Editor: Tiểu Linhh.

Beta: Đậu Đậu.

Gần trưa.

Biệt thự An gia.

Giống y như lời Tần Mạc nói.

Vu lão gia đúng giờ xuất hiện ở đây.

Nhưng mà Vu lão gia rất thông minh.

Phải nói đến bọn họ tới cái tuổi này, hầu như trước khi làm chuyện gì cũng sẽ suy nghĩ một chút.

Ông cũng không đưa Vu Chân đến, mà là cầm hộp trà ngon, nói là muốn cùng ông bạn già trò chuyện một chút.

Vu lão gia nói rất nhiều chuyện.

Phần lớn đều là thời điểm bọn họ còn trẻ cùng nhau trải qua.

An lão gia nghe, thỉnh thoảng gật đầu một cái, miệng hơi cười.

Lúc đề tài gần giống nhau.

Vu lão gia mới mở miệng: “Chân nhi, đứa nhỏ này một khi thích một người, làm việc sẽ rất liều lĩnh. Cho tới bây giờ, ngay cả một cơ hội giải thích cũng không có, cũng đều là tôi quá nuông chiều nó. Nhưng mà bản tính của Chân nhi như thế nào, ông cũng biết đấy. Hai đứa nhỏ này cho tới bây giờ cũng chưa vượt quá giới hạn chuyện gì. Lần này bởi vì phá án, Chân nhi bắt một đội viên của nó. Có lẽ người kia cũng là một người có tâm tư, nói vài câu sự việc đã trở thành cái dạng này. Lão An à, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, là một đội viên nho nhỏ cũng không xứng đáng. Chân nhi đối với thằng nhóc Tần Mạc kia như thế nào, ông cũng nhìn thấy mà.Có một số chuyện không có cách nào giải quyết. Nó chọn nghề cảnh sát này, vốn là muốn ở gần Tần Mạc hơn một chút, ai biết sẽ có một kết quả như vậy. Chân nhi cũng không có ác ý gì đối với đội viên đó, chỉ là dẫn đi hỏi một vài vấn đề mà thôi. Nếu làm như vậy khiến cho Tần Mạc không thoải mái, Chân nhi sẽ xin lỗi, việc gì mà phải ầm ĩ ra tòa án. Làm như thế, sứt mẻ tình cảm a.”

Lúc An lão gia nghe xong, mới mở miệng: “Lão Vu, chuyện của tiểu bối thì để cho chúng nó tự giải quyết. Cháu ngoại tôi, tính tình từ nhỏ đã lãnh đạm, làm việc cũng không chịu sự kiểm soát của tôi. Ông bạn à, đã nói tới tình cảm thì tôi cũng nói thật với ông. Nếu chuyện này thật sự là Chân nhi làm thì nên thu tay đi.”

An lão gia không phải là lão hồ đồ. Ông cũng có nhận định của chính mình.

Tối hôm qua, khi cháu ngoại tới.

Ông liền liên lạc với một ít bạn cũ ở Giang Thành.

Mặc dù ông làm thương nghiệp cũng không liên quan đến phương diện này.

Nhưng cũng biết, vụ án tổ trọng án coi trọng nhất không thể nào giao cho một đồn công an đi thực hiện nhiệm vụ.

Huống chi sau khi nghe ngóng.

Cũng liền hiểu rõ, sở trưởng đồn công an kia vốn là bị Vu gia đút lót.

Cho nên chuyện này rốt cuộc như thế nào, vừa xem là hiểu ngay.

Ban đêm, cháu ngoại tìm đến, không phải là không có đạo lý.

Dù sao cháu ông từ trước đến giờ đối với chiến đội điện tử bảo vệ có thừa.

Chắc chắn không thể khoan dung với người tìm đội viên của hắn gây phiền toái  như vậy.

Còn đem người giam lại.

Sáng sớm hôm nay, An lão gia cố ý xem trận đấu kia.

Bị thương còn có thể cầm cự đến trình độ đó.

Có thể là ở trên người thiếu niên đã thấy bóng dáng của cháu ngoại nhà mình.

Cho nên chuyện này An lão gia không tính giúp ai.

Chẳng qua nể tình là bạn cũ, nên nhắc nhở một, hai câu.

Vu lão gia không ngờ tới sẽ nghe được một câu trả lời như vậy.

Không kinh ngạc là không có khả năng.

Nhưng mà, rất nhanh ông liền bình tĩnh lại, không biểu hiện ra cái gì.

Từ biệt thự An gia đi ra ngoài, vẻ mặt của ông cũng không giống nhau.

Vu Chân còn chờ ở trên xe, sau khi thấy Vu lão gia, ngồi thẳng người: “Ông nội, như thế nào? Ông An nói thế nào?”

Vu lão gia nhìn cháu gái nhà mình, trầm giọng nói: “Vấn đề vẫn là ở trên người Tần Mạc, lão An cũng không làm chủ được. Nhưng mà Chân nhi, cháu nghe ông nội một câu, chuyện này cháu nên nhún nhường một chút.”

“Cháu đã làm gì, tại sao cháu lại phải nhún nhường?” Tay Vu Chân nắm chặt, đáy mắt tràn ngập vẻ không cam lòng: “Ông nội, người nhà bọn họ tại sao đều độc ác như vậy? Chúng ta quen biết lâu như vậy, còn đối xử với cháu như thế? Cháu thích anh ấy lâu như vậy, anh ấy còn làm như vậy với cháu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện