Hàn Thủy Thạch đấu với Ma Quân giữa Vạn Ma Trận, chúng ma vây quanh quan sát. Cả hai bên đều có chút đạo hạnh, nhất thời bất phân thắng bại. Hội yêu ma đứng nhìn suốt một lúc lâu, có con mắt đánh phấn xanh, môi tô son tím nói: “Chúng mình cứ đứng đây xem suông mãi thế cũng không thích hợp lắm nhỉ?”

Vấn Thủy bảo: “Phải rồi, các ngươi còn có thể cổ vũ mà!”

Quần ma cảm thấy có lý, thế là lập tức múa may các loại pháp bảo đủ kiểu đủ dáng trong tay, phất cờ hò reo: “Ma Quân cố lên, Ma Quân cố lên!”

Lục Áp Chân Quân nhìn một hồi, ngậm ngùi nói: “Ta cảm thấy những người trước đây Thiên Đế phái đi hàng phục Ma Giới đã bỏ mạng thật oan uổng…”

Tại Vạn Ma Trận, ánh lửa cực âm của Hàn Thủy Thạch thiêu đốt cờ Tàng Yêu, yêu ma bên trong cũng theo đó mà ùa ra. Trước kia bọn chúng từng bị Ma Quân sát phạt, nguyên thần bị trói buộc ở trong cờ, không thể thoát được ra ngoài.

Hiện giờ lại đột ngột được giải phóng, oán khí vẫn còn vô cùng nồng đậm. Đủ kiểu yêu hồn dáng vẻ dữ tợn nhào tới phía Hàn Thủy Thạch, nhưng mặt hắn vẫn chẳng hề biến sắc. Vạn Ma trận của hắn cũng có khả năng trói buộc oán quỷ yêu hồn tương tự.

Lúc này pháp trận đã được khởi động, vô số yêu ma vừa được phóng thích mới nãy còn đang cao giọng thét gào chỉ trong chớp mắt đã bị quần ma của Vạn Ma Trận hấp thu sạch sẽ. Ma Quân hét lớn một tiếng, pháp bảo trong tay tức khắc biến thành một chiếc ô to làm từ xương trắng máu tươi.

Hắn nắm chặt cán ô, nhẹ nhàng xoay vòng. Chiếc ô tức thì bật mở, ở mỗi đầu nan ô đều có treo một chiếc đầu lâu nhỏ, còn tán ô lại là một loại giấy sắc trắng bệch như da người. Một món đồ tàn nhẫn là vậy, nhưng lại có vẻ cực kỳ bắt mắt, mỹ lệ khôn cùng.

“Thứ pháp bảo kia không phải của hắn đúng không?” Vấn Thủy hỏi.

Lục Áp giật mình nhìn nàng: “Làm sao ngươi biết?”

Vấn Thủy nói: “Hỏi vớ hỏi vẩn, hắn sao có thể có được phẩm vị như thế!”

Lục Áp “xì” một tiếng. Hai người tiếp tục quan chiến trong tiếng hò hét trợ uy của bầy ma quái xung quanh.

Hàn Thủy Thạch đang đứng trong Vạn Ma Trận dường như cũng cảm giác được thái độ thù địch của thứ pháp bảo vẫn còn đang rít gào kia. “Chịu chết đi!” Ma Quân trầm giọng quát lớn, sau đó thả cho chiếc ô xoay tít trên không, những chiếc đầu lâu quanh ô tức thì leng keng leng keng va mạnh vào nhau. Trong số đám yêu ma đang hò hét có những con đạo hạnh thấp, lúc này bỗng nhiên lại lấy tay che kín đầu, không ngừng gào la khản cổ.

Chiếc ô xương trắng kia mặc dù là món vũ khí thuần âm nhưng lại rất có tác dụng trấn áp ma quái! Vô số yêu ma bị chấn động bởi thứ âm thanh mà nó phát ra, chầm chậm tan thành một luồng ma khí mỏng manh. Mặt đất khẽ khàng rung chuyển. Vấn Thủy cúi đầu nhìn xuống, chỉ cảm giác nền đất này dường như đang bị kích thích một cách kỳ lạ. Một hồi lâu sau, có thứ gì đấy màu xám chậm rãi trồi lên. Nàng nhíu mày nhìn thật kỹ, phát hiện đó là một cái cánh tay khô đét!

Vấn Thủy hoảng sợ sủa to một tiếng. Chỉ thấy từ dưới mặt đất, vô số bạch cốt, oan hồn, xác chết các kiểu kéo nhau đội mồ mà dậy.

Toàn bộ yêu ma xung quanh cũng ngay lập tức trở nên cuồng tính quá độ, không quay ra cắn xé nhau thì cũng nhăm nhe vọt vào trong Vạn Ma Trận.

Vấn Thủy rút Đạp Nguyệt Hành ra, bởi vì đã từng giúp Trảm Phong và Thiên Ấn độ kiếp nên hiện giờ Đạp Nguyệt Hành của nàng cũng đã ngả sang ánh tím nhàn nhạt. “Ta đi hỗ trợ!” Nàng nói.

“Ừm,” Lục Áp Chân Quân trả lời.

Vấn Thủy lườm hắn: “Còn ngài thì sao? Đường đường là một tiền bối đại thần, sẽ không chôn chân ở đây khoanh tay đứng nhìn đấy chứ?”

Lục Áp Chân Quân phân trần: “Ngươi đã biết ta là một tiền bối đại thần, nghĩa là cũng biết ta sẽ không thể ra tay bắt nạt đám yêu ma tiểu bối sinh sau đẻ muộn thế được…”

Lời còn chưa dứt, người đã bị Vấn Thủy đạp bay ra khỏi khu vực an toàn mà Hàn Thủy Thạch thiết lập. Hắn ngã chổng vó xuống ngay giữa đám yêu ma, miệng vẫn còn đang không ngừng chửi bới.

Vấn Thủy lúc này mới nhảy khỏi tường, chuẩn bị ứng chiến cùng với bầy ma quỷ kia.

Sương máu vờn trong không khí, có phần bị hút vào ô, có phần bị Vạn Ma Trận khuấy động. Vô số thi thể từ dưới nền đất bò lên, phần lớn bị lưỡi đao cực âm của Hàn Thủy Thạch thiêu thành tro bụi, còn lại một phần bị Vạn Ma Trận hấp thụ hoàn toàn.

Vấn Thủy cùng với Lục Áp Chân Quân liên thủ đối phó với đám yêu ma bên ngoài. Ngặt nỗi Ma Giới chúng ma đông đảo, mặc dù hai người đều có thực lực đáng gờm, nhưng mà chung quy song quyền vẫn khó địch nổi bốn tay.   

Lục Áp Chân Quân lúc này lại còn vẫn đang lịch kiếp. Mắt thấy tình hình không ổn, hắn liền lớn tiếng kêu gào: “Hàn Thủy Thạch! Con chó của ngươi sắp bị chúng nó lột da róc thịt rồi này!”

Hàn Thủy Thạch vốn dĩ rất có hứng thú với pháp bảo của Ma Quân nên đang thử dò xét nó, lúc này quay đầu nhìn lại, trông thấy Vấn Thủy đang chật vật ở giữa quần ma thì bỗng thét vang một tiếng, toàn Vạn Ma Trận đột nhiên ma khí sôi trào.

Lưỡi đao cực âm của hắn bổ tới, cả màn sương máu bỗng như bị nung nóng trên chảo lửa, tức thì sôi lên sùng sục. Ma Quân giương ô ra chắn, lại chỉ nghe thấy tiếng vỡ răng rắc giòn vang của mấy khúc xương trên ô!

Hắn kinh ngạc nhìn những đường nứt trên cán ô, rồi lại nhìn Hàn Thủy Thạch. Hàn Thủy Thạch hai mắt rực đỏ, hình dáng con người gần như đã biến mất hẳn. Hắn dùng thân thể hóa thành một thanh đao lớn, lần nữa bổ tới như cắt. Ma Quân đột nhiên quay đầu nhìn lại Vấn Thủy đang hăng hái chiến đấu giữa quần ma, hét to một tiếng: “Ngươi là tâm ma!!”

Vẻ mặt Ma Quân tức khắc biến đổi. Hắn quay đầu ra lệnh cho thuộc hạ: “Dừng tay, đừng công kích bọn chúng nữa!”

Hàn Thủy Thạch đột nhiên ma hóa, chính là lúc hắn nghe thấy nữ nhân kia đang gặp nguy. Tâm ma luôn luôn hướng tới chấp niệm của mình một cách gần như điên cuồng. Hắn chống đỡ thêm một nhát đao nữa của Hàn Thủy Thạch, vết nứt trên cán lại càng lan rộng. Bàn tay cầm ô của hắn đã bị ngọn lửa cực âm thiêu đến rát bỏng.

Toàn bộ Vạn Ma Trận chìm ngập trong tiếng thét gào, bốn phía trở nên mờ mịt. Nếu hắn không phải là ma, chỉ sợ cái pháp trận này đã xé vụn hắn lâu rồi.

Bên ngoài, Lục Áp Chân Quân vẫn đang lớn tiếng kêu la: “Hàn Thủy Thạch, ai da, con chó của ngươi bị thương rồi nè!”

Hàn Thủy Thạch đã hoàn toàn hóa thành một thanh đao dài màu máu. Một đao nữa chém xuống, Ma Quân trực tiếp bị ép xuống nền đất Cửu Thượng Cung! Hắn phun ra một ngụm máu, thân thể ngưng kết từ khí hỗn độn cũng đã hao tổn nghiêm trọng. Nhưng mà thứ càng khiến hắn sợ hãi hơn là, khoảnh khắc hắn tiếp xúc với mặt đất, cơ thể của hắn bắt đầu chầm chậm tan ra. Dường như hắn đã bị Vạn Ma Trận hấp thụ, từng chút từng chút dung nhập vào trong pháp trận.

“Aaaaa….” Ma Quân thảm thiết kêu gào, chiếc ô xương xẩu trong tay không còn cầm chắc được nữa, tức thì lăn lóc ở trên mặt đất.

Trong Vạn Ma Trận, tất thảy hồn ma đang bị trói buộc nơi đây tựa như vừa được nếm một mỹ vị tuyệt thế, liều mạng ùa về cắn xé thân thể của hắn.

Hàn Thủy Thạch phi như bay đến cổng lớn của Cửu Thượng Cung, muốn vọt ra ngoài pháp trận. Nhưng mà ma khí từng đợt từng đợt quẩn quanh cứ như một vũng bùn lầy, kiềm chặt hắn ở trong này. Hắn chỉ có thể bước tới bậc thềm bằng ngọc cuối cùng, sau đó lại không thể nào tiến thêm một bước nào nữa.

Vấn Thủy đang sảng khoái đọ sức cùng với chúng ma thì chợt nghe thấy một tiếng thét dài quen thuộc vang lên đằng sau lưng mình. Nàng xoay người, vui sướng hỏi: “Hàn Thủy Thạch, chàng đã thu phục được tên Ma Quân gì đó rồi à?”

Thế nhưng bộ dạng lúc này của Hàn Thủy Thạch lại khiến nàng giật nảy mình. Hắn đã không còn mang hình người nữa, chỉ là một màn sương mù đỏ máu. Vấn Thủy nhanh chân chạy lên phía trước: “Hàn Thủy Thạch, chàng làm sao thế? Chàng bị thương ở đâu sao?”

Luồng sương mù máu di chuyển một lượt xung quanh người nàng, sau khi xác nhận nàng vẫn bình yên vô sự thì mới bình tĩnh trở lại, quay đầu vào trong pháp trận.

Mà lúc này, Ma Quân trong trận đã bị cắn nuốt hết nửa thân dưới.

Hàn Thủy Thạch lờ mờ hóa thành hình người, nhặt chiếc ô rớt trên mặt đất lên, chậm rãi đóng lại. Cuồng phong gào thét đột nhiên ngưng bặt, xương trắng dưới đất không chui lên nữa, những thi thể bên trên thì cũng đứng im bất động.

Bầy yêu ma đang hỗn chiến dường như cũng bất chợt tỉnh táo lại, tròn mắt nhìn nhau, không hiểu bản thân làm sao mà tự nhiên lại ẩu đả đến mức thương tích đầy mình như thế.

Hiện giờ toàn bộ không gian chỉ còn lại mỗi tiếng rên thảm của Ma Quân. Hàn Thủy Thạch trầm giọng hỏi: “Ngươi có phục không?”

Ma Quân trơ mắt nhìn bản thân mình bị đám răng nanh trong Vạn Ma Trận cắn xé từng mảnh từng mảnh một, liên tục gào la thảm thiết: “Phục! Ta phục! Về sau ngươi chính là Ma Quân mới!”

