảnh để làm đề ôn tập, vậy thì cậu cũng không lỗ.
Đinh Hiếu Kỳ thở dài, ngồi ngay ngắn trở lại tiếp tục giải bài toán đang dang dở.
...
Phan Minh Triết khó khăn nâng mi mắt dinh dính để thức giấc, tầm nhìn của hắn vô cùng mờ ảo. Hắn chớp mắt để nhìn rõ hơn thì một cơn choáng váng đánh xuống đỉnh đầu hắn. Hắn cảm thấy óc mình nhức buốt, đưa tay áp lên trán liền có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi suýt làm bỏng tay mình.
Hắn cố chống tay đứng dậy khỏi giường, cơn sốt không có cảm giác dịu đi, càng bước hắn càng hoa mắt. Hắn chật vật vịn lấy mép bàn, cánh tay run run rót một cốc nước.
Hắn đã ốm suốt một tuần liền, nhưng hôm nay là ngày trận đấu diễn ra, hắn không thể vắng mặt. Đồng đội, bạn bè, mọi người còn đang đợi hắn, hắn không thể làm hỏng khoảnh khắc mà mọi người đã chuẩn bị suốt mấy tháng liền như vậy.
Hơn nữa, mỗi dịp sự kiện, Đinh Hiếu Kỳ chắc chắn sẽ xuất hiện để chụp ảnh và ghi hình. Hắn phải đến trận đấu để cho cậu nhìn thấy hắn xuất sắc thế nào, hắn phải làm cho cậu phát điên lên vì đố kỵ.
Phan Minh Triết ra khỏi phòng, nhìn thấy mẹ mình, hắn liền chớp mắt đầy mong chờ:
"Mẹ, hôm nọ con nhờ mẹ mua thuốc cảm..."
Mẹ hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, đột ngột sực nhớ ra:
"Chết rồi, phải làm sao đây, mẹ quên mất."
Mẹ hắn đưa tay muốn chạm lên trán hắn, nhưng hắn nắm tay mẹ lại, sau đó mỉm cười:
"Con chỉ hỏi vậy thôi, con cảm thấy khỏe hơn rồi, may là mẹ chưa kịp mua, nếu không cũng bỏ phí, hì."
"Mẹ xin lỗi, đầu óc mẹ dạo này kém quá, để bây giờ mẹ đi..." Bà đang nói nhưng bỗng nhớ ra còn chuyện mình chưa làm, bà dừng câu, ngước nhì hắn bằng ánh mắt ái ngại.
Phan Minh Triết cười trừ vỗ vai mẹ:
"Con thật sự khỏe rồi mà, mẹ đừng lo." Cậu vươn vai, khuôn mặt tái nhợt vẫn cố giữ nụ cười.
"Không được, để mẹ nhờ bố con đi mua, con cứ đợi trong phòng nhé." Bà vừa nói vừa vội vã rời đi.
"Không cần đâu mẹ, con không sao rồi mà."
Nhưng mẹ cậu đã xuống lầu rồi. Phan Minh Triết nhìn theo sau, khẽ ôm đầu thở dài. Thà để hắn tự đi mua còn hơn phải làm phiền ông ta.
Hắn đi xuống lầu, một mình nấu đồ ăn sáng. Thường bố mẹ hắn đều sẽ ăn sáng ở ngoài hoặc mua đến chỗ làm, hắn cũng được cho tiền ăn sáng đều đặn, nhưng tiền ăn sáng hôm nay của hắn phải để lại lát nữa mua thuốc. Hắn đói chỉ có thể tự vào bếp nấu và ăn một kình.
Hắn không mong đợi bố hắn mua thuốc cho hắn. Đối với hắn, việc này là việc không bao giờ có thể xảy ra. Nhưng hắn không ngờ, trong lúc mình đang ăn sáng, bố hắn lại đi tới, lạnh lùng đặt xuống bàn một túi thuốc. Phan Minh Triết ngẩng đầu nhìn, bố hắn không nói gì, cũng không quay lại nhìn hắn mà trực tiếp quay lưng bỏ đi.
Phan Minh Triết không tin vào mắt mình, trong lòng hắn có thứ gì đó loé lên, có lẽ là một chút ít vui mừng. Hắn vội vã mở gói thuốc ra, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy thuốc, hắn như bị dội một gáo nước lạnh, lạnh đến nỗi khuôn mặt hắn đóng băng, bàn tay cũng khựng lại.
Bên trong vậy mà là thuốc dạ dày...
Nhưng hắn vốn bị cảm cơ mà? Sao hắn có thể uống thuốc này?
Mẹ hắn sau khi biết bố hắn mua nhầm thuốc cho hắn, bà liền cầm túi thuốc lên chất vấn ông. Tiếng cãi nhau của họ vọng từ trên lầu xuống, Phan Minh Triết ngồi dưới cố gắng nuốt hết bữa sáng của mình, mỗi miếng vào miệng đều như nhai thuỷ tinh, cũng thật khó khăn để nuốt xuống.
Hừ... Nếu không phải muốn làm Đinh Hiếu Kỳ mở mang tầm mắt trước tài năng thể thao của hắn, hắn nhất định đã trốn ở nhà ngủ một giấc thật ngon rồi. Có trách phải trách cậu trông thật sự đáng ghét, mỗi lần nhìn thấy cậu, hắn chỉ muốn chọc cậu tức điên lên.
Một hồi sau, cửa mở rầm một tiếng, bố hắn cầm theo túi thuốc đi ra ngoài, đứng trước cửa còn quay sang hét vào mặt mẹ hắn:
"Không uống được thì đem vứt đi."
Hắn lầm lì dọn bát đĩa đi. Bố hắn xuống lầu, cùng lúc đó có tiếng điện thoại, bố hắn rút điện thoại ra liền lật mặt trở nên tươi tỉnh:
"Còn đau bụng không? Anh mua thuốc rồi, tới liền đây."
Nói xong ông cầm túi thuốc của hắn nhét vào cặp, điệu bộ gấp gáp chạy ra xe, rất nhanh liền phóng đi.
Hoá ra là như vậy... Mẹ hắn dạo này đều cẩn thận soi xét chi tiêu của bố hắn, sợ ông ta có tình nhân bên ngoài. Không ngờ, ông ta vì vậy mà lấy hắn ra làm cái cớ để mua thuốc cho tình nhân, giả vờ đem thuốc đi vứt nhưng thật ra là đem đến cho ả đàn bà kia, sợ bị mẹ hắn phát hiện.
Phan Minh Triết đứng trong bếp nhìn ra, không kìm được nắm tay siết chặt, đấm mạnh vào tường nhà.
...
Rất nhanh trận đấu đã bắt đầu. Kỷ niệm 40 năm thành lập trường, buổi sáng tổ chức thi đấu thể thao, buổi tối tổ chức văn nghệ hòa nhạc, tất cả học sinh trong trường cùng cựu học sinh đều có mặt đông đủ rải kín các hàng ghế. Đinh Hiếu Kỳ cùng các thành viên khác trong câu lạc bộ chia nhau về vị trí quay đã bố trí trước. Cậu cầm máy quay, chen chúc trong đám đông, cậu chọn góc gần khu vực thi đấu nhất, cũng là để có thể chụp ảnh hắn rõ hơn.
Phan Minh Triết bước ra sân, so với áo sơ mi trắng thường ngày thì bộ đồng phục thể thao khiến cho hắn có cảm giác cao lớn hơn. Cậu chỉnh góc máy quay về phía hắn, tranh thủ chụp vài tấm trước, đợi lát nữa mồ hôi nhễ nhại sợ rằng sẽ không còn đẹp trai nữa. Trong lúc đang chụp, Phan Minh Triết cứ liên tục ngoảnh mặt nhìn xung quanh, cậu không biết hắn đang tìm kiếm ai trong đám đông, nhưng hắn không chịu đứng im khiến cậu không bắt được góc đẹp.
Thật bực mình.
Một lúc sau, Phan Minh Triết nhìn về phía cậu, giống như người cần tìm đã tìm ra rồi, hắn lập tức đứng im. Hai người nhìn nhau qua ống kính, mắt cậu thẫn thờ mở to không thể khép lại, thầm thán phục Phan Minh Triết mặc dù đáng ghét nhưng mặt hắn lại rất đẹp, cậu nhìn đến nỗi quên bấm chụp ảnh, lúc nhớ ra thì hắn đã quay đi rồi.
Sau hiệu lệnh của trọng tài, trận đấu chính thức bắt đầu. Đinh Hiếu Kỳ nhanh tay bắt lấy những động tác đẹp mắt của hắn vào khung hình, rất nhanh đã có được mấy chục tấm ảnh khác nhau. Phan Minh Triết là người đầu tiên ghi điểm cho đội mình, hắn phấn khởi ngoảnh mặt về phía máy quay của cậu, nháy mắt một cái, sau đó còn lè lưỡi như trêu chọc cậu.
Thật sự rất khó coi, hắn ta không cảm thấy xấu hổ một chút nào hay sao?
Còn Phan Minh Triết chỉ cảm thấy một người chơi thể thao kém như Đinh Hiếu Kỳ mà nhìn thấy màn ghi điểm của hắn, chắc hẳn cậu đang ghen tị phát điên lên rồi.
Hai chân mày cậu chau lại như muốn dính vào nhau, không thể nào nhìn nổi. Cậu ngước về phía hàng ghế đối diện, Đinh Ánh Hòa đang cổ vũ cho Tuấn Khôi một cách cuồng nhiệt, thấy cậu đang nhìn, cô chỉ vào máy ảnh rồi làm khẩu hiệu bảo cậu cố lên, sau đó lại tiếp tục quay sang cổ vũ trận đấu.
Đinh Hiếu Kỳ bất lực tiếp tục việc chụp ảnh của mình, nhưng rất nhanh cậu liền phát hiện ra sự bất thường của Phan Minh Triết. Ban đầu hắn ghi điểm rất hăng hái, nhưng chỉ một lúc sau hắn nhanh chóng trở nên yếu thế. Mỗi lần Phan Minh Triết chạy tới tranh bóng, đuôi mắt hắn sẽ đột ngột giật nhẹ, chân mày cũng nhíu lại, giống như trong người đang khó chịu, sau đó liền bị đối thủ áp đảo.
Không chỉ một lần, từ đầu trận đấu tới giờ, hắn rất thường xuyên bị như vậy, hơn nữa càng về sau càng trở nên rõ ràng hơn. Nếu là khán giả nhìn từ xa có lẽ sẽ không để ý thấy, nhưng Đinh Hiếu Kỳ nãy giờ chỉ tập trung vào một mình hắn, không thể không thấy kỳ lạ.
Hiệp đầu tiên kết thúc, Đinh Hiếu Kỳ thấy hắn kéo Tuấn Khôi ra một bên nói gì đó, một lúc sau hắn ra khỏi sân, đổi cho người dự bị vào.
Phan Minh Triết tới lối ra, chen chúc trong đám đông, chân mày hắn vẫn chưa giãn ra, có thể là do thật sự không khỏe, lúc này mọi người đều đang tập trung vào trận đấu, không ai để ý đến hắn. Đinh Hiếu Kỳ ngay lập tức tắt máy quay, chạy theo sau hắn.
Chạy được nửa đường, cậu liền cảm thấy muốn dừng lại. Tại sao cậu lại phải chạy theo hắn? Loại người như hắn có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến cậu. Tất cả đều là hắn đáng đời.
Đầu cậu nghĩ vậy, nhưng vận tốc không hề có dấu hiệu giảm đi. Cậu cũng không biết tại sao bản thân không thể dừng lại. Liệu có đơn giản như cái tên của cậu, chỉ là hiếu kỳ thôi?
Hiếu kỳ vì sao hắn lại rời đi. Hiếu kỳ về sự bất thường của hắn.
Không hiểu vì sao cậu thật sự muốn biết, nên vẫn luôn chạy theo hắn. Thoát khỏi khu vực thi đấu, cậu nhìn thấy Phan Minh Triết đang bước loạng choạng trên hành lang, một tay ôm đầu, một tay vịn vào lan can cố lê hai chân nặng nề của mình đi.
Đinh Hiếu Kỳ muốn lên tiếng, nhưng nghĩ lại chuyện cậu đã bỏ muối vào bình nước cam hôm trước, cậu liền cảm thấy thật hổ thẹn, chỉ muốn tránh mặt hắn thật xa. Vậy nên cậu không nói gì, âm thầm đi sát phía sau hắn.
Ai ngờ đi được vài bước, Phan Minh Triết bất thình lình ngất xỉu xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương