Làng Mưa.

Cơn mưa xám không dứt rơi lên mái tôn lạnh lẽo. Nước bẩn tràn qua những khe nứt dọc tường đá.

Đội Taka bước vào đại sảnh. Tiếng bước chân vang vọng không gian mờ tối.

Sasuke đi trước, ánh mắt Sharingan lạnh băng. Suigetsu vác Kubikiribōchō trên vai. Jugo trầm mặc bước theo. Bên cạnh, Sakura kéo mũ choàng, im lặng nhìn lên bục cao.

Trên bục sắt, Pain ngồi lặng, sáu đôi mắt Rinnegan nhìn xuống.

Tobi đứng cạnh, ánh nhìn sau mặt nạ xoắn dán chặt bọn họ.

Pain lên tiếng:
"Tobi đã xác nhận. Các ngươi… đã tự mình đánh gục Jinchuuriki Ngũ Vĩ."

Sasuke ngẩng đầu, Sharingan xoáy chậm:
"Đúng. Han đã bị phong ấn và giao nộp."

Suigetsu nhếch môi, giọng lười biếng:
"Nếu cần, chúng tôi bắt thêm vài kẻ nữa cũng không thành vấn đề."

Pain không nhúc nhích:
"Kết quả lần này… ta hài lòng."

Hắn liếc qua từng người, giọng không đổi:
"Nhưng nhiệm vụ chưa kết thúc."

Sasuke hạ tay khỏi chuôi kiếm:
"Nói mục tiêu tiếp theo."

Pain nâng tay, một cuộn giấy bay về phía Sakura.

Cô cúi người cầm lấy, mở ra trong im lặng. Dưới ánh đèn, hiện rõ một gương mặt trẻ tuổi, mái tóc dài xõa sau lưng.

"Utakata." Pain trầm giọng. "Jinchuuriki của Lục Vĩ – Saiken."

Suigetsu cười nhạt:
"Lại một Jinchūriki khác… Thú vị thật."

Sakura nhìn thoáng qua Sasuke, mắt dao động nhưng không nói.

Pain nói tiếp:
"Nhiệm vụ – tìm và bắt sống. Địa điểm cuối cùng hắn xuất hiện – rừng biên giới Làng Sương Mù. Tobi sẽ chịu trách nhiệm mang Utakata về."

Sasuke gật đầu:
"Đã rõ."

Pain khép mắt, giọng dứt khoát:
"Không được phép thất bại. Nếu để hắn trốn, hậu quả… tự các ngươi gánh."

Sasuke nâng cằm, Sharingan tối sầm:
"Hắn sẽ không trốn được."

Tobi khẽ nghiêng đầu, giọng trầm mà nhẹ:
"Ui chao, ghê thật đấy… Các cậu hung dữ quá."

Suigetsu nheo mắt, tay khẽ nắm chuôi kiếm, giọng cộc cằn:
"…Ngươi lúc nào cũng lải nhải như hề, không ngán à?"

Tobi khẽ nghiêng mặt nạ xoắn, tay quơ quơ:
"Đừng giận mà~ Ta chỉ nói vui thôi mà."

Hắn lắc đầu, giọng kéo dài lười nhác:
"Nhưng mà này, cố bắt cho nhanh nhé… Ta lười chờ lâu lắm đó~"

Trong khoảnh khắc, ánh mắt Pain chỉ khẽ liếc qua, không hề bận tâm.

—--------------------
Konoha – Tháp Hokage.

Sáng sớm. Bầu trời còn phủ sương trắng mờ.

Naruto đứng trong phòng làm việc, ánh mắt chăm chú nhìn qua ô cửa sổ lớn.

Đằng sau, một Anbu mặc áo choàng đen quỳ gối, giọng trầm đều:
"Bộ trưởng. Tin khẩn từ khu điều dưỡng số 6."

Naruto không quay lại, giọng bình tĩnh:
"Nói."

Anbu hơi cúi thấp đầu hơn:
"Uchiha Itachi… sau nhiều ngày điều trị, đã xuất hiện dấu hiệu hồi phục. Cơn ho máu giảm dần, thể trạng ổn định. Hokage-sama đánh giá… sức khoẻ đã vượt mức nguy hiểm."

Một nhịp thở lặng.

Naruto khẽ nghiêng đầu, khoé môi thoáng nhích lên.

"…Tốt."

Anbu chờ lệnh.

Naruto xoay người, giọng trầm nhưng rõ ràng:
"Ta sẽ đích thân đến thăm."

"Rõ."

Khu điều dưỡng số 6.

Cánh cửa gỗ dày mở nhẹ, mùi thuốc sát trùng nhạt nhòa trong không khí.

Itachi ngồi tựa lưng bên cửa sổ, mái tóc đen dài thả trên vai. Ánh sáng sớm rọi lên gương mặt xanh xao nhưng đã bớt hẳn vẻ héo úa.

Naruto bước vào, không báo trước.

Itachi chỉ khẽ ngẩng lên, đôi mắt đen sâu thẳm dõi qua gương mặt cậu.

"Naruto-kun… ngươi lại đến?"

Naruto khép cửa, tiến thẳng đến mép giường.

"Ta nghe tin ngươi đã qua cơn nguy hiểm."

Itachi nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh nhìn tĩnh lặng như mặt hồ.

"Ta chưa chết được."

Naruto im lặng, khoé môi cong lên nét cười nhạt nhưng không giễu cợt:

"Vậy thì tốt."

Không khí trong phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió sớm lùa qua song cửa.

"Ngươi còn nhiều việc chưa làm xong," Naruto nói, giọng trầm và chắc. "Không phải lúc chết."

Itachi hạ ánh nhìn, giọng khẽ như một hơi thở:
"Có lẽ… ngươi nói đúng."

Naruto nhìn Itachi rất lâu, ánh mắt không còn hận thù, chỉ còn sự thanh thản.

"Ta sẽ không để ngươi chết lãng phí."

—------------------------
Phòng thí nghiệm cũ của Root.

Không khí lạnh buốt, ánh đèn thủy ngân soi dãy lọ tế bào lấp lánh thứ ánh sáng nhợt nhạt.

Orochimaru đứng cạnh bàn kim loại, tay cầm hồ sơ dày. Karin ngồi sau dãy bảng điều khiển chakra, mắt sau kính phản quang đang dõi lên màn hình đo sinh trắc.

ẦM.

Luồng không gian rách toạc. Naruto bước ra, ánh mắt sâu lạnh.

Orochimaru không ngẩng lên, giọng đều đều vang trong phòng:
"Ba ngày đã tới. Ngươi rất đúng giờ, Naruto-kun."

Naruto đi thẳng tới mép bàn:
"Xét nghiệm."

Orochimaru gật nhẹ, giọng khàn:
"Nằm lên băng ca."

Naruto không nói thêm, kéo tấm áo choàng Anbu, ngồi xuống mặt kim loại lạnh buốt.

Karin đứng dậy, đặt bàn tay lên mạch cổ Naruto, mắt khẽ hẹp lại.
"Chakra dao động… ổn định. Không dấu hiệu sốt cao hay phản xạ đào thải."

Orochimaru đeo găng tay, cầm ống đo nồng độ tế bào đặc biệt.
"Hít sâu."

Naruto tuân lệnh.

Chiếc kim dài ghim vào mạch tay. Chất dịch tế bào được rút ra, chảy xuống ống thủy tinh xanh nhạt.

Orochimaru quan sát chỉ số trên máy đo, đồng tử thu hẹp một thoáng.

"Không bị phân hủy… trái lại, có dấu hiệu nhân lên."

Naruto vẫn bình tĩnh, ánh mắt không đổi.

Karin hạ tay khỏi cổ cậu, giọng nghiêm túc:
"Tế bào Uchiha đang thích ứng rất nhanh. Có thể sớm hơn dự kiến."

Orochimaru rút kim, đặt ống nghiệm lên kệ kính, lúc này mới ngẩng lên nhìn thẳng Naruto.

"Ta chưa bao giờ đưa ra kết luận dựa vào lý thuyết."

Hắn cầm hồ sơ, lật một tờ dày in dãy số:
"Nhưng…"

Giọng hắn khẽ trầm xuống, ánh mắt rắn híp lại:
"Ba ngày quan sát… xét nghiệm hôm nay xác nhận. Cơ thể ngươi… dung hợp hoàn toàn."

Orochimaru cúi xuống tập hồ sơ dày, ngón tay thon dài lật qua từng trang bảng số liệu. Ánh mắt hắn bình tĩnh nhưng ánh lên tia sáng của kẻ đang được thỏa mãn tò mò sâu nhất.

Naruto vẫn ngồi trên băng ca kim loại, tay siết chặt mép giường. Cậu im lặng, không hỏi gì.

Một vài phút sau, Orochimaru khép hồ sơ, giọng khàn nhỏ vang lên:
"Dựa vào toàn bộ chỉ số sinh lý vừa đo, ta có một kết luận thú vị."

Naruto nhấc mắt nhìn thẳng.

"Hệ miễn dịch của ngươi không những không đào thải tế bào Uchiha, mà còn thúc đẩy chúng nhân lên với tốc độ… chưa từng ghi nhận."

Karin siết nhẹ tập hồ sơ mới được in ra, giọng hơi run:
"Chưa từng có ca nào dung hợp cấp độ này. Thường thì chỉ cần liều thấp nhất cũng đủ làm hệ thần kinh mất ổn định…"

Orochimaru quay đầu, ánh mắt rắn khẽ nheo lại:
"Cho nên… ta quyết định thay đổi kế hoạch."

Naruto khẽ nhíu mày:
"Thay đổi thế nào?"

Một nụ cười mỏng như vết dao hiện trên môi Orochimaru:
"Không tiêm dần dần từng đợt nữa."

Hắn hạ giọng, đều đặn như nói chuyện bình thường:
"Ta sẽ thử ngay hạn mức cao nhất."

Không gian lặng đi một khắc.

Karin nhìn Naruto, nét mặt tái hẳn:
"Nếu thất bại… hắn có thể mất thị lực hoàn toàn, hoặc tê liệt thần kinh thị giác."

Naruto không cúi mắt, giọng khàn:
"Nếu thành công?"

Orochimaru nheo đồng tử rắn:
"Ngươi sẽ tiến sát đến ngưỡng kích hoạt Sharingan… chỉ trong một lần."

Karin nghiến răng, tay run rất khẽ:
"Đừng làm liều…!"

Naruto vẫn nhìn thẳng vào Orochimaru, ánh mắt bình tĩnh lạ lùng:
"Ta đồng ý."

Orochimaru khẽ cười, rút ra ống nghiệm chứa chất dịch sẫm màu hơn ban nãy.
"Như ta đoán."

Hắn giơ tay:
"Nằm xuống. Bắt đầu."

Naruto hít sâu, lưng tựa phẳng vào mặt băng thép lạnh buốt.

Orochimaru lắp kim tiêm, giọng khàn:
"Đợt tiêm lần này… là liều tối đa. Ta cần ngươi xác nhận lại một lần nữa, Naruto-kun."

Naruto khép mắt, giọng trầm, không run:
"Tiến hành."

Karin quay mặt đi, không nhìn.

Kim tiêm ghim sâu vào mạch.

Chất dịch lạnh như băng chảy vào cơ thể.

Trong khoảnh khắc, Naruto cảm thấy từng sợi thần kinh như co giật dưới da, rồi tê dại.

Kim tiêm rút khỏi mạch tay Naruto, để lại một chấm máu đỏ sẫm.

Chất dịch sẫm màu đã tan hết trong tĩnh mạch. Cảm giác tê lạnh còn đọng lại như băng đá bám vào từng sợi thần kinh.

Orochimaru kiểm tra màn hình đo chakra một lần cuối, ánh mắt bình tĩnh nhưng chăm chú đến đáng sợ.

"…Ổn định."

Karin vẫn đứng cạnh bàn điều khiển, hơi thở chưa bình thường lại.

Naruto mở mắt, ánh nhìn lạnh băng:
"Bao lâu để phản ứng?"

Orochimaru khẽ hạ giọng:
"Tế bào sẽ bắt đầu giai đoạn xâm lấn mạnh sau bốn tiếng. Trong ba ngày, quá trình dung hợp sẽ hoàn tất – hoặc thất bại."

Hắn rút găng tay, gõ nhẹ móng tay lên thành băng ca kim loại.

"Ba ngày nữa, quay lại đây."

Karin khẽ cau mày, giọng lo lắng:
"Nếu có dấu hiệu tầm nhìn biến đổi, đau nhức thần kinh thị giác, hoặc mất ý thức… lập tức tìm chúng ta."

Naruto ngồi dậy, giọng khàn, dứt khoát:
"Hiểu."

Orochimaru nghiêng đầu, ánh mắt rắn hơi nheo lại, giọng bình thản như đọc một câu chúc may mắn:
"Ba ngày. Nếu cơ thể ngươi thật sự vượt được ngưỡng… Sharingan sẽ không còn là chuyện xa vời."

Naruto đứng lên khỏi băng ca, kéo tay áo đen che vết kim, ánh mắt không đổi sắc:
"Ta sẽ quay lại."

Hắn khẽ gật đầu, không nói thêm lời vô nghĩa.

ẦM.

Luồng không gian xoáy lên. Naruto biến mất.

Ba ngày sau.

Konoha – Đêm yên tĩnh.

Naruto ngồi một mình trên mái nhà Hokage Tháp, tay khoanh trước ngực, mắt khép hờ.

Hơi thở chậm rãi… cho đến khi—

Một cơn nhói buốt đột ngột bùng lên sau hai mắt.

"…!"

Naruto mở bừng mắt. Trong khoảnh khắc ấy, đáy mắt cậu tối sầm, cảm giác như có thứ gì đó sống đang quấn lấy giác mạc, lặng lẽ cựa quậy.

Từng đợt tê rần truyền xuống hốc mắt, nóng lạnh lẫn lộn.

Cơn đau không dữ dội, nhưng mãnh liệt đến mức thần kinh run nhẹ.

Naruto khẽ siết tay thành nắm đấm. Đôi đồng tử phản chiếu ánh trăng, bỗng nổi lên một vệt đỏ mờ thoáng ẩn dưới lớp đen.

Tim cậu đập dồn.

"…Đây chính là nó."

Giọng khàn khàn bật ra khỏi cổ họng:

"Sharingan."

Không chần chừ, Naruto đứng dậy, ánh mắt lóe lên tia phấn khích hiếm thấy.

ẦM.

Luồng không gian vặn xoắn, cuốn lấy thân hình cậu.

Phòng thí nghiệm cũ của Root.

Orochimaru đang đứng bên bàn giải phẫu lạnh lẽo, tay cầm bút ghi chép kết quả theo dõi sinh trắc.

Karin ngồi sau màn hình chakra, ngón tay lật nhanh tập hồ sơ.

ẦM.

Luồng không gian rách toạc. Naruto bước ra.

Orochimaru khẽ nhướng mắt rắn, nét mặt không đổi:
"Ngươi đến đúng lúc."

Naruto siết chặt tay, giọng khàn khàn, ánh nhìn căng lên:
"Ta cảm thấy nó… thứ này… đang cựa quậy."

Hắn hơi cúi đầu, giọng trầm tĩnh:
"Miêu tả."

"Mỗi khi nhắm mắt, thần kinh thị giác nóng rát. Mở mắt thì có cảm giác gì đó quét qua đồng tử… như muốn tự bám lấy tầm nhìn."

Karin nhìn lên, ánh mắt thoáng nghiêm túc:
"Đó là phản ứng điển hình trước khi huyết kế giới hạn được kích hoạt."

Naruto nheo mắt, giọng trầm xuống một bậc:
"Chính xác. Đó là dấu hiệu… Sharingan đang sắp mở ra."

Orochimaru khẽ nhích môi, nét cười lạnh lẽo:
"Vậy thì… chúc mừng."

Hắn đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu:
"Giờ, ngươi sẵn sàng để kích hoạt hoàn toàn chưa?"

Naruto không do dự.

"Ta đến đây để làm đúng việc đó."

Naruto ngồi trên băng ca, bàn tay siết chặt thành nắm. Đôi mắt khép hờ, hơi thở dồn nén.

Orochimaru đứng ngay bên cạnh, ánh mắt rắn sắc như dao phẫu tích. Karin đặt tay lên máy đo chakra, mắt chăm chú nhìn màn hình.

"…Mở mắt."

Naruto hít sâu, hai mí mắt bật mở.

Đôi đồng tử đen bình thường vẫn tĩnh lặng, nhưng lúc này, chỉ lờ mờ một quầng đỏ nhạt, chớp tắt như lửa sắp tắt.

"…!"

Cậu cố ép luồng chakra dâng lên, thần kinh thị giác căng ra như sợi dây sắp đứt. Nhưng không có dấu hiệu nào mạnh hơn.

Chỉ là một cơn đau âm ỉ, nóng ran, rồi tắt ngấm.

Karin khẽ nhíu mày:
"Chỉ số chakra vẫn tăng, nhưng không vượt ngưỡng kích hoạt."

Naruto nén hơi thở, giọng trầm khàn:
"…Tại sao?"

Orochimaru vẫn quan sát không rời, khoé môi mím lại, tay gõ nhẹ mặt bàn kim loại.

Một lát sau, hắn mới hạ giọng, bình tĩnh:
"Ngươi đã dung hợp tế bào hoàn toàn. Nhưng để kích hoạt… ta nghĩ cần phải có gì đó kích thích."

Orochimaru chậm rãi mở ngăn tủ, lấy ra ống nghiệm trống:
"Ta sẽ lấy thêm mẫu tế bào của ngươi để xét nghiệm tiếp."

Naruto ngẩng lên, giọng trầm, không còn chút kích động:
"Bao lâu?"

"Không rõ," Orochimaru đáp thẳng. "Khi nào tìm được phương án tối ưu, ta sẽ gọi. Tạm thời… ngươi nên trở về."

Naruto không nói thêm, chỉ khẽ gật đầu.

Orochimaru cắm kim rút thêm mẫu máu, đặt ống nghiệm vào khay lạnh.

"Chờ tin ta."

ẦM.

Naruto rời đi, nhưng không về nhà ngay, mà đến khu điều dưỡng số 6 thuộc Anbu…

Ánh đèn khu điều dưỡng số 6 hắt ra hành lang vắng vẻ.

Naruto đẩy cửa phòng bệnh.

Itachi ngồi tựa lưng vào tường, tay đặt lên gối, ánh mắt bình thản nhìn sang.

Naruto khép cửa sau lưng, tiến thẳng tới mép giường.

Một nhịp im lặng.

Cuối cùng, Naruto lên tiếng, giọng khàn khàn:
"Itachi."

"…"

"Ta có một câu hỏi."

Itachi nghiêng đầu, ánh nhìn sâu thẳm không gợn sóng:
"Nói đi."

Naruto khẽ siết tay, ánh mắt tối lạnh:
"Làm thế nào… để một người có thể thức tỉnh Sharingan?"

Naruto nhìn thẳng vào mắt hắn.

Một lúc sau, Itachi chậm rãi khép mi mắt, giọng trầm khàn:
"…Sharingan không phải chỉ là nhãn thuật."

Naruto im lặng lắng nghe.

Itachi mở mắt, ánh nhìn sâu hơn, như soi qua tận đáy ý nghĩ của kẻ đối diện:
"Nó là kết tinh của cảm xúc mãnh liệt."

Naruto khẽ cau mày:
"Cảm xúc?"

"Phải," Itachi nói chậm rãi. "Một cơn chấn động trong tâm. Một cú sốc… đủ lớn để khuấy động cả linh hồn. Tức giận tột cùng. Hối hận khôn nguôi. Hoặc nỗi đau mất đi người mình quý trọng nhất."

Ánh mắt Naruto tối hẳn.

Itachi không né tránh, giọng bình thản:
"Ta đã thấy nhiều tộc nhân Uchiha. Không ít người có năng lực, có chakra mạnh. Nhưng nếu tâm họ không đủ chấn động… họ không bao giờ mở được đôi mắt đó."

Naruto siết chặt tay, móng tay khẽ ấn vào lòng bàn tay.

"…Vậy nếu một kẻ không có ai quan trọng để mất thì sao?"

Itachi hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào cậu:
"Ngươi nghĩ không ai quan trọng… nhưng chính bản thân ngươi, ý chí của ngươi, cũng là thứ có thể sụp đổ."

Hắn dừng một nhịp, giọng trầm xuống:
"Hoặc… nếu ngươi đã dồn hết khát vọng vào một thứ – sức mạnh, mục đích – khi chạm đến giới hạn cuối cùng, chính áp lực đó cũng có thể tạo ra cú sốc."

—----------------------
Naruto trở về nhà, cậu đẩy cửa phòng, cởi áo choàng Anbu, vắt lên ghế.

"…Chỉ vậy thôi sao."

Itachi đã nói hết mọi điều hắn biết. Thứ gọi là cú sốc tâm lý, mất mát, chấn động linh hồn.

Nhưng với cậu – một người đã không còn gì để hối hận hay yêu thương – tất cả chỉ là lý thuyết.

Naruto nhắm mắt, hít một hơi chậm dài.

Trong khoảnh khắc, không gian xung quanh bỗng rung khẽ.

"…"

Một cơn lạnh kỳ quái tràn từ đáy bụng, lan thẳng lên sống lưng.

Naruto mở mắt. Cậu đang đứng trong vùng tối bất tận, mặt đất loang ánh nước đen như mực.

Phía trước mặt, Kurama đang nằm vắt vẻo, chín cái đuôi đung đưa theo nhịp.

"Có vẻ ngươi thất vọng rồi."

Giọng Kurama mang vẻ hiển nhiên.

Naruto không đáp, chỉ đứng im.

Từ khoảng không sau lưng, giọng Vergil vang lên, bình tĩnh:

"Ta và con cáo này đã chờ ngươi về."

Naruto chậm rãi quay đầu. Trong bóng tối, Vergil đứng đó – dáng người thẳng, tay đút túi, ánh mắt xanh lạnh lẽo soi thẳng qua tâm trí cậu.

"Vì sao gọi ta vào đây?"

Kurama gầm khẽ, giọng khản đặc:

"Vì ngươi đang lãng phí thời gian với những trò vòng vo của Orochimaru và đám Uchiha."

“Phí thời gian? Chẳng phải họ chính là những người hiểu nhất về cách kích thích để khai mở Sharingan sao? Tại sao giờ lại nói là phí?”

Kurama cười:

“Bọn hắn đúng là biết phương hướng khai mở Sharingan. Tuy nhiên nó chỉ đúng với tộc nhân Uchiha. Còn những kẻ ngoại đạo như nhóc con ngươi thì không biết gì hết.”

Naruto hình như nắm bắt được gì đó.

“Kurama, chẳng lẽ… ngươi biết sao?”

Kurama ngoảnh mặt khinh thường.

“Dĩ nhiên, bản đại gia đây trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Đương nhiên là biết.”

“Vậy tại sao ngươi không nói ngay từ đầu?” - Naruto tức giận.

“Bản đại gia thích nhìn ngươi chạy đông chạy tây xong ra về trong thất vọng, được không?” - Kurama cười hề hề.

Naruto: “...”

Kurama tiếp, giọng đều đều, không chút chần chừ:

"Thôi được rồi, không đùa cợt nữa. Sở dĩ ngươi không thể mở được mắt vì ngươi thiếu một thứ rất quan trọng.”
Naruto hơi nheo mắt:
"…Thứ gì?"

Kurama nhẹ giọng nói:

"Âm Dương Độn."

“Chakra của ngươi – nguồn gốc từ Asura – kẻ mang sức mạnh Dương Độn mạnh mẽ. Ý chí kiên định, sức sống dồi dào, khả năng tái tạo và chữa lành gần như vô tận."

Nó hơi nghiêng đầu, đôi đồng tử đỏ khẽ hẹp lại:

"Ngược lại… thủy tổ tộc Uchiha – Indra – là kẻ mang chakra Âm Độn vượt trội. Âm Độn là gốc rễ của năng lực tinh thần, ảo thuật, và quan sát – thứ khiến Sharingan bộc phát."

Naruto lặng đi một thoáng.

"Ngươi dung hợp tế bào Uchiha chỉ mới là một nửa. Đó là yếu tố thể chất."

Kurama rít giọng, gằn mạnh từng chữ:

"Nhưng để kích hoạt Sharingan… cần ý chí và chakra Âm Độn đủ mạnh."

"Và ngươi không có đủ."

Naruto nắm chặt tay, khớp xương kêu khẽ.

"…Ta thiếu khuyết."

Kurama nhìn thẳng qua song sắt, giọng trầm xuống một bậc:

"Đúng. Ngươi không phải Uchiha. Cũng không phải hậu duệ Indra. Thứ ngươi sở hữu là Dương Độn – mạnh đến mức bất kỳ vết thương nào cũng liền lại. Nhưng chính nó… ngăn cản Âm Độn ngấm vào thần kinh thị giác."

Nó ngừng một nhịp, giọng khô khốc:

"Cho nên ngươi không thể khai mở Sharingan… là chuyện bình thường."

Không gian lặng đi.

Naruto khép mắt, hít một hơi thật sâu, gằn từng tiếng:

"…Vậy thì ta phải làm gì để bù đắp?"

"Muốn bù đắp Âm Độn… không có nhiều con đường cho ngươi lựa chọn."

Naruto nói:
"Ta đang nghe."

Kurama nheo mắt, đồng tử đỏ rực co lại:
"Cách trực tiếp nhất – tu luyện Âm Độn."

Naruto khẽ ngẩng đầu, trán hằn một đường gân:
"Tu luyện… từ đâu ra nguồn?"

Kurama gằn giọng, âm thanh nặng như đá:
"Ngươi biết rõ. Nguồn Chakra Âm Độn mạnh mẽ nhất… chính là một nửa còn lại của ta."

Không khí lặng đi một nhịp.

Naruto khép mắt, lồng ngực phập phồng.

"Nửa Chakra đó… đang bị phong ấn bên trong Namikaze Minato." - Kurama nói tiếp. "Muốn lấy nó, ngươi chỉ có một cách – phá phong ấn và hồi sinh hắn, rồi cướp về."

Naruto mở mắt, ánh nhìn lạnh tanh, khẽ rít giọng:
"…Kế hoạch hồi sinh còn chưa đi được nửa chặng. Ta không định lãng phí vài năm chỉ để bẻ một phong ấn."

Kurama cười nhạt, tiếng cười khan khan vang vọng trong bóng tối:
"Ta đoán là ngươi sẽ nói thế."

Naruto siết nắm tay, giọng hạ thấp:
"Vậy thì sao? Ngươi định nói không còn cách nào khác?"

Kurama nheo mắt, đuôi phẩy nhẹ sau lưng nó:
"Chưa chắc."

Naruto: "…?"

Ánh nhìn của nó lóe lên tia sắc lạnh:
"Có một phương pháp khác – tu luyện chuyển hóa Âm Độn – Dương Độn."

Naruto khẽ cau mày:
"Chuyển hóa?"

"Phải," Kurama trầm giọng.
"Chakra vốn được chia thành hai tính chất. Dương Độn – vật chất. Âm Độn – tinh thần. Dù ngươi thiên về Dương, nhưng nếu điều khiển tinh vi, có thể ép Dương Độn chuyển hóa một phần thành Âm Độn."

Naruto khẽ nhắm mắt, giọng chậm rãi:
"Ngươi biết cách?"

Kurama cúi đầu, tiếng gầm thấp đầy chán ghét và kiêu hãnh:
"Ta đã nhìn ông già Lục Đạo Tiên Nhân làm chuyện này suốt hàng trăm năm. Ta không nắm hết, nhưng biết đại khái."

Naruto hít sâu, ánh mắt lạnh băng mở ra:
"Ngươi dạy ta."

Kurama khẽ nheo mắt, khóe miệng cong lên thành một nụ cười ranh mãnh hiếm thấy:

"Hừm… cũng không phải không thể."

Naruto cau mày:
"…Gì nữa?"

Kurama gõ móng vuốt xuống đất, giọng kéo dài, có chút giễu cợt:
"Nhưng muốn ta dạy… phải có thành ý."

"Thành ý?"

Kurama cười khàn khàn, ánh mắt rực lên vẻ hả hê:
"Ngươi phải cầu xin ta, và quan trọng hơn…"

Nó khẽ nhướng đầu, giọng đầy kịch tính:
"Từ giờ phải tôn ta là đại ca."

Không gian tối lặng hẳn.

Naruto trừng mắt:
"…Ngươi bị điên chắc?"

Kurama phẩy đuôi, giọng đầy khoái trá:
"Nếu không chịu, thì tự đi mà mày mò. Ta không rảnh nhắc từng bước."

Naruto im lặng mấy giây, vai hơi run.

Rồi cậu thở ra một hơi dài, giọng khô khốc, đầy bất lực:
"…Được. Ta… cầu xin ngươi… đại ca."

Kurama bật cười thành tiếng, âm vang khắp không gian phong ấn:
"Ha! Tốt! Rất tốt!"

"Vậy thì, tiểu đệ… từ hôm nay, ta sẽ dạy ngươi cách chuyển hóa Âm Dương Độn."

Naruto khẽ nhắm mắt, tay siết chặt, gằn giọng:
"…Chết tiệt."

Tiếng cười khàn khàn của Kurama còn vang chưa dứt, thì từ khoảng tối sau lưng, giọng Vergil vang lên – lạnh nhạt, nhưng mang theo một vẻ hờ hững giễu cợt:

"Thật… đáng thất vọng."

Naruto mở mắt, hơi chột dạ:
"…Sensei."

Vergil khoanh tay, ánh mắt xanh lạnh lẽo soi thẳng qua mặt cậu.

"Ta đã dạy ngươi nhiều năm… ít nhất nên giữ được chút khí chất."

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, giọng trầm khẽ:
"Chẳng lẽ chỉ vì muốn mở một cặp mắt… mà phải cúi đầu gọi con cáo đó là đại ca?"

Mặt Naruto thoáng giật nhẹ. Tai cậu hơi đỏ lên, nhưng cố giữ giọng lạnh:
"Em… không có lựa chọn nào khác."

Vergil cúi đầu một chút, nửa như gật gù đồng tình, nửa như cố ý thêm dầu vào lửa:
"Phải. Ta hiểu."

Ánh mắt hắn thoáng chậm lại, giọng kéo dài:
"Nhưng ít nhất… ngươi nên tự trọng hơn một chút."

Naruto quay mặt đi, tay siết lại, giọng hạ nhỏ:
"…Đủ rồi."

Kurama cười lớn, đuôi quét mạnh sau song sắt:
"Ha! Nghe rõ chưa, tiểu đệ? Cả sư phụ ngươi cũng thấy nhục thay cho ngươi đấy!"

Naruto hít sâu một hơi, tai càng đỏ hơn, gằn ra từng tiếng:
"…Cả hai im miệng cho ta."

Vergil không cười thêm, chỉ khẽ lắc đầu, giọng nhạt băng:
"Ta sẽ xem ngươi nhẫn nhục được đến bao lâu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện