Sáng sớm ngày hôm sau, khi Sở Uyên tỉnh lại thì Đoạn Bạch Nguyệt vẫn còn đang ngủ, giữa hai chân mày lộ rõ sự mỏi mệt chưa tan, trên cánh tay còn có một vết thương mới, như là lúc đánh nhau thì bị đao kiếm chém trúng.

Tứ Hỉ công công đứng ngoài cửa thò đầu lén nhìn vào bên trong, thấy Sở Uyên không có ý muốn rời giường, vì vậy nhẹ tay nhẹ chân giúp hai người đóng cửa lại, sau đó lui ra ngoài tiếp tục đứng chờ.

Đoạn Bạch Nguyệt mở mắt: “Trời sáng rồi ư?”

“Ngủ tiếp một lát nữa đi.” Sở Uyên đưa tay phủ lên trán hắn “Vừa mới đánh thắng trận, chút việc vặt vãnh còn lại ngươi cũng đừng quản nữa.”

“Còn ngươi thì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

“Ta sẽ ở bên ngươi, không đi đâu hết.” Sở Uyên cười cười, nhẹ giọng nói, “Nhắm mắt lại.”

Đoạn Bạch Nguyệt rất phối hợp.

Sở Uyên nắm tay hắn, cũng nằm xuống bên cạnh, hoàn toàn không buồn ngủ chút nào nhưng cũng không muốn rời giường, cảm thấy cứ ngẩn người ra như thế cũng rất tốt. Tứ Hỉ phất tay lệnh cho thị vệ rút lui, các hoạt động gây ồn gần đó cũng được giải tán sạch sẽ, âm thanh ầm ĩ huyên náo cũng bị ngăn cách ngoài xa, lưu lại cho hai người một không gian thanh bình tĩnh lặng, chỉ có tiếng sóng biển vỗ hiền hòa.

Thời gian chầm chậm trôi đến gần trưa, Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay ôm hắn trong lòng, thỏa mãn nói: “Tính ra cũng lâu như vậy rồi, rốt cuộc hôm nay mới có được một ngày thoải mái nhất a.”

“Lần này là ai làm ngươi bị thương?” Sở Uyên nắm cánh tay của hắn hỏi.

“Hai quân giao chiến, vết thương nhỏ xíu này đã tính là gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Tư Không còn bị thương nặng hơn ta, trên đường trở về vẫn luôn tiếc nuối, đáng tiếc Tú Tú không có mặt ở đây, nếu không chắc chắn đã có thể giả bệnh để được nàng yêu thương một phen.”

“Nghe có tiền đồ hơn ngươi nhiều.” Sở Uyên tựa cằm trước ngực hắn, đưa tay nhéo cằm hắn một cái, “Có ai như ngươi, ngay cả giả bệnh cũng không biết.”

” Dù ta có giả bệnh giỏi cỡ nào đi nữa thì cũng không có tức phụ nấu cơm pha trà cho ta.” Đoạn Bạch Nguyệt nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Sở Uyên nhìn hắn một lúc, gật đầu: “Nói rất đúng, vậy thôi ngươi đừng giả bệnh nữa.” Dù sao đi nữa ta cũng sẽ không vo gạo.

Tứ Hỉ bưng nước nóng, phải đứng bên ngoài đợi thêm chốc lát rồi mới được tuyên đi vào, cười ha hả làm bộ không thấy Hoàng thượng bị “đùa giỡn” y phục lộn xộn, hầu hạ hắn rửa mặt xong mới nói là từ sáng sớm tới giờ Diệp Cẩn đã tới đây hai ba lần rồi, có điều dường như cũng không phải có việc gì gấp, vừa nghe nói hai người vẫn chưa rời giường thì đã nhanh chóng xoay người trở về chỗ ở.

“Còn có thể có chuyện gì nữa chứ.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp Sở Uyên chải đầu, “Tám phần mười là muốn đi gặp Lưu Cẩm Đức, nhưng ta đã phân phó với thị vệ canh cửa rồi, không cho phép bất cứ ai được vào trong.”

“Sao đột nhiên Tiểu Cẩn lại có hứng thú với hắn như thế?” Sở Uyên không hiểu.

“Cũng không phải là có hứng thú với Lưu Cẩm Đức, mà là có hứng thú với Tiễn Xuyến Tử, cùng với rất nhiều loại vu dược loạn thất bát tao của Phỉ Miễn quốc.” Đoạn Bạch Nguyệt đỡ hắn đứng dậy, “Thậm chí còn có con quái ngư kia nữa, phía sau Lưu Cẩm Đức có quá nhiều bí mật, mà Diệp Cốc chủ lại là một dược si, tất nhiên sẽ muốn gặp mặt hắn một lần.”

“Trên đường trở về đại doanh ngươi có thẩm tra hắn lần nào không?” Sở Uyên ngồi xuống bên cạnh bàn.

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Ta muốn nghe ý kiến của ngươi.”

“Ngươi đồng ý cho ta đi gặp hắn sao?” Sở Uyên hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt dứt khoát lưu loát nói: “Không muốn.”

“Vậy chuyện này giao hết cho ngươi.” Sở Uyên nói, “Có điều theo tính cách của hắn thì tám phần mười là sẽ không cung khai bất cứ điều gì, hắn là người bước ra từ hoàng cung, tất nhiên cũng biết mưu nghịch là tử tội, cho dù hiện tại hắn đơn thân độc mã đi giết Sở Hạng thì ta cũng sẽ không lưu lại mạng sống cho hắn. Cho nên ngươi cũng không cần phải uổng phí khí lực nữa, nghỉ ngơi thật tốt một ngày đi.”

“Ý của ngươi là mặc kệ hắn sao?” Đoạn Bạch Nguyệt do dự hỏi.

“Giao cho người khác thẩm tra cũng được.” Sở Uyên nói, “Đừng nói là hắn sẽ không thú nhận, cho dù hắn chiêu nhận tất cả tội trạng, cũng không có người nào dám tin. Dù sao đi nữa đường sống duy nhất của hắn lúc này chính là Sở Hạng nghĩ được cách cứu hắn ra, trong tình thế này kẻ ngốc cũng biết nên cắn chặt răng.”

“Cũng đúng. ” Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, “Là tướng bại trận nên không phối hợp thẩm tra cũng là chuyện dễ hiểu, còn không hữu dụng bằng thẩm vấn thêm vài tù binh bắt được. Vậy giao hắn cho Diệp Cốc chủ nhé?”

“Miễn đi.” Sở Uyên đưa cho Đoạn Bạch Nguyệt một ly trà, “Ta sẽ nhờ Thiên Phong thuyết phục Tiểu Cẩn, còn Lưu Cẩm Đức giao cho Ôn ái khanh và Đại đương gia là được, ta không đi gặp hắn, ngươi cũng không cần đi.”

“Nghe lời ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Vậy ngày hôm nay muốn làm gì? Ta làm cùng ngươi.”

“Về phía Tinh Châu, có nghe được tin gì mới không?” Sở Uyên hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Không có, hai chi quân đội ở Phỉ Miễn quốc và Tinh Châu là hai đội nhân mã hoàn toàn khác nhau, ta đã thẩm qua rất nhiều tù binh bị bắt nhưng đối với những chuyện xảy ra ở Tinh Châu, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả, chỉ nói trên đảo luôn xuất hiện những chuyện ma quái, rất quỷ dị tà môn. Năm đó lúc ta trà trộn lên đảo thì nơi đó chỉ mới là một tòa đảo quân sự bình thường mà thôi, khó mà nói được mấy năm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

“Đại quân tiếp tục nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở đây tám ngày.” Sở Uyên nói, “Sau đó sẽ lên đường tới Tinh Châu.”

“Tính ngày thì chắc Vân tiền bối cũng đã nắm giữ được Triều Nhai rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nếu vậy Tinh Châu chính là trận tuyến cuối cùng của chúng ta, sau khi đánh xong thì phải theo ta quay về Tây Nam Phủ thành thân trước, có nhớ hay không?”

Sở Uyên nắm tay hắn, lười biếng gục đầu trên bàn: “Được.”

Bên trong Tây Nam Phủ, Kim thẩm thẩm nhìn hai bộ hỉ phục đỏ thẫm chỉnh chỉnh tề tề vừa mới may xong, cười không ngậm được mồm, mấy ngày nay nàng đã đi hơn mười tòa miếu cầu nguyện Bồ Tát, nơi nào cũng nói Tây Nam Phủ sắp có chuyện đại hỷ, cái loại “hỷ” mà muốn ngăn cũng không thể nào ngăn được ấy.

Cẩm Nương bưng một sọt táo đỏ bước vào, nhìn thấy vậy cười nói: “Nếu còn để ánh mặt trời chiếu rọi thêm một lúc nữa thì màu sắc hai bộ hỉ phục này cũng phai nhạt mất thôi, thẩm thẩm mau mang vào phòng đi.”

“Cũng sắp đánh trận xong rồi.” Kim thẩm thẩm kéo nàng ngồi xuống, “Hoàng thượng và Vương gia cũng sắp trở lại rồi.”

“Dù đã trở lại thì cũng khó có thể thành thân ở Tây Nam Phủ a, kia chính là Hoàng thượng.” Cẩm Nương nói, “Thẩm thẩm nôn nóng quá rồi.”

“Sao lại không được, không cần biết tương lai Hoàng thượng muốn làm to làm lớn ở vương thành thế nào, nhưng trước tiên cũng phải tổ chức hỷ yến ở Tây Nam Phủ này đã.” Kim thẩm thẩm nói, “Vương gia đã đợi nhiều năm như vậy, cũng không thể để người đợi chờ thêm nữa.”

Cẩm Nương nói: “Được rồi, hôm nay ta ra đường gặp Vương lão bản, hắn nói nấm và cá khô thẩm thẩm đặt hàng đã có rồi, bảo ta lát nữa dẫn người tới lấy.”

“Chuyện này không vội.” Kim thẩm thẩm nắm tay nàng, “Thẩm hỏi ngươi một câu, ngươi nghe xong cũng đừng nóng giận.”

“Ừm.” Cẩm Nương nói, “Thẩm thẩm cứ nói ra là được.”

“Lần này Hoàng thượng phải đi đánh Sở Hạng a.” Kim thẩm thẩm nói, “Mưu nghịch phản quốc là tội gì chắc ngươi cũng biết, chỉ sợ hắn khó thoát được tội chết.”

“Thẩm thẩm sợ ta còn vương vấn tình cũ với hắn sao?” Cẩm Nương lắc đầu, “Năm đó hắn muốn giết ta, còn suýt nữa hại chết hài tử, ta trốn hắn hận hắn còn không kịp, chưa bao giờ có suy nghĩ muốn gặp lại hắn cả.”

“Còn Tiểu Mãn thì sao?” Kim thẩm thẩm thử dò xét hỏi, ” Dù gì đi nữa Sở Hạng cũng là phụ thân thân sinh của nó.”

“Trong lòng Tiểu Mãn chỉ có một Nam sư phụ, một Đoạn Vương gia, một Tiểu Vương gia.” Cẩm Nương nói, “Là gia gia, cũng là phụ thân và đại ca. Người của Tây Nam Phủ từ trên xuống dưới cùng nhau chiếu cố nó nhiều năm như vậy, nếu nó vẫn không thể phân rõ thiện ác thị phi thì cũng quá thẹn với tấm lòng Vương gia dốc lòng giáo dục nó nhiều năm như thế.”

“Suy nghĩ của Hoàng thượng và Vương gia, có lẽ ngươi cũng đã biết rồi.” Kim thẩm thẩm nói, “Là muốn sau này để Tiểu Mãn tiến cung làm thái tử, ngươi có đồng ý hay không?”

“Không muốn, ta chỉ muốn nó được sống cuộc sống bình an.” Cẩm Nương lắc đầu, rồi lại nói, “Nhưng nếu Tiểu Mãn muốn vậy, mà Vương gia cũng thấy nó đủ khả năng gánh vác thiên hạ thương sinh, tất nhiên ta cũng sẽ không cản trở.”

“Như vậy thì không thể tốt hơn.” Kim thẩm thẩm nói, “Có điều ngươi cứ yên tâm, nếu sau này Tiểu Mãn không muốn tiến cung thì Vương gia cũng sẽ không ép buộc nó. Dòng dõi hoàng tộc Đại Sở trong thiên hạ này cũng không thiếu, muốn chọn ra một người trong số đó kế thừa hoàng vị cũng không phải chuyện khó khăn gì, cũng không phải là không có người nào để chọn lựa.”

Cẩm Nương gật đầu. Ngoài cửa, một thiếu niên đang ngồi dựa vào chân tường, vừa lười biếng phơi nắng vừa nghe bà bà và mẫu thân nói chuyện với nhau trong sân viện, bên cạnh có một thanh trường kiếm, đôi mắt đẹp vô cùng, sâu trong đôi mắt còn ẩn chứa vài phần kiệt ngạo bất tuân.