Chư ma bên ngoài trợn tròn hai mắt, Ma Quân nhà mình thực sự đã bại trận rồi?!

Hàn Thủy Thạch chậm rãi đình chỉ Vạn Ma Trận để cho Vấn Thủy vào trong. Vạn Ma Trận vừa đóng lại, Vấn Thủy lập tức nhào tới chỗ hắn. Hắn nhanh tay đón được nàng, sau đó ngoảnh đầu nói với Lục Áp Chân Quân: “Ngươi muốn nói gì với chúng, bây giờ có thể nói rồi.”

Lục Áp Chân Quân “ặc” một tiếng, còn chưa mở miệng nói gì thì Vấn Thủy đã xen ngang: “Nè, ngươi nghe đây, về sau ngươi vẫn cứ làm Ma Quân tiếp đi.”

Giữa Vạn Ma Trận, “một nửa” Ma Quân sợ đến ngây người: “Cái… Cái gì?”

Vấn Thủy nói: “Tuy rằng ngươi là Ma Quân, nhưng đã không còn là con ma mạnh nhất ở nơi đây nữa rồi! Về sau ngươi cứ thống lĩnh quần ma, nhưng lại vẫn phải nghe lời Hàn Thủy Thạch nhà ta đấy, biết chưa?”

Ma Quân nhìn Hàn Thủy Thạch, cẩn thận hỏi: “Ngươi không giết ta?”

Hàn Thủy Thạch quay đầu nhìn Vấn Thủy, nàng nhỏ giọng nói: “Nếu hắn chết rồi, sau này chàng phải tự mình xử lý Ma Giới đó nha. Chàng cứ nghĩ mà xem, ngày nào cũng sẽ có mấy cái đầu bốc lửa, đầu mào gà, đầu chổi xể… tới tới lui lui ở trước mắt chàng, lúc ẩn lúc hiện, lúc ẩn lúc hiện…”

“Ngươi vẫn là Ma Quân!” Hàn Thủy Thạch quyết đoán nói.

Ma Quân tức thì phấn khỏi, cao giọng tuyên bố: “Sau này ngài chính là Ma Tôn của chúng con. Bọn bây đâu, mau tới bái kiến Ma Tôn đại nhân!”

Quần ma lập tức tranh nhau quỳ lạy.

“Ngươi không sợ hắn đổi ý hay sao?” Lục Áp Chân Quân hỏi.

Vấn Thủy nghịch nghịch cán ô trong tay, dửng dưng nói: “Hắn có pháp bảo mà còn chả nhằm nhò gì với Hàn Thủy Thạch, huống chi hiện tại lại mất hai pháp bảo lợi hại rồi.”

Lục Áp Chân Quân gật đầu, cảm thấy cũng phải. Nếu thực lực đã kém cỏi, có nói gì cũng vô ích.

Trước khi rời đi, Ma Quân vẫn còn lưu luyến nhìn lại chiếc ô trong tay Vấn Thủy. Vấn Thủy nghiêng đầu hỏi hắn: “Thứ này cho ta được chứ?”

Ma Quân nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng cũng vẫn đành nói: “Ngươi cứ cầm đi, cứ cầm đi.”

“Ngươi bị thương rồi, ta cho ngươi một túi linh sa để dưỡng thương nha,” Vấn Thủy nói, sau đó vung tay ném một túi linh sa về phía hắn. Ma Quân xẹt tới nhặt cái túi lên, rồi lại liên tục khom người trước Hàn Thủy Thạch, xong xuôi mới rời khỏi Cửu Thượng Cung.

Toàn bộ cung điện thoáng chốc yên tĩnh trở lại. Bởi Vạn Ma Trận cũng cần thời gian để tự chữa lành cho bản thân mình nên Hàn Thủy Thạch để cho ma khí tự do lưu chuyển, còn hắn thì xoay người vào trong phòng. Vấn Thủy nhanh chân chạy theo, ngồi ở một bên nhìn hắn điều tức hơi thở.

Lục Áp Chân Quân không mảy may thương tích gì. Ngoài ấy tuy rằng quần ma đông đảo nhưng lại chẳng có con nào thực sự lợi hại, huống chi thời gian ứng chiến cũng không hẳn là quá dài. Hắn đứng yên trong sân đình của Cửu Thượng Cung, đưa mắt ra nhìn xung quanh, thấy màn sương máu từ từ tản vào trong gió. Tòa cung điện ma hóa này đang tự mình tiêu hóa tất thảy ma khí nó vừa mới hấp thu được.

Từng nhành cây ngọn cỏ đều đã dần dần an tĩnh trở lại, tựa như nơi đây chưa hề trải qua một màn ác chiến kia vậy. Cả nước cả hoa, đều dịu dàng và bình lặng.

Lục Áp Chân Quân nhíu mày. Vạn Ma Trận này, thực sự rất khó đối phó. Một cái pháp trận có thể vây chặt Hàn Thủy Thạch ở bên trong không thể cựa quậy gì được, há lại tầm thường cơ chứ? ***

Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Thủy Thạch và Vấn Thủy vẫn còn đang ôm nhau ngủ, bên ngoài chúng ma đã đến cổng thỉnh an rồi. Hàn Thủy Thạch và Vạn Ma Trận vốn là hợp thể, hắn không cần đi ra ngoài cũng có thể cảm nhận được bầy yêu ma đang đứng đó. 

Một con yêu quái mặc trường bào bằng lụa đỏ đang đứng chỉ huy chúng ma xếp thành hàng ngũ. Hắn khoác trên người một chiếc áo choàng lông vũ xanh biếc khiến bả vai bị đội lên khá cao, xung quanh ngực hắn là đủ các loại chim chóc giun dế được thêu bằng chỉ màu vàng. Tóc hắn nửa lam nửa lục, đã thế mặt mũi lại còn phấn son lòe loẹt.

Gân xanh trên trán Hàn Thủy Thạch rung bần bật. Hắn thậm chí còn không thèm mở cổng Cung, trực tiếp hỏi thẳng: “Gì đấy?”

Nhóm yêu ma cúi đầu hành lễ, con ma mặc áo đỏ đang đứng đầu chính là Ma Quân mới lên nhậm chức. Hắn cung kính nói: “Ma Tôn đại nhân, thuộc hạ đặc biệt thống lĩnh chư ma tới đây để vấn an ngài.”

Hàn Thủy Thạch mất kiên nhẫn nói: “Nếu ngươi không đến thì ngô đã được yên thân rồi.”

Ma Quân bị chặn họng như vậy thì cũng bất giác xấu hổ, nhưng vẫn cố cắn răng nói: “Nếu chúng thần đã tôn ngài làm Ma Tôn rồi thì sớm muộn gì cũng sẽ phải vấn an thôi, đó là lễ nghĩa, Ma Tôn đại nhân xin chớ chối từ.”

Hàn Thủy Thạch mới liếc qua ba đứa đứng đầu đã thấy muốn mù con mắt, chỉ đành qua quít đáp: “Tâm ý các ngươi ngô đã biết rồi, về đi.”

Không ngờ đúng lúc này, tên Ma Quân cầm đầu đột nhiên lại quỳ xuống, dõng dạc nói: “Ma Tôn đại nhân, thuộc hạ còn có một yêu cầu hơi quá phận, vạn mong Ma Tôn đại nhân thành toàn!”

Hàn Thủy Thạch ôm lấy Vấn Thủy, cuối cùng cũng nhẫn nại được một chút, hỏi: “Chuyện gì?”

Ma Quân nói: “Bổn quân vô cùng hâm mộ thánh pháp của Ma Tôn đại nhân, kính xin đại nhân thu nhận con làm nghĩa tử. Từ nay con nguyện theo chân Ma Tôn, vì Ma Tôn mà tận lực!”

Hàn Thủy Thạch quả thực là muốn điên đầu, hắn vừa gầm lên một tiếng thì Vấn Thủy đã cất lời: “Ngươi tên là gì?”

Ma Quân vẫn quỳ dưới đất, nói: “Con tên Thông Thiên Triệt Địa Xuất Thần Nhập Hóa Ngưu Khí Trùng Thiên Bách Chiến Bách Thắng…”

Hàn Thủy Thạch, Lục Áp Chân Quân: “…”

Mẹ nó, cái Ma Giới này, giờ lão tử mà bỏ đi liệu có còn kịp hay chăng…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện