Muốn ra khỏi Ma Giới, cũng không phải là không thể. Ngay tại ranh giới giữa Ma Giới với nơi trước kia Vấn Thủy từng ở có một kẽ nứt rất hẹp, chính là con đường mà nàng và Hàn Thủy Thạch đã dùng để tới nơi này.
Đó cũng là nơi cấm chế yếu nhất trong toàn bộ Yêu Ma Đạo. Nếu như yêu ma cam tâm tình nguyện từ bỏ thân thể tạo thành từ khí hỗn độn, từ bỏ tất thảy linh lực của bản thân mình để trở về lại dáng hình nguyên thần yếu đuối và mong manh nhất, chúng tất nhiên sẽ có thể thoát ra khỏi Yêu Ma Đạo.
Nhưng mà, chúng buộc phải nhắm vị trí kẽ nứt một cách vô cùng chuẩn xác. Nếu không sau khi đã từ bỏ linh lực rồi, chẳng may mà bị đuổi giết thì chắc chắn sẽ không còn đường nào chống trả.
Bởi vậy, những loại yêu ma tầm tầm, một khi đã bước chân vào trong Yêu Ma Đạo thì sẽ không thể trở ra được nữa.
Vấn Thủy đi cùng Lục Áp Chân Quân tới tận nơi để tra xét tình hình. Lục Áp Chân Quân dạy cho Vấn Thủy pháp chú dò la cấm chế, liền thấy bất ngờ vì tốc độ học của nàng. Ban đầu hắn vốn tưởng rằng để dạy dỗ một con thú thì ít nhất phải nói đến năm sáu chục lần. Hắn máy móc giảng qua một lượt, sau đó lại lặp lại lần thứ hai. Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Vấn Thủy sung sướng tung hoành muôn nơi thử nghiệm pháp chú vừa mới học rồi.
Lục Áp Chân Quân có chút kinh ngạc: “Ngươi thật sự là một con chó à?”
Vấn Thủy phe phẩy cái đuôi to xù của mình: “Thì sao?”
Lục Áp Chân Quân nhìn nàng lần nữa, lại cảm thấy không thể nào nhầm lẫn gì được. Ngoại hình này, nguyên thần này, đích xác là một con chó. Nhưng mà so với một con chó mới có hơn ba trăm tuổi, nàng quả thực là quá mức thông minh.
Nhìn Vấn Thủy tung tăng sử dụng pháp chú, trong lòng Lục Áp Chân Quân đột nhiên lại thấy bồn chồn: “Vấn Thủy, một con chó hơn ba trăm năm tuổi, không thể nào có chỉ số thông minh vậy được.”
Vấn Thủy dương dương tự đắc: “Đương nhiên rồi, ta là nghìn năm có một cơ mà.”
Lục Áp Chân Quân nói: “Ý của ta là, vạn năm cũng không thể nào có nổi một con ấy chứ.” Vấn Thủy không hiểu. Nàng quay đầu nhìn hắn, hắn lại nói: “Hơn nữa khi ngươi thi pháp, công pháp lưu chuyển linh khí trong cơ thể ngươi rất giống bí pháp bất truyền của một môn phái.”
Vấn Thủy ngơ ngẩn, vẫn không thể nào hiểu nổi: “Cái gì cơ?”
Lục Áp Chân Quân nói: “Núi Vọng Trần có một môn công pháp nổi tiếng gọi là Linh Hư Chân Ngôn, ngươi đã từng nghe qua chưa?”
Vấn Thủy lại hỏi: “Núi Vọng Trần là núi gì? Ở đâu?”
Lục Áp Chân Quân không nói gì nữa.
Hai người tiếp tục do thám vị trí của Kẽ Nứt Yêu Ma suốt một hồi lâu. Lục Áp Chân Quân rốt cuộc là vẫn không kìm nén được. Hắn hỏi Vấn Thủy: “Ngươi thực sự không tò mò một chút nào sao?”
“Nhưng mà ta phải tò mò cái gì mới được cơ chứ?” Vấn Thủy lại hỏi lại hắn.
Lục Áp Chân Quân suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đành nói rõ cho nàng: “Núi Vọng Trần là một tông môn tu tiên, bởi vì từ trước tới nay chỉ thu nhận nữ đệ tử cho nên ở giới tu chân cũng không có nhiều người biết. Tông môn này có một bí pháp mà chỉ có các Tông chủ mới được phép tu luyện, tên là Linh Hư Chân Ngôn.”
Vấn Thủy nghiêng đầu lắng nghe, Lục Áp Chân Quân lại nói: “Linh Hư Chân Ngôn có thể khiến cho người luyện hồn phách tứ tán, rơi vào trạng thái chết giả. Người ngoài nhìn vào, chỉ có thể cho rằng người đó thực sự đã hồn phi phách tán mất rồi. Nhưng mà nhiều năm về sau, khi các mảnh hồn thức tỉnh, chỉ cần tập hợp được chúng về chung một chỗ là lại có thể lần nữa tái tạo nguyên thần, chết đi sống lại.”
Vấn Thủy ngây người. Nàng nghĩ ngợi một thoáng, rốt cuộc cũng hiểu ý của Lục Áp Chân Quân: “Ngài muốn nói là, ta vốn biết công pháp này? Nhưng mà ta thực sự không biết nha. Núi Vọng Trần kia, chẳng nhẽ đại Tông chủ lại là một con chó hay sao?”
Lục Áp Chân Quân nói: “Chuyện này, bổn tọa cũng không rõ lắm. Nhưng mà tất cả Tông chủ của núi Vọng Trần cuối cùng đều đã thành chính quả cả. Duy chỉ có Tông chủ đời thứ tư Không Thanh quyến luyến tư tình nhi nữ nên đã từ bỏ tu tiên, tự trục xuất khỏi sư môn.”
Vấn Thủy nghe thấy cái tên Không Thanh, lập tức ngây ngẩn cả người. Lục Áp Chân Quân nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng, nói: “Môn đồ của núi Vọng Trần đều là nữ tử, bởi vậy công pháp tu tập cũng rất hữu ích trong việc chăm sóc dung nhan, giữ gìn dáng vóc. Thế nên các đời Tông chủ của họ đều mỹ mạo động lòng người. Nhân thân của ngươi sau khi hóa hình bổn tọa cũng từng thấy qua, có liên hệ rất sâu xa với công pháp núi Vọng Trần.”
Vấn Thủy mơ mơ hồ hồ hỏi: “Ý của ngài là, ta không phải một con chó, mà là Tông chủ của núi Vọng Trần?”
Lục Áp Chân Quân nói: “Nói thế cũng không phải chính xác lắm. Nếu ngươi gom đủ tàn hồn, đáng nhẽ ra ngươi phải có được ký ức của Không Thanh mới đúng. Nhưng mà ngươi lại không có.”
“Ừm,” Vấn Thủy gật gù.
Sau đó, nàng lại hớn hở đi thử kết giới. Lục Áp căm giận nói: “Bổn tọa nói rã cả họng, thế mà ngươi chỉ phản ứng như vậy thôi sao?”
Vấn Thủy lại hỏi lại hắn: “Thế ta nên làm thế nào bây giờ?”
Lục Áp chỉ hận rèn sắt không thành được thép: “Chẳng phải là ngươi nên ngẫm lại xem những mảnh nguyên thần nhỏ kia hiện tại đang ở nơi nào, tìm cách mà tập hợp chúng nó lại với nhau hay sao?”
Vấn Thủy nói: “Nhưng mà bây giờ ta vẫn sống rất tốt mà. Ta là Trúc Vấn Thủy, ta không phải Không Thanh, tại sao lại muốn trở thành Không Thanh nguyên bản cơ chứ?”
Lần này, đến lượt Lục Áp ngây ngẩn cả người. Thực sự là như thế sao? ***
Buổi tối, hai người trở lại Cửu Thượng Cung. Vấn Thủy quả thật mệt mỏi muốn chết đi được. Dò xét kẽ nứt cũng chẳng phải chuyện giản đơn, nàng đã phải xài pháp chú liên tục từ sáng sớm đến tối mịt. Về đến nơi rồi, nàng liền thả người xuống một chiếc đệm mềm mại, mõm gác lên hai chân trước, không muốn động đậy gì nữa.
Hàn Thủy Thạch đấm bóp phần lưng óng mượt của nàng, giúp nàng thư giãn gân cốt: “Hai người cũng không ra ngoài được à?”
Lục Áp Chân Quân bên cạnh nhấp một ngụm rượu, nói: “Chỉ cần tìm được kẽ nứt là tự nhiên sẽ ra ngoài được thôi.”
Hàn Thủy Thạch nhíu mày: “Vậy mà ta lại bị nhốt trong cái Vạn Ma Trận này, không thể nào đi đâu được. Đáng giận thật đấy.”
Lục Áp Chân Quân nói: “Không sao, ít nhất là ngươi vẫn còn có một nơi để mà ở. Ngươi xem, chúng ta thành tiên nhiều năm như vậy, muốn có một ngôi nhà thế này á, chẳng qua cũng chỉ là kẻ khờ nói chuyện chiêm bao mà thôi.”
Hàn Thủy Thạch giương mắt nhìn Lục Áp. Hắn lại ho khẽ một tiếng, nói: “Dù sao thì cũng đã đến đây rồi, chi bằng nhìn qua người trong tộc ngươi tí đi. Ngươi cũng đang rảnh rỗi mà.”
Hàn Thủy Thạch rốt cuộc cũng nói: “Nói thẳng mục đích của ngươi ra đi.”
Lục Áp Chân Quân ngẩn người, một hồi lâu sau mới gượng gạo uống thêm ngụm rượu nữa, lắp ba lắp bắp: “Mục… mục đích gì cơ? Sao ta nghe không hiểu nhỉ?”
Hàn Thủy Thạch nhướng mày: “Ngươi dẫn ta tới Ma Giới, là Ngọc Đế có gì phân phó sao?”
Lục Áp Chân Quân bất ngờ đánh giá hắn thêm lần nữa. Con ma ốc sên này, cũng không ngốc như hắn tưởng. Thấy Hàn Thủy Thạch giơ đoạn xích Thuyên Thiên đang cầm trong tay mình lên, Lục Áp Chân Quân mới giật nảy mình: “Ngươi… Khốn kiếp, thảo nào tự nhiên bổn tọa lại rớt xuống đây! Có phải là ngươi đã dùng thứ đồ chơi chết tiệt này kéo chân bổn tọa đúng không…”
Hàn Thủy Thạch nói: “Ta chỉ muốn có một cái thân thể để được ở bên Vấn Thủy. Những chuyện khác, ta đều không để ý. Ngươi có hiểu không?”
Lục Áp Chân Quân ngập ngừng: “Ngay cả chuyện… bắt ngươi dẫn dắt Ma Giới thần phục sự thống trị của Thiên Giới?”
Hàn Thủy Thạch hỏi: “Có thể đổi lấy được một cái thân thể không?”
Lục Áp Chân Quân hộc máu, ngươi thực sự là chỉ bận tâm chuyện ấy nhỉ… Thôi bỏ đi, không thể so đo với một con ma ốc sên không có kiến thức như tiểu gia Bích Ngọc(1) được. Hắn nói: “Chỉ cần ngươi hoàn thành được việc đó, chuyện thân thể chẳng phải chỉ là một câu nói với Thiên Đế thôi ư?”
Hàn Thủy Thạch lại vặn hỏi hắn: “Sao ta tin được những gì ngươi nói?”
Lục Áp Chân Quân nghiến răng kèn kẹt: “Cái con ma này, sao lại đa nghi vậy hả? Thôi thế này đi, ta nhận ngươi làm đồ đệ. Còn chuyện kia thì về sau, vi sư nhất định sẽ đáp ứng con.”
Hắn vừa nói vừa trưng ra vẻ mặt oai nghiêm tôn quý, nhưng Hàn Thủy Thạch chỉ đáp: “Không.” Lục Áp Chân Quân kinh sợ, chậm rãi hỏi lại: “Cái gì cơ?”
Hàn Thủy Thạch nói: “Ta đã có sư phụ rồi, sẽ không bái ngươi làm sư phụ nữa.” Dứt lời, hắn liền bế Vấn Thủy vẫn còn đang say ngủ lên, quay gót trở về nội điện.
Lục Áp Chân Quân nổi cơn tam bành, suýt chút nữa đã châm lửa thiêu rụi cả Cửu Thượng Cung.
***
Ngày hôm sau, trời vừa tảng sáng, Hàn Thủy Thạch đã cầm thiệp mời của Ma Quân để tới chỗ hắn dự tiệc. Ma Quân quả thực có chút bất ngờ. Hắn quay đầu bảo một tên tiểu lâu la với quả đầu cháy phừng phừng bên cạnh: “Truyền hắn vào đi.”
“Báo cáo Đại vương, hắn vào không được ạ!” Tiểu lâu la đáp.
“Cái gì?” Ma Quân tròn mắt hỏi.
“Cổng không đủ rộng ạ.” Nó trả lời.
Ma Quân tức thì giận dữ, cổng lão tử đã mở to hết cỡ mà vẫn còn chưa đủ rộng?! Hắn hằm hằm bước ra, ra đến nơi rồi mới thấy thực đúng là không đủ rộng – Hàn Thủy Thạch chỉ có thể vác theo cả Cửu Thượng Cung cùng vào…
Ma Quân đứng ở ngoài cổng, dùng đôi mắt lé để đánh giá Hàn Thủy Thạch. Hắn còn chưa kịp mở mồm thì Hàn Thủy Thạch đã lên tiếng trước: “Nghe nói Ma Quân công pháp cái thế. Ta vừa mới đến chốn này, muốn được mở mang tầm mắt một chút.”
Ma Quân đưa mắt nhìn trái nhìn phải, xong rồi lại nhỏ giọng hỏi đứa tiểu lâu la đứng bên cạnh mình: “Hắn nói gì thế?”
Tiểu lâu la nói: “Chính là muốn đấu với Ma Quân ngài đấy ạ.”
Ma Quân cả giận: “Nực cười! Dám khiêu chiến với bổn quân, ngươi quả thực là không biết trời cao đất dày!”
Hắn vừa cất lời, phía đằng chân trời lập tức gió mây cuồn cuộn, sương máu trào dâng, một mùi tanh nồng tràn ra bốn phía. Mắt thấy hai bên chuẩn bị động thủ đến nơi, Vấn Thủy đột nhiên nhào lên, vừa phe phẩy đuôi vừa nói: “Ma Quân Ma Quân, ngài bớt giận đã.”
Ma Quân trông thấy một con chó trắng nhảy từ Cửu Thượng Cung ra thì liền ngạo nghễ đáp lời: “Ngươi còn muốn nói gì hở? Nói đi mau lên, không là không còn cơ hội nữa đâu.”
Vấn Thủy nói: “Chúng ta chỉ muốn mời ngài vào làm một chén rượu thôi mà, ở đây chúng ta có rượu hảo hạng đấy nha.”
“Hừ,” Ma Quân khinh khỉnh đáp. “Bổn quân không uống rượu, chỉ uống máu người thôi!”
Vấn Thủy vừa nghe hắn nói thì liền quay đầu tóm lấy tay của Lục Áp Chân Quân. Đạp Nguyệt Hành của nàng xẹt ngang, Lục Áp tức thì máu phun như suối. Hắn tức giận mắng to một tiếng, trong khi Vấn Thủy thì nhanh nhảu nói: “Ngài xem đi, chúng ta còn chuẩn bị riêng cho ngài một mẻ máu tươi của thượng thần cổ đại đó.”
Ma Quân nghe nàng nói vậy thì liền có chút động lòng. “Ngài vào đây đi, mau lên,” Vấn Thủy tiếp tục thúc giục.
Lục Áp cáu điên: “Con chó thối tha, ngươi mà không giải thích được thì liệu cái thần hồn đấy!”
Vấn Thủy nhỏ giọng nói: “Vạn Ma Trận của Hàn Thủy Thạch lợi hại lắm nha.”
Hàn Thủy Thạch bất mãn: “Cái gì? Sao nàng có thể nói vậy!”
Lục Áp gật gù tỏ ý tán đồng! Tốt xấu gì thì ta cũng là đại thần thượng cổ đấy! Hành xử đê tiện đến thế, mai sau chuyện này truyền ra thì chúng sinh sẽ đối xử với ta như thế nào đây!
Vấn Thủy nghe Hàn Thủy Thạch nói vậy thì liền mau miệng sửa lời: “Vạn Ma Trận của Hàn Thủy Thạch lợi hại nhất nha.”
Hàn Thủy Thạch hài lòng gật đầu, sau đó nghiêm trang nói với Ma Quân: “Ma Quân, mời vào.”
Lục Áp Chân Quân: “…”
Trong cái nhìn chăm chú của chư ma, Ma Quân chậm rãi bước chân vào Cửu Thượng Cung. Hắn vừa qua cổng, cổng Cung bỗng nhiên đóng sập. Vạn Ma Trận nhanh chóng khởi động, sương máu vốn đang giăng kín bầu trời giờ lại ùn ùn cuốn quanh cung điện.
Lục Áp Chân Quân lắc đầu thở dài: “Cái gì gọi là đóng cửa đánh chó, bổn tọa xem như đã hiểu.”
Vấn Thủy cũng thấy cả người run lên. Nàng nhìn một vòng xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai đến đánh mình thì mới yên tâm tiếp tục quan sát chiến trận.
Tay Ma Quân này, cũng coi như là có chút bản lĩnh. Trong tay hắn cầm một lá cờ lớn, lá cờ ấy mà phất lên thì mặt trời sẽ khuất bóng, quần ma tức khắc cúi đầu. Ngặt nỗi đây lại đang là ở bên trong Vạn Ma Trận, lưỡi đao cực âm của Hàn Thủy Thạch vừa mới chém ra thì cờ của hắn cũng bắt lửa ngay tắp lự.
Vấn Thủy cùng với Lục Áp Chân Quân đứng trên bờ tường xem hai kẻ kia giao chiến, Hàn Thủy Thạch đã đánh dấu một khu vực an toàn nhỏ để hai người họ náu mình. “Cờ đó là cờ gì thế?” Vấn Thủy hỏi.
Lục Áp Chân Quân tức thì dương dương tự đắc khoe khoang kiến thức uyên bác: “Đây chính là cờ Tàng Yêu, trong cờ ẩn tàng muôn vàn yêu quái. Cho nên khi cờ vung lên, thiên địa biến sắc, yêu khí kích động…”
Lục Áp còn chưa nói xong, Vấn Thủy đã ngắt lời hắn: “Không hiểu.”
Lục Áp cả giận, nói: “Chính là vẫy một chút thì sẽ có rất nhiều yêu quái nhảy ra giúp hắn đánh nhau!”
Vấn Thủy cao giọng: “Sớm nói như thế có phải nhanh không!”
Bên ngoài Cửu Thượng Cung, chư ma cũng đang giương mắt lên nhìn. Trông thấy có mấy con ma đang nhăm nhe lên hỗ trợ, Vấn Thủy liền nhảy sang bên bức tường bao của cung điện, sủa to một tiếng rồi nói: “Các ngươi từ từ rồi hẵng giúp hắn được không?”
Một con ma mắt đánh phấn vàng chóe, đầu đội một bông hồng ren to tổ bố thắc mắc: “Tại sao?”
Vấn Thủy nói: “Bởi vì nếu Ma Quân mà chiến bại thì cũng có nghĩa hắn không phải là con ma mạnh nhất. Đến lúc đó, Hàn Thủy Thạch sẽ trở thành Ma Quân mới của các ngươi! Vậy nên nếu như hiện giờ các ngươi động thủ, chính là đối phó với Ma Quân mới của mình. Thân là một con ma, sao có thể đối phó với Ma Quân của chính mình được?”
Chúng ma khe khẽ xì xào, cuối cùng cũng có con hỏi: “Nhưng mà nếu Hàn Thủy Thạch không phải là đối thủ của Ma Quân chúng ta thì sao?”
Vấn Thủy thản nhiên nói: “Nếu như Hàn Thủy Thạch không phải đối thủ của hắn thì hắn còn cần các ngươi giúp sức làm gì?”
Chúng ma gật gà gật gù, vừa khoanh tay đứng nhìn, vừa bình phẩm từ đầu đến chân hai kẻ đang cùng tham chiến.
Lục Áp Chân Quân suýt chút nữa đã ngã chổng vó xuống dưới đất: “Mẹ kiếp… Như thế mà cũng được à…”
(1) Tiểu gia Bích Ngọc: Cụm từ xuất phát từ bài hát dân gian “Bích Ngọc ca”, thường chỉ những người phụ nữ xuất thân bần hàn nhưng xinh xắn, lương thiện, đảm đang, tháo vát…
Đó cũng là nơi cấm chế yếu nhất trong toàn bộ Yêu Ma Đạo. Nếu như yêu ma cam tâm tình nguyện từ bỏ thân thể tạo thành từ khí hỗn độn, từ bỏ tất thảy linh lực của bản thân mình để trở về lại dáng hình nguyên thần yếu đuối và mong manh nhất, chúng tất nhiên sẽ có thể thoát ra khỏi Yêu Ma Đạo.
Nhưng mà, chúng buộc phải nhắm vị trí kẽ nứt một cách vô cùng chuẩn xác. Nếu không sau khi đã từ bỏ linh lực rồi, chẳng may mà bị đuổi giết thì chắc chắn sẽ không còn đường nào chống trả.
Bởi vậy, những loại yêu ma tầm tầm, một khi đã bước chân vào trong Yêu Ma Đạo thì sẽ không thể trở ra được nữa.
Vấn Thủy đi cùng Lục Áp Chân Quân tới tận nơi để tra xét tình hình. Lục Áp Chân Quân dạy cho Vấn Thủy pháp chú dò la cấm chế, liền thấy bất ngờ vì tốc độ học của nàng. Ban đầu hắn vốn tưởng rằng để dạy dỗ một con thú thì ít nhất phải nói đến năm sáu chục lần. Hắn máy móc giảng qua một lượt, sau đó lại lặp lại lần thứ hai. Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Vấn Thủy sung sướng tung hoành muôn nơi thử nghiệm pháp chú vừa mới học rồi.
Lục Áp Chân Quân có chút kinh ngạc: “Ngươi thật sự là một con chó à?”
Vấn Thủy phe phẩy cái đuôi to xù của mình: “Thì sao?”
Lục Áp Chân Quân nhìn nàng lần nữa, lại cảm thấy không thể nào nhầm lẫn gì được. Ngoại hình này, nguyên thần này, đích xác là một con chó. Nhưng mà so với một con chó mới có hơn ba trăm tuổi, nàng quả thực là quá mức thông minh.
Nhìn Vấn Thủy tung tăng sử dụng pháp chú, trong lòng Lục Áp Chân Quân đột nhiên lại thấy bồn chồn: “Vấn Thủy, một con chó hơn ba trăm năm tuổi, không thể nào có chỉ số thông minh vậy được.”
Vấn Thủy dương dương tự đắc: “Đương nhiên rồi, ta là nghìn năm có một cơ mà.”
Lục Áp Chân Quân nói: “Ý của ta là, vạn năm cũng không thể nào có nổi một con ấy chứ.” Vấn Thủy không hiểu. Nàng quay đầu nhìn hắn, hắn lại nói: “Hơn nữa khi ngươi thi pháp, công pháp lưu chuyển linh khí trong cơ thể ngươi rất giống bí pháp bất truyền của một môn phái.”
Vấn Thủy ngơ ngẩn, vẫn không thể nào hiểu nổi: “Cái gì cơ?”
Lục Áp Chân Quân nói: “Núi Vọng Trần có một môn công pháp nổi tiếng gọi là Linh Hư Chân Ngôn, ngươi đã từng nghe qua chưa?”
Vấn Thủy lại hỏi: “Núi Vọng Trần là núi gì? Ở đâu?”
Lục Áp Chân Quân không nói gì nữa.
Hai người tiếp tục do thám vị trí của Kẽ Nứt Yêu Ma suốt một hồi lâu. Lục Áp Chân Quân rốt cuộc là vẫn không kìm nén được. Hắn hỏi Vấn Thủy: “Ngươi thực sự không tò mò một chút nào sao?”
“Nhưng mà ta phải tò mò cái gì mới được cơ chứ?” Vấn Thủy lại hỏi lại hắn.
Lục Áp Chân Quân suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đành nói rõ cho nàng: “Núi Vọng Trần là một tông môn tu tiên, bởi vì từ trước tới nay chỉ thu nhận nữ đệ tử cho nên ở giới tu chân cũng không có nhiều người biết. Tông môn này có một bí pháp mà chỉ có các Tông chủ mới được phép tu luyện, tên là Linh Hư Chân Ngôn.”
Vấn Thủy nghiêng đầu lắng nghe, Lục Áp Chân Quân lại nói: “Linh Hư Chân Ngôn có thể khiến cho người luyện hồn phách tứ tán, rơi vào trạng thái chết giả. Người ngoài nhìn vào, chỉ có thể cho rằng người đó thực sự đã hồn phi phách tán mất rồi. Nhưng mà nhiều năm về sau, khi các mảnh hồn thức tỉnh, chỉ cần tập hợp được chúng về chung một chỗ là lại có thể lần nữa tái tạo nguyên thần, chết đi sống lại.”
Vấn Thủy ngây người. Nàng nghĩ ngợi một thoáng, rốt cuộc cũng hiểu ý của Lục Áp Chân Quân: “Ngài muốn nói là, ta vốn biết công pháp này? Nhưng mà ta thực sự không biết nha. Núi Vọng Trần kia, chẳng nhẽ đại Tông chủ lại là một con chó hay sao?”
Lục Áp Chân Quân nói: “Chuyện này, bổn tọa cũng không rõ lắm. Nhưng mà tất cả Tông chủ của núi Vọng Trần cuối cùng đều đã thành chính quả cả. Duy chỉ có Tông chủ đời thứ tư Không Thanh quyến luyến tư tình nhi nữ nên đã từ bỏ tu tiên, tự trục xuất khỏi sư môn.”
Vấn Thủy nghe thấy cái tên Không Thanh, lập tức ngây ngẩn cả người. Lục Áp Chân Quân nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng, nói: “Môn đồ của núi Vọng Trần đều là nữ tử, bởi vậy công pháp tu tập cũng rất hữu ích trong việc chăm sóc dung nhan, giữ gìn dáng vóc. Thế nên các đời Tông chủ của họ đều mỹ mạo động lòng người. Nhân thân của ngươi sau khi hóa hình bổn tọa cũng từng thấy qua, có liên hệ rất sâu xa với công pháp núi Vọng Trần.”
Vấn Thủy mơ mơ hồ hồ hỏi: “Ý của ngài là, ta không phải một con chó, mà là Tông chủ của núi Vọng Trần?”
Lục Áp Chân Quân nói: “Nói thế cũng không phải chính xác lắm. Nếu ngươi gom đủ tàn hồn, đáng nhẽ ra ngươi phải có được ký ức của Không Thanh mới đúng. Nhưng mà ngươi lại không có.”
“Ừm,” Vấn Thủy gật gù.
Sau đó, nàng lại hớn hở đi thử kết giới. Lục Áp căm giận nói: “Bổn tọa nói rã cả họng, thế mà ngươi chỉ phản ứng như vậy thôi sao?”
Vấn Thủy lại hỏi lại hắn: “Thế ta nên làm thế nào bây giờ?”
Lục Áp chỉ hận rèn sắt không thành được thép: “Chẳng phải là ngươi nên ngẫm lại xem những mảnh nguyên thần nhỏ kia hiện tại đang ở nơi nào, tìm cách mà tập hợp chúng nó lại với nhau hay sao?”
Vấn Thủy nói: “Nhưng mà bây giờ ta vẫn sống rất tốt mà. Ta là Trúc Vấn Thủy, ta không phải Không Thanh, tại sao lại muốn trở thành Không Thanh nguyên bản cơ chứ?”
Lần này, đến lượt Lục Áp ngây ngẩn cả người. Thực sự là như thế sao? ***
Buổi tối, hai người trở lại Cửu Thượng Cung. Vấn Thủy quả thật mệt mỏi muốn chết đi được. Dò xét kẽ nứt cũng chẳng phải chuyện giản đơn, nàng đã phải xài pháp chú liên tục từ sáng sớm đến tối mịt. Về đến nơi rồi, nàng liền thả người xuống một chiếc đệm mềm mại, mõm gác lên hai chân trước, không muốn động đậy gì nữa.
Hàn Thủy Thạch đấm bóp phần lưng óng mượt của nàng, giúp nàng thư giãn gân cốt: “Hai người cũng không ra ngoài được à?”
Lục Áp Chân Quân bên cạnh nhấp một ngụm rượu, nói: “Chỉ cần tìm được kẽ nứt là tự nhiên sẽ ra ngoài được thôi.”
Hàn Thủy Thạch nhíu mày: “Vậy mà ta lại bị nhốt trong cái Vạn Ma Trận này, không thể nào đi đâu được. Đáng giận thật đấy.”
Lục Áp Chân Quân nói: “Không sao, ít nhất là ngươi vẫn còn có một nơi để mà ở. Ngươi xem, chúng ta thành tiên nhiều năm như vậy, muốn có một ngôi nhà thế này á, chẳng qua cũng chỉ là kẻ khờ nói chuyện chiêm bao mà thôi.”
Hàn Thủy Thạch giương mắt nhìn Lục Áp. Hắn lại ho khẽ một tiếng, nói: “Dù sao thì cũng đã đến đây rồi, chi bằng nhìn qua người trong tộc ngươi tí đi. Ngươi cũng đang rảnh rỗi mà.”
Hàn Thủy Thạch rốt cuộc cũng nói: “Nói thẳng mục đích của ngươi ra đi.”
Lục Áp Chân Quân ngẩn người, một hồi lâu sau mới gượng gạo uống thêm ngụm rượu nữa, lắp ba lắp bắp: “Mục… mục đích gì cơ? Sao ta nghe không hiểu nhỉ?”
Hàn Thủy Thạch nhướng mày: “Ngươi dẫn ta tới Ma Giới, là Ngọc Đế có gì phân phó sao?”
Lục Áp Chân Quân bất ngờ đánh giá hắn thêm lần nữa. Con ma ốc sên này, cũng không ngốc như hắn tưởng. Thấy Hàn Thủy Thạch giơ đoạn xích Thuyên Thiên đang cầm trong tay mình lên, Lục Áp Chân Quân mới giật nảy mình: “Ngươi… Khốn kiếp, thảo nào tự nhiên bổn tọa lại rớt xuống đây! Có phải là ngươi đã dùng thứ đồ chơi chết tiệt này kéo chân bổn tọa đúng không…”
Hàn Thủy Thạch nói: “Ta chỉ muốn có một cái thân thể để được ở bên Vấn Thủy. Những chuyện khác, ta đều không để ý. Ngươi có hiểu không?”
Lục Áp Chân Quân ngập ngừng: “Ngay cả chuyện… bắt ngươi dẫn dắt Ma Giới thần phục sự thống trị của Thiên Giới?”
Hàn Thủy Thạch hỏi: “Có thể đổi lấy được một cái thân thể không?”
Lục Áp Chân Quân hộc máu, ngươi thực sự là chỉ bận tâm chuyện ấy nhỉ… Thôi bỏ đi, không thể so đo với một con ma ốc sên không có kiến thức như tiểu gia Bích Ngọc(1) được. Hắn nói: “Chỉ cần ngươi hoàn thành được việc đó, chuyện thân thể chẳng phải chỉ là một câu nói với Thiên Đế thôi ư?”
Hàn Thủy Thạch lại vặn hỏi hắn: “Sao ta tin được những gì ngươi nói?”
Lục Áp Chân Quân nghiến răng kèn kẹt: “Cái con ma này, sao lại đa nghi vậy hả? Thôi thế này đi, ta nhận ngươi làm đồ đệ. Còn chuyện kia thì về sau, vi sư nhất định sẽ đáp ứng con.”
Hắn vừa nói vừa trưng ra vẻ mặt oai nghiêm tôn quý, nhưng Hàn Thủy Thạch chỉ đáp: “Không.” Lục Áp Chân Quân kinh sợ, chậm rãi hỏi lại: “Cái gì cơ?”
Hàn Thủy Thạch nói: “Ta đã có sư phụ rồi, sẽ không bái ngươi làm sư phụ nữa.” Dứt lời, hắn liền bế Vấn Thủy vẫn còn đang say ngủ lên, quay gót trở về nội điện.
Lục Áp Chân Quân nổi cơn tam bành, suýt chút nữa đã châm lửa thiêu rụi cả Cửu Thượng Cung.
***
Ngày hôm sau, trời vừa tảng sáng, Hàn Thủy Thạch đã cầm thiệp mời của Ma Quân để tới chỗ hắn dự tiệc. Ma Quân quả thực có chút bất ngờ. Hắn quay đầu bảo một tên tiểu lâu la với quả đầu cháy phừng phừng bên cạnh: “Truyền hắn vào đi.”
“Báo cáo Đại vương, hắn vào không được ạ!” Tiểu lâu la đáp.
“Cái gì?” Ma Quân tròn mắt hỏi.
“Cổng không đủ rộng ạ.” Nó trả lời.
Ma Quân tức thì giận dữ, cổng lão tử đã mở to hết cỡ mà vẫn còn chưa đủ rộng?! Hắn hằm hằm bước ra, ra đến nơi rồi mới thấy thực đúng là không đủ rộng – Hàn Thủy Thạch chỉ có thể vác theo cả Cửu Thượng Cung cùng vào…
Ma Quân đứng ở ngoài cổng, dùng đôi mắt lé để đánh giá Hàn Thủy Thạch. Hắn còn chưa kịp mở mồm thì Hàn Thủy Thạch đã lên tiếng trước: “Nghe nói Ma Quân công pháp cái thế. Ta vừa mới đến chốn này, muốn được mở mang tầm mắt một chút.”
Ma Quân đưa mắt nhìn trái nhìn phải, xong rồi lại nhỏ giọng hỏi đứa tiểu lâu la đứng bên cạnh mình: “Hắn nói gì thế?”
Tiểu lâu la nói: “Chính là muốn đấu với Ma Quân ngài đấy ạ.”
Ma Quân cả giận: “Nực cười! Dám khiêu chiến với bổn quân, ngươi quả thực là không biết trời cao đất dày!”
Hắn vừa cất lời, phía đằng chân trời lập tức gió mây cuồn cuộn, sương máu trào dâng, một mùi tanh nồng tràn ra bốn phía. Mắt thấy hai bên chuẩn bị động thủ đến nơi, Vấn Thủy đột nhiên nhào lên, vừa phe phẩy đuôi vừa nói: “Ma Quân Ma Quân, ngài bớt giận đã.”
Ma Quân trông thấy một con chó trắng nhảy từ Cửu Thượng Cung ra thì liền ngạo nghễ đáp lời: “Ngươi còn muốn nói gì hở? Nói đi mau lên, không là không còn cơ hội nữa đâu.”
Vấn Thủy nói: “Chúng ta chỉ muốn mời ngài vào làm một chén rượu thôi mà, ở đây chúng ta có rượu hảo hạng đấy nha.”
“Hừ,” Ma Quân khinh khỉnh đáp. “Bổn quân không uống rượu, chỉ uống máu người thôi!”
Vấn Thủy vừa nghe hắn nói thì liền quay đầu tóm lấy tay của Lục Áp Chân Quân. Đạp Nguyệt Hành của nàng xẹt ngang, Lục Áp tức thì máu phun như suối. Hắn tức giận mắng to một tiếng, trong khi Vấn Thủy thì nhanh nhảu nói: “Ngài xem đi, chúng ta còn chuẩn bị riêng cho ngài một mẻ máu tươi của thượng thần cổ đại đó.”
Ma Quân nghe nàng nói vậy thì liền có chút động lòng. “Ngài vào đây đi, mau lên,” Vấn Thủy tiếp tục thúc giục.
Lục Áp cáu điên: “Con chó thối tha, ngươi mà không giải thích được thì liệu cái thần hồn đấy!”
Vấn Thủy nhỏ giọng nói: “Vạn Ma Trận của Hàn Thủy Thạch lợi hại lắm nha.”
Hàn Thủy Thạch bất mãn: “Cái gì? Sao nàng có thể nói vậy!”
Lục Áp gật gù tỏ ý tán đồng! Tốt xấu gì thì ta cũng là đại thần thượng cổ đấy! Hành xử đê tiện đến thế, mai sau chuyện này truyền ra thì chúng sinh sẽ đối xử với ta như thế nào đây!
Vấn Thủy nghe Hàn Thủy Thạch nói vậy thì liền mau miệng sửa lời: “Vạn Ma Trận của Hàn Thủy Thạch lợi hại nhất nha.”
Hàn Thủy Thạch hài lòng gật đầu, sau đó nghiêm trang nói với Ma Quân: “Ma Quân, mời vào.”
Lục Áp Chân Quân: “…”
Trong cái nhìn chăm chú của chư ma, Ma Quân chậm rãi bước chân vào Cửu Thượng Cung. Hắn vừa qua cổng, cổng Cung bỗng nhiên đóng sập. Vạn Ma Trận nhanh chóng khởi động, sương máu vốn đang giăng kín bầu trời giờ lại ùn ùn cuốn quanh cung điện.
Lục Áp Chân Quân lắc đầu thở dài: “Cái gì gọi là đóng cửa đánh chó, bổn tọa xem như đã hiểu.”
Vấn Thủy cũng thấy cả người run lên. Nàng nhìn một vòng xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai đến đánh mình thì mới yên tâm tiếp tục quan sát chiến trận.
Tay Ma Quân này, cũng coi như là có chút bản lĩnh. Trong tay hắn cầm một lá cờ lớn, lá cờ ấy mà phất lên thì mặt trời sẽ khuất bóng, quần ma tức khắc cúi đầu. Ngặt nỗi đây lại đang là ở bên trong Vạn Ma Trận, lưỡi đao cực âm của Hàn Thủy Thạch vừa mới chém ra thì cờ của hắn cũng bắt lửa ngay tắp lự.
Vấn Thủy cùng với Lục Áp Chân Quân đứng trên bờ tường xem hai kẻ kia giao chiến, Hàn Thủy Thạch đã đánh dấu một khu vực an toàn nhỏ để hai người họ náu mình. “Cờ đó là cờ gì thế?” Vấn Thủy hỏi.
Lục Áp Chân Quân tức thì dương dương tự đắc khoe khoang kiến thức uyên bác: “Đây chính là cờ Tàng Yêu, trong cờ ẩn tàng muôn vàn yêu quái. Cho nên khi cờ vung lên, thiên địa biến sắc, yêu khí kích động…”
Lục Áp còn chưa nói xong, Vấn Thủy đã ngắt lời hắn: “Không hiểu.”
Lục Áp cả giận, nói: “Chính là vẫy một chút thì sẽ có rất nhiều yêu quái nhảy ra giúp hắn đánh nhau!”
Vấn Thủy cao giọng: “Sớm nói như thế có phải nhanh không!”
Bên ngoài Cửu Thượng Cung, chư ma cũng đang giương mắt lên nhìn. Trông thấy có mấy con ma đang nhăm nhe lên hỗ trợ, Vấn Thủy liền nhảy sang bên bức tường bao của cung điện, sủa to một tiếng rồi nói: “Các ngươi từ từ rồi hẵng giúp hắn được không?”
Một con ma mắt đánh phấn vàng chóe, đầu đội một bông hồng ren to tổ bố thắc mắc: “Tại sao?”
Vấn Thủy nói: “Bởi vì nếu Ma Quân mà chiến bại thì cũng có nghĩa hắn không phải là con ma mạnh nhất. Đến lúc đó, Hàn Thủy Thạch sẽ trở thành Ma Quân mới của các ngươi! Vậy nên nếu như hiện giờ các ngươi động thủ, chính là đối phó với Ma Quân mới của mình. Thân là một con ma, sao có thể đối phó với Ma Quân của chính mình được?”
Chúng ma khe khẽ xì xào, cuối cùng cũng có con hỏi: “Nhưng mà nếu Hàn Thủy Thạch không phải là đối thủ của Ma Quân chúng ta thì sao?”
Vấn Thủy thản nhiên nói: “Nếu như Hàn Thủy Thạch không phải đối thủ của hắn thì hắn còn cần các ngươi giúp sức làm gì?”
Chúng ma gật gà gật gù, vừa khoanh tay đứng nhìn, vừa bình phẩm từ đầu đến chân hai kẻ đang cùng tham chiến.
Lục Áp Chân Quân suýt chút nữa đã ngã chổng vó xuống dưới đất: “Mẹ kiếp… Như thế mà cũng được à…”
(1) Tiểu gia Bích Ngọc: Cụm từ xuất phát từ bài hát dân gian “Bích Ngọc ca”, thường chỉ những người phụ nữ xuất thân bần hàn nhưng xinh xắn, lương thiện, đảm đang, tháo vát…
Danh sách chương