Konoha trở lại vẻ tĩnh lặng sau cơn bão thây ma.

Trên đỉnh tháp Hokage, Naruto khoanh tay đứng trước cửa kính lớn, mắt nhìn xuống toàn bộ khu phố đang dần hồi phục.

Một Anbu quỳ phía sau báo cáo:
"Bộ trưởng… báo cáo hôm nay: truy quét tàn dư gián điệp, thu thập chiến lợi phẩm từ thây ma. Đội Ba xin chỉ thị xử lý thông tin."

Naruto gật đầu, giọng bình thản:
"Đem hết hồ sơ về tầng ba. Ta sẽ tự xem."

"Rõ."

Anbu biến mất trong luồng khói.

Về văn phòng ở tầng ba, Naruto nhấc hồ sơ còn lại lên tay, lật qua mấy trang rồi vứt xuống bàn.

"Cũng chỉ có vậy. Hết việc. Ha ha."

Cậu quay lưng rời phòng, tấm áo choàng đen của bộ trưởng Anbu khẽ phất.

Buổi chiều – Quán trà lớn cạnh phố chính.

Naruto ngồi tựa ghế, tay cầm chén trà nóng.

Ino dựa hẳn vào vai cậu, nửa phàn nàn nửa ngọt ngào:
"Hôm nay anh lại biến mất suốt buổi sáng… Lại bị dồn công việc hả?"

Naruto nhếch môi cười nhạt:
"Không nhiều lắm. Chỉ là việc dọn rác… do mấy tên lần trước để lại. Hơi rắc rối chút, nhưng cũng xử lý xong rồi."

Ino hừ khẽ, nhưng khoé miệng vẫn cong lên.

Buổi tối – Phố đèn lồng phía nam.

Naruto khoác áo sẫm, bước cùng Hinata dọc hàng bạch quả đang rụng lá vàng.

Hinata cúi mặt, giọng nhỏ:
"Naruto-kun… mấy ngày qua… có nguy hiểm không?"

Naruto nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:
"Cũng không nguy hiểm lắm."

Hinata cười khẽ, hơi thở phả khói trắng.

Hôm sau – Cổng Konoha.

Temari đứng dựa tường, tay khoanh trước ngực, ánh mắt nửa dò xét nửa chế nhạo:
"Cứ tưởng anh bận làm bộ trưởng Anbu, hoá ra vẫn rảnh chạy ra đây gặp tôi?"

Naruto cười nhẹ, mắt hờ hững:
"Bận mấy cũng phải dành thời gian cho em. Dù gì… cô cũng là khách quý từ Làng Cát."

Temari khẽ đỏ mặt, hắng giọng:
"Hừ. Nói mấy câu đường mật đó… không ai tin đâu."

Naruto không trả lời, chỉ nghiêng người, nắm tay Temari cùng đi dạo phố.

—----------------------
Phòng thí nghiệm cũ của Root.

Bầu không khí lạnh tanh, ánh đèn thủy ngân phản chiếu hàng loạt bình thủy tinh chứa mẫu mô.

ẦM.

Một luồng xoáy không gian bùng lên. Naruto xuất hiện ngay giữa gian phòng, áo choàng đen khẽ lay động.

Orochimaru đang ngồi ghi chép, ngẩng đầu, khoé miệng nhếch lên:
"Fu fu fu… Naruto-kun đến nhanh hơn ta tưởng."

Naruto nheo mắt:
"Ngươi nói có tiến triển?"

Orochimaru đặt bút xuống, ánh mắt rắn lóe lên tia phấn khích:
"Phải. Về thí nghiệm cấy ghép Sharingan… ta đã thử so sánh tế bào Uchiha với tế bào của ngươi."

Naruto im lặng chờ.

Orochimaru hạ giọng, từng chữ nặng như đá:
"Bằng một cách nào đó… gen của ngươi hoà hợp đáng ngạc nhiên với tế bào Uchiha."

Naruto nhíu mày:
"Ý ngươi là sao?"

Orochimaru chậm rãi đứng lên, tay vuốt nhẹ mép bàn thí nghiệm:
"Có nghĩa… nếu số lượng tế bào Uchiha trong cơ thể ngươi đủ lớn… ngươi không cần phải cấy ghép mắt của bất kỳ ai."

"Ngươi có thể tự mình thức tỉnh Sharingan."

Khoé môi Naruto khẽ nhếch. Ánh mắt tối lạnh phút chốc loé lên tia hưng phấn.

"Chắc chắn không?"

Orochimaru cười khàn, ánh mắt rắn quét qua gương mặt bình tĩnh đối diện:
"Đây mới chỉ là kết luận ban đầu. Hai ngày nữa… ta sẽ có kết quả thí nghiệm cuối cùng."

Naruto siết nhẹ nắm tay, giọng khẽ nhưng lạnh như thép:
"Tốt."

Orochimaru nghiêng đầu, nụ cười kéo dài:
"Nếu thành công… ngươi sẽ trở thành kẻ đầu tiên trong lịch sử vừa mang huyết thống Uzumaki, vừa sở hữu sức mạnh của Uchiha."

Naruto không đáp, chỉ cúi nhẹ đầu.

"Ta sẽ đợi tin."

ẦM.

Cậu biến mất trong tia chớp màu vàng chói mắt.

—-------------------
Đêm Konoha.

Căn phòng tối om, chỉ còn ánh trăng mờ lạnh chiếu qua khung cửa.

Naruto ngồi xếp bằng, tay đặt trên gối, mắt nhắm hờ.

Trong sâu thẳm ý thức, giọng Vergil vang lên, trầm tĩnh:
"Hôm nay… kết quả thí nghiệm khá trùng khớp với giả thuyết ta đã dự đoán."

Naruto không mở mắt, khẽ nói:
"Em đang nghe."

Vergil chậm rãi tiếp lời:
"Tộc Uchiha vốn là hậu duệ trực tiếp của Lục Đạo Tiên Nhân. Dựa vào những dữ kiện sau đây:"

"Một – Sasuke từ thời không khác có thể tự mình thức tỉnh Rinnegan, con mắt được coi là chỉ Lục Đạo Tiên Nhân mới có."

Naruto hơi siết bàn tay.

"Hai – Rinnegan tiến hoá từ Vĩnh Hằng Mangekyō Sharingan."

"Ba – tế bào của ngươi hoà hợp với tế bào Uchiha mà không xuất hiện phản ứng đào thải."

Một nhịp thở dài lặng im.

Vergil hạ giọng:
"Kết luận ban đầu đã hình thành. Nếu lượng tế bào Uchiha đủ lớn… ngươi có khả năng tự mình thức tỉnh Sharingan."

Naruto chậm rãi mở mắt, ánh nhìn tối lạnh:
"Và Rinnegan?"

Vergil đáp ngay, không do dự:
"Khả năng… hoàn toàn có thể."

Gió đêm lùa qua, rèm cửa khẽ phất.

Naruto thở chậm, khoé miệng nhích lên một đường cong cực nhạt:
"…Vậy thì tốt."

Trong ý thức, giọng Vergil vừa dứt, bỗng Kurama cất tiếng, trầm đục:

"Hừ… Ta cũng nghe loáng thoáng ông già Lục Đạo từng nhắc đến một đứa con khác."

Naruto khẽ nhướng mày:
"Đứa con khác?"

Kurama chậm rãi nói:
"Phải. Tên nó… hình như là Indra."

Mọi thứ trở nên im lặng.

"Xét về thời gian và huyết mạch… rất có thể chính nó là thủy tổ của tộc Uchiha."

Naruto nheo mắt, giọng khàn khàn:
"Indra…"

Kurama rít nhẹ:
"Dù sao… ngươi cũng nên cẩn thận. Dính tới huyết thống của kẻ đó, chưa chắc đã là phúc."

Kurama im một thoáng, rồi giọng trầm xuống:

"Naruto… có một điều nữa."

Naruto nghiêng đầu, ánh mắt tối lạnh:
"Nói."

Kurama khẽ gằn giọng:
"Nếu ngươi thật sự thức tỉnh được Sharingan… hãy nhớ cho kỹ."

"Đó chỉ mới là khởi đầu. Và ngươi sẽ gặp một trong những trở ngại lớn nhất, nếu ngươi muốn bước tới Mangekyō."

Naruto nhắm mắt, giọng khẽ, không chút dao động:
"Trở ngại? Ý ngươi…"

"Phải."

Kurama rít nhẹ:

“Cái giá không phải chỉ là đau đớn về thân thể."

Kurama gằn giọng:

"Để thức tỉnh Mangekyō Sharingan… chính ngươi cũng đã nhận được xác nhận từ Itachi: phải chứng kiến người thân yêu nhất của mình ngã xuống, hoặc trực tiếp giết chết người đó."

Một nhịp thở lặng đi trong ý thức.

Naruto siết nhẹ tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay.

Mắt cậu hơi hạ xuống. Lần đầu tiên… trong đáy mắt lóe lên một tia chần chừ.

"…Mất mát…"

Kurama khẽ rít:
"Ngươi đã sẵn sàng nhìn người bên cạnh ngã xuống… chỉ để đổi lấy sức mạnh đó chưa? Giả dụ nếu Hinata… hoặc cô bé Ino… Temari…"

Gió đêm lùa qua rèm cửa, thổi làn lạnh băng vào gian phòng tối.

Naruto không trả lời ngay, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Trong khoảnh khắc lặng im, giọng Kurama vừa dứt, không gian ý thức chùng xuống như mặt nước lạnh.

Naruto khẽ thở ra, mắt cụp xuống.

"…Mất mát…"

Ngay lúc đó, giọng Vergil vang lên, bình tĩnh và lạnh như thép:

"Đừng vội bi quan."

Naruto hơi nhướn mày:
"Sao?"

Vergil nói chậm rãi:

"Ta có một số suy đoán… về cơ chế thức tỉnh Mangekyō Sharingan."

Cậu im lặng, lắng nghe.

"Nếu những giả thuyết này được chứng thực… thì việc phải hy sinh người thân cận nhất chưa chắc đã là cách duy nhất."

Naruto khẽ nheo mắt, ánh nhìn tối lạnh dần lấy lại sự sắc bén:

"…Thầy chắc chắn?"

Vergil đáp, giọng đều đều:

"Chưa. Nhưng với lượng dữ kiện ta đã quan sát – từ Sasuke đến những gì chúng ta biết được từ những ghi chép của Hokage Đệ Nhị – vẫn tồn tại khả năng khác..."

"Yên tâm. Ta sẽ tiếp tục thu thập manh mối. Đến lúc đó… ngươi không cần phải mất thứ ngươi không muốn đánh đổi."

Naruto khẽ cúi đầu. Đôi mắt từng phút trước còn nặng trĩu, lúc này đã trở lại tràn đầy hy vọng:

"…Tốt. Em sẽ đợi câu trả lời."

—----------------------
Phòng thí nghiệm cũ của Root.

Ánh đèn thủy ngân lạnh lẽo chiếu xuống những dãy lọ chứa mô và bình ống nghiệm.

Naruto đứng thẳng, tay khoanh trước ngực. Đôi mắt lãnh đạm dán chặt vào Orochimaru đang giở tập tài liệu dày cộm.

Orochimaru lật trang cuối, im lặng một lúc rồi ngẩng lên. Giọng hắn khàn khàn, bình tĩnh:

"Kết quả cuối cùng đã xác nhận."

Naruto gật nhẹ đầu:
"Nói đi."

Orochimaru khép tập hồ sơ lại, ngón tay gõ nhẹ lên bìa giấy, mắt hờ hững quan sát phản ứng của đối phương.

"Cơ thể ngươi… hoàn toàn dung hợp được tế bào Uchiha."

Hắn dừng giọng một chút, khoé môi nhếch lên rất nhẹ:

"Phản ứng tương thích khá đặc biệt. Ta phải nói, hiếm khi thấy sự ăn khớp như vậy."

Naruto không đổi sắc mặt:
"Tiếp tục."

Orochimaru thong thả đặt hồ sơ xuống mặt bàn:

"Nhưng… ta muốn ngươi hiểu rõ."

Hắn bước chậm tới, giọng đều đều:

"Loại cấy ghép này… trước nay chưa từng có tiền lệ tiến hành, chứ chưa nói đến việc có trường hợp thành công. Một khi bắt đầu, kết quả sẽ rất khó lường."

Naruto hỏi thẳng, giọng bình thản:
"Tệ nhất?"

Orochimaru liếc qua, ánh mắt lóe lên:

"Ngươi vẫn sống… nhưng không nhận được bất cứ thứ gì."

Hắn nhìn Naruto, nghiêm giọng nói:

"Ta không khuyên can. Chỉ muốn chắc rằng ngươi biết rõ cái giá."

Căn phòng lặng như tờ.

Naruto thở ra một hơi dài, giọng trầm thấp:
"Ta hiểu."

Orochimaru gật nhẹ, vẻ mặt trở lại bình thản:

"Vậy… quyết định thế nào?"

Naruto ngẩng đầu, mắt sâu lạnh như đá:
"Tiến hành."

Orochimaru nghe Naruto trả lời, chỉ khẽ gật đầu, giọng khàn nhỏ:

"Rất tốt."

Hắn bước trở lại bàn thí nghiệm, kéo ngăn tủ sắt, lấy ra một tấm bảng thủy tinh dày đặc sơ đồ mô phỏng tế bào.

"Ta sẽ giải thích rõ hơn, để sau này ngươi không nói rằng ta giấu giếm điều gì."

Naruto im lặng, mắt không chớp.

Orochimaru đưa tay chỉ từng phần:

"Liệu trình này… không thể làm một lần duy nhất."

"Trước hết, ta sẽ lấy thông số chính xác về cấu trúc tế bào và tần suất tái tạo tự nhiên trong cơ thể ngươi."

Hắn liếc nhìn Naruto, giọng vẫn đều đều:

"Nói đơn giản… ta cần biết cơ thể ngươi chịu đựng được mức độ cấy ghép đến đâu trước khi phát sinh hiện tượng bài xích."

Naruto trầm giọng:
"Bao lâu?"

Orochimaru khẽ nhếch môi:

"Toàn bộ quy trình sẽ tiến hành nhiều đợt. Đợt đầu – cấy ghép một lượng cực nhỏ tế bào Uchiha, theo dõi phản ứng trong vòng vài ngày."

"Đợt sau – tăng dần khối lượng tế bào, từng bước kích thích hoà hợp. Mức cuối cùng… chính là ngưỡng tối đa mà cơ thể ngươi chịu đựng được."

Naruto gật đầu.

Orochimaru quan sát một thoáng, rồi thu lại tấm bảng, giọng khẽ hẳn xuống:

"Không cần nóng vội. Dù thế nào, cơ thể ngươi có khả năng thích ứng hiếm thấy. Chỉ cần đủ kiên nhẫn… kết quả sẽ đến."

Naruto hít sâu, giọng trầm tĩnh như tảng đá:

"Bao giờ bắt đầu?"

Orochimaru quay đầu, ánh mắt rắn hờ hững:

"Ngay đêm nay."

—------------------
Orochimaru dẫn Naruto đến phòng thí nghiệm và ra hiệu cho cậu ngồi thẳng trên băng ca kim loại, ánh mắt không gợn sóng.

Hắn đeo găng tay, tay kéo chiếc khay inox chứa ba ống tế bào, đặt xuống bàn.

Phía sau, Karin đứng ghi chép trên bảng chakra, mắt đỏ khẽ liếc qua Naruto:
"Chakra ổn định. Huyết áp cũng trong giới hạn bình thường."

Orochimaru gật đầu, giọng khàn, chậm rãi:
"Cơ thể Naruto-kun sẽ tự phản ứng với vật ngoại lai. Nên trước hết, ta tiêm thuốc ức chế phản xạ tế bào."

Naruto bình thản nhìn kim tiêm ghim vào tĩnh mạch. Dịch trong suốt lạnh buốt lan ra.

Karin liếc nhìn bảng đo sinh trắc chakra, giọng hơi thấp:
"Chakra bắt đầu dao động nhẹ. Mạch ổn định."

Orochimaru xác nhận rồi mở ống tế bào đầu tiên, chất dịch đậm đặc lấp lánh:
"Đợt cấy đầu tiên – liều lượng thấp nhất, mục đích thăm dò."

Naruto không rời mắt khỏi ống dịch, giọng trầm chắc nịch:
"Tiến hành."

Orochimaru chậm rãi đẩy bơm tiêm.

Chất dịch lạnh hơn băng chảy dọc mạch máu. Naruto khẽ siết tay, hơi thở dồn chậm. Toàn thân tê rần, tế bào bên trong dường như co rút.

Karin hạ nhẹ kính, ánh mắt đỏ thẫm nghiêm túc nhìn chakra Naruto:
"…Ổn định. Không có dấu hiệu phản ứng đào thải cấp tốc."

Orochimaru quan sát kỹ rồi bình tĩnh nói:
"Rất tốt. Nhớ – từ giờ đến 72 giờ, bất kỳ biến động nào… lập tức báo cho ta hoặc Karin."

Naruto hít sâu, giọng khàn nhưng rõ ràng:
"Được."

Chất dịch tan hết. Hơi thở cậu chậm lại.

Orochimaru rút kim, giọng hạ thấp:
"Đợt đầu… hoàn tất."

Karin ghi nhanh số liệu, liếc sang Naruto một thoáng:
"Số liệu vẫn ổn định, không có bất thường…"

Orochimaru đặt ống nghiệm rỗng trở lại giá, ánh mắt dõi qua Naruto không chớp.
"Ba ngày," hắn nói, giọng khàn khàn mà bình tĩnh. "Đó là thời gian tối thiểu cần thiết để tế bào Uchiha bắt đầu hoà hợp hoặc bị bài xích."

Naruto lặng im, hai tay buông dọc thân, mắt khép hờ.

Karin cất bảng chakra, chỉnh lại gọng kính, liếc nhìn cậu:
"Ngươi phải tránh vận động chakra quá độ. Cơ thể đang ở trạng thái cân bằng mong manh."

Orochimaru tiếp lời, ánh mắt rắn hơi nheo lại:
"Và nhớ… không tự ý sử dụng Hiền Nhân Thuật. Sự can thiệp của năng lượng tự nhiên có thể khiến tế bào biến dị ngoài dự đoán."

Naruto mở mắt, đồng tử trong suốt, giọng dửng dưng:
"Hiểu."

Orochimaru khẽ nghiêng đầu, nụ cười lạnh lẽo thoáng hiện:
"Ta sẽ chuẩn bị mọi dụng cụ cần thiết. Ba ngày sau… quay lại đây."

Karin thở ra, ánh mắt nghiêm túc:
"Trong khoảng thời gian đó, bất kỳ triệu chứng nào – đau nhói, tê liệt, mất ý thức – lập tức đến phòng thí nghiệm."

Naruto khẽ gật đầu, khoé môi không hiện chút cảm xúc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện