Độc Cô Minh đích xác không đón đỡ nổi, bốn hướng đều là địch, trừ phi hắn mọc cánh bay lên trời thì mới thoát khỏi.
Nhưng hắn thực sự đã bay lên trời.
Chỉ thấy gót chân hắn đạp nhẹ xuống đất, thi triển khinh công Hành Vân Lưu Thủy, thân hình như một mũi tên lao vút lên bầu trời đêm đen, che mất khoảng sáng chính giữa trăng tròn vằng vặc.
Bạch y tung bay trong gió, tóc đen phấp phới, giờ phút này này đây trông hắn cứ như thiên tiên giáng trần, phàm ý trên người đã mất hết từ bao giờ.
- Thiên Ngoại Phi Tiên!
Đây là một thức kiếm pháp hắn cải biên lại từ Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp của Nhân Phi Nhân, mục đích để phù hợp hơn với giao chiến trong tu đạo giới.
Uy lực so với trước đó không rõ là yếu đi hay mạnh thêm, nhưng dùng những chiêu thức do bản thân sáng tạo ra khiến hắn cảm giác rất yên tâm, đáy lòng tự tin tuyệt đối.
Cổ tay xoay nhẹ trên chuôi kiếm, một chân co lên, một chân duỗi thẳng, Độc Cô Minh quát lớn, sau đó trước ánh mắt bất ngờ của Nhân Phi Nhân và bảy người, hắn rút kiếm ra.
Kiếm tắm dưới ánh trăng tỏa ra màu sắc bàng bạc, một kiếm kinh diễm mà vô tình, giống như thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu.
Người phát kiếm khoảnh khắc này không còn là nhân nữa mà đã hóa thành tiên.
Một vị kiếm tiên ở nơi thiên ngoại hướng về chốn phàm trần chém ra một kiếm.
Một kiếm này hắn hướng đến vị văn nhân kiếm ma, hắn muốn xem rốt cuộc giữa tiên và ma, ai mới là tồn tại mạnh mẽ hơn!
Sắc mặt văn nhân biến đổi tám lần, rốt cuộc ma khí không thể lấn át được tiên khí đang tỏa ra từ Độc Cô Minh, bị một kiếm này của hắn bức lui.
Độc Cô Minh đắc thủ ở kích đầu tiên nhưng đợi chờ hắn chính là một mũi phi đao vô hình vô ảnh, xé toạc ánh trăng bàng bạc, bắn thẳng vào tim hắn.
Vì tay phải vừa vung kiếm đẩy lui văn nhân nên hắn chỉ còn mỗi tay trái để chống địch.
Nhưng tay trái của hắn không cầm binh khí, làm sao đối chọi lại với mũi phi đao sắc bén tới tận cùng kia đây?
Vào lúc mọi người cho rằng hắn đã thúc thủ vô sách thì chợt thấy bàn tay trái hắn duỗi thẳng ra, năm ngón tay khép vào nhau, hướng về phía vị trí ánh trăng đang bị xé toạc chém xuống một cái.
- Thủ Đao? Ngươi có thể dùng thân thể để thi triển đao pháp, chẳng lẽ đã bí quyết chữ “hình” đã đạt đến mức điên phong rồi sao?
Người trung niên béo mập biến sắc khi thấy phi đao của mình bị một cái phất tay đơn giản của Độc Cô Minh chém bay.
Theo y thấy chắc chắn Độc Cô Minh đã luyện bí quyết chữ “hình” trong mười ba hình thái võ đạo tới cảnh giới đăng phong tạo cực.
Người luyện được chữ “hình” này, cây cỏ trong tay cũng có thể biến thành binh khí sắc bén.
Thậm chí không cần bất cứ ngoại vật gì, thân thể hắn cũng có thể đạt được diệu dụng như vậy.
Chân Võ Thiên Tôn chính là người luyện chữ “hình” tới trình độ chung cực, Độc Cô Minh nhận được truyền thừa hiển nhiên cũng tiếp bước ông ta, dù chưa thể quá mức bá đạo.
Một cái phất tay đánh bay phi đao, nguy cơ tạm trôi qua nhưng một vệt sáng như mây mù sau núi, sắc đỏ buổi chiều tà lại quét tới chém ngang hông hắn.
Cùng lúc, phía sau lưng nổi lên cuồng phong gió lớn, song đao cũng đã áp sát, sẵn sàng phanh thây hắn ra làm trăm ngàn mảnh.
Chiều tà nhẹ nhàng trầm lắng, nhưng sát cơ ẩn tàng.
Cuồng phong mạnh mẽ bá đạo, tiến tới không gì cản phá nổi.
Hai loại công kích này so với phi đao và kiếm ma còn hung hiểm gấp bội phần, vì chúng đã áp sát được thân thể hắn.
Có thể xem hai đòn đánh lúc trước chỉ như bước đệm để hai sát chiêu này thi triển.
Nhân Phi Nhân nhìn Độc Cô Minh sắp rơi vào hiểm cảnh nhưng vẫn điềm tĩnh vô cùng.
Gã tin tưởng Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp của mình đủ để Độc Cô Minh thoát khốn, trừ phi hắn tiếp tục ngoan cố không sử dụng.
Quả nhiên tiếng kiếm minh vang lên, nhưng sóng biển dào dạt không hề xuất hiện, Độc Cô Minh xoay cổ tay, thanh kiếm bình phàm xoay tròn tạo thành một lực vặn xoắn âm nhu đâm thẳng về phía sau, cực kỳ xảo diệu tấn công vào mắt xích yếu nhất trong cơn cuồng phong kia.
- Hả? Sao ngươi nhìn ra được?
Người trung niên sử dụng song đao biểu tình không cách nào tin nổi.
Thật ra đao pháp ở thế gian chẳng có loại nào là hoàn mỹ vô khuyết, luôn luôn tồn tại khuyết điểm.
Chỉ là y dùng tốc độ cực hạn để che giấu nó mà thôi.
- Ta thì tất nhiên không thể, nhưng ta không phải chỉ có một mình!
Độc Cô Minh mỉm cười.
Ý tứ của hắn không ai hiểu, ngoại trừ đạo thể đang nhắm mắt nhập định ở cách xa trăm ngàn vạn dặm.
Hai bên tâm ý tương thông, khả năng cảm ngộ của đạo thể cực kỳ trác tuyệt, tuy không bằng Thẩm Yến nhưng lại hơn gã ta ở việc sáng tạo ra lối đi riêng cho mình.
Thẩm Yến chỉ cảm ngộ thiên địa đại đạo, mà Độc Cô Minh lại hướng đến chân nhân đại đạo.
Một kiếm phá cuồng phong xong, lòng bàn tay trái của Độc Cô Minh cũng ngửa ra, đánh về phía sắc đỏ buổi chiều tà.
- Chưởng Kiếm!
Tay không kiếm nhưng trong lòng có kiếm.
Khoảnh khắc một chưởng đánh ra thì tiếng kiếm minh đinh tai nhức óc liền nổi lên.
Giống như có vạn thanh kiếm đang giấu sẵn trong lòng bàn tay hắn từ nãy đến giờ, luôn luôn áp súc, luôn luôn tích tụ, chỉ chờ cơ hội để bộc phát.
Sắc đỏ kia là chém ngang, mà chưởng kiếm thì đâm tới.
Hai thứ chạm vào nhau phát ra tiếng nổ ầm ầm giống như trời sập đất nứt, Độc Cô Minh loạng choạng đạp xuống đất, mà người trung niên kia cũng lui lại phía sau ba bước.
Một kích này bất phân thắng bại.
- Hay hay hay!
Đao Thần thở dài, không thể không buộc miệng khen.
Nhân Phi Nhân lại lắc đầu:
- Không hay, không hay, không hay! Vì sao chưa chịu sử dụng Bích Hải Triều Sinh của ta?
Độc Cô Minh mỉm cười nói:
- Ta vẫn dùng Bích Hải Triều Sinh, chỉ là theo cách của riêng ta...
Lời của hắn khiến Nhân Phi Nhân sửng sờ, mà bảy đao khách cũng động dung.
Chốn giang hồ luôn tồn tại những bí kíp võ công là tâm huyết cả đời của tiền nhân, bất kỳ ai nắm trong tay đều có thể dương danh lập vạn, trở thành hào kiệt một phương.
Chưa từng ai nghĩ đến sẽ thay đổi bí kíp, họ chỉ luôn chăm chăm học thuộc lòng từng chữ trong đó, dốc lòng nhớ kỹ lời dạy cổ nhân.
Nhưng cổ nhân liệu có thật sự lợi hại hơn hậu nhân? Nếu đúng là vậy, chẳng lẽ thế giới này ngày một lụi tàn hay sao?
- Sáng tạo, sáng tạo không ngừng nghỉ.
Cổ nhân chẳng phải cũng vì là người sáng tạo nên mới mạnh mẽ như vậy sao? Đã là thế, hà cớ lại ép hậu nhân phải nấp dưới cái bóng của mình?
Giọng nói của Độc Cô Minh không lớn lắm nhưng sở hữu ma lực khiến tám cao thủ ở nơi này trầm mặc.
Hồi lâu sau Đao Thần mới bật cười:
- Sự khuyên răn của tiểu hữu rất đáng giá, xin lãnh nhận...!Mời tiếp chiêu!
Độc Cô Minh cũng mỉm cười, đây cũng chính là điều hắn đang chờ đợi.
Đao Thần dùng đao ý, hai lão già đồng bạn dùng đao thanh, đao phong.
Đều là loại vô hình vô ảnh.
Đao ý của Đao Thần như hiển hóa ra một chiến trường đẫm máu, thiên binh vạn mã giày xéo nhau.
Giữa khung cảnh hỗn loạn đó xuất hiện một vị tướng quân mặc áo giáp đen, tay cầm trường đao, mặt lạnh như tiền đang dần dần đi về phía Độc Cô Minh.
Với đao ý này, Độc Cô Minh chỉ đơn giản là nhìn Đao Thần trừng mắt một cái.
Hành động này của hắn khiến lão ta hơi ngẩn ra nhưng rồi liền bật cười:
- Nhãn Đao? Phát đao thông qua mắt sao? Ngươi đang múa rìu trước mặt ta đấy à?
Có điều nụ cười của lão ta không kéo dài được lâu, chỉ nghe lão ta kêu “hử” một tiếng.
Đao ý vốn đang trầm trọng nặng nề nay bị tan vỡ hoàn toàn, hư ảnh vị tướng quân mặt áo giáp đen kia cũng ngay lập tức tan rã.
Nhãn Đao đúng là thông qua mắt mà bắn ra.
Nhưng đi kèm với nó không chỉ có đao, mà còn có kiếm.
Nhãn Đao, Tâm Kiếm!
Nhãn là phương tiện, đao là lớp vỏ bọc, tâm là ngòi nổ, kiếm là sát cơ ẩn giấu bên trong!
Một kích này Đao Thần không hề đoán trước được nên ăn phải trái đắng.
Có điều đây cũng một phần do lão nương tay, chỉ dùng bốn phần công lực, bằng không Độc Cô Minh chắc chắn phải chết, bất kể có tung ra chiêu thức lợi hại thế nào.
Đến cả Kiếm Thánh Nhân Phi Nhân còn chưa đủ tự tin phá giải nổi kiếm ý bức người của ông ta, huống hồ là một kẻ chỉ vừa mới học kiếm đạo tám tháng.
- Hay! Kiếm tâm rất khó ngộ ra, vậy mà ngươi cũng ngộ được! Thủ pháp lồng ghép kiếm trong đao, tâm trong nhãn rất mới lạ và sáng tạo, xưa nay lão già ta chưa từng nghe, cũng chưa từng thấy bao giờ.
Ta đã xong phần của mình, còn hai vị bằng hữu bên cạnh, đánh thắng chúng nữa thì con đường luyện võ sau này của ngươi tiền đồ không thể hạn lượng, không chỉ về kiếm đạo, mà còn về đao đạo.
Chả trách Nhân Phi Nhân lại tình nguyện dốc chút tinh hoa cuối cùng, bỏ qua kéo dài mạng sống để truyền thụ kiếm pháp cho ngươi.
Nếu là ta, ta ắt cũng sẽ làm vậy.
Đao Thần buộc miệng khen.
Hai lão già đứng hai bên cũng mỉm cười gật đầu.
Gió trong không trung nổi lên, xen lẫn với gió là tiếng đao rung lên leng keng mãnh liệt.
Vô số cơn gió nhẹ thoảng qua thân thể Độc Cô Minh như đôi bàn tay tình nhân muốn vuốt ve, mơn trớn thân thể của hắn.
Mà tiếng đao ngân nga lại truyền vào tai Độc Cô Minh khiến mắt hắn hoa lên, kích thích nhiệt huyết của hắn sục sôi.
Đao phong vô hình, không thể chống đỡ.
Đao thanh vô ảnh, hủy diệt tinh thần địch nhân.
Nhưng hắn thực sự đã bay lên trời.
Chỉ thấy gót chân hắn đạp nhẹ xuống đất, thi triển khinh công Hành Vân Lưu Thủy, thân hình như một mũi tên lao vút lên bầu trời đêm đen, che mất khoảng sáng chính giữa trăng tròn vằng vặc.
Bạch y tung bay trong gió, tóc đen phấp phới, giờ phút này này đây trông hắn cứ như thiên tiên giáng trần, phàm ý trên người đã mất hết từ bao giờ.
- Thiên Ngoại Phi Tiên!
Đây là một thức kiếm pháp hắn cải biên lại từ Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp của Nhân Phi Nhân, mục đích để phù hợp hơn với giao chiến trong tu đạo giới.
Uy lực so với trước đó không rõ là yếu đi hay mạnh thêm, nhưng dùng những chiêu thức do bản thân sáng tạo ra khiến hắn cảm giác rất yên tâm, đáy lòng tự tin tuyệt đối.
Cổ tay xoay nhẹ trên chuôi kiếm, một chân co lên, một chân duỗi thẳng, Độc Cô Minh quát lớn, sau đó trước ánh mắt bất ngờ của Nhân Phi Nhân và bảy người, hắn rút kiếm ra.
Kiếm tắm dưới ánh trăng tỏa ra màu sắc bàng bạc, một kiếm kinh diễm mà vô tình, giống như thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu.
Người phát kiếm khoảnh khắc này không còn là nhân nữa mà đã hóa thành tiên.
Một vị kiếm tiên ở nơi thiên ngoại hướng về chốn phàm trần chém ra một kiếm.
Một kiếm này hắn hướng đến vị văn nhân kiếm ma, hắn muốn xem rốt cuộc giữa tiên và ma, ai mới là tồn tại mạnh mẽ hơn!
Sắc mặt văn nhân biến đổi tám lần, rốt cuộc ma khí không thể lấn át được tiên khí đang tỏa ra từ Độc Cô Minh, bị một kiếm này của hắn bức lui.
Độc Cô Minh đắc thủ ở kích đầu tiên nhưng đợi chờ hắn chính là một mũi phi đao vô hình vô ảnh, xé toạc ánh trăng bàng bạc, bắn thẳng vào tim hắn.
Vì tay phải vừa vung kiếm đẩy lui văn nhân nên hắn chỉ còn mỗi tay trái để chống địch.
Nhưng tay trái của hắn không cầm binh khí, làm sao đối chọi lại với mũi phi đao sắc bén tới tận cùng kia đây?
Vào lúc mọi người cho rằng hắn đã thúc thủ vô sách thì chợt thấy bàn tay trái hắn duỗi thẳng ra, năm ngón tay khép vào nhau, hướng về phía vị trí ánh trăng đang bị xé toạc chém xuống một cái.
- Thủ Đao? Ngươi có thể dùng thân thể để thi triển đao pháp, chẳng lẽ đã bí quyết chữ “hình” đã đạt đến mức điên phong rồi sao?
Người trung niên béo mập biến sắc khi thấy phi đao của mình bị một cái phất tay đơn giản của Độc Cô Minh chém bay.
Theo y thấy chắc chắn Độc Cô Minh đã luyện bí quyết chữ “hình” trong mười ba hình thái võ đạo tới cảnh giới đăng phong tạo cực.
Người luyện được chữ “hình” này, cây cỏ trong tay cũng có thể biến thành binh khí sắc bén.
Thậm chí không cần bất cứ ngoại vật gì, thân thể hắn cũng có thể đạt được diệu dụng như vậy.
Chân Võ Thiên Tôn chính là người luyện chữ “hình” tới trình độ chung cực, Độc Cô Minh nhận được truyền thừa hiển nhiên cũng tiếp bước ông ta, dù chưa thể quá mức bá đạo.
Một cái phất tay đánh bay phi đao, nguy cơ tạm trôi qua nhưng một vệt sáng như mây mù sau núi, sắc đỏ buổi chiều tà lại quét tới chém ngang hông hắn.
Cùng lúc, phía sau lưng nổi lên cuồng phong gió lớn, song đao cũng đã áp sát, sẵn sàng phanh thây hắn ra làm trăm ngàn mảnh.
Chiều tà nhẹ nhàng trầm lắng, nhưng sát cơ ẩn tàng.
Cuồng phong mạnh mẽ bá đạo, tiến tới không gì cản phá nổi.
Hai loại công kích này so với phi đao và kiếm ma còn hung hiểm gấp bội phần, vì chúng đã áp sát được thân thể hắn.
Có thể xem hai đòn đánh lúc trước chỉ như bước đệm để hai sát chiêu này thi triển.
Nhân Phi Nhân nhìn Độc Cô Minh sắp rơi vào hiểm cảnh nhưng vẫn điềm tĩnh vô cùng.
Gã tin tưởng Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp của mình đủ để Độc Cô Minh thoát khốn, trừ phi hắn tiếp tục ngoan cố không sử dụng.
Quả nhiên tiếng kiếm minh vang lên, nhưng sóng biển dào dạt không hề xuất hiện, Độc Cô Minh xoay cổ tay, thanh kiếm bình phàm xoay tròn tạo thành một lực vặn xoắn âm nhu đâm thẳng về phía sau, cực kỳ xảo diệu tấn công vào mắt xích yếu nhất trong cơn cuồng phong kia.
- Hả? Sao ngươi nhìn ra được?
Người trung niên sử dụng song đao biểu tình không cách nào tin nổi.
Thật ra đao pháp ở thế gian chẳng có loại nào là hoàn mỹ vô khuyết, luôn luôn tồn tại khuyết điểm.
Chỉ là y dùng tốc độ cực hạn để che giấu nó mà thôi.
- Ta thì tất nhiên không thể, nhưng ta không phải chỉ có một mình!
Độc Cô Minh mỉm cười.
Ý tứ của hắn không ai hiểu, ngoại trừ đạo thể đang nhắm mắt nhập định ở cách xa trăm ngàn vạn dặm.
Hai bên tâm ý tương thông, khả năng cảm ngộ của đạo thể cực kỳ trác tuyệt, tuy không bằng Thẩm Yến nhưng lại hơn gã ta ở việc sáng tạo ra lối đi riêng cho mình.
Thẩm Yến chỉ cảm ngộ thiên địa đại đạo, mà Độc Cô Minh lại hướng đến chân nhân đại đạo.
Một kiếm phá cuồng phong xong, lòng bàn tay trái của Độc Cô Minh cũng ngửa ra, đánh về phía sắc đỏ buổi chiều tà.
- Chưởng Kiếm!
Tay không kiếm nhưng trong lòng có kiếm.
Khoảnh khắc một chưởng đánh ra thì tiếng kiếm minh đinh tai nhức óc liền nổi lên.
Giống như có vạn thanh kiếm đang giấu sẵn trong lòng bàn tay hắn từ nãy đến giờ, luôn luôn áp súc, luôn luôn tích tụ, chỉ chờ cơ hội để bộc phát.
Sắc đỏ kia là chém ngang, mà chưởng kiếm thì đâm tới.
Hai thứ chạm vào nhau phát ra tiếng nổ ầm ầm giống như trời sập đất nứt, Độc Cô Minh loạng choạng đạp xuống đất, mà người trung niên kia cũng lui lại phía sau ba bước.
Một kích này bất phân thắng bại.
- Hay hay hay!
Đao Thần thở dài, không thể không buộc miệng khen.
Nhân Phi Nhân lại lắc đầu:
- Không hay, không hay, không hay! Vì sao chưa chịu sử dụng Bích Hải Triều Sinh của ta?
Độc Cô Minh mỉm cười nói:
- Ta vẫn dùng Bích Hải Triều Sinh, chỉ là theo cách của riêng ta...
Lời của hắn khiến Nhân Phi Nhân sửng sờ, mà bảy đao khách cũng động dung.
Chốn giang hồ luôn tồn tại những bí kíp võ công là tâm huyết cả đời của tiền nhân, bất kỳ ai nắm trong tay đều có thể dương danh lập vạn, trở thành hào kiệt một phương.
Chưa từng ai nghĩ đến sẽ thay đổi bí kíp, họ chỉ luôn chăm chăm học thuộc lòng từng chữ trong đó, dốc lòng nhớ kỹ lời dạy cổ nhân.
Nhưng cổ nhân liệu có thật sự lợi hại hơn hậu nhân? Nếu đúng là vậy, chẳng lẽ thế giới này ngày một lụi tàn hay sao?
- Sáng tạo, sáng tạo không ngừng nghỉ.
Cổ nhân chẳng phải cũng vì là người sáng tạo nên mới mạnh mẽ như vậy sao? Đã là thế, hà cớ lại ép hậu nhân phải nấp dưới cái bóng của mình?
Giọng nói của Độc Cô Minh không lớn lắm nhưng sở hữu ma lực khiến tám cao thủ ở nơi này trầm mặc.
Hồi lâu sau Đao Thần mới bật cười:
- Sự khuyên răn của tiểu hữu rất đáng giá, xin lãnh nhận...!Mời tiếp chiêu!
Độc Cô Minh cũng mỉm cười, đây cũng chính là điều hắn đang chờ đợi.
Đao Thần dùng đao ý, hai lão già đồng bạn dùng đao thanh, đao phong.
Đều là loại vô hình vô ảnh.
Đao ý của Đao Thần như hiển hóa ra một chiến trường đẫm máu, thiên binh vạn mã giày xéo nhau.
Giữa khung cảnh hỗn loạn đó xuất hiện một vị tướng quân mặc áo giáp đen, tay cầm trường đao, mặt lạnh như tiền đang dần dần đi về phía Độc Cô Minh.
Với đao ý này, Độc Cô Minh chỉ đơn giản là nhìn Đao Thần trừng mắt một cái.
Hành động này của hắn khiến lão ta hơi ngẩn ra nhưng rồi liền bật cười:
- Nhãn Đao? Phát đao thông qua mắt sao? Ngươi đang múa rìu trước mặt ta đấy à?
Có điều nụ cười của lão ta không kéo dài được lâu, chỉ nghe lão ta kêu “hử” một tiếng.
Đao ý vốn đang trầm trọng nặng nề nay bị tan vỡ hoàn toàn, hư ảnh vị tướng quân mặt áo giáp đen kia cũng ngay lập tức tan rã.
Nhãn Đao đúng là thông qua mắt mà bắn ra.
Nhưng đi kèm với nó không chỉ có đao, mà còn có kiếm.
Nhãn Đao, Tâm Kiếm!
Nhãn là phương tiện, đao là lớp vỏ bọc, tâm là ngòi nổ, kiếm là sát cơ ẩn giấu bên trong!
Một kích này Đao Thần không hề đoán trước được nên ăn phải trái đắng.
Có điều đây cũng một phần do lão nương tay, chỉ dùng bốn phần công lực, bằng không Độc Cô Minh chắc chắn phải chết, bất kể có tung ra chiêu thức lợi hại thế nào.
Đến cả Kiếm Thánh Nhân Phi Nhân còn chưa đủ tự tin phá giải nổi kiếm ý bức người của ông ta, huống hồ là một kẻ chỉ vừa mới học kiếm đạo tám tháng.
- Hay! Kiếm tâm rất khó ngộ ra, vậy mà ngươi cũng ngộ được! Thủ pháp lồng ghép kiếm trong đao, tâm trong nhãn rất mới lạ và sáng tạo, xưa nay lão già ta chưa từng nghe, cũng chưa từng thấy bao giờ.
Ta đã xong phần của mình, còn hai vị bằng hữu bên cạnh, đánh thắng chúng nữa thì con đường luyện võ sau này của ngươi tiền đồ không thể hạn lượng, không chỉ về kiếm đạo, mà còn về đao đạo.
Chả trách Nhân Phi Nhân lại tình nguyện dốc chút tinh hoa cuối cùng, bỏ qua kéo dài mạng sống để truyền thụ kiếm pháp cho ngươi.
Nếu là ta, ta ắt cũng sẽ làm vậy.
Đao Thần buộc miệng khen.
Hai lão già đứng hai bên cũng mỉm cười gật đầu.
Gió trong không trung nổi lên, xen lẫn với gió là tiếng đao rung lên leng keng mãnh liệt.
Vô số cơn gió nhẹ thoảng qua thân thể Độc Cô Minh như đôi bàn tay tình nhân muốn vuốt ve, mơn trớn thân thể của hắn.
Mà tiếng đao ngân nga lại truyền vào tai Độc Cô Minh khiến mắt hắn hoa lên, kích thích nhiệt huyết của hắn sục sôi.
Đao phong vô hình, không thể chống đỡ.
Đao thanh vô ảnh, hủy diệt tinh thần địch nhân.
Danh sách chương