Editor: Tiểu Linhh.
Beta: Đậu Đậu.
Vu lão gia cũng không nỡ lòng nhìn cháu gái nhà mình như thế, nhắm mắt lại nói: “Biết vì sao ông lại bảo cháu dừng tay lại không? Lần này, cháu hành động rõ ràng như vậy, nếu như lão An cũng giúp tiểu tử Tần Mạc kia điều tra, đến lúc đó thì không chỉ đơn giản là ra tòa án như vậy. Bây giờ, lão An thái độ rất rõ ràng, ông ta đã biết chuyện rồi, nên cũng không muốn giúp. Cháu cũng biết năng lực của Tần Mạc rồi đấy, cho nên Chân nhi hãy dừng tay lại đi.”
Vu Chân vẫn muốn nói gì đó.
Điện thoại di động liền vang lên.
Là điện thoại của Hoàng cục trưởng.
Vu Chân nhận cuộc gọi được một lát, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.
Đây chẳng phải là cuộc điện thoại bình thường.
Mà là đang thông báo cho cô ta, bắt đầu từ hôm nay cô ta chính thức bị tổ trọng án khai trừ.
Vu Chân nắm chặt điện thoại di động, đôi mắt trầm xuống.
Cô ta không nghĩ rằng mình không tuân theo nguyên tắc làm cảnh sát, đặc biệt là một thành viên của tổ trọng án mà nói, đó là nguyên tắc cơ bản nhất.
Mà là một mực đem vấn đề này đổ lỗi cho người khác.
Có lẽ là bản thân cô ta không yêu thích cái nghề này.
Vu Chân cũng không hiểu, cô ta hành động như vậy căn bản không xứng với bộ cảnh phục mà cô ta vẫn luôn mặc kia.
Cúp điện thoại, ánh mắt Vu Chân ngập tràn cay độc.
“Ông nội, cháu đã cố gắng hơn một năm mới vào được tổ trọng án. Nhưng bây giờ bởi vì người đó mà bị khai trừ, chuyện này không thể bỏ qua như vậy, hiện tại ông An không giúp chúng ta. Chờ đến lúc Tần Mạc biết được người kia đối với anh ấy rốt cuộc là có dụng ý gì, nhất định sẽ giúp chúng ta. Cháu nghe theo ông nội, lần này sẽ nhẫn nhịn, lui một bước. Chờ đến thời cơ thích hợp, cháu sẽ đòi lại tất cả mọi thứ.”
Vu lão gia cười:”Cháu có thể nghĩ được như vậy là tốt. Núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun, chờ sóng gió đi qua, mọi chuyện đều dễ bàn.”
Đáng tiếc là.
Tần Mạc cũng không định để cho sóng gió lần này đi qua.
Bởi vì luật sư đại diện có quan hệ với quan tòa.
Vu lão gia cũng sử dụng người của mình.
Ông vốn cho là Tần Mạc chẳng qua chỉ là một tiểu bối.
Nhưng cuối cùng Vu lão gia vẫn là sai rồi.
Vu Chân bị thu hồi tư cách làm cảnh sát, nếu như không phải là Vu lão gia quan hệ với mấy người kia, không chừng Vu Chân còn phải ngồi thêm mấy ngày tù.
Tốn nhiều tiền như vậy, nhưng trên tòa án vẫn là không thể giữ lại mặt mũi cho cháu gái nhà mình.
Ngay từ đầu Vu Chân còn không có phục, thân phận cô ta ở đó. Hơn nữa rất hiểu nói như thế nào, để cho chuyện này việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
Khi quan tòa hỏi, cô ta còn nhấn mạnh một chút: “Cậu ta rất đáng nghi, cho nên tôi bắt cậu ta vào trong cục cảnh sát hỏi mấy câu, tôi chẳng qua chỉ là đang phá án.”
Sở dĩ Vu Chân không sợ hãi, cũng là bởi vì quy định ở đây.
Không nghĩ tới là, luật sư bên đối phương đẩy đẩy mắt kính nói: “Hành động bắt đối tượng tình nghi, việc này quả thật là không sai. Cho tới bây giờ chúng tôi cũng không nghi ngờ cô Vu Chân ở phương diện này. Chẳng qua là đóng giả cảnh sát, lấy cớ và hối lộ sở trưởng đồn công an. Những việc này mới là trọng điểm, bởi vì hành động của cô Vu Chân mang đậm tình cảm cá nhân. Hơn nữa, người của tôi đối với hành vi đó đã bị tổn thương lớn. Bên tôi có quyền cáo cô Vu Chân lợi dụng chức quyền làm việc riêng.”
Vu Chân nghe đến đó, mặt mũi trắng bệch.
Đó là bởi vì trong lòng cô ta rất rõ, lí do như vậy rốt cuộc là người nào viết.
Anh Mạc, thật là quá độc ác.
Tay Vu Chân siết chặt rất nhanh lại buông ra.
Không, không phải là anh Mạc lòng dạ ác độc.
Mà là bởi vì người kia tồn tại, trở thành mâu thuẫn giữa cô ta và anh Mạc.
Thậm chí hại cô ta ngay cả cảnh sát đều không được làm.
Thù này.
Cô ta sẽ không quên…
Beta: Đậu Đậu.
Vu lão gia cũng không nỡ lòng nhìn cháu gái nhà mình như thế, nhắm mắt lại nói: “Biết vì sao ông lại bảo cháu dừng tay lại không? Lần này, cháu hành động rõ ràng như vậy, nếu như lão An cũng giúp tiểu tử Tần Mạc kia điều tra, đến lúc đó thì không chỉ đơn giản là ra tòa án như vậy. Bây giờ, lão An thái độ rất rõ ràng, ông ta đã biết chuyện rồi, nên cũng không muốn giúp. Cháu cũng biết năng lực của Tần Mạc rồi đấy, cho nên Chân nhi hãy dừng tay lại đi.”
Vu Chân vẫn muốn nói gì đó.
Điện thoại di động liền vang lên.
Là điện thoại của Hoàng cục trưởng.
Vu Chân nhận cuộc gọi được một lát, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.
Đây chẳng phải là cuộc điện thoại bình thường.
Mà là đang thông báo cho cô ta, bắt đầu từ hôm nay cô ta chính thức bị tổ trọng án khai trừ.
Vu Chân nắm chặt điện thoại di động, đôi mắt trầm xuống.
Cô ta không nghĩ rằng mình không tuân theo nguyên tắc làm cảnh sát, đặc biệt là một thành viên của tổ trọng án mà nói, đó là nguyên tắc cơ bản nhất.
Mà là một mực đem vấn đề này đổ lỗi cho người khác.
Có lẽ là bản thân cô ta không yêu thích cái nghề này.
Vu Chân cũng không hiểu, cô ta hành động như vậy căn bản không xứng với bộ cảnh phục mà cô ta vẫn luôn mặc kia.
Cúp điện thoại, ánh mắt Vu Chân ngập tràn cay độc.
“Ông nội, cháu đã cố gắng hơn một năm mới vào được tổ trọng án. Nhưng bây giờ bởi vì người đó mà bị khai trừ, chuyện này không thể bỏ qua như vậy, hiện tại ông An không giúp chúng ta. Chờ đến lúc Tần Mạc biết được người kia đối với anh ấy rốt cuộc là có dụng ý gì, nhất định sẽ giúp chúng ta. Cháu nghe theo ông nội, lần này sẽ nhẫn nhịn, lui một bước. Chờ đến thời cơ thích hợp, cháu sẽ đòi lại tất cả mọi thứ.”
Vu lão gia cười:”Cháu có thể nghĩ được như vậy là tốt. Núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun, chờ sóng gió đi qua, mọi chuyện đều dễ bàn.”
Đáng tiếc là.
Tần Mạc cũng không định để cho sóng gió lần này đi qua.
Bởi vì luật sư đại diện có quan hệ với quan tòa.
Vu lão gia cũng sử dụng người của mình.
Ông vốn cho là Tần Mạc chẳng qua chỉ là một tiểu bối.
Nhưng cuối cùng Vu lão gia vẫn là sai rồi.
Vu Chân bị thu hồi tư cách làm cảnh sát, nếu như không phải là Vu lão gia quan hệ với mấy người kia, không chừng Vu Chân còn phải ngồi thêm mấy ngày tù.
Tốn nhiều tiền như vậy, nhưng trên tòa án vẫn là không thể giữ lại mặt mũi cho cháu gái nhà mình.
Ngay từ đầu Vu Chân còn không có phục, thân phận cô ta ở đó. Hơn nữa rất hiểu nói như thế nào, để cho chuyện này việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
Khi quan tòa hỏi, cô ta còn nhấn mạnh một chút: “Cậu ta rất đáng nghi, cho nên tôi bắt cậu ta vào trong cục cảnh sát hỏi mấy câu, tôi chẳng qua chỉ là đang phá án.”
Sở dĩ Vu Chân không sợ hãi, cũng là bởi vì quy định ở đây.
Không nghĩ tới là, luật sư bên đối phương đẩy đẩy mắt kính nói: “Hành động bắt đối tượng tình nghi, việc này quả thật là không sai. Cho tới bây giờ chúng tôi cũng không nghi ngờ cô Vu Chân ở phương diện này. Chẳng qua là đóng giả cảnh sát, lấy cớ và hối lộ sở trưởng đồn công an. Những việc này mới là trọng điểm, bởi vì hành động của cô Vu Chân mang đậm tình cảm cá nhân. Hơn nữa, người của tôi đối với hành vi đó đã bị tổn thương lớn. Bên tôi có quyền cáo cô Vu Chân lợi dụng chức quyền làm việc riêng.”
Vu Chân nghe đến đó, mặt mũi trắng bệch.
Đó là bởi vì trong lòng cô ta rất rõ, lí do như vậy rốt cuộc là người nào viết.
Anh Mạc, thật là quá độc ác.
Tay Vu Chân siết chặt rất nhanh lại buông ra.
Không, không phải là anh Mạc lòng dạ ác độc.
Mà là bởi vì người kia tồn tại, trở thành mâu thuẫn giữa cô ta và anh Mạc.
Thậm chí hại cô ta ngay cả cảnh sát đều không được làm.
Thù này.
Cô ta sẽ không quên…
Danh sách chương