Chiếc ô bung ra ngăn cản những giọt mưa lạnh buốt rơi xuống trên người hắn.
Tiếng tí tách vang lên, mặt hồ vốn trong xanh phẳng lặng nhưng giờ đây lại bị những giọt mưa làm xao động, tạo thành vô số vòng tròn gợn sóng khuếch tán ra bốn phía.
Phàm thể không có da thịt rắn chắc và linh lực hùng hậu như đạo thể nên rất dễ cảm lạnh.
Mấy năm qua không ít lần Độc Cô Minh mắc bệnh vì sự thay đổi thời tiết thất thường ở Việt quốc rồi.
Miệng nở nụ cười tươi, hắn nhìn cây cầu trước mặt, nơi đang có rất đông người qua lại chạy tán loạn tránh mưa, chân khẽ cất bước.
Hắn đi trong cơn mưa, gió lạnh thổi qua, mặc dù đã có ô che chắn nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị vài giọt theo gió cuốn qua mà rơi xuống trên xiêm y, khiến vạt áo bản thân ướt đẫm.
Cầu Bất Quy Lai không dài lắm, chỉ cần đi tầm ba mươi bước chân là sẽ tới được bên kia cầu, Độc Cô Minh cứ chậm rãi bước đi trong mưa sa gió lạnh, sự gấp rút của biển người chật như nêm ở bốn phía xung quanh không thể khiến lòng hắn xao động.
Ánh mắt hắn điềm tĩnh nhìn về phía trước, một loại ý cảnh vô thường tự nhiên khởi phát trong vô thức.
- Sinh lão bệnh tử cũng giống xuân hạ thu đông bốn mùa luân chuyển, mà phàm nhân lại chẳng khác nào người lữ hành đi xuyên qua năm tháng, đến khi mưa phùn dào dạt mùa xuân rơi trên vạt áo đã chuyển thành tuyết trắng lạnh lẽo mùa đông thì đó cũng chính là lúc nhân mệnh kết thúc… Nhưng có phải chỉ có phàm nhân mới như vậy không? Tu sĩ cả đời nghịch thiên mà đi, muốn sánh ngang trời đất, phất tay một cái là khiến phong vân biến sắc, càn khôn đảo lộn, nhưng rốt cuộc chẳng phải cũng đều như những giọt mưa kia, chỉ có thể khiến mặt hồ thoáng xao động rồi vĩnh viễn biến mất đó sao? Thế gian vô thường, nhân mệnh vô thường, kim cổ vô thường… không gì là vĩnh hằng bất biến…
Hắn thở dài cảm khái, trong lúc ngẩn ngơ bất giác đã đặt chân tới giữa cầu lúc nào không hay.
Đúng lúc này một bóng trắng từ trước mặt đi tới khẽ lướt qua bên cạnh hắn.
Đó là một cô gái dung mạo xấu xí tay cầm ô mưa đang bước đi vội vã.
Giữa biển người mênh mông, hai người giống như vô tình mà hữu ý, đều bất giác quay sang nhìn nhau một cái.
Ngay khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của cô gái kia, Độc Cô Minh liền đứng sửng người, toàn thân tê cứng chẳng thể làm ra động tác gì.
Dung mạo hiện tại của hắn đã bị biến đổi, không còn là Độc Cô Minh kẻ đang tung hoành trong thế hệ trẻ nhân giới kia.
Mà dung mạo nàng tuy cũng cải biên thành xấu xí, tuy nhiên đôi mắt phượng sắc sảo kia hắn vĩnh viễn không thể nào quên được.
Nàng chính là người đầu tiên hắn gặp khi đi đến thế giới này, cũng hắn vượt qua mấy lần sinh tử ở cả U Minh cấm địa và Tuyệt Vọng Ma Uyên, cũng là người duy nhất dám đứng về phía hắn trong thế giới đạo hoa, giúp hắn bảo vệ một cô gái khác trước sự tấn công của chín chí tôn thiên kiêu đứng đầu nhân giới.
Khi tiên ma chủ tự bạo, lòng hắn chỉ nghĩ tới Trần Mạn Dao mà hoàn toàn quên mất nàng.
- Lưu Tích Quân…
Độc Cô Minh giật mình tỉnh lại, vội vàng quay đầu nhưng đã muộn, bóng lưng gầy gò của Lưu Tích Quân đã biến mất giữa biển người mênh mông, giống như hạt mưa đã rơi xuống mặt hồ tạo thành gợn sóng trong khoảnh khắc, sau đó tan biến không còn chút vết tích.
- Thật sự là nàng ta sao?
Sau một hồi tìm kiếm trong vô vọng, hắn trở nên trầm mặc, hoài nghi bản thân đã nhìn nhầm, kế đến quay lưng tiếp tục đi đến phía bên kia cầu.
Nơi đó có Tế Vũ lâu cao ngút quanh năm sương khói lượn lờ, nếu may mắn còn có thể bắt gặp lúc Cố Lý công tử đàn lên Bích Hải Triều Sinh khúc tê tái lòng người, thể ngộ nhân sinh huyền ảo.
Lúc này đây trên đỉnh Tế Vũ lâu, Nhân Phi Nhân đang ngồi đối diện một nam tử áo trắng.
Tướng mạo người này tầm ba mươi lăm, trán cao mũi thẳng, miệng luôn nở nụ cười mỉm hết sức thần bí.
Nhưng điều khiến người ta ấn tượng nhất khi vừa gặp y chính là mái tóc nửa trắng nửa đen đang xõa dài tới lưng.
Tuổi tác của y không già nhưng tóc đã bạc đi nửa mái đầu, thêm vào đó là đôi mắt tang thương u uất khiến người ta không dám tin y còn trẻ tuổi như vậy.
Ở giữa hai người có bày một chiếc bàn thấp, phía trên có đặt một bát hương đang nghi ngút khói trắng và một bộ ấm trà vẫn còn hơi nóng.
Ngoài ra còn có hai cuốn sách, một cũ kỹ vô cùng, đã gần như mục nát bảy phần, chỉ còn sót lại mấy trang đầu là còn nguyên vẹn.
Cuốn sách còn lại thì trắng tinh thơm tho, phía trên có ghi bốn chữ “Liễu gia bí điển” màu đen còn chưa khô mực.
Nhân Phi Nhân cầm cuốn sách mục nát lên, lật ra mấy trang đầu đọc kỹ thật lâu, cuối cùng thở dài nói:
- Cố Lý công tử, lần này ta đến là muốn thu hồi cuốn sách này, hy vọng công tử thứ lỗi…
Nam tử áo trắng chính là Cố Lý nổi tiếng Việt quốc với tiếng đàn thê lương não lòng người của mình.
Đến Tiêu Ức Tình thân là người tu đạo mà cũng từng hạ mình đích thân đến đây để thỉnh giáo về cầm nghệ của y.
Sau khi so tài ba ngày ba đêm thì Tiêu Ức Tình liền đứng dậy vái Cố Lý một vái, nói ra một câu khiến phàm nhân trong thành vẫn còn tự hào đến tận hôm nay, luôn lấy đó làm điển cố khi so sánh giữa phàm nhân và tu sĩ.
- Mặc dù công tử là phàm nhân không thể tu đạo nhưng Ức Tình nguyện làm học trò của công tử.
Cầm nghệ này so với Cầm Thánh Thiên Tôn dường như còn trên một bậc…
Cầm Thánh Thiên Tôn là ai?
Ông ta chính là một trong ba cường giả mạnh nhất của thập đại thiên tôn thời thượng cổ.
Dùng cầm nhập đạo, tu vi tiếp cận Chủ cảnh.
Trong trận chiến lục giới năm xưa ông ta bị Tiên Chủ dùng thần thông vô thượng đánh tan nát thần hồn, nhưng cũng kịp tự bạo khiến Tiên chủ trọng thương nghiêm trọng.
Sau đó ai cũng đã biết, Tiên Chủ bị cây hắc thương của Kiếp chủ đâm xuyên qua trán, táng mạng đương trường.
Tiêu Ức Tình đạt được truyền thừa của Cầm Thánh Thiên Tôn.
Sau vụ nổ của tiên ma chủ tại Tuyệt Vọng Ma Uyên, gã không chết mà được cha mình cứu ra.
Sở dĩ gã có thể vượt qua được tai kiếp lần này đều là nhờ Tiêu Hồn cầm - Đế bảo bổn mệnh do Cầm Thánh Thiên Tôn để lại hy sinh đổi mạng.
Tiêu Hồn cầm tuy tan nát, dây đàn đứt rời nhưng khoảnh khắc người ta đến gần Tiêu Ức Tình lại nghe thấy tiếng đàn thê lương vang vọng từ trong linh hồn của gã.
Giống như gã và Tiêu Hồn cầm đã hợp nhất, tuy hai mà một.
Có điều tình trạng giữa hai người họ không phải tình trạng như của Chân Võ và Toái Mộng đao.
Chân Võ lựa chọn trở thành khí linh, để Toái Mộng đao tiếp tục tồn tại.
Mà Tiêu Hồn cầm lại chọn cách tiêu tán, khiến cầm ý của mình hòa vào linh hồn Tiêu Ức Tình, để gã mang cầm ý này sống tiếp, kéo dài tiếng đàn não nề ai oán ở thế gian.
Dù được cầm ý của Cầm Thánh Thiên Tôn dung thân, thậm chí còn ngộ ra hai loại đạo vận là cầm đạo và tình đạo nhưng đứng trước Bích Hải Triều Sinh khúc của một phàm nhân là Cố Lý thì Tiêu Ức Tình vẫn cảm giác mình vĩnh viễn không thể sánh bằng.
- Đáng tiếc, đáng tiếc, đáng tiếc…
Tiêu Ức Tình quan sát thân thể Cố Lý hồi lâu, rốt cuộc thốt ra ba từ “đáng tiếc” rồi rời đi.
Phàm nhân mặc dù không có căn cơ tu đạo nhưng không có nghĩa ngộ tính và thiên tư sẽ thấp hơn tu sĩ.
Cứ nhìn Nhân Phi Nhân là biết.
Gã chỉ dùng mười mấy năm ngắn ngủi của cuộc đời mà ngộ ra mười một loại hình thái của kiếm, điều này đến Kiếm Thiên Tôn thời thượng cổ e rằng cũng không thể sánh bằng.
Mà Đao Thần, một lão già gần đất xa trời cũng có cảm ngộ về đao vượt trội hơn cả Chân Võ Thiên Tôn.
Nhưng bọn họ đều không thể tu đạo, thân thể không cách nào dung nạp linh khí, nhưng thiên tư lại trác tuyệt vô song, ngạo thị thế gian.
Đây là bất hạnh hay may mắn?
Không thể tu luyện song bọn họ có thể sống một đời thống khoái, hiệp nghĩa trong tâm, không thẹn với lòng.
Còn tu sĩ sống cả một đời chém chém giết giết, quỷ kế âm mưu, đến mức như Tử Dực dù không muốn xuống tay, biết rõ mình xuống tay sẽ phải hối hận nhưng không còn cách nào khác.
Khi nghe ba tiếng than thở của Tiêu Ức Tình xong, nhìn bóng lưng gã rời đi, Cố Lý chỉ khẽ mỉm cười:
- Đáng tiếc hay không e rằng phải tới lúc nhắm mắt xuôi tay mới biết được.
Chính và phản, đúng và sai là hai khái niệm hết sức mờ ảo khó phân biệt rõ.
Nếu lúc trước khi chết ngươi có thể nở nụ cười tươi, có nghĩa là ngươi đã đúng.
Nếu lúc trước khi chết khuôn mặt người chỉ toàn là bi thương cùng hối hận, có nghĩa là ngươi đã sai.
Nhưng dù sao chết rồi thì mọi thứ đều như làn khói vấn vương rồi phiêu tán, nếu có kiếp sau, cứ sống thoải mái hơn một chút là được…
Quay lại hiện tại, khi nghe Nhân Phi Nhân nói muốn thu hồi cuốn sách, Cố Lý nhẹ nhàng gật đầu, cầm cuốn sách mới tinh có ghi bốn chữ “Liễu gia bí điển” kia đưa qua cho gã.
- Việc công tử nhờ ta đã làm xong.
Văn tự cổ ở những trang sau mặt dù đã hư hại khá nhiều, lại là loại văn tự kỳ lạ không thuộc nhân giới.
Tuy nhiên ta dựa theo tần số xuất hiện và quy luật của chúng đã đoán ra vài phần ý nghĩa.
Không rõ ta có đoán đúng không, hy vọng những thứ ta ghi lại trong đây sẽ khiến công tử hài lòng.
Nhân Phi Nhân đang định đón lấy cuốn sách nhưng cơ mặt chợt co rút lại.
Cơn ho khan kéo tới, gã vội lấy khăn tay đưa lên miệng ho sù sụ.
Sau khi ho xong nhìn lại chỉ thấy máu đỏ đã thấm ướt đẫm cả chiếc khăn màu trắng.
- Đa tạ, Đại La thiên thật sự tồn tại sao? Nếu nó có thật thì nó chính là quên hương của ta…
Cố Lý mỉm cười:
- Tin tưởng thì sẽ tồn tại.
Ở trong bí điển Liễu gia ghi rằng nhân giới có hai điểm giống như hai cực âm dương trong thái cực.
Một nơi xa tận chân trời, một nơi lại là khởi nguồn của vạn vật.
Ở nơi khởi nguồn kia có tồn tại một cây cầu tên gọi Cách Thế Phàm kiều.
Đi qua cây cầu sẽ đến được một thế giới khác.
Thế giới này có chín vòm trời và mười tầng đất.
Mà nhân giới chúng ta đang ở năm xưa cũng từng là một trong mười tầng đất, tên gọi Di địa, nghĩa là vùng đất bị lãng quên…
Tiếng tí tách vang lên, mặt hồ vốn trong xanh phẳng lặng nhưng giờ đây lại bị những giọt mưa làm xao động, tạo thành vô số vòng tròn gợn sóng khuếch tán ra bốn phía.
Phàm thể không có da thịt rắn chắc và linh lực hùng hậu như đạo thể nên rất dễ cảm lạnh.
Mấy năm qua không ít lần Độc Cô Minh mắc bệnh vì sự thay đổi thời tiết thất thường ở Việt quốc rồi.
Miệng nở nụ cười tươi, hắn nhìn cây cầu trước mặt, nơi đang có rất đông người qua lại chạy tán loạn tránh mưa, chân khẽ cất bước.
Hắn đi trong cơn mưa, gió lạnh thổi qua, mặc dù đã có ô che chắn nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị vài giọt theo gió cuốn qua mà rơi xuống trên xiêm y, khiến vạt áo bản thân ướt đẫm.
Cầu Bất Quy Lai không dài lắm, chỉ cần đi tầm ba mươi bước chân là sẽ tới được bên kia cầu, Độc Cô Minh cứ chậm rãi bước đi trong mưa sa gió lạnh, sự gấp rút của biển người chật như nêm ở bốn phía xung quanh không thể khiến lòng hắn xao động.
Ánh mắt hắn điềm tĩnh nhìn về phía trước, một loại ý cảnh vô thường tự nhiên khởi phát trong vô thức.
- Sinh lão bệnh tử cũng giống xuân hạ thu đông bốn mùa luân chuyển, mà phàm nhân lại chẳng khác nào người lữ hành đi xuyên qua năm tháng, đến khi mưa phùn dào dạt mùa xuân rơi trên vạt áo đã chuyển thành tuyết trắng lạnh lẽo mùa đông thì đó cũng chính là lúc nhân mệnh kết thúc… Nhưng có phải chỉ có phàm nhân mới như vậy không? Tu sĩ cả đời nghịch thiên mà đi, muốn sánh ngang trời đất, phất tay một cái là khiến phong vân biến sắc, càn khôn đảo lộn, nhưng rốt cuộc chẳng phải cũng đều như những giọt mưa kia, chỉ có thể khiến mặt hồ thoáng xao động rồi vĩnh viễn biến mất đó sao? Thế gian vô thường, nhân mệnh vô thường, kim cổ vô thường… không gì là vĩnh hằng bất biến…
Hắn thở dài cảm khái, trong lúc ngẩn ngơ bất giác đã đặt chân tới giữa cầu lúc nào không hay.
Đúng lúc này một bóng trắng từ trước mặt đi tới khẽ lướt qua bên cạnh hắn.
Đó là một cô gái dung mạo xấu xí tay cầm ô mưa đang bước đi vội vã.
Giữa biển người mênh mông, hai người giống như vô tình mà hữu ý, đều bất giác quay sang nhìn nhau một cái.
Ngay khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của cô gái kia, Độc Cô Minh liền đứng sửng người, toàn thân tê cứng chẳng thể làm ra động tác gì.
Dung mạo hiện tại của hắn đã bị biến đổi, không còn là Độc Cô Minh kẻ đang tung hoành trong thế hệ trẻ nhân giới kia.
Mà dung mạo nàng tuy cũng cải biên thành xấu xí, tuy nhiên đôi mắt phượng sắc sảo kia hắn vĩnh viễn không thể nào quên được.
Nàng chính là người đầu tiên hắn gặp khi đi đến thế giới này, cũng hắn vượt qua mấy lần sinh tử ở cả U Minh cấm địa và Tuyệt Vọng Ma Uyên, cũng là người duy nhất dám đứng về phía hắn trong thế giới đạo hoa, giúp hắn bảo vệ một cô gái khác trước sự tấn công của chín chí tôn thiên kiêu đứng đầu nhân giới.
Khi tiên ma chủ tự bạo, lòng hắn chỉ nghĩ tới Trần Mạn Dao mà hoàn toàn quên mất nàng.
- Lưu Tích Quân…
Độc Cô Minh giật mình tỉnh lại, vội vàng quay đầu nhưng đã muộn, bóng lưng gầy gò của Lưu Tích Quân đã biến mất giữa biển người mênh mông, giống như hạt mưa đã rơi xuống mặt hồ tạo thành gợn sóng trong khoảnh khắc, sau đó tan biến không còn chút vết tích.
- Thật sự là nàng ta sao?
Sau một hồi tìm kiếm trong vô vọng, hắn trở nên trầm mặc, hoài nghi bản thân đã nhìn nhầm, kế đến quay lưng tiếp tục đi đến phía bên kia cầu.
Nơi đó có Tế Vũ lâu cao ngút quanh năm sương khói lượn lờ, nếu may mắn còn có thể bắt gặp lúc Cố Lý công tử đàn lên Bích Hải Triều Sinh khúc tê tái lòng người, thể ngộ nhân sinh huyền ảo.
Lúc này đây trên đỉnh Tế Vũ lâu, Nhân Phi Nhân đang ngồi đối diện một nam tử áo trắng.
Tướng mạo người này tầm ba mươi lăm, trán cao mũi thẳng, miệng luôn nở nụ cười mỉm hết sức thần bí.
Nhưng điều khiến người ta ấn tượng nhất khi vừa gặp y chính là mái tóc nửa trắng nửa đen đang xõa dài tới lưng.
Tuổi tác của y không già nhưng tóc đã bạc đi nửa mái đầu, thêm vào đó là đôi mắt tang thương u uất khiến người ta không dám tin y còn trẻ tuổi như vậy.
Ở giữa hai người có bày một chiếc bàn thấp, phía trên có đặt một bát hương đang nghi ngút khói trắng và một bộ ấm trà vẫn còn hơi nóng.
Ngoài ra còn có hai cuốn sách, một cũ kỹ vô cùng, đã gần như mục nát bảy phần, chỉ còn sót lại mấy trang đầu là còn nguyên vẹn.
Cuốn sách còn lại thì trắng tinh thơm tho, phía trên có ghi bốn chữ “Liễu gia bí điển” màu đen còn chưa khô mực.
Nhân Phi Nhân cầm cuốn sách mục nát lên, lật ra mấy trang đầu đọc kỹ thật lâu, cuối cùng thở dài nói:
- Cố Lý công tử, lần này ta đến là muốn thu hồi cuốn sách này, hy vọng công tử thứ lỗi…
Nam tử áo trắng chính là Cố Lý nổi tiếng Việt quốc với tiếng đàn thê lương não lòng người của mình.
Đến Tiêu Ức Tình thân là người tu đạo mà cũng từng hạ mình đích thân đến đây để thỉnh giáo về cầm nghệ của y.
Sau khi so tài ba ngày ba đêm thì Tiêu Ức Tình liền đứng dậy vái Cố Lý một vái, nói ra một câu khiến phàm nhân trong thành vẫn còn tự hào đến tận hôm nay, luôn lấy đó làm điển cố khi so sánh giữa phàm nhân và tu sĩ.
- Mặc dù công tử là phàm nhân không thể tu đạo nhưng Ức Tình nguyện làm học trò của công tử.
Cầm nghệ này so với Cầm Thánh Thiên Tôn dường như còn trên một bậc…
Cầm Thánh Thiên Tôn là ai?
Ông ta chính là một trong ba cường giả mạnh nhất của thập đại thiên tôn thời thượng cổ.
Dùng cầm nhập đạo, tu vi tiếp cận Chủ cảnh.
Trong trận chiến lục giới năm xưa ông ta bị Tiên Chủ dùng thần thông vô thượng đánh tan nát thần hồn, nhưng cũng kịp tự bạo khiến Tiên chủ trọng thương nghiêm trọng.
Sau đó ai cũng đã biết, Tiên Chủ bị cây hắc thương của Kiếp chủ đâm xuyên qua trán, táng mạng đương trường.
Tiêu Ức Tình đạt được truyền thừa của Cầm Thánh Thiên Tôn.
Sau vụ nổ của tiên ma chủ tại Tuyệt Vọng Ma Uyên, gã không chết mà được cha mình cứu ra.
Sở dĩ gã có thể vượt qua được tai kiếp lần này đều là nhờ Tiêu Hồn cầm - Đế bảo bổn mệnh do Cầm Thánh Thiên Tôn để lại hy sinh đổi mạng.
Tiêu Hồn cầm tuy tan nát, dây đàn đứt rời nhưng khoảnh khắc người ta đến gần Tiêu Ức Tình lại nghe thấy tiếng đàn thê lương vang vọng từ trong linh hồn của gã.
Giống như gã và Tiêu Hồn cầm đã hợp nhất, tuy hai mà một.
Có điều tình trạng giữa hai người họ không phải tình trạng như của Chân Võ và Toái Mộng đao.
Chân Võ lựa chọn trở thành khí linh, để Toái Mộng đao tiếp tục tồn tại.
Mà Tiêu Hồn cầm lại chọn cách tiêu tán, khiến cầm ý của mình hòa vào linh hồn Tiêu Ức Tình, để gã mang cầm ý này sống tiếp, kéo dài tiếng đàn não nề ai oán ở thế gian.
Dù được cầm ý của Cầm Thánh Thiên Tôn dung thân, thậm chí còn ngộ ra hai loại đạo vận là cầm đạo và tình đạo nhưng đứng trước Bích Hải Triều Sinh khúc của một phàm nhân là Cố Lý thì Tiêu Ức Tình vẫn cảm giác mình vĩnh viễn không thể sánh bằng.
- Đáng tiếc, đáng tiếc, đáng tiếc…
Tiêu Ức Tình quan sát thân thể Cố Lý hồi lâu, rốt cuộc thốt ra ba từ “đáng tiếc” rồi rời đi.
Phàm nhân mặc dù không có căn cơ tu đạo nhưng không có nghĩa ngộ tính và thiên tư sẽ thấp hơn tu sĩ.
Cứ nhìn Nhân Phi Nhân là biết.
Gã chỉ dùng mười mấy năm ngắn ngủi của cuộc đời mà ngộ ra mười một loại hình thái của kiếm, điều này đến Kiếm Thiên Tôn thời thượng cổ e rằng cũng không thể sánh bằng.
Mà Đao Thần, một lão già gần đất xa trời cũng có cảm ngộ về đao vượt trội hơn cả Chân Võ Thiên Tôn.
Nhưng bọn họ đều không thể tu đạo, thân thể không cách nào dung nạp linh khí, nhưng thiên tư lại trác tuyệt vô song, ngạo thị thế gian.
Đây là bất hạnh hay may mắn?
Không thể tu luyện song bọn họ có thể sống một đời thống khoái, hiệp nghĩa trong tâm, không thẹn với lòng.
Còn tu sĩ sống cả một đời chém chém giết giết, quỷ kế âm mưu, đến mức như Tử Dực dù không muốn xuống tay, biết rõ mình xuống tay sẽ phải hối hận nhưng không còn cách nào khác.
Khi nghe ba tiếng than thở của Tiêu Ức Tình xong, nhìn bóng lưng gã rời đi, Cố Lý chỉ khẽ mỉm cười:
- Đáng tiếc hay không e rằng phải tới lúc nhắm mắt xuôi tay mới biết được.
Chính và phản, đúng và sai là hai khái niệm hết sức mờ ảo khó phân biệt rõ.
Nếu lúc trước khi chết ngươi có thể nở nụ cười tươi, có nghĩa là ngươi đã đúng.
Nếu lúc trước khi chết khuôn mặt người chỉ toàn là bi thương cùng hối hận, có nghĩa là ngươi đã sai.
Nhưng dù sao chết rồi thì mọi thứ đều như làn khói vấn vương rồi phiêu tán, nếu có kiếp sau, cứ sống thoải mái hơn một chút là được…
Quay lại hiện tại, khi nghe Nhân Phi Nhân nói muốn thu hồi cuốn sách, Cố Lý nhẹ nhàng gật đầu, cầm cuốn sách mới tinh có ghi bốn chữ “Liễu gia bí điển” kia đưa qua cho gã.
- Việc công tử nhờ ta đã làm xong.
Văn tự cổ ở những trang sau mặt dù đã hư hại khá nhiều, lại là loại văn tự kỳ lạ không thuộc nhân giới.
Tuy nhiên ta dựa theo tần số xuất hiện và quy luật của chúng đã đoán ra vài phần ý nghĩa.
Không rõ ta có đoán đúng không, hy vọng những thứ ta ghi lại trong đây sẽ khiến công tử hài lòng.
Nhân Phi Nhân đang định đón lấy cuốn sách nhưng cơ mặt chợt co rút lại.
Cơn ho khan kéo tới, gã vội lấy khăn tay đưa lên miệng ho sù sụ.
Sau khi ho xong nhìn lại chỉ thấy máu đỏ đã thấm ướt đẫm cả chiếc khăn màu trắng.
- Đa tạ, Đại La thiên thật sự tồn tại sao? Nếu nó có thật thì nó chính là quên hương của ta…
Cố Lý mỉm cười:
- Tin tưởng thì sẽ tồn tại.
Ở trong bí điển Liễu gia ghi rằng nhân giới có hai điểm giống như hai cực âm dương trong thái cực.
Một nơi xa tận chân trời, một nơi lại là khởi nguồn của vạn vật.
Ở nơi khởi nguồn kia có tồn tại một cây cầu tên gọi Cách Thế Phàm kiều.
Đi qua cây cầu sẽ đến được một thế giới khác.
Thế giới này có chín vòm trời và mười tầng đất.
Mà nhân giới chúng ta đang ở năm xưa cũng từng là một trong mười tầng đất, tên gọi Di địa, nghĩa là vùng đất bị lãng quên…
Danh sách chương