ởi vì còn có chuyện phải làm nên mọi người cũng che giấu tin tức Nguyệt La đã trở về, chỉ thông truyền cho một số người biết. Sau khi vào phòng, Nguyệt La dựa vào ký ức miêu tả tướng mạo kẻ bắt cóc nàng nửa ngày, cũng không ai có thể biết được rốt cuộc người này là ai, chỉ có Đoạn Bạch Nguyệt trong đầu linh quang chợt lóe, vừa có liên quan đến một môn phái ở đất Tấn, lại xuất hiện ở Phỉ Miễn quốc, rất có thể người này chính là Thừa tướng Niếp Viễn Sơn của Bạch Tượng quốc lúc trước chạy trốn ra ngoài.
” Niếp Viễn Sơn kia đích xác đã từng sống ở đất Tấn của Sở quốc ba năm, sau lại mới trở về Bạch Tượng quốc.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nhưng nếu hắn muốn có huyết mạch hoàng gia, vì sao không trực tiếp đi tìm Sở Hạng?”
“Có thể là muốn lấy mạng người hoàng gia.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Dùng để phá trận, hoặc là làm việc gì đó, nếu không thì cần gì phải hao tổn nhiều sức lực làm chuyện mạo hiểm như vậy.”
Thẩm Thiên Phong nghe vậy nhíu mày.
“Không cần lo lắng, Diệp Cốc chủ ở ngay bên cạnh Hoàng thượng, không ai có thể có đủ can đảm và bản lĩnh xông vào và thoát ra được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Trước tiên cứ bắt người nọ về đã, hỏi xong sẽ biết ngay thôi.”
“Vậy tiếp theo phải làm sao bây giờ?” Nguyệt La nói, “Ta đi dẫn dụ hắn tới sao?”
“Không được, ngươi đi một mình quá nguy hiểm.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, “Phải tìm người dịch dung thành A Cách, bảo hộ ngươi cùng nhau vào đó.”
“Vì sao phải dịch dung?” A Cách lắc đầu, “Ta có thể tự mình đi được.”
Khúc Uẩn Chi trừng to mắt: “Ta không cho phép!”
“Dao nhi.” Đoạn Bạch Nguyệt ngoắc tay gọi.
Đoạn Dao vẻ mặt thảm thiết, biết ngay mà, việc giả trang thành cô nương này đến cuối cùng đều là mình phải làm.
“Ngoan, một lần cuối cùng.” Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa đầu hắn, “Ca ca sẽ ở phía sau bảo vệ ngươi.”
Đoạn Dao nói: “Nha~~~.”
“Việc này không nên chậm trễ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Hiện tại hành động đi!”
A Cách trở lại chỗ ở chọn qua chọn lại nửa ngày mới tìm được một bộ váy trắng trong thuần khiết. Đoạn Dao dịch dung ngược lại rất nhanh, dù sao đi nữa thì người dưới địa đạo kia cũng chưa từng gặp A Cách, nếu không cũng sẽ không bắt nhầm người, bởi vậy chỉ đem chính mình ăn mặc thành một cô nương gia, sau đó xách váy từ trong phòng đi ra.
Nguyệt La nói: “Oaaaaa.” Thật là đẹp mắt.
Đoạn Dao: “…”
A Trầm ở phía sau nhẹ nhàng nhéo Nguyệt La một cái.
“…” Nguyệt La nghiêm túc nói, “Chúng ta đi thôi.”
“Xem tình hình mà hành động, bảo vệ tốt bản thân và Nguyệt La.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Hiểu chưa?”
“Yên tâm đi.” Đoạn Dao nói, “Phái người canh giữ bên ngoài, nếu ta thất thủ, đừng để hắn chạy thoát là được.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, nhìn hắn và Nguyệt La một trước một sau đi vào địa đạo.
Nam nhân nghe được động tĩnh, cảnh giác ngẩng đầu lên.
Nguyệt La cõng Đoạn Dao bước ra từ trong góc tối, đem người ném xuống mặt đất, thở hồng hộc nói: “Mệt chết ta.”
“Nhanh như vậy sao?” Nam nhân đi tới.
Nguyệt La lườm hắn một cái, nói: “Ta đã nói rồi, ta có rất nhiều biện pháp.”
Nam nhân ngồi xổm xuống, đưa tay lật qua lật lại người Đoạn Dao.
Nguyệt La âm thầm nắm chặt nắm tay.
Dưới địa đạo ánh sáng yếu ớt, nam nhân vẫn chưa nhận ra Đoạn Dao là ai, chỉ thò tay vén tóc hắn lên nhìn thoáng qua một chút, sau đó đứng dậy nói: “Ngươi định sẽ ra ngoài bằng cách nào?”
Nguyệt La có chút sốt ruột, không phải nói chỉ cần người này sờ xiêm y xong là có thể hôn mê ư? Vì sao lúc này nhìn qua lại thấy giống như cũng không có việc gì.
“Nói!” Sắc mặt nam nhân trầm xuống.
Nguyệt La nói: “Hiện tại công chúa mất tích, bên ngoài nhất định sẽ càng phòng thủ nghiêm mật, có điều đại quân cũng sẽ không hao phí quá nhiều thời gian ở trên đảo này, đợi thêm nhiều nhất là mười ngày nữa ắt sẽ tự động rời đi, số lượng lương thảo của Đại Sở chỉ có thể chống đỡ đến lúc đó.”
Nam nhân gật đầu, lấy sợi dây thừng tới định trói Đoạn Dao lại, nhưng đột nhiên thân thể cứng đờ.
Nguyệt La dè dặt nhìn hắn: “Ngươi… không sao chứ?”
Lòng bàn tay lạnh lẽo một mảnh, dưới lớp da như là có con trùng dài mảnh đang bơi, trong khoảnh khắc đã đến cột sống tuỷ não, không thể động đậy.
“Tới đây!” Nam nhân ý thức được tình thế không ổn, nghiến răng nhìn Nguyệt La.
Lúc này rồi có là đồ đần mới tới. Nguyệt La lui về phía sau hai bước, nhỏ giọng nói: “Này.”
“Tiện nhân!” Nam nhân nâng tay phong bế hai chỗ đại huyệt của mình, dùng hết một tia khí lực cuối cùng muốn tới bắt nàng thì Đoạn Dao vốn đang nằm trên mặt đất cũng đã bật người vùng dậy, tung ra một cước đá văng hắn vào góc tường, khạc ra một ngụm máu tươi, chỉ còn lại có nửa hơi thở.
Nguyệt La rất muốn vỗ tay hoan hô.
Đoạn Dao trực tiếp kéo nam nhân ra khỏi địa đạo, sau khi nương theo ánh trăng bàng bạc thấy rõ mặt mũi của hắn, Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đúng là Niếp Viễn Sơn.”
Trong mắt Niếp Viễn Sơn đầy sát ý và oán độc nhìn chằm chằm Đoạn Bạch Nguyệt, ngực kịch liệt phập phồng, khóe miệng cũng tràn ra máu tươi.
Thẩm Thiên Phong dẫn người xuống địa đạo lục soát một vòng, trừ nước và lương khô ra không có bất kì thứ gì khác, chắc là đã chuẩn bị tốt chỗ tị nạn ở nơi khác rồi. Sau khi lên khỏi địa đạo, Đoạn Dao khó xử giải thích: “Ta thật sự không hề đánh mạnh tay a.” Vì sao lại chết rồi? “Là tự hắn cắn lưỡi tự sát.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm xuống kiểm tra một chút, “Không cần phải tự trách.”
Đoạn Dao vẫn có chút ảo não, sớm biết như thế thì đã hạ chút nhuyễn cân tán, ít nhất lúc này vẫn còn có thể giữ lại một hơi thở.
“Là do chúng ta quá mức khinh suất.” Thẩm Thiên Phong lắc đầu, “Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, có hối hận cũng vô dụng.”
“Thành Thanh Huy, bang chủ, muốn huyết mạch hoàng gia.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chỉ biết được ba đầu mối này, Minh chủ biết ở thành Thanh Huy có những môn phái giang hồ nào không?”
Thẩm Thiên Phong nói: “Chỉ có một môn phái giang hồ, cũng gọi là bang Thanh Huy, bang chủ tên là Vương Vận, nhìn qua có chút lỗ mãng, nhưng thật không ngờ hắn còn có thể có liên hệ với phản tặc.”
“Hình xăm này… ” Đoạn Bạch Nguyệt dùng chủy thủ cắt vạt áo của Niếp Viễn Sơn, lại hỏi A Trầm, “Cũng giống hình xăm của ngươi sao?”
A Trầm gật đầu, kéo vạt áo của mình ra cho hắn xem, quả thực giống nhau như đúc.
“Chẳng lẽ người trên Thiên Chi Nhai và người của Thanh Huy sơn trang là cùng một gia tộc?” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Mấy trăm năm trước có một đại gia tộc nào đó bị đàn áp, trong đó một số người rời khỏi sơn trang, ra biển kiếm ăn, một số khác thì chịu nhục lưu lại, dự định tìm cơ hội báo thù, hoặc cũng có thể là muốn ở lại làm chuyện gì đó.”
“Nguồn gốc của thôn làng ta không biết nhiều lắm, a gia rất ít khi nhắc tới chuyện này.” A Trầm nói, “Nguyệt La thì lại càng không biết gì.”
“Nếu vậy cũng chỉ có thể đợi sau khi chiến tranh kết thúc, trở về Đại Sở tìm hiểu xem thế nào.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ta sẽ sai người trở lại trước một bước, âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của bang Thanh Huy kia.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, hạ lệnh đem thi thể của Niếp Viễn Sơn đi châm lửa, đốt sạch sẽ.
Trận đánh ở Phỉ Miễn quốc lần này, Sở quân thuận buồm xuôi gió giành được thắng lợi hoàn toàn, các tướng sĩ Đại Sở sĩ khí dâng cao, mỗi người đều dào dạt tinh thần, chỉ hận không thể lập tức đánh tới Tinh Châu. Ba ngày sau, quân đội rời khỏi bờ biển Phỉ Miễn quốc, chỉ để lại năm nghìn người trông coi, những người còn lại trở về Nguyệt Tiều, sát nhập vào đại quân chuẩn bị cho trận đánh kế tiếp.
Sở Uyên đứng ở đầu thuyền, nhìn đội thuyền từ xa xa chậm rãi tiến lại gần, trên mặt luôn mang theo ý cười.
“Chậc chậc.” Mộc Si Lão Nhân nhỏ giọng nói, “Ánh mắt Hoàng thượng thật sự không giống đang nhìn đại quân chút nào a.”
Nam Ma Tà đắc ý dào dạt: “Đương nhiên, đại quân đâu có đẹp bằng đồ đệ của ta.”
Đoạn Bạch Nguyệt phi thân lên boong thuyền.
Tất cả các thị vệ đứng một vòng quanh đó đều thức thời cúi đầu, dù sao mấy ngày nay cứ mỗi lúc rảnh rỗi là Hoàng thượng lại đứng trên boong thuyền nhìn ra ngoài khơi xa, chắc chắn là rất nhớ, cũng có thể nói là một ngày như cách ba thu.
Hiểu được suy nghĩ của đám người này, gò má Sở Uyên nóng bỏng, sau đó nhân tiện nói: “Thắng rồi sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Thắng.”
Hiện trường cực kỳ yên tĩnh.
Nhưng yên tĩnh quá lại sinh ra vài phần xấu hổ.
Đoạn Dao và Thẩm Thiên Phong đều ở trên chiếc chiến thuyền phía sau, A Cách và Khúc Uẩn Chi thì đúng là đã lên chiến thuyền chủ rồi, nhưng hai người ước gì được xem náo nhiệt, bởi vậy lúc này đều đứng đực ra cười tươi như hoa, một câu cũng không chịu nói.
Diệp Cẩn ôm tiểu phượng hoàng vội vã chạy tới.
“Chíp!” Cục Bông giương cánh, thong thả bay qua giữa không trung, rơi xuống trên vai Sở Uyên, mắt đậu đen nhỏ sáng ngời.
Cuối cùng cũng tìm được một chuyện có thể làm, Sở Uyên thở phào nhẹ nhõm ôm tiểu phượng hoàng vào lòng, nói: “Vất vả rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi, để Trác Vân Hạc tới chỗ trẫm bẩm báo tình hình chiến sự cũng được.”
Binh sĩ xung quanh đều nghĩ, Trác thống soái cũng thật đáng thương, quả nhiên Hoàng thượng chỉ chịu cho một mình Vương gia đi về nghỉ ngơi a.
Sở Uyên xoay người trở về tiền thính.
Đoạn Bạch Nguyệt tất nhiên sẽ không ngốc đến nỗi thật sự về phòng nghỉ ngơi, đi theo Sở Uyên tới tiền thính, ôm tiểu phượng hoàng ra khỏi tay hắn, thấy Diệp Cẩn đang đứng ở cửa nhìn trời, vì vậy tiện tay ném tiểu phượng hoàng cho Diệp Cẩn, nói: “Làm phiền.”
Diệp Cẩn nhanh chóng tiếp được.
Chả hiểu sao đột nhiên lại bị đổi người ôm, Cục Bông vẻ mặt mờ mịt. Vì sao người này không phải là cha nó mà cũng có thể nắm móng vuốt ném loạn khắp nơi?(Tội nghiệp, cha con là chơi ném cao, còn người này là “ném bỏ” đó con *^_^*)
Đoạn Bạch Nguyệt kéo Sở Uyên tới bên cạnh, sau đó ôm chặt vào lòng.
Diệp Cẩn đưa tay giúp hai người đóng cửa lại, bởi vì hắn nghĩ nếu lại nhìn thêm một chút nữa thì tám phần mười là sẽ bị mù.
“Vì sao vừa trở về ngươi đã bấm ta?” Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười.
Sở Uyên nắm lỗ tai hắn lay lay, vẫn còn nhớ chuyện vừa rồi trên boong thuyền.
“Có gì đâu nào, tất cả mọi người đều biết.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn nói nhỏ, “Lại gầy rồi.”
“Nói bậy, Tiểu Cẩn nghe lời ngươi, mỗi ngày đều chỉ hận không thể cho ta ăn năm bữa cơm.” Sở Uyên dùng mu bàn tay áp lên mặt hạ nhiệt, nói: “Chiến sự có thuận lợi không?”
“Có.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn ngồi xuống, “Ta phái người đưa thư về, đã xem chưa?”
Sở Uyên gật đầu: “Ta cũng thử tới hỏi Ôn ái khanh, nhưng hắn cũng không biết tại thành Thanh Huy ở đất Tấn đã từng phát sinh chuyện gì.”
“Không sao, cũng không ảnh hưởng gì đến chiến sự.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chỉ có chuyện huyết mạch hoàng gia này là có chút tà môn, về sau chú ý nhiều một chút là được.”
“Thời gian qua ta đã xem nhẹ Nguyệt La rồi.” Sở Uyên nói, “Một tiểu nha đầu, lại có thể gặp biến không loạn bình tĩnh lừa gạt dẫn dụ kẻ gian như thế, cũng coi như là hữu dũng hữu mưu.”
“Người do ta mang về, tất nhiên sẽ không tầm thường.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ta nghe Thẩm minh chủ nói ngươi muốn mang A Trầm và Nguyệt La trở về vương thành sao?”
“Võ công cao cường, nhân phẩm cũng không tệ, không cần thì chẳng phải là quá đáng tiếc ư?” Sở Uyên hỏi, “Ngươi có cách gì hay không?”
“Nếu muốn đưa hai người đó về cung thì trước tiên ngươi phải hỗ trợ bọn họ giải quyết những chuyện ở Thiên Chi Nhai xong đã mới được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đây là cái gai luôn chặn ngang trong lòng A Trầm.”(chỗ này trong raw là đảo Minh Cổ, mà đảo Minh Cổ là chỗ ở của A Cách và Khúc Uẩn Chi, đảo A Trầm và Nguyệt La ở là Thiên Chi Nhai, nên ta sửa lại luôn nhé, bà ý cũng có lúc nhầm mà, không lẽ nhân gia để vậy *^_^*)
“Dù ngươi không nói thì ta cũng muốn giải quyết, chuyện khác không nói, chỉ riêng chuyện có nguồn gốc ở thành Thanh Huy kia thì nhất định phải điều tra rõ ràng.” Sở Uyên nắm hai tay của hắn, “Có điều những chuyện này cứ để sau hẵng nói, ngươi có đói bụng hay không? Ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi nhé?”
Đoạn Bạch Nguyệt kề má sát vào.
Sở Uyên nhíu mày, vươn một ngón tay đẩy hắn ra: “Hứng gió biển cả ngày trời, tắm rửa chưa?”
Đoạn Bạch Nguyệt nhéo lên lưng hắn một cái, tiếp được thân thể hắn mềm nhũn xuống, cụng trán mình vào trán hắn, nói: “Dám ghét bỏ ta.”
“Đúng vậy, chính là ghét bỏ ngươi.” Sở Uyên vòng tay ôm cổ hắn, ngươi quản ta, ngươi quản trẫm!
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười, cúi đầu vừa muốn hôn lên môi hắn thì đã nghe Trác Vân Hạc ở bên ngoài rống to: “Mạt tướng tham kiến Hoàng thượng!”
…
Tứ Hỉ công công đang ở phòng bên cạnh phun hết ngụm nước trong miệng ra, vội vã chạy thế nào cũng không kịp ngăn cản.
Đoạn Bạch Nguyệt mở cửa phòng.
Trác Vân Hạc đĩnh đạc nói: “Vương gia cũng ở đây a.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ừ.”
Trác Vân Hạc đưa mắt nhìn về phía sau lưng hắn, nhỏ giọng nói: “Là Hoàng thượng tuyên mạt tướng tới đây, Vương gia đã bẩm báo xong hết chuyện chưa?”
Tứ Hỉ: “…”
Đoạn Bạch Nguyệt giơ nắm đấm chống lên khung cửa, nhìn thẳng hắn.
Tứ Hỉ đứng ở phía sau, nhẹ nhàng kéo kéo y phục của Trác Vân Hạc.
Bốn phía vắng vẻ một mảnh.
Đoạn Bạch Nguyệt không hề có chút ý định muốn đi.
Trác Vân Hạc cuối cùng cũng đánh hơi được một chút khác thường.
Trác Vân Hạc nói: “Mạt tướng đi về trước đây.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trác thống soái đi thong thả.”
Trác Vân Hạc nói: “Ngày mai mạt tướng trở lại.” Hoặc là ngày mốt, hoặc là chậm vài ngày nữa cũng không sao.
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn theo hắn rời đi.
Tiết Hoài Nhạc đứng ở một góc khuất chặn đường Trác Vân Hạc, đỡ trán nói: “Ngươi có thấy mình đần không?”
Trác Vân Hạc mặt mày khó xử nói: “Là Hoàng thượng nói muốn ta…” Được rồi chính là đần.
Tiết Hoài Nhạc vỗ vỗ vai hắn, đồng tình nói: “Đêm nay mời ngươi uống rượu.”(E hèmJ))))
Trong khoang thuyền, Sở Uyên nâng cằm Đoạn Bạch Nguyệt lên, kề sát vào hôn một cái.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngươi đùa giỡn ta.”
Sở Uyên bảo Tứ Hỉ bưng nước nóng vào, vắt khăn ấm giúp hắn lau khô mặt, lại bảo phòng bếp đưa thức ăn nóng hổi tới, cùng nhau chậm rãi ăn cơm.
“Khẩu vị của ngươi cũng thay đổi rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Hả?” Sở Uyên dừng đũa.
“Trước đây thì một chút xíu ớt cũng không chịu ăn, ngươi còn nhớ lần đó ta tới vương thành hay không?” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Một ngụm canh cá tiêu ớt phải ăn thêm một bát xôi nếp ngọt, còn uống rất nhiều nước.”(
Sở Uyên cười: “Ừ.”
“Bây giờ ăn một chén cơm chiên cũng phải bỏ thêm tương ớt.” Đoạn Bạch Nguyệt dùng đầu đũa gõ gõ sống mũi của hắn, “Cũng tốt, tương lai trở về tây nam … ít nhất … không để ngươi phải đói bụng.”
Ngoài cửa, Diệp Cẩn ôm tiểu phượng hoàng ngồi xổm trên sàn gỗ, đau đớn ôm đầu nói: “Ngươi có nghe được hay không?”
Cục Bông: “Chíp.”
“Đang yên đang lành, trở về tây nam cái gì.” Diệp Cẩn căm giận vò đám lông mao trên đầu Mao Cầu, vì sao không thể là ai kia theo ca ca trở về Giang Nam chứ, rõ ràng cũng đã sớm nhờ mình âm thầm mua giúp một tòa nhà lớn rồi a, nhưng sao bây giờ lại bàn bạc chuyện cùng nhau về tây nam!
Cục Bông “đội” chỏm lông mao ngây ngô hỗn loạn trên đỉnh đầu, mắt đậu đen hoàn toàn mờ mịt.
Tuy nói muốn nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng dù sao sau trận chiến cũng có không ít chuyện phải làm, nên hai người vẫn phải bận rộn tới nửa đêm mới ngủ được. Sở Uyên nằm trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt, động cũng không muốn động.
“Mệt mỏi sao?” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ nhẹ lên lưng hắn.
Sở Uyên lười biếng nói: “Không muốn động.”
“Vậy đừng động nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ngủ đi.”
Sở Uyên ngẩng đầu nhìn hắn, tựa cằm lên ngực: “Có muốn hay không?”
“Ngươi cũng mệt mỏi quá rồi, không nên.” Đoạn Bạch Nguyệt xoay người đè hắn dưới thân, cúi đầu ôn nhu hôn lên trán hắn, “Ngủ ngon.”
Sở Uyên nắm mũi Đoạn Bạch Nguyệt: “Chính nhân quân tử.”
“Cái này thì ngươi nghĩ sai rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm thắt lưng Sở Uyên, ghé miệng vào cổ hắn duyện ra một dấu ô mai, nhẹ giọng nói, “Ghi nợ đó, tương lai trả ta gấp đôi.”
Sở Uyên cười né tránh, nhắm mắt lại tùy ý hắn duyện hôn. Mệt mỏi cùng lo lắng tích góp từng tí một suốt nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có thể buông xuống, được hắn ôm vào trong lòng, cả người đều là cảm giác an tâm, bất tri bất giác liền đã ngủ.
Đoạn Bạch Nguyệt cầm cánh tay hắn nhét vào ổ chăn, phất tay dập tắt ánh nến.
Nam Ma Tà ở bên ngoài cắn hạt dưa ngắm trời ngắm biển, rất thoả mãn.
Ám vệ Truy Ảnh Cung vây quanh Nam Ma Tà, vẻ mặt cũng rất là vui sướng, giống như lễ mừng năm mới.
Mặc dù việc này dường như cũng không liên quan gì đến Truy Ảnh Cung, cũng không thể viết vào tiểu thoại bản kiếm bạc được, nhưng lý do để vui mừng một chút thì luôn luôn có a — ít nhất thì tới ngày đại hôn cũng có thể ăn chực được một bàn tiệc cực kì xa hoa.
” Niếp Viễn Sơn kia đích xác đã từng sống ở đất Tấn của Sở quốc ba năm, sau lại mới trở về Bạch Tượng quốc.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nhưng nếu hắn muốn có huyết mạch hoàng gia, vì sao không trực tiếp đi tìm Sở Hạng?”
“Có thể là muốn lấy mạng người hoàng gia.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Dùng để phá trận, hoặc là làm việc gì đó, nếu không thì cần gì phải hao tổn nhiều sức lực làm chuyện mạo hiểm như vậy.”
Thẩm Thiên Phong nghe vậy nhíu mày.
“Không cần lo lắng, Diệp Cốc chủ ở ngay bên cạnh Hoàng thượng, không ai có thể có đủ can đảm và bản lĩnh xông vào và thoát ra được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Trước tiên cứ bắt người nọ về đã, hỏi xong sẽ biết ngay thôi.”
“Vậy tiếp theo phải làm sao bây giờ?” Nguyệt La nói, “Ta đi dẫn dụ hắn tới sao?”
“Không được, ngươi đi một mình quá nguy hiểm.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, “Phải tìm người dịch dung thành A Cách, bảo hộ ngươi cùng nhau vào đó.”
“Vì sao phải dịch dung?” A Cách lắc đầu, “Ta có thể tự mình đi được.”
Khúc Uẩn Chi trừng to mắt: “Ta không cho phép!”
“Dao nhi.” Đoạn Bạch Nguyệt ngoắc tay gọi.
Đoạn Dao vẻ mặt thảm thiết, biết ngay mà, việc giả trang thành cô nương này đến cuối cùng đều là mình phải làm.
“Ngoan, một lần cuối cùng.” Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa đầu hắn, “Ca ca sẽ ở phía sau bảo vệ ngươi.”
Đoạn Dao nói: “Nha~~~.”
“Việc này không nên chậm trễ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Hiện tại hành động đi!”
A Cách trở lại chỗ ở chọn qua chọn lại nửa ngày mới tìm được một bộ váy trắng trong thuần khiết. Đoạn Dao dịch dung ngược lại rất nhanh, dù sao đi nữa thì người dưới địa đạo kia cũng chưa từng gặp A Cách, nếu không cũng sẽ không bắt nhầm người, bởi vậy chỉ đem chính mình ăn mặc thành một cô nương gia, sau đó xách váy từ trong phòng đi ra.
Nguyệt La nói: “Oaaaaa.” Thật là đẹp mắt.
Đoạn Dao: “…”
A Trầm ở phía sau nhẹ nhàng nhéo Nguyệt La một cái.
“…” Nguyệt La nghiêm túc nói, “Chúng ta đi thôi.”
“Xem tình hình mà hành động, bảo vệ tốt bản thân và Nguyệt La.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Hiểu chưa?”
“Yên tâm đi.” Đoạn Dao nói, “Phái người canh giữ bên ngoài, nếu ta thất thủ, đừng để hắn chạy thoát là được.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, nhìn hắn và Nguyệt La một trước một sau đi vào địa đạo.
Nam nhân nghe được động tĩnh, cảnh giác ngẩng đầu lên.
Nguyệt La cõng Đoạn Dao bước ra từ trong góc tối, đem người ném xuống mặt đất, thở hồng hộc nói: “Mệt chết ta.”
“Nhanh như vậy sao?” Nam nhân đi tới.
Nguyệt La lườm hắn một cái, nói: “Ta đã nói rồi, ta có rất nhiều biện pháp.”
Nam nhân ngồi xổm xuống, đưa tay lật qua lật lại người Đoạn Dao.
Nguyệt La âm thầm nắm chặt nắm tay.
Dưới địa đạo ánh sáng yếu ớt, nam nhân vẫn chưa nhận ra Đoạn Dao là ai, chỉ thò tay vén tóc hắn lên nhìn thoáng qua một chút, sau đó đứng dậy nói: “Ngươi định sẽ ra ngoài bằng cách nào?”
Nguyệt La có chút sốt ruột, không phải nói chỉ cần người này sờ xiêm y xong là có thể hôn mê ư? Vì sao lúc này nhìn qua lại thấy giống như cũng không có việc gì.
“Nói!” Sắc mặt nam nhân trầm xuống.
Nguyệt La nói: “Hiện tại công chúa mất tích, bên ngoài nhất định sẽ càng phòng thủ nghiêm mật, có điều đại quân cũng sẽ không hao phí quá nhiều thời gian ở trên đảo này, đợi thêm nhiều nhất là mười ngày nữa ắt sẽ tự động rời đi, số lượng lương thảo của Đại Sở chỉ có thể chống đỡ đến lúc đó.”
Nam nhân gật đầu, lấy sợi dây thừng tới định trói Đoạn Dao lại, nhưng đột nhiên thân thể cứng đờ.
Nguyệt La dè dặt nhìn hắn: “Ngươi… không sao chứ?”
Lòng bàn tay lạnh lẽo một mảnh, dưới lớp da như là có con trùng dài mảnh đang bơi, trong khoảnh khắc đã đến cột sống tuỷ não, không thể động đậy.
“Tới đây!” Nam nhân ý thức được tình thế không ổn, nghiến răng nhìn Nguyệt La.
Lúc này rồi có là đồ đần mới tới. Nguyệt La lui về phía sau hai bước, nhỏ giọng nói: “Này.”
“Tiện nhân!” Nam nhân nâng tay phong bế hai chỗ đại huyệt của mình, dùng hết một tia khí lực cuối cùng muốn tới bắt nàng thì Đoạn Dao vốn đang nằm trên mặt đất cũng đã bật người vùng dậy, tung ra một cước đá văng hắn vào góc tường, khạc ra một ngụm máu tươi, chỉ còn lại có nửa hơi thở.
Nguyệt La rất muốn vỗ tay hoan hô.
Đoạn Dao trực tiếp kéo nam nhân ra khỏi địa đạo, sau khi nương theo ánh trăng bàng bạc thấy rõ mặt mũi của hắn, Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đúng là Niếp Viễn Sơn.”
Trong mắt Niếp Viễn Sơn đầy sát ý và oán độc nhìn chằm chằm Đoạn Bạch Nguyệt, ngực kịch liệt phập phồng, khóe miệng cũng tràn ra máu tươi.
Thẩm Thiên Phong dẫn người xuống địa đạo lục soát một vòng, trừ nước và lương khô ra không có bất kì thứ gì khác, chắc là đã chuẩn bị tốt chỗ tị nạn ở nơi khác rồi. Sau khi lên khỏi địa đạo, Đoạn Dao khó xử giải thích: “Ta thật sự không hề đánh mạnh tay a.” Vì sao lại chết rồi? “Là tự hắn cắn lưỡi tự sát.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm xuống kiểm tra một chút, “Không cần phải tự trách.”
Đoạn Dao vẫn có chút ảo não, sớm biết như thế thì đã hạ chút nhuyễn cân tán, ít nhất lúc này vẫn còn có thể giữ lại một hơi thở.
“Là do chúng ta quá mức khinh suất.” Thẩm Thiên Phong lắc đầu, “Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, có hối hận cũng vô dụng.”
“Thành Thanh Huy, bang chủ, muốn huyết mạch hoàng gia.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chỉ biết được ba đầu mối này, Minh chủ biết ở thành Thanh Huy có những môn phái giang hồ nào không?”
Thẩm Thiên Phong nói: “Chỉ có một môn phái giang hồ, cũng gọi là bang Thanh Huy, bang chủ tên là Vương Vận, nhìn qua có chút lỗ mãng, nhưng thật không ngờ hắn còn có thể có liên hệ với phản tặc.”
“Hình xăm này… ” Đoạn Bạch Nguyệt dùng chủy thủ cắt vạt áo của Niếp Viễn Sơn, lại hỏi A Trầm, “Cũng giống hình xăm của ngươi sao?”
A Trầm gật đầu, kéo vạt áo của mình ra cho hắn xem, quả thực giống nhau như đúc.
“Chẳng lẽ người trên Thiên Chi Nhai và người của Thanh Huy sơn trang là cùng một gia tộc?” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Mấy trăm năm trước có một đại gia tộc nào đó bị đàn áp, trong đó một số người rời khỏi sơn trang, ra biển kiếm ăn, một số khác thì chịu nhục lưu lại, dự định tìm cơ hội báo thù, hoặc cũng có thể là muốn ở lại làm chuyện gì đó.”
“Nguồn gốc của thôn làng ta không biết nhiều lắm, a gia rất ít khi nhắc tới chuyện này.” A Trầm nói, “Nguyệt La thì lại càng không biết gì.”
“Nếu vậy cũng chỉ có thể đợi sau khi chiến tranh kết thúc, trở về Đại Sở tìm hiểu xem thế nào.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ta sẽ sai người trở lại trước một bước, âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của bang Thanh Huy kia.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, hạ lệnh đem thi thể của Niếp Viễn Sơn đi châm lửa, đốt sạch sẽ.
Trận đánh ở Phỉ Miễn quốc lần này, Sở quân thuận buồm xuôi gió giành được thắng lợi hoàn toàn, các tướng sĩ Đại Sở sĩ khí dâng cao, mỗi người đều dào dạt tinh thần, chỉ hận không thể lập tức đánh tới Tinh Châu. Ba ngày sau, quân đội rời khỏi bờ biển Phỉ Miễn quốc, chỉ để lại năm nghìn người trông coi, những người còn lại trở về Nguyệt Tiều, sát nhập vào đại quân chuẩn bị cho trận đánh kế tiếp.
Sở Uyên đứng ở đầu thuyền, nhìn đội thuyền từ xa xa chậm rãi tiến lại gần, trên mặt luôn mang theo ý cười.
“Chậc chậc.” Mộc Si Lão Nhân nhỏ giọng nói, “Ánh mắt Hoàng thượng thật sự không giống đang nhìn đại quân chút nào a.”
Nam Ma Tà đắc ý dào dạt: “Đương nhiên, đại quân đâu có đẹp bằng đồ đệ của ta.”
Đoạn Bạch Nguyệt phi thân lên boong thuyền.
Tất cả các thị vệ đứng một vòng quanh đó đều thức thời cúi đầu, dù sao mấy ngày nay cứ mỗi lúc rảnh rỗi là Hoàng thượng lại đứng trên boong thuyền nhìn ra ngoài khơi xa, chắc chắn là rất nhớ, cũng có thể nói là một ngày như cách ba thu.
Hiểu được suy nghĩ của đám người này, gò má Sở Uyên nóng bỏng, sau đó nhân tiện nói: “Thắng rồi sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Thắng.”
Hiện trường cực kỳ yên tĩnh.
Nhưng yên tĩnh quá lại sinh ra vài phần xấu hổ.
Đoạn Dao và Thẩm Thiên Phong đều ở trên chiếc chiến thuyền phía sau, A Cách và Khúc Uẩn Chi thì đúng là đã lên chiến thuyền chủ rồi, nhưng hai người ước gì được xem náo nhiệt, bởi vậy lúc này đều đứng đực ra cười tươi như hoa, một câu cũng không chịu nói.
Diệp Cẩn ôm tiểu phượng hoàng vội vã chạy tới.
“Chíp!” Cục Bông giương cánh, thong thả bay qua giữa không trung, rơi xuống trên vai Sở Uyên, mắt đậu đen nhỏ sáng ngời.
Cuối cùng cũng tìm được một chuyện có thể làm, Sở Uyên thở phào nhẹ nhõm ôm tiểu phượng hoàng vào lòng, nói: “Vất vả rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi, để Trác Vân Hạc tới chỗ trẫm bẩm báo tình hình chiến sự cũng được.”
Binh sĩ xung quanh đều nghĩ, Trác thống soái cũng thật đáng thương, quả nhiên Hoàng thượng chỉ chịu cho một mình Vương gia đi về nghỉ ngơi a.
Sở Uyên xoay người trở về tiền thính.
Đoạn Bạch Nguyệt tất nhiên sẽ không ngốc đến nỗi thật sự về phòng nghỉ ngơi, đi theo Sở Uyên tới tiền thính, ôm tiểu phượng hoàng ra khỏi tay hắn, thấy Diệp Cẩn đang đứng ở cửa nhìn trời, vì vậy tiện tay ném tiểu phượng hoàng cho Diệp Cẩn, nói: “Làm phiền.”
Diệp Cẩn nhanh chóng tiếp được.
Chả hiểu sao đột nhiên lại bị đổi người ôm, Cục Bông vẻ mặt mờ mịt. Vì sao người này không phải là cha nó mà cũng có thể nắm móng vuốt ném loạn khắp nơi?(Tội nghiệp, cha con là chơi ném cao, còn người này là “ném bỏ” đó con *^_^*)
Đoạn Bạch Nguyệt kéo Sở Uyên tới bên cạnh, sau đó ôm chặt vào lòng.
Diệp Cẩn đưa tay giúp hai người đóng cửa lại, bởi vì hắn nghĩ nếu lại nhìn thêm một chút nữa thì tám phần mười là sẽ bị mù.
“Vì sao vừa trở về ngươi đã bấm ta?” Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười.
Sở Uyên nắm lỗ tai hắn lay lay, vẫn còn nhớ chuyện vừa rồi trên boong thuyền.
“Có gì đâu nào, tất cả mọi người đều biết.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn nói nhỏ, “Lại gầy rồi.”
“Nói bậy, Tiểu Cẩn nghe lời ngươi, mỗi ngày đều chỉ hận không thể cho ta ăn năm bữa cơm.” Sở Uyên dùng mu bàn tay áp lên mặt hạ nhiệt, nói: “Chiến sự có thuận lợi không?”
“Có.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn ngồi xuống, “Ta phái người đưa thư về, đã xem chưa?”
Sở Uyên gật đầu: “Ta cũng thử tới hỏi Ôn ái khanh, nhưng hắn cũng không biết tại thành Thanh Huy ở đất Tấn đã từng phát sinh chuyện gì.”
“Không sao, cũng không ảnh hưởng gì đến chiến sự.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chỉ có chuyện huyết mạch hoàng gia này là có chút tà môn, về sau chú ý nhiều một chút là được.”
“Thời gian qua ta đã xem nhẹ Nguyệt La rồi.” Sở Uyên nói, “Một tiểu nha đầu, lại có thể gặp biến không loạn bình tĩnh lừa gạt dẫn dụ kẻ gian như thế, cũng coi như là hữu dũng hữu mưu.”
“Người do ta mang về, tất nhiên sẽ không tầm thường.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ta nghe Thẩm minh chủ nói ngươi muốn mang A Trầm và Nguyệt La trở về vương thành sao?”
“Võ công cao cường, nhân phẩm cũng không tệ, không cần thì chẳng phải là quá đáng tiếc ư?” Sở Uyên hỏi, “Ngươi có cách gì hay không?”
“Nếu muốn đưa hai người đó về cung thì trước tiên ngươi phải hỗ trợ bọn họ giải quyết những chuyện ở Thiên Chi Nhai xong đã mới được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đây là cái gai luôn chặn ngang trong lòng A Trầm.”(chỗ này trong raw là đảo Minh Cổ, mà đảo Minh Cổ là chỗ ở của A Cách và Khúc Uẩn Chi, đảo A Trầm và Nguyệt La ở là Thiên Chi Nhai, nên ta sửa lại luôn nhé, bà ý cũng có lúc nhầm mà, không lẽ nhân gia để vậy *^_^*)
“Dù ngươi không nói thì ta cũng muốn giải quyết, chuyện khác không nói, chỉ riêng chuyện có nguồn gốc ở thành Thanh Huy kia thì nhất định phải điều tra rõ ràng.” Sở Uyên nắm hai tay của hắn, “Có điều những chuyện này cứ để sau hẵng nói, ngươi có đói bụng hay không? Ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi nhé?”
Đoạn Bạch Nguyệt kề má sát vào.
Sở Uyên nhíu mày, vươn một ngón tay đẩy hắn ra: “Hứng gió biển cả ngày trời, tắm rửa chưa?”
Đoạn Bạch Nguyệt nhéo lên lưng hắn một cái, tiếp được thân thể hắn mềm nhũn xuống, cụng trán mình vào trán hắn, nói: “Dám ghét bỏ ta.”
“Đúng vậy, chính là ghét bỏ ngươi.” Sở Uyên vòng tay ôm cổ hắn, ngươi quản ta, ngươi quản trẫm!
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười, cúi đầu vừa muốn hôn lên môi hắn thì đã nghe Trác Vân Hạc ở bên ngoài rống to: “Mạt tướng tham kiến Hoàng thượng!”
…
Tứ Hỉ công công đang ở phòng bên cạnh phun hết ngụm nước trong miệng ra, vội vã chạy thế nào cũng không kịp ngăn cản.
Đoạn Bạch Nguyệt mở cửa phòng.
Trác Vân Hạc đĩnh đạc nói: “Vương gia cũng ở đây a.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ừ.”
Trác Vân Hạc đưa mắt nhìn về phía sau lưng hắn, nhỏ giọng nói: “Là Hoàng thượng tuyên mạt tướng tới đây, Vương gia đã bẩm báo xong hết chuyện chưa?”
Tứ Hỉ: “…”
Đoạn Bạch Nguyệt giơ nắm đấm chống lên khung cửa, nhìn thẳng hắn.
Tứ Hỉ đứng ở phía sau, nhẹ nhàng kéo kéo y phục của Trác Vân Hạc.
Bốn phía vắng vẻ một mảnh.
Đoạn Bạch Nguyệt không hề có chút ý định muốn đi.
Trác Vân Hạc cuối cùng cũng đánh hơi được một chút khác thường.
Trác Vân Hạc nói: “Mạt tướng đi về trước đây.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trác thống soái đi thong thả.”
Trác Vân Hạc nói: “Ngày mai mạt tướng trở lại.” Hoặc là ngày mốt, hoặc là chậm vài ngày nữa cũng không sao.
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn theo hắn rời đi.
Tiết Hoài Nhạc đứng ở một góc khuất chặn đường Trác Vân Hạc, đỡ trán nói: “Ngươi có thấy mình đần không?”
Trác Vân Hạc mặt mày khó xử nói: “Là Hoàng thượng nói muốn ta…” Được rồi chính là đần.
Tiết Hoài Nhạc vỗ vỗ vai hắn, đồng tình nói: “Đêm nay mời ngươi uống rượu.”(E hèmJ))))
Trong khoang thuyền, Sở Uyên nâng cằm Đoạn Bạch Nguyệt lên, kề sát vào hôn một cái.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngươi đùa giỡn ta.”
Sở Uyên bảo Tứ Hỉ bưng nước nóng vào, vắt khăn ấm giúp hắn lau khô mặt, lại bảo phòng bếp đưa thức ăn nóng hổi tới, cùng nhau chậm rãi ăn cơm.
“Khẩu vị của ngươi cũng thay đổi rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Hả?” Sở Uyên dừng đũa.
“Trước đây thì một chút xíu ớt cũng không chịu ăn, ngươi còn nhớ lần đó ta tới vương thành hay không?” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Một ngụm canh cá tiêu ớt phải ăn thêm một bát xôi nếp ngọt, còn uống rất nhiều nước.”(
Sở Uyên cười: “Ừ.”
“Bây giờ ăn một chén cơm chiên cũng phải bỏ thêm tương ớt.” Đoạn Bạch Nguyệt dùng đầu đũa gõ gõ sống mũi của hắn, “Cũng tốt, tương lai trở về tây nam … ít nhất … không để ngươi phải đói bụng.”
Ngoài cửa, Diệp Cẩn ôm tiểu phượng hoàng ngồi xổm trên sàn gỗ, đau đớn ôm đầu nói: “Ngươi có nghe được hay không?”
Cục Bông: “Chíp.”
“Đang yên đang lành, trở về tây nam cái gì.” Diệp Cẩn căm giận vò đám lông mao trên đầu Mao Cầu, vì sao không thể là ai kia theo ca ca trở về Giang Nam chứ, rõ ràng cũng đã sớm nhờ mình âm thầm mua giúp một tòa nhà lớn rồi a, nhưng sao bây giờ lại bàn bạc chuyện cùng nhau về tây nam!
Cục Bông “đội” chỏm lông mao ngây ngô hỗn loạn trên đỉnh đầu, mắt đậu đen hoàn toàn mờ mịt.
Tuy nói muốn nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng dù sao sau trận chiến cũng có không ít chuyện phải làm, nên hai người vẫn phải bận rộn tới nửa đêm mới ngủ được. Sở Uyên nằm trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt, động cũng không muốn động.
“Mệt mỏi sao?” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ nhẹ lên lưng hắn.
Sở Uyên lười biếng nói: “Không muốn động.”
“Vậy đừng động nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ngủ đi.”
Sở Uyên ngẩng đầu nhìn hắn, tựa cằm lên ngực: “Có muốn hay không?”
“Ngươi cũng mệt mỏi quá rồi, không nên.” Đoạn Bạch Nguyệt xoay người đè hắn dưới thân, cúi đầu ôn nhu hôn lên trán hắn, “Ngủ ngon.”
Sở Uyên nắm mũi Đoạn Bạch Nguyệt: “Chính nhân quân tử.”
“Cái này thì ngươi nghĩ sai rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm thắt lưng Sở Uyên, ghé miệng vào cổ hắn duyện ra một dấu ô mai, nhẹ giọng nói, “Ghi nợ đó, tương lai trả ta gấp đôi.”
Sở Uyên cười né tránh, nhắm mắt lại tùy ý hắn duyện hôn. Mệt mỏi cùng lo lắng tích góp từng tí một suốt nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có thể buông xuống, được hắn ôm vào trong lòng, cả người đều là cảm giác an tâm, bất tri bất giác liền đã ngủ.
Đoạn Bạch Nguyệt cầm cánh tay hắn nhét vào ổ chăn, phất tay dập tắt ánh nến.
Nam Ma Tà ở bên ngoài cắn hạt dưa ngắm trời ngắm biển, rất thoả mãn.
Ám vệ Truy Ảnh Cung vây quanh Nam Ma Tà, vẻ mặt cũng rất là vui sướng, giống như lễ mừng năm mới.
Mặc dù việc này dường như cũng không liên quan gì đến Truy Ảnh Cung, cũng không thể viết vào tiểu thoại bản kiếm bạc được, nhưng lý do để vui mừng một chút thì luôn luôn có a — ít nhất thì tới ngày đại hôn cũng có thể ăn chực được một bàn tiệc cực kì xa hoa.
Danh sách chương