Bình thân!
Giọng Độc Cô Đại Đế nhẹ nhàng vang lên.
- Tạ ơn bệ hạ!
Mấy vạn người đồng thời hô vang rồi đứng dậy nhưng vẫn bảo trì tư thế ôm quyền khom lưng, ngay cả mặt cũng không dám ngước lên.
Duy chỉ có hai người trung niên, một mặc giáp trụ màu bạc sáng loáng, một mặt trường bào màu đen là đứng thẳng người, sau đó chậm rãi bước tới phía trước ngựa của Độc Cô Đại Đế.
- Vũ Văn Bác ra mắt bệ hạ!
- Độc Cô Trì ra mắt bệ hạ!
Độc Cô Đại Đế nhìn qua hai người này, thần thái Độc Cô Trì đang mặc giáp trụ bạc cực kỳ ngang tàng, đây chính là Đại tư mã nắm quyền chưởng quản toàn bộ quân đội thánh hoàng triều, tu vi nửa bước Đế giả.
Người mặc trường bào đen cũng không kém cạnh, tuy đứng trước mặt Đại Đế nhưng vẻ mặt hết sức ung dung điềm tĩnh, giống như bầu trời dù có sập xuống cũng khó làm ánh mắt ông ta lay chuyển.

Đây chính là Vũ Văn Bác, đương kim thừa tướng của Độc Cô thánh hoàng triều.
Cả hai người này đều thuộc Chánh Nhất Phẩm quan, một người đứng đầu võ giai, một người đứng đầu văn giai, vì Độc Cô Đại Đế không thường xuyên tham dự triều chính mà giao lại toàn bộ công việc nên bọn họ nghiễm nhiên trở thành nhân vật nắm quyền sinh sát bậc nhất chỉ sau Độc Cô Đại Đế.
Không những vậy, mưa dầm thấm lâu, thế lực của Vũ Văn gia tới thời điểm hiện tại cơ hồ không thua kém Độc Cô gia là bao, chỉ thiếu duy nhất một vị Đế giả tọa trấn.

Nếu Độc Cô gia có vị thái tử thần bí kia làm niềm kiêu hãnh thì Vũ Văn gia cũng có một Vũ Văn Dục phong hoa tuyệt đại, tuy y không tham dự vào tu luyện giới, chỉ tập trung vào sự nghiệp chính trị ở thánh hoàng triều nhưng tu vi thì sâu không lường.
Đại tư mã Độc Cô Trì lại là ca ca ruột của Độc Cô Đại Đế, năm xưa trong trận chiến vương quyền chỉ vì tiến triển tu vi chậm hơn mà ông ta đã thất bại trong lúc đột phá Phong Vị cảnh.

Có điều Độc Cô Đại Đế không vì việc này mà đuổi giết Độc Cô Trì, trái lại còn phong ông ta là Đại tư mã, nắm toàn bộ hùng binh trấn thủ thánh hoàng triều.

Sự kiện này đã dấy lên rất nhiều hoài nghi của mọi người.

Hiện nay trong thánh hoàng triều ai ai cũng biết về mối quan hệ giữa Độc Cô Trì và Vũ Văn Bác, một người chưởng văn, một người chưởng võ quyền khuynh thiên hạ.

Mà Độc Cô gia thì vẫn duy trì phong thái của Độc Cô Đại Đế, không tham dự tranh đấu tu luyện giới, không sa đà vào chính trị, chỉ một mực ở trong hoàng cung hoặc phạm vi lãnh thổ Trung Thổ để tu luyện.

Thế nên càng lúc càng có nhiều lời đồn về tương lai của Độc Cô gia sau khi Độc Cô Đại Đế cạn kiệt thọ nguyên, mặc dù đây là chuyện mấy vạn năm nữa mới phát sinh, nhưng loạn thế sắp đến, ai biết được ông ta có vẫn lạc trước thời hạn hay không.

Vì vậy tình chính trị ở Độc Cô thánh hoàng triều nhìn thì yên ổn, song thực chất chỉ có thể dùng một chữ để hình dung là “loạn”.
Độc Cô Đại Đế nói:
- Thừa tướng và Đại Tư Mã thật linh mẫn, ta đi chẳng thông báo với ai, về cũng chẳng truyền tin, vậy mà nhất cử nhất động của ta các ngươi đều biết…
Vũ Văn Bác mỉm cười, thần thái vẫn rất ung dung:
- Bệ hạ quá lời, an nguy của bệ hạ với xã tắc rất quan trọng, chúng thần không thể không quan tâm.
Độc Cô Trì nói:
- Nghe tin bệ hạ đích thân tới bộ lạc Tây Phong đón ngũ hoàng tử và thất công chúa về, bên cạnh đó còn là Minh Tước gia đã thất lạc nhiều năm, thần lập tức chuẩn bị nghi thức long trọng nhất để tẩy trần cho mọi người.

Nhưng đáng tiếc Minh Tước gia đã ở lại bộ lạc Tây Phong để tu luyện.

Vậy nên thần đã dời yến tiệc lại cho tới khi nào Minh Tước gia xuất quan sẽ tổ chức lại.
Độc Cô Đại Đế gật đầu, cũng chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên.

Tai mắt của bọn họ có thể nói phủ khắp Trung Thổ, ngay trong bộ lạc Tây Phong cũng không thiếu nội gián.

Trong nửa canh giờ sau khi bất kỳ sự kiện trọng đại nào phát sinh, toàn bộ tin tức sẽ được truyền về phủ đệ của hai người bọn họ ngay lập tức.
- Đại Tư Mã rất chu đáo, cứ làm theo ý ngươi đi…
Chúng quần thần đứng sau lưng Độc Cô Trì và Vũ Văn Bác nghe thấy tể tướng và Đại Tư Mã đối đáp với hoàng đế bằng giọng điệu như vậy mà vẫn được khoan dung, không khỏi cúi đầu trầm mặc.
Ngay cả ngũ hoàng tử cũng nghiến răng ken két, nuốt giận vào lòng.
Độc Cô Mạn không nói gì, những việc này thường xuyên xảy ra trong thánh hoàng triều.

Vũ Văn Bác và Độc Cô Trì bá đạo vô cùng, nhưng điều khiến người ta không hiểu là Độc Cô Đại Đế tu vi thông thiên triệt địa vì sao lại để cho điều này xảy ra, e dè không hề đụng chạm tới hai người này.
Có vài vị quan viên nghe thấy ba chữ “Minh Tước gia” thì liền nảy sinh một trận xôn xao.
Tể tướng đột nhiên thở dài rồi ôm quyền nói:
- Minh Tước phủ đã bỏ trống nhiều năm, năm xưa để an lòng hai vị đại nhân kia mà bệ hạ đã sắc phong cho Minh Tước gia trở thành Tử Tước trong ngũ đẳng, còn hứa lúc Minh Tước gia trưởng thành sẽ được nhậm chức Hình bộ thượng thư kiêm Đề đốc Diêu quận, đều là chức quan Tòng Nhị Phẩm..

Hình bộ thượng thư thuộc văn giai, mà Đề đốc lại thuộc võ giai.

Lúc này đây hai vị trí này đều đang được Lục thượng thư và Phương đề đốc đảm nhiệm rất tốt, nếu Minh Tước gia tiếp nhận lại thì hệ thống quan viên sẽ có sự xáo trộn rất lớn.

Hy vọng bệ hạ suy nghĩ kỹ, thu hồi thánh mệnh…
Đại Tư Mã thêm vào:
- Đúng như Vũ Văn tể tướng nói, năm xưa chỉ là lời hứa để an lòng cố nhân.


Thử thời nhất dã, bỉ thời nhất dã.

Có lúc thế này, có lúc thế khác, không thể vì chút tình cảm riêng tư mà ảnh hưởng tới chính trị thánh hoàng triều được.
Ngũ hoàng tử biến sắc, mà Độc Cô Mạn cũng cau mày.

Trước giờ tể tướng và Đại Tư Mã tuy lộng quyền nhưng chưa từng dám thể hiện thẳng thừng như vậy.

Hôm nay bọn họ gọi hết văn võ bá quan trong triều ra đây, nói là tiếp đón Đại Đế, song thực chất nhìn giống bức ép ông ta phải phế bỏ vị Minh Tước gia bí ẩn kia thì đúng hơn.
Độc Cô Đại Đế cười cười:
- Chuyện này cứ đợi Như Nguyện trở về sẽ bàn sau…
Dứt lời ông ta cũng không tranh luận gì thêm mà cưỡi ngựa đủng đỉnh đi tới trước.
Vũ Văn Bác và Độc Cô Trì nhìn nhau, sau cùng vội né đường cho Độc Cô Đại Đế dẫn ngũ hoàng tử và thất công chúa rời đi.
- Giải tán đi!
Hồi lâu sau, Vũ Văn Bác mới lạnh giọng quát lớn.

Nghe giọng y tất cả quần thần đều run lên như cầy sấy, vội vàng hành lễ rồi rời đi, sự kính trọng dường như còn nằm trên Độc Cô Đại Đế một bậc.
Vũ Văn Bác phất tay áo, vẻ mặt cực kỳ không vui:
- Không ngờ đứa con của cặp phu phụ kia vẫn còn sống.

Thông qua điều tra của ta thì nhiều khả năng hắn chính là tên tiểu tử đã làm loạn ở Tuyệt Vọng Ma Uyên, sau đó bị Kiếp chủ đoạt xá.

Bây giờ một khi nghe tin hắn tái xuất tu luyện giới thì Kiếp chủ nhất định bất chấp tất cả mà cưỡi Đào Ngột tới đây diệt hắn.

Việc này sẽ làm kế hoạch của mấy thế lực chúng ta bị đảo lộn.
Độc Cô Trì nói:
- Chỉ một tên tiểu tử Khổ Hải mà có thể dấy lên phong vân như thế sao? Ta cũng không hiểu Độc Cô Thiết Tâm nghĩ gì.

Chẳng lẽ hắn quên câu sấm truyền trong Độc Cô gia từ xưa đến này là “Trường Sinh vi đế, Độc Cô vạn thế” hay sao? Cũng chính vì câu nói này mà chi nhánh Độc Cô gia chúng ta suýt bị người đến từ nơi kia diệt trừ, phải đuổi cặp phu phụ năm xưa đến Nam Hoang.

Cũng may Cách Thế Phàm kiều bị hủy trước khi thái tử sinh ra, bằng không nếu biết trong một thời đại mà chi nhánh chúng ta xuất hiện tới hai Trường Sinh thể thì thật là tai kiếp khôn cùng…
Vũ Văn Bác cười cười:
- Nếu Độc Cô Thiết Tâm đã cố chấp như vậy thì sao không diệt hắn, Trì huynh trí dũng song toàn, năm xưa nếu không phải khí vận của nhân giới quá ít ỏi, tên Độc Cô Thiết Tâm kia may mắn hơn huynh thì người trở thành Đại Đế giờ này là huynh chứ không phải hắn.
Độc Cô Thiết Tâm chính là tên thật của Độc Cô Đại Đế, thật không ngờ tới ở sau lưng ông ta, hai vị tể tướng và Đại Tư Mã này lại bất chấp thân phận, buông ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy.
Sắc mặt Độc Cô Trì đỏ bừng bừng, hai nắm đấm siết chặt:
- Không thể nói vậy, may mắn cũng là một loại thực lực.

Nhưng cuộc tỷ đấu của ta với Thiết Tâm chưa bao giờ kết thúc, tương lai người thắng cuối cùng mới hào kiệt.

Cách Thế Phàm kiều đã sắp sửa chữa xong, người đến từ nơi kia rất nhanh sẽ đổ bộ xuống nhân giới.


Đến lúc đó ta sẽ mở ra một cuộc thanh trừng Độc Cô gia, tất cả những kẻ nào liên quan tới Trường Sinh thể đều phải bị giết chết.

Trước mắt là tên tiểu tử kia, năm xưa hắn mệnh lớn không ngờ có thể sống sót tới tận giờ này, lại còn liên quan tới Kiếp chủ thời thượng cổ.

Lời sấm truyền kia không phải vô căn cứ.

Tuyệt đối không được để hắn sống sót rời khỏi bộ lạc Tây Phong.
Vũ Văn Bác điềm đạm nói:
- Việc này Trì huynh yên tâm.

Chim khôn biết lựa cành mà đậu, Trì huynh hùng tâm tráng trí, so với tên Thiết Tâm vô dụng kia thì tốt hơn gấp vạn lần.

Vũ Văn gia nguyện ý phò tá cho huynh.

Không những chúng ta mà “ngài ấy” cũng vậy.

Độc Cô Thiết Tâm tuy có tu vi vấn đỉnh nhân giới nhưng vẫn e ngại thế lực đứng sau lưng chúng ta nên mãi không dám xuống tay.

Đến khi Cách Thế Phàm kiều được sửa chữa xong thì ngài ấy cũng sẽ buông xuống nhân giới hòng lập lại trật tự nơi này… Theo ta dự đoán là sau sự kiện vây giết Kiếp chủ tầm một năm.

Mà giết tiểu tử Khổ Hải kia quá đơn giản, sai Dục Nhi và Yên Nhiên tiểu thư của nhà Trì huynh đi làm là được.

Thêm vào đó ta sẽ thông báo cho những kẻ thù của hắn là thất hoàng tử Quan Thất của Thiên Địch thánh hoàng triều, Diệp Chính của Hạo Nhiên tông Đông Hải...!Tổng cộng có tới ba mươi mấy người ta có thể liên hệ được.

Bọn chúng đều là nhân kiệt thế hệ này của nhân giới, không sợ bị lật thuyền trong mương như ở Tuyệt Vọng Ma Uyên.
- Nhưng mà phải nhắc bọn chúng kín miệng, phải gọi hắn là Như Nguyện, không được để cho Kiếp chủ nghe được phong thanh gì, bằng không sẽ hỏng chuyện.
- Yên tâm, thế lực sau lưng bọn chúng cũng tham gia vào trận vây giết Kiếp chủ.

Không cần chúng ta dặn dò cũng sẽ giữ kín chuyện này.
Độc Cô Trì nghe xong không thể vui mừng hơn, liền ngẩng đầu cười lớn:
- Ha ha, Bác huynh chu đáo như vậy thì ta cần gì phải lo… Nhân giới này sắp sửa đại loạn rồi!
Vũ Văn Bác gật đầu cười theo, nhưng ánh mắt lại loé lên tia xảo trá..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện