Thảo nguyên trong xanh, trên trời lác đác vài con chim ưng chao lượn tìm mồi.
Ở chốn thảo nguyên này, muốn tìm thấy yêu thú hay cổ thú đều rất khó, đơn giản vì bọn chúng thường tụ tập thành bầy, linh giác rất mẫn cảm, luôn chủ động tránh né mỗi khi có sự xuất hiện của nhân loại.
Một đoàn người khá đông đúc xuất hiện từ phía chân trời, nhân số của bọn họ tầm mười bảy mười tám, dưới chân ai nấy đều là cổ thú dị chủng.
Có Tứ Tí Viên Hầu, có Tam Đầu Xà, cũng có Kim Sư toàn thân lấp lánh ánh vàng.
Kẻ dẫn đầu đoàn người này là một gã nam tử trẻ tuổi cực kỳ anh tuấn, bên cạnh gã ta là một cô gái như hoa như ngọc.
Nhìn cách ăn mặc của bọn họ thì liền biết đây là nhóm vương tôn quý tộc đến từ Độc Cô thánh hoàng triều cách thảo nguyên ba trăm dặm về phía bắc.
Trung Thổ chia làm bốn, lần lượt thuộc về Đông Hoa, Độc Cô, Thần Tiêu và Thiên Địch thánh hoàng triều.
Hiện nay Đế giả Trung Thổ mang họ Độc Cô, nghiễm nhiên khiến địa vị thánh hoàng triều này như mặt trời giữa ban trưa, dù là bất kỳ thế lực nào cũng không dám khinh nhờn.
Cô gái trẻ tuổi giương cung lên nhắm về phía một con chim ưng, khoảnh khắc dây cung đang căng cứng được thả ra thì mũi tên trong tay nàng cũng lao vút lên trời, xuyên thủng con chim ưng kia, khiến thân thể nó rơi thẳng xuống phía sau một ngọn đồi nọ.
- Đi!
Cô gái trẻ tuổi tỏ ra vui mừng, vội thúc dây cương điều khiển Kim Sư dưới chân mình chạy thẳng về hướng con chim ưng vừa rơi.
- Tiểu Mạn, cẩn thận đấy! Thảo nguyên này thuộc phạm vi của bộ lạc Tây Phong.
Bọn chúng vô cùng hung hãn, quân đội hùng mạnh, ngay cả trước mặt Đế giả thánh hoàng triều ta cũng kiệt ngạo bất tuân.
Nếu nhỡ may chạm mặt bọn chúng thì nguy to đấy!
Gã nam tử trẻ tuổi kia lớn giọng gọi cô gái nhưng không được.
Chỉ thấy con sư tử vàng mà nàng ta đang cưỡi gầm lên một tiếng sau đó biến mất ở nơi chân trời.
Mấy gã thanh niên xung quanh cười lớn:
- Ngũ điện hạ không cần lo quá, Mạn công chúa một thân tu vi Hỗn Nguyên trung kỳ, thậm chí ngưng tụ ra năm loại đạo vận khác nhau.
Đừng nói riêng Trung Thổ, mà tính cả nhân giới trong cùng thế hệ cũng chẳng mấy ai đả thương được nàng.
Kẻ được gọi “ngũ điện hạ” không phải ai khác mà chính là Ngũ hoàng tử của Độc Cô thánh hoàng triều, tục danh Độc Cô Tín.
Khác với hai thánh hoàng triều Thiên Địch, Thần Tiêu luôn phô trương lực lượng, đưa các thiên tài của mình tranh hùng với chúng hào kiệt toàn nhân giới, thì hai thánh hoàng triều còn lại là Độc Cô và Đông Hoa luôn bảo trì sự thần bí về sức mạnh của mình.
Ngay cả Đế giả đang tọa trấn ở Độc Cô Đế Cung cũng là một người vô danh.
Chưa từng ai biết đến sự hiện diện của y, cũng chưa từng có bất kỳ ai giao thủ với y.
Y cứ như vậy mà đột phá Ứng Kiếp trở thành Đế giả ở nơi thâm cung hoàng triều.
Suốt mấy ngàn năm nay ngoại trừ thi thoảng tỏa ra uy áp để chứng minh sự tồn tại của mình, giúp Độc Cô nhất tộc trấn áp tứ phương thì y cũng chưa từng lộ diện.
Ngay cả sự kiện tứ đế cùng tiến về nơi chân trời Đông Hải, người ta cứ tưởng có sự góp mặt của y, nhưng thực chất kẻ đến thay thế lại là một vị hoàng thân có địa vị rất cao ở Độc Cô nhất tộc.
- Nếu chỉ người cùng thế hệ thì ta không lo, bộ lạc Tây Phong người đông thế mạnh, hành sự lại không tuân theo lễ tiết bình thường.
Nếu gặp phải hoàng tộc Độc Cô gia chúng ta, chỉ sợ sẽ dốc hết mọi thủ đoạn để bắt về.
Độc Cô Tín thở dài, cuối cùng thúc động cổ thú dưới chân nhanh chóng đuổi theo hướng Độc Cô Mạn vừa chạy đi.
Mà thất công chúa của Độc Cô thánh hoàng triều lúc này đang vui vẻ cưỡi trên sư tử màu vàng, sau khi vượt qua ngọn đồi nhỏ kia thì liền đến được vị trí con chim ưng rơi xuống.
Nhưng một cảnh tượng bày ra trước mắt lại khiến nàng hoảng hốt.
Ngay trước vị trí con chim ưng bị trúng tên nằm yên dưới đất có một gã nam tử áo trắng tóc bóc đang ngồi xếp bằng.
Hai mắt hắn nhắm nghiền, nhìn khí tức mà đoán thì tu vi của hắn đang nằm ở Khổ Hải đại viên mãn, chỉ kém một tia nữa là đạt đến đỉnh phong.
Nhưng điều khiến Độc Cô Mạn hít thở không thông đó là xung quanh cơ thể hắn đang tồn tại chín loại đạo vận xoay vần, không những thế còn có hai loại ý cảnh “kiếm” và “tự nhiên” đang đấu đá nhau không ngừng, giống như muốn tranh giành trở thành loại đạo vận thứ mười của hắn.
- Trên đời không ngờ vẫn có người giống thái tử ca ca? Ca ấy ngưng tụ ra chín loại đạo vận, còn khẳng định “cửu vi cực”, nghĩa là giới hạn nhân loại chỉ cho phép ở cảnh giới Khổ Hải tối đa cảm ngộ ra chín đại đạo, quá một loại, nặng thì thân thể nổ tung, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng nhìn người kia chẳng có vẻ gì là sắp chuyển biến xấu cả, kiếm đạo vận của hắn đang toát ra khí tức rất hùng hậu, có lẽ sắp thành hình rồi.
Độc Cô Mạn từ bỏ suy nghĩ lấy con chim ứng bị trúng tên, vội lui lại nấp sau một tảng đá lớn lặng lẽ quan sát nam tử áo trắng kia.
Nàng muốn chứng kiến tận mắt xem thế gian liệu có thực sự tồn tại người mạnh mẽ hơn thái tử ca ca của nàng hay không?
“””””””””””””””””””””””””””””””””
Tại sân nhỏ trong nhà Độc Cô Minh tại Việt quốc, cuộc chiến giữa phàm thân và hai lão già sử dụng đao thanh và đao phong đã sắp tới hồi kết.
Đao phong nổi lên bốn phía, dày đặc đến mức khiến người ta cảm tưởng chỉ cần bị nó thổi nhẹ qua thì cơ thể sẽ nát vụn ra thành trăm ngàn mảnh.
Đao thanh lại réo rắt, gấp rút, giống như muốn khiến linh hồn người nghe sa đọa vào trong đó, tự đánh mất chính mình.
- Ta phải lựa chọn rồi! Là kiếm hay là tự nhiên!
Độc Cô Minh khẽ thì thào, sau cùng nhắm mắt lại, kiếm đang cầm trong tay cũng bất giác được hắn tra vào vỏ.
Giờ phút này đây cả cơ thể của hắn như đã hợp nhất với kiếm, âm thanh kiếm ngân chói tai như hàng trăm con chân long đang thét gào chẳng hiểu từ xuất hiện khiến mọi người sửng sờ.
Nhân Phi Nhân mỉm cười cảm khái:
- Âm thanh nguyên thủy của kiếm… Ta còn nhớ, phải đến năm hai mươi ba tuổi ta mới chạm tới cảnh giới này, mà hắn thì chỉ cần tám tháng…
Độc Cô Minh nắm chặt chuôi kiếm, hai mắt nhắm nghiền, trong đầu liên tưởng ra hành trình suốt gần hai mươi năm nay kể từ khi đến thế giới này của bản thân.
Hồng nhan vắng bóng.
Bằng hữu chẳng mấy người.
Suy cho cùng vẫn chỉ mình hắn cô độc bước đi trên con đường này, lấy chiều tà làm bạn, gió mát dẫn đường, mưa phùn đắp lối.
Trên con đường hắn đi qua cũng tồn tại vô số bông hoa, nhưng tất cả đều úa tàn thất sắc sau mỗi bước chân của hắn.
Ở phía cuối con đường này tồn tại thứ gì? Là đỉnh cao tu đạo? Hay sự thật phũ phàng đến đau lòng? Hay là đời đời kiếp kiếp cô độc?
Độc Cô Minh không biết.
Vì vậy hắn rút kiếm.
Trong một kiếm này hắn dốc hết những cảm ngộ và mê man vừa rồi của mình, hoá thành một kiếm mỹ lệ mà thê lương, giống như gió thu miên man, mưa phùn dào dạt.
Dưới một kiếm này của hắn, có người xuất hiện ảo giác nhìn thấy trăng tàn rụng xuống, có người lại thấy hoa tuyết bay đầy trời, mà cũng có người mơ hồ thấy được bóng lưng và tiếng thở dài não nề của ai đó nơi chân trời.
Khoảnh khắc hắn rút kiếm ra thì tiếng kiếm ngân liền vang vọng bên tai mỗi người, trời nổi gió to, thổi vạt áo và mái tóc của họ tung bay phấp phới.
Nhân Phi Nhân hốt hoảng, trong nháy mắt này gã như liên tưởng lại một câu chuyện xa xưa của tổ tiên mình.
Tương truyền rằng dòng họ của hắn có một thức kiếm pháp bí mật gọi là Bạt Kiếm Thức.
Thức kiếm này là tinh hoa kiếm đạo, tập trung cả mười ba loại hình thái vào một kiếm, một khi rút ra thì thiên địa liền thất sắc, đến cả tu luyện giả cũng sẽ bị một kiếm này chém chết.
Gã từng thử nghiên cứu rất nhiều năm nhưng chưa từng lần ra được manh mối nào.
Nay chứng kiến một kiếm trước mắt của Độc Cô Minh, những chữ viết kinh diễm mô tả về Bạt Kiếm thức lại hiển hiện trong đầu gã.
- Nhất Kiếm Cô Hành!
Độc Cô Minh mở mắt, miệng quát lớn, khoảnh khắc hắn mở mắt chém ra một kiếm độc nhất vô nhị này, đao thanh và đao phong liền tan vỡ.
Mà ở trăm vạn dặm Trung Thổ phía xa, kiếm đạo vận cũng thành hình, chấn nát "ý cảnh tự nhiên", giành quyền chủ đạo.
Mười tiểu khổ hải đều đạt đến hoàn mỹ, mười loại đạo vận uốn lượn trong không trung như long phượng xum vầy, đó là cảnh tượng khủng bố thế nào.
Hai mắt Độc Cô Mạn co rút lại khi chứng kiến nam tử áo trắng kia vậy mà lại thành công, chính thức ngưng tụ ra mười loại đạo vận.
Đúng lúc này đám người Độc Cô Tín cũng đã đuổi tới, sau khi nhìn thấy những gì đang xảy ra trước mắt mình thì cũng kinh hãi cực độ, biểu tình không cách nào tin nổi.
- Hắn là ai? Không ngờ lại xuất chúng hơn cả thái tử?
Một gã thanh niên quay sang nói với Độc Cô Tín:
- Ngũ hoàng tử, nhân dịp người này chưa tỉnh lại, chúng ta có nên giết hắn hay không? Tương lai hắn chính là một trong những địch thủ lớn nhất của thái tử điện hạ.
Kế hoạch đưa Độc Cô gia nhất thống nhân tộc cũng có thể phát sinh biến số khó lường...
Độc Cô Mạn nghe vậy biến sắc, nhưng chưa kịp ngăn cản thì đã thấy Độc Cô Tín tỏ ra âm trầm, tay phải vung lên xuất ra một bảo tháp màu đen bay thẳng lên vị trí cách đỉnh đầu Độc Cô Minh mấy chục trượng.
Bảo tháp ngày một lớn, tản mác ra khí tức Kiếp bảo chân chính.
Hiển nhiên đây là bảo vật do một cường giả Ứng Kiếp cực mạnh luyện chế ra.
- Dùng Trấn Ma tháp bắt giữ hắn lại trước, sau đó đem về cho thái tử định đoạt!
Ở chốn thảo nguyên này, muốn tìm thấy yêu thú hay cổ thú đều rất khó, đơn giản vì bọn chúng thường tụ tập thành bầy, linh giác rất mẫn cảm, luôn chủ động tránh né mỗi khi có sự xuất hiện của nhân loại.
Một đoàn người khá đông đúc xuất hiện từ phía chân trời, nhân số của bọn họ tầm mười bảy mười tám, dưới chân ai nấy đều là cổ thú dị chủng.
Có Tứ Tí Viên Hầu, có Tam Đầu Xà, cũng có Kim Sư toàn thân lấp lánh ánh vàng.
Kẻ dẫn đầu đoàn người này là một gã nam tử trẻ tuổi cực kỳ anh tuấn, bên cạnh gã ta là một cô gái như hoa như ngọc.
Nhìn cách ăn mặc của bọn họ thì liền biết đây là nhóm vương tôn quý tộc đến từ Độc Cô thánh hoàng triều cách thảo nguyên ba trăm dặm về phía bắc.
Trung Thổ chia làm bốn, lần lượt thuộc về Đông Hoa, Độc Cô, Thần Tiêu và Thiên Địch thánh hoàng triều.
Hiện nay Đế giả Trung Thổ mang họ Độc Cô, nghiễm nhiên khiến địa vị thánh hoàng triều này như mặt trời giữa ban trưa, dù là bất kỳ thế lực nào cũng không dám khinh nhờn.
Cô gái trẻ tuổi giương cung lên nhắm về phía một con chim ưng, khoảnh khắc dây cung đang căng cứng được thả ra thì mũi tên trong tay nàng cũng lao vút lên trời, xuyên thủng con chim ưng kia, khiến thân thể nó rơi thẳng xuống phía sau một ngọn đồi nọ.
- Đi!
Cô gái trẻ tuổi tỏ ra vui mừng, vội thúc dây cương điều khiển Kim Sư dưới chân mình chạy thẳng về hướng con chim ưng vừa rơi.
- Tiểu Mạn, cẩn thận đấy! Thảo nguyên này thuộc phạm vi của bộ lạc Tây Phong.
Bọn chúng vô cùng hung hãn, quân đội hùng mạnh, ngay cả trước mặt Đế giả thánh hoàng triều ta cũng kiệt ngạo bất tuân.
Nếu nhỡ may chạm mặt bọn chúng thì nguy to đấy!
Gã nam tử trẻ tuổi kia lớn giọng gọi cô gái nhưng không được.
Chỉ thấy con sư tử vàng mà nàng ta đang cưỡi gầm lên một tiếng sau đó biến mất ở nơi chân trời.
Mấy gã thanh niên xung quanh cười lớn:
- Ngũ điện hạ không cần lo quá, Mạn công chúa một thân tu vi Hỗn Nguyên trung kỳ, thậm chí ngưng tụ ra năm loại đạo vận khác nhau.
Đừng nói riêng Trung Thổ, mà tính cả nhân giới trong cùng thế hệ cũng chẳng mấy ai đả thương được nàng.
Kẻ được gọi “ngũ điện hạ” không phải ai khác mà chính là Ngũ hoàng tử của Độc Cô thánh hoàng triều, tục danh Độc Cô Tín.
Khác với hai thánh hoàng triều Thiên Địch, Thần Tiêu luôn phô trương lực lượng, đưa các thiên tài của mình tranh hùng với chúng hào kiệt toàn nhân giới, thì hai thánh hoàng triều còn lại là Độc Cô và Đông Hoa luôn bảo trì sự thần bí về sức mạnh của mình.
Ngay cả Đế giả đang tọa trấn ở Độc Cô Đế Cung cũng là một người vô danh.
Chưa từng ai biết đến sự hiện diện của y, cũng chưa từng có bất kỳ ai giao thủ với y.
Y cứ như vậy mà đột phá Ứng Kiếp trở thành Đế giả ở nơi thâm cung hoàng triều.
Suốt mấy ngàn năm nay ngoại trừ thi thoảng tỏa ra uy áp để chứng minh sự tồn tại của mình, giúp Độc Cô nhất tộc trấn áp tứ phương thì y cũng chưa từng lộ diện.
Ngay cả sự kiện tứ đế cùng tiến về nơi chân trời Đông Hải, người ta cứ tưởng có sự góp mặt của y, nhưng thực chất kẻ đến thay thế lại là một vị hoàng thân có địa vị rất cao ở Độc Cô nhất tộc.
- Nếu chỉ người cùng thế hệ thì ta không lo, bộ lạc Tây Phong người đông thế mạnh, hành sự lại không tuân theo lễ tiết bình thường.
Nếu gặp phải hoàng tộc Độc Cô gia chúng ta, chỉ sợ sẽ dốc hết mọi thủ đoạn để bắt về.
Độc Cô Tín thở dài, cuối cùng thúc động cổ thú dưới chân nhanh chóng đuổi theo hướng Độc Cô Mạn vừa chạy đi.
Mà thất công chúa của Độc Cô thánh hoàng triều lúc này đang vui vẻ cưỡi trên sư tử màu vàng, sau khi vượt qua ngọn đồi nhỏ kia thì liền đến được vị trí con chim ưng rơi xuống.
Nhưng một cảnh tượng bày ra trước mắt lại khiến nàng hoảng hốt.
Ngay trước vị trí con chim ưng bị trúng tên nằm yên dưới đất có một gã nam tử áo trắng tóc bóc đang ngồi xếp bằng.
Hai mắt hắn nhắm nghiền, nhìn khí tức mà đoán thì tu vi của hắn đang nằm ở Khổ Hải đại viên mãn, chỉ kém một tia nữa là đạt đến đỉnh phong.
Nhưng điều khiến Độc Cô Mạn hít thở không thông đó là xung quanh cơ thể hắn đang tồn tại chín loại đạo vận xoay vần, không những thế còn có hai loại ý cảnh “kiếm” và “tự nhiên” đang đấu đá nhau không ngừng, giống như muốn tranh giành trở thành loại đạo vận thứ mười của hắn.
- Trên đời không ngờ vẫn có người giống thái tử ca ca? Ca ấy ngưng tụ ra chín loại đạo vận, còn khẳng định “cửu vi cực”, nghĩa là giới hạn nhân loại chỉ cho phép ở cảnh giới Khổ Hải tối đa cảm ngộ ra chín đại đạo, quá một loại, nặng thì thân thể nổ tung, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng nhìn người kia chẳng có vẻ gì là sắp chuyển biến xấu cả, kiếm đạo vận của hắn đang toát ra khí tức rất hùng hậu, có lẽ sắp thành hình rồi.
Độc Cô Mạn từ bỏ suy nghĩ lấy con chim ứng bị trúng tên, vội lui lại nấp sau một tảng đá lớn lặng lẽ quan sát nam tử áo trắng kia.
Nàng muốn chứng kiến tận mắt xem thế gian liệu có thực sự tồn tại người mạnh mẽ hơn thái tử ca ca của nàng hay không?
“””””””””””””””””””””””””””””””””
Tại sân nhỏ trong nhà Độc Cô Minh tại Việt quốc, cuộc chiến giữa phàm thân và hai lão già sử dụng đao thanh và đao phong đã sắp tới hồi kết.
Đao phong nổi lên bốn phía, dày đặc đến mức khiến người ta cảm tưởng chỉ cần bị nó thổi nhẹ qua thì cơ thể sẽ nát vụn ra thành trăm ngàn mảnh.
Đao thanh lại réo rắt, gấp rút, giống như muốn khiến linh hồn người nghe sa đọa vào trong đó, tự đánh mất chính mình.
- Ta phải lựa chọn rồi! Là kiếm hay là tự nhiên!
Độc Cô Minh khẽ thì thào, sau cùng nhắm mắt lại, kiếm đang cầm trong tay cũng bất giác được hắn tra vào vỏ.
Giờ phút này đây cả cơ thể của hắn như đã hợp nhất với kiếm, âm thanh kiếm ngân chói tai như hàng trăm con chân long đang thét gào chẳng hiểu từ xuất hiện khiến mọi người sửng sờ.
Nhân Phi Nhân mỉm cười cảm khái:
- Âm thanh nguyên thủy của kiếm… Ta còn nhớ, phải đến năm hai mươi ba tuổi ta mới chạm tới cảnh giới này, mà hắn thì chỉ cần tám tháng…
Độc Cô Minh nắm chặt chuôi kiếm, hai mắt nhắm nghiền, trong đầu liên tưởng ra hành trình suốt gần hai mươi năm nay kể từ khi đến thế giới này của bản thân.
Hồng nhan vắng bóng.
Bằng hữu chẳng mấy người.
Suy cho cùng vẫn chỉ mình hắn cô độc bước đi trên con đường này, lấy chiều tà làm bạn, gió mát dẫn đường, mưa phùn đắp lối.
Trên con đường hắn đi qua cũng tồn tại vô số bông hoa, nhưng tất cả đều úa tàn thất sắc sau mỗi bước chân của hắn.
Ở phía cuối con đường này tồn tại thứ gì? Là đỉnh cao tu đạo? Hay sự thật phũ phàng đến đau lòng? Hay là đời đời kiếp kiếp cô độc?
Độc Cô Minh không biết.
Vì vậy hắn rút kiếm.
Trong một kiếm này hắn dốc hết những cảm ngộ và mê man vừa rồi của mình, hoá thành một kiếm mỹ lệ mà thê lương, giống như gió thu miên man, mưa phùn dào dạt.
Dưới một kiếm này của hắn, có người xuất hiện ảo giác nhìn thấy trăng tàn rụng xuống, có người lại thấy hoa tuyết bay đầy trời, mà cũng có người mơ hồ thấy được bóng lưng và tiếng thở dài não nề của ai đó nơi chân trời.
Khoảnh khắc hắn rút kiếm ra thì tiếng kiếm ngân liền vang vọng bên tai mỗi người, trời nổi gió to, thổi vạt áo và mái tóc của họ tung bay phấp phới.
Nhân Phi Nhân hốt hoảng, trong nháy mắt này gã như liên tưởng lại một câu chuyện xa xưa của tổ tiên mình.
Tương truyền rằng dòng họ của hắn có một thức kiếm pháp bí mật gọi là Bạt Kiếm Thức.
Thức kiếm này là tinh hoa kiếm đạo, tập trung cả mười ba loại hình thái vào một kiếm, một khi rút ra thì thiên địa liền thất sắc, đến cả tu luyện giả cũng sẽ bị một kiếm này chém chết.
Gã từng thử nghiên cứu rất nhiều năm nhưng chưa từng lần ra được manh mối nào.
Nay chứng kiến một kiếm trước mắt của Độc Cô Minh, những chữ viết kinh diễm mô tả về Bạt Kiếm thức lại hiển hiện trong đầu gã.
- Nhất Kiếm Cô Hành!
Độc Cô Minh mở mắt, miệng quát lớn, khoảnh khắc hắn mở mắt chém ra một kiếm độc nhất vô nhị này, đao thanh và đao phong liền tan vỡ.
Mà ở trăm vạn dặm Trung Thổ phía xa, kiếm đạo vận cũng thành hình, chấn nát "ý cảnh tự nhiên", giành quyền chủ đạo.
Mười tiểu khổ hải đều đạt đến hoàn mỹ, mười loại đạo vận uốn lượn trong không trung như long phượng xum vầy, đó là cảnh tượng khủng bố thế nào.
Hai mắt Độc Cô Mạn co rút lại khi chứng kiến nam tử áo trắng kia vậy mà lại thành công, chính thức ngưng tụ ra mười loại đạo vận.
Đúng lúc này đám người Độc Cô Tín cũng đã đuổi tới, sau khi nhìn thấy những gì đang xảy ra trước mắt mình thì cũng kinh hãi cực độ, biểu tình không cách nào tin nổi.
- Hắn là ai? Không ngờ lại xuất chúng hơn cả thái tử?
Một gã thanh niên quay sang nói với Độc Cô Tín:
- Ngũ hoàng tử, nhân dịp người này chưa tỉnh lại, chúng ta có nên giết hắn hay không? Tương lai hắn chính là một trong những địch thủ lớn nhất của thái tử điện hạ.
Kế hoạch đưa Độc Cô gia nhất thống nhân tộc cũng có thể phát sinh biến số khó lường...
Độc Cô Mạn nghe vậy biến sắc, nhưng chưa kịp ngăn cản thì đã thấy Độc Cô Tín tỏ ra âm trầm, tay phải vung lên xuất ra một bảo tháp màu đen bay thẳng lên vị trí cách đỉnh đầu Độc Cô Minh mấy chục trượng.
Bảo tháp ngày một lớn, tản mác ra khí tức Kiếp bảo chân chính.
Hiển nhiên đây là bảo vật do một cường giả Ứng Kiếp cực mạnh luyện chế ra.
- Dùng Trấn Ma tháp bắt giữ hắn lại trước, sau đó đem về cho thái tử định đoạt!
Danh sách chương