Giữa Nam Hải mênh mông, Đoạn Dao đang ra sức chèo thuyền, trên thuyền có không ít quả dừa và trái cây hái được trên các đảo nhỏ lân cận. Sở Uyên thấy vậy cười nói: “Lại chạy đi đâu chơi về vậy?”

“Ta cũng không đi chơi.” Đoạn Dao cố định thuyền nhỏ vào thuyền lớn, thở hồng hộc lau mồ hôi, ” Ca ca bảo ta đi kiếm ít trái cây tươi về, nói mấy ngày nay Hoàng thượng không có khẩu vị.”

“Lần sau đừng nghe hắn nói nữa.” Sở Uyên kéo Đoạn Dao lên thuyền, “Trẫm cũng không phải tiểu oa nhi ba tuổi, không có khẩu vị cũng phải mang trái cây tới dỗ dành.”

Đoạn Dao cười hắc hắc, lấy một quả dừa đưa cho tẩu tẩu: “Hoàng thượng uống đi, ngọt lắm a, ca ca đâu rồi?”

“Vừa rồi đang luận võ với Thiên Phong, sau lại Tiểu Cẩn cũng muốn nhảy vào giúp vui, kết quả mới ba chiêu đã bị ca ca ngươi chế phục, vì vậy lại thẹn quá thành giận đuổi theo chạy loạn khắp nơi.” Sở Uyên nói, ” Trẫm muốn ngăn cũng không ngăn được, lúc này cũng không biết đã chạy tới nơi nào rồi.”

Đoạn Dao: “...”

Lại nữa.

Diệp Cẩn chống nạnh cả giận nói: “Ngươi dám hãm hại ta.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nói đạo lý một chút thì là do chính ngươi ngẩng đầu lên nhìn phượng hoàng, nên mới có thể giẫm chân vào khoảng không rồi bị sái chân.”

Diệp Cẩn ngồi bệt trên boong thuyền, cảm thấy như thế này thì không được rồi, lần sau phải đổi sách lược, bảo ai kia đuổi theo. Đoạn Bạch Nguyệt nhẫn cười ngồi xổm xuống ra điều kiện: “Này, ngươi không được động thủ nữa, ta sẽ đưa ngươi trở về.”

Diệp Cẩn khinh bỉ lườm hắn một cái: “Ta chỉ cần kê đơn cho ngươi, còn cần phải động thủ nữa sao?” Nháy mắt một cái thôi là có thể héo rũ ba năm.

Hoặc là ba mươi năm.

Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười, đưa tay kéo hắn dậy, khập khiễng đỡ hắn trở về, trước mặt lập tức ló ra một Diệu Tâm.

“Vì sao hắn lại chạy đến đây?” Diệp Cẩn buồn bực, ngồi thiền niệm kinh là việc làm tốt đẹp cao quý nhất trên đời, vì sao không ngồi niệm cho tới khi Sở quân ban sư hồi triều luôn đi, nếu như vậy tất cả mọi người cũng bớt lo.

“Không phải nói muốn kê đơn sao? Kê cho hắn một liều đi.” Đoạn Bạch Nguyệt hạ giọng rầm rì.

Diệp Cẩn nhảy dựng lên đá hắn một cước.

Đoạn Bạch Nguyệt hít một ngụm khí lạnh: “Chiêu này cũng muốn học theo ca ca ngươi ư?”

“Đi nhanh một chút!” Diệp Cẩn nộ hắn, nếu không ta cũng sẽ không quản được tay mình đâu a, lúc nào nó cũng chỉ muốn cho ngươi trọc đầu thôi.

Hai người vừa đá nhau cãi nhau ầm ĩ không ngừng vừa đi về. Bên cạnh có tiểu binh giáp nhìn thấy, cảm khái: “Lúc này mới giống người một nhà a.” Nếu không mỗi ngày đánh nhau cũng không được.

“Cái gì mà giống người một nhà chứ, vốn dĩ chính là người một nhà a.” Tiểu binh ất sửa sai cho đồng bọn, hạ giọng nói, “Tiết tướng quân cũng nói rồi, tương lai Hoàng thượng và Vương gia sẽ thành thân nha.”

Tiểu binh giáp giật mình: “Tiết tướng quân còn quản việc này nữa sao?”

Tiểu binh ất nháy mắt nheo mày, cười hắc hắc vừa đi vừa nhỏ giọng chuyện trò với tiểu binh giáp, càng chạy càng xa. Diệu Tâm gắt gao nhắm mắt lại, nhíu mày, chuỗi hạt tràng trong tay chuyển động cực nhanh.

Ám vệ Truy Ảnh Cung xếp thành một hàng phía sau lưng hắn, nói: “Oa.”

Thân hình Diệu Tâm chợt căng cứng, lệ khí chỗ ấn đường đột nhiên biến mất.

Ám vệ tươi cười đầy mặt, đưa nắm hạt dưa trong tay qua: “Ăn hạt dưa không?”

Diệu Tâm nói: “Thì ra là chư vị thiếu hiệp của Truy Ảnh Cung, tiểu tăng ngưỡng mộ đại danh của Tần cung chủ đã lâu, đáng tiếc là vẫn không có duyên gặp mặt.”

Ám vệ lập tức khẩn trương nói: “Nhưng Cung chủ nhà ta đã thành thân rồi.”

Diệu Tâm: “...”

Ám vệ lại quan tâm hỏi: ” Ngày Cung chủ nhà ta thành thân, đại sư không tới đúng không?”

Diệu Tâm nói: ” Lúc đó tiểu tăng đang ở thành Quan Hải tại tây nam.”

Ám vệ tha thiết nói: “Nhưng đại sư ở Kim Quang Tự lúc đó đang ở Bắc Hải xa xôi cũng cố ý ngồi thuyền chạy đến, ngay cả râu mép cũng chưa kịp tỉa a.”

Sắc mặt Diệu Tâm cứng đờ: “Tiểu tăng cũng không thu được thiệp mời.”

“Không thu được thiệp mời ư?” Ám vệ đầu tiên là giật mình, sau đó nhanh chóng hiểu ra, “Có điều cũng là chuyện hợp tình hợp lý, dù sao lúc đó chúng ta cũng không biết đại sư là ai.”

...

Diệu Tâm diện vô biểu tình: “Nếu chư vị thiếu hiệp không có chuyện gì khác — “

Sao có thể không có chuyện gì được chứ, ám vệ tươi cười đầy mặt nói tiếp: “Nếu bây giờ đã biết nhau rồi, chẳng hay đại sư định sẽ tặng hạ lễ gì bù lại cho Cung chủ và công tử nhà ta?”

Diệu Tâm: “...”

Cái gì? Ám vệ đồng loạt đứng trung bình tấn, đưa tay vòng một ôm trước người: “Lúc đó trụ trì của Kim Quang Tự tặng một gốc san hô lớn như vậy nè, hơn nữa còn có thể phát quang.”

Diệu Tâm phất tay áo rời đi, ngữ điệu không gợn sóng không sợ hãi: “Tiểu Diệp Tự xưa nay nghèo khó nghèo khổ, không thể so được với Kim Quang Tự hương hỏa dồi dào, e là phải để chư vị chê cười rồi.”

Vị đại sư này có chút thú vị a. Ám vệ quay đầu lại nhìn Nam Ma Tà, vẻ mặt nghiêm túc, có thật là hoàng thượng sẽ không trách tội chúng ta hay không? Dù sao trước khi chúng ta lên đường tới đây công tử đã dặn rồi, không được gây chuyện thị phi, nếu không không những phải đi dọn nhà xí, mà ngày lễ ngày tết còn không có lẩu để ăn.

Nam Ma Tà ngồi xổm trên cột buồm, đáy mắt tràn ngập tín nhiệm của tiền bối đối với vãn bối.

Trông chừng đại hòa thượng này thật tốt, tương lai mọi người cùng nhau đi dạo thanh lâu a.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngày mai bắt đầu xoát BOSS cuối cùng, xoát xong thành thân HE=3=!

Còn một chuyện nữa, trong bộ này có chữ Bắc Hải, từ này không giống Đông Hải và Nam Hải nha, phía Bắc và phía Tây của Trung Quốc giáp với đất liền nên làm gì có biển, chỉ có Đông Hải và Nam Hải thôi, Đông Hải thì là phía trên, còn Nam Hải là phía dưới, ngang đoạn giữa Nhật Bản xuống đảo Hải Nam, các bạn có thể xem bản đồ thế giới (bản đồ thế giới nha, đừng xem bản đồ TQ).

Nếu mọi người đọc kĩ thì ở
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện