Thư phòng bí mật – Gia viên tộc Hyuga.

Ánh đèn lồng lặng lẽ chiếu lên những cuộn thư cổ xếp đầy hai vách. Hiashi ngồi chính giữa, sắc mặt tái nhợt.

Phía đối diện, Naruto khoanh tay tựa ghế.

Jiraiya dựa lưng, ánh nhìn nghiêm trọng.

Musasabi thì yên lặng ngồi sau lưng Tsunade.

Hinata quỳ sau lưng Hiashi, tay run nhẹ nhưng ánh mắt kiên định.

Một thoáng im lặng nặng nề.

Hiashi chậm rãi mở lời, giọng khàn đặc:

"…Có những chuyện… tộc Hyuga chưa bao giờ công khai với bất kỳ ai."

Tsunade hạ giọng, ánh mắt nghiêm như thép:
"Ông yên tâm, chuyện hôm nay chúng ta sẽ không kể ra ngoài."

Hiashi nhắm mắt một nhịp, rồi chậm rãi thở ra.

"Tộc Hyuga… vốn không phải chỉ là một gia tộc được khai sinh trong thời loạn lạc."

Ông ngẩng đầu, ánh nhìn quét qua mọi người:

"Cội nguồn của chúng ta… là một nhánh tộc Otsutsuki – những kẻ từng cư ngụ trên Mặt Trăng, được giao nhiệm vụ xuống mặt đất để khai chi tán diệp, duy trì huyết mạch Byakugan."

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Jiraiya cau mày, giọng trầm thấp:
"…Otsutsuki… trên Mặt Trăng?"

Naruto siết nhẹ tay vịn ghế.

Trong tâm trí cậu—

Kurama rít giọng, tiếng vang nặng như đá:
"Hừ… quả nhiên là vậy."

Vergil cười nhạt:
"Không bất ngờ."

Hiashi hạ giọng:

"Vừa nãy… kẻ đột nhập… chính là một tộc nhân Otsutsuki. Ta không rõ bằng cách nào hắn tìm được lộ tuyến từ Mặt Trăng quay lại, nhưng…"

Ông nắm chặt mép áo, hơi run:
"…Hắn nói rất rõ: nếu không giao Hinata… hắn sẽ bắt Hanabi."

Hinata cúi đầu, giọng khẽ run:
"Cha…"

Naruto nhìn thẳng Hiashi, giọng trầm chắc:
"Vậy nơi chúng ta phải đến… chính là Mặt Trăng."

Một nhịp lặng.

Jiraiya thở ra, khẽ lắc đầu:
"Điên rồ… nhưng nếu không hành động ngay, có thể Hannabi sẽ gặp bất trắc."

Tsunade đứng dậy, ánh mắt kiên định:
"Được. Vậy bây giờ chúng ta phải hành động."

Nàng nhìn từng người một:

"Đội giải cứu sẽ được thành lập ngay. Ta chỉ tin được những người ở đây."

Bàn tay nàng đặt xuống mặt bàn, giọng trầm chắc:

"Đội hình bao gồm—"

"Jiraiya."

"Musasabi."

"Naruto."

"Hinata."

"Bổ sung thêm Sai – đội trinh sát."

Tsunade xoay người nhìn Hiashi:

"Ngươi sẽ cung cấp lộ tuyến di chuyển."

Hiashi gật đầu, yếu ớt nói:
"Ta sẽ chuẩn bị sẵn toạ độ và phương pháp di chuyển lên Mặt Trăng."

Jiraiya khẽ nhếch môi, ánh mắt nghiêm trọng:

"Lần đầu tiên ta nghe thấy nhiệm vụ kiểu này…"

Naruto ngẩng đầu, ánh mắt xanh lam tối lạnh:

"Không cần bàn thêm. Dù lên trời… ta cũng sẽ mang Hanabi về."

Một thoáng im lặng.

Hinata cúi đầu sâu, giọng run khẽ:
"Em… sẽ đi cùng."

Musasabi – Itachi – khẽ xoay mặt, đôi mắt đen bình tĩnh:
"Tôi không phản đối."

Tsunade khẽ nhắm mắt một nhịp, rồi mở ra, giọng sắc như thép:
"Vậy chuẩn bị. Ba giờ sau, xuất phát."

—------------------
Ngoại vi Konoha – Vách núi phía đông bắc.

Gió đêm thổi lạnh dọc mặt đá xám bạc. Năm bóng áo choàng đen dừng trước miệng một hang động rộng, đá xanh phủ rêu dày.

Naruto siết nhẹ chuôi kiếm bên hông, ánh mắt sâu như mặt hồ:
"Đây là chỗ đó."

Jiraiya gật khẽ, giọng trầm:
"Chúng ta không biết bên trong còn bao nhiêu cạm bẫy. Phải đi thận trọng."

Musasabi – lúc này đã tháo mặt nạ để lộ khuôn mặt chính là Itachi – lặng lẽ bước lên trước, một tay áp lên vách đá, luồng chakra quét qua kiểm tra kết giới.

Sai khom người, quan sát mép đá, rồi khẽ gật:
"Không có dấu hiệu phong ấn kích nổ. Đi thôi."

Hành lang ngầm.

Đoạn đường dài tối mịt, chỉ có hơi ẩm lạnh lẽo phả lên mặt. Chakra của mọi người phản chiếu thành quầng sáng mờ xanh.

Sau gần hai canh giờ, đường hầm mở ra một hồ nước đen yên lặng như kính.

Hinata chậm rãi mở Byakugan, tròng mắt phủ lớp trắng đục. Nhưng chỉ một nhịp, cô lảo đảo, tay bịt trán:

"Không… không thấy gì… tầm nhìn… bị thứ gì đó bóp méo…"

Naruto khẽ cau mày:

"Nước?"

Sai bước lên, nhúng đầu ngón tay xuống mặt hồ.

Nước không dao động.

Cậu nhíu mày, chậm rãi đưa tay hẳn vào.

"…Không ướt."

Jiraiya hạ giọng:

"Ảo thuật?"

Naruto không chờ thêm, kích hoạt Sharingan. Cậu nhấc tay, chakra lan thành gợn sóng quanh cơ thể:
"Đúng vậy, là ảo thuật dùng để che mắt, tránh dân thường đi lạc. Chúng ta đi vào thôi."

Họ cùng bước xuống mặt hồ – không lạnh, không chạm đáy – chỉ như xuyên qua một lớp sương dày.

Khi mở mắt, cảnh vật đã thay đổi. Họ đứng trong một đại sảnh đá xám bạc, mái vòm cao mấy trượng, tường khắc phù văn cổ xưa.

Hinata nhìn quanh, giọng run run:
"Đây… là…"

Naruto siết nhẹ tay. Ánh mắt cậu đột ngột khựng lại, khóa thẳng vào bóng người đang đứng giữa sảnh.

Một kẻ mặc trường bào trắng bạc, tóc dài xõa sau lưng, mắt Byakugan lạnh băng.

Hắn đưa tay ra, giọng khàn trầm vang khắp không gian:

"Hinata Hyuga… Công chúa Byakugan."

Tất cả lập tức thủ thế.

Hinata khẽ lùi nửa bước, giọng run nhẹ:
"…Ngươi là ai?"

Kẻ đó chậm rãi cúi đầu, giọng đều như nước lạnh:

"Ta là Toneri Otsutsuki."

Một nhịp lặng nặng nề.

Rồi hắn ngẩng lên, ánh mắt trắng đục nhìn thẳng vào Hinata:

"Ta đến… để đón nàng trở về nơi vốn thuộc về huyết mạch của nàng."

"…Trở về?" Hinata siết chặt tay.

Toneri hơi nghiêng đầu, ánh nhìn lạ lùng:

"Ta muốn nàng trở thành thê tử của ta."

Mọi người sững người.

Naruto hạ giọng, âm trầm như lưỡi dao:
"…Ngươi nói gì?"

Hinata run rẩy, giọng gần như bật thành tiếng khóc:
"Em gái ta đâu?!"

Toneri hạ mắt, giọng bình thản đến ghê rợn:

"Yên tâm. Ta đã lấy Byakugan của con bé. Nó đang được chăm sóc. Nếu nàng đồng ý lời cầu hôn này…"

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt trắng vô hồn như đá chết:

"…Ta sẽ tha mạng cho cả hai người. Và cuối cùng… sẽ trả lại đôi mắt cho Hanabi."

Không khí trong điện đá như bị rút hết hơi ấm.

Naruto siết chặt tay đến rạn khớp, ánh mắt tối sầm lại.

Toneri vẫn đứng yên, tay đưa về phía Hinata, ánh mắt vô hồn.

Naruto hít sâu, ánh nhìn tối sầm như vực thẳm.

"…Ngươi dám…!"

Đôi mắt bật thành Sharingan ba câu ngọc, xoáy mạnh.

Xoẹt.

Cậu rút Yamato, bàn tay siết chặt, tia lửa trắng xóa trào lên.

"Raikiri."

Chakra lôi điện gầm rít quanh lưỡi kiếm đen. Không đợi ai kịp ngăn, Naruto lao thẳng, để lại sóng sét xé ngang không gian.

"Hãy khoan—!" Jiraiya quát, nhưng đã muộn.

ẦMMMM! Yamato bọc Raikiri xuyên thẳng ngực Toneri, ánh sét bùng lên chói lòa.

Mảnh áo trắng bạc bay tán loạn. Toneri không phát ra một âm thanh nào. Cơ thể hắn run nhẹ, rồi… rạn nứt thành từng miếng kim loại.

Naruto khựng người, Sharingan mở lớn:
"…Một con rối?"

Ngay khoảnh khắc đó—

Vù.

Một âm thanh trầm đục như tiếng sáo méo lệch vang lên từ sâu trong hành lang tối.

Jiraiya siết tay, ánh mắt trầm xuống:
"Chuẩn bị!"

Rắc rắc rắc—

Những bức tường đá phía sau đồng loạt tách ra. Hơn ba chục con rối mặc trường bào trắng, mặt nạ vô hồn, bước lặng lẽ ra, Byakugan giả ánh lên ánh sáng chết chóc.

Sai lùi lại, tay rút trục mực:
"Chết tiệt… nhiều quá."

Itachi khuôn mặt bình thản, Sharingan đỏ sẫm xoáy chậm:
"Xem ra… đây mới là nghi thức chào đón thật sự."

Naruto siết chặt chuôi kiếm, mắt đỏ rực:
"Không quan trọng. Diệt sạch bọn chúng."

Một con rối vọt lên, tay hóa thành lưỡi kiếm chakra đâm ngang hông Hinata.

ẦM!

Naruto chắn trước, Yamato chém văng lưỡi kiếm, tia lửa tóe ra khắp sàn đá.

Jiraiya lướt sang trái, tay kết ấn:
"Katon – Endan!" (Hỏa Độn – Viêm Đạn)

Một luồng lửa khổng lồ bùng lên, thiêu rụi ba con rối.

Sai vung trục mực, giấy hóa thành mãnh thú đen cắn ngang cổ bốn con rối khác.

Itachi lướt thẳng tới, Sharingan xoáy mạnh, giọng khàn lạnh:
"Ảo thuật – Kokuangyo no Jutsu." (Ảo Thuật – Hắc Ám Hành)

Năm con rối khựng lại, chakra chao đảo.

Nhưng số còn lại vẫn không dừng. Hàng chục lưỡi dao chakra đồng loạt đâm tới.

Naruto hạ thấp người, ánh sét phủ kín Yamato, Sharingan rực sáng:

"Giết sạch chúng—!"

ẦM!

Ba con rối phóng tới đồng thời, lưỡi kiếm chakra sắc như thủy tinh cắt thẳng vào cổ Naruto.

Cậu nghiêng đầu nửa nhịp, Sharingan xoáy nhanh. Yamato quét ngang.

Xoạt!

Một nhát chém rực ánh lôi điện xé toạc ngực cả ba. Chúng vỡ vụn thành đống đất sét.

Jiraiya lùi nửa bước, tay kết ấn liên tiếp:
"Kuchiyose – Gamaken!"

Một tiếng ẦMMM trầm trầm vang lên.

Khói trắng bốc lên, thân hình khổng lồ của Gamaken xuất hiện, cây thương sắt nện xuống sàn.

"Jiraiya, có chuyện gì?"

"Giẫm nát chúng!"

Gamaken rống lên, cây thương quét ngang, bốn con rối bay ra, vỡ thành từng mảng.

Sai lùi lại sau Hinata, tay lướt nhanh trên cuộn giấy.
"Moku Bunshin – Nhẫn Thú!"

Năm con thú mực xông ra, quấn chặt chân rối.

Itachi bước thẳng về phía trước, Sharingan đỏ rực.
"Đừng để chúng tiếp cận Hinata."

"Genjutsu – Kokuangyo no Jutsu."

ẦM.

Một quầng tối đột ngột phủ lên mười con rối, khiến chúng khựng lại.
Chakra tán loạn, động tác chậm hẳn.

Naruto không chờ chúng phục hồi. Chakra sấm chớp bọc quanh cơ thể.

Cậu lướt xuyên qua màn khói, Yamato giơ cao:

"Raikiri!"

ẦMMMM!

Lưỡi kiếm xé tan năm con rối thành bụi trắng.

Một con rối còn lại đâm lưỡi dao chakra về phía Hinata.

Sai quát khẽ:

"Hinata, tránh ra!"

Hinata siết tay, đôi mắt Byakugan mở to, nhưng tầm nhìn vẫn vặn vẹo vì không gian.

"Ta… không thấy rõ!"

Naruto gầm thấp, ánh mắt đỏ lấp lóe:
"Không được đụng vào cô ấy!"

ẦM!

Cậu xuất hiện ngay sau lưng Hinata, cánh tay chặn thẳng lưỡi dao, máu rịn trên vai áo. Nhưng Sharingan không hề rời khỏi đối thủ.

"Không còn ai cản nổi."

Jiraiya nghiêng người, tay kết ấn lần cuối:
"Katon – Dai Endan!" (Hỏa Độn – Đại Viêm Đạn)

Lửa ập xuống như bão, cuốn sạch năm con rối đang lết tới.

Itachi lặng lẽ bước ngang vai Naruto, ánh mắt đỏ lạnh lẽo:

"Đã xong phía này."

Sai rút bút, trượt về phía Jiraiya:
"Tôi sẽ giữ cửa sau. Nếu còn rối, cứ để tôi xử lý."

Naruto siết chặt chuôi kiếm, ánh nhìn xanh lam lóe lên sau Sharingan vừa biến mất:
"Hinata… không sao chứ?"

Cô run tay, giọng nhỏ:
"Em không sao… đừng để hắn chạy thoát…"

Naruto hít một hơi, lau máu trên vai. Ánh nhìn trầm hẳn xuống, lạnh như đêm cạn.

"…Ta sẽ tìm hắn. Và giết chết hắn."

Xác con rối Toneri nằm vỡ trên nền, một nửa mặt nạ đã nứt toác để lộ kết cấu tinh vi bên trong.

Naruto đưa Yamato chĩa thẳng vào nó. Nhưng ngay lúc cậu định kết thúc hoàn toàn, đôi mắt trắng đục vô hồn của con rối bỗng sáng lên.

Âm thanh trầm đục, vỡ vụn vang ra từ bộ phận cộng hưởng chakra:

"Hinata Hyuga…"

Cả nhóm lập tức thủ thế. Hinata lùi nửa bước, tim đập loạn.

Con rối bập bẹ, giọng khàn như tiếng xương vỡ:

"Ta… Toneri… Otsutsuki… Ta sẽ… đích thân… quay lại…Để nghe câu trả lời… cuối cùng… của nàng."

Rắc.

Con rối nứt thêm một đường dài, rồi sụp hẳn thành đống bụi trắng.

Naruto siết chặt tay, ánh mắt lạnh băng:

"Hắn… còn dám quay lại."

Jiraiya thở khẽ, giọng khàn:
"Nếu mục tiêu thật sự là Hinata… thì không thể để cô bé rời khỏi tầm mắt."

Naruto hạ kiếm:

"Từ giờ trở đi… Hinata… em sẽ không được rời khỏi anh nửa bước."

Hinata đỏ mặt gật đầu.

Cả đội im lặng. Chỉ có ánh sáng lờ mờ từ tường đá rọi lên gương mặt ai cũng căng thẳng.

Ngoài cửa hang, họ đi dọc lối ngầm dài tới tận một lối thoát khác.

Khi bước ra, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả khựng lại.

Một bầu trời đen tím vô tận. Ngay giữa không gian u ám đó, một mặt trời nhân tạo treo lơ lửng trên cao, ánh sáng trắng xanh chiếu xuống bề mặt đá trắng mênh mông.

Jiraiya khẽ hạ giọng:
"…Bên trong lòng Mặt Trăng."

Sai nhíu mày:
"Đây là nơi họ cư ngụ…"

Trước mắt họ, một dãy nhà gỗ lớn xây trên bậc thang đá. Những cờ hiệu bạc treo xộc xệch, khắc họa văn Ōtsutsuki đã phai màu.

Itachi bước lên một bậc, Sharingan lóe nhẹ:
"Không còn sinh khí. Đây là… một ngôi làng shinobi bị bỏ hoang."

Hinata siết vạt áo, ánh mắt run run nhìn từng gian nhà lạnh lẽo:
"Đây… là quê gốc của họ sao?"

Naruto không trả lời.
Ánh mắt cậu lướt qua từng mái nhà phủ bụi.

"Chúng ta đi tiếp."

Cậu siết tay chuôi kiếm.

"Chúng ta sẽ tìm Hanabi… và tiêu diệt bất cứ kẻ nào dám chạm đến Hinata."

—------------------------
Một đại điện sâu trong lòng Mặt Trăng.

Ngọn lửa xanh lặng lẽ cháy trên hàng trăm chân đèn bạc.
Bên dưới mái vòm khắc phù văn, Toneri Otsutsuki quỳ một gối trước bệ đá trắng, gương mặt vẫn phủ lớp mặt nạ mỏng che hốc mắt.

Trên bệ, Byakugan của Hanabi được bảo quản trong lồng chakra trong suốt, lơ lửng phát ra ánh sáng lạnh băng.

Hai lính canh mặc trường bào trắng cúi đầu im lặng.
Không gian lạnh lẽo đến mức nghe rõ nhịp thở yếu ớt của Hanabi đang bị trói ngủ say bên góc điện.

Toneri đưa tay nâng lồng chakra lên ngang mặt, giọng khàn trầm thì thào:

"…Một đôi mắt tinh khiết đến mức hoàn hảo…"

Hắn khẽ nghiêng đầu, dường như ngắm nhìn hai con mắt trắng đục như thủy tinh:

"Byakugan của Công chúa nhỏ Hyuga… vượt xa bất cứ đôi mắt nào từng xuất hiện suốt mấy trăm năm qua."

Một thoáng im lặng.

Rồi hắn chậm rãi gỡ mặt nạ, để lộ hai hốc mắt trống rỗng.

Hai lính canh cùng cúi đầu sâu hơn, không dám nhìn thẳng.

Toneri đặt lồng chakra trước mặt.
Giọng hắn nhẹ như gió lướt đá:

"…Đây là định mệnh của huyết mạch."

Rắc.

Hắn khép hai mắt trống rỗng, luồng chakra lạnh lẽo bao phủ đầu ngón tay.
Cẩn thận cấy Byakugan của Hanabi vào chính hốc mắt mình.

Ngay khi luồng chakra hòa vào thần kinh thị giác, cơ thể hắn run mạnh.

ẦMMMM!

Một luồng khí áp bùng lên, khiến ngọn lửa quanh điện chao đảo dữ dội.
Cột chakra trắng xanh vọt lên xuyên mái vòm.

Toneri nắm chặt bệ đá, giọng khàn rít qua kẽ răng:

"…Tenseigan…"

Hơi thở hắn đứt đoạn.
Hốc mắt đau nhức như bị lửa nung.

Nhưng trong bóng tối đang dần tan, ánh sáng sâu thẳm đang bừng lên.

Hắn lẩm bẩm, giọng khàn khàn, ánh nhìn vô hồn:

"…Điều kiện kích hoạt Tenseigan…"

"…Là kết hợp một đôi mắt Byakugan thuần khiết…"

Ánh nhìn hắn khẽ liếc lên mái vòm, nơi ánh sáng trắng xanh từ mặt trời nhân tạo chiếu xuống:

"…Và chakra của Hamura Otsutsuki…"

Hắn đưa tay run nhẹ, khẽ mỉm cười lạnh lẽo:

"…Mặt trời nhân tạo này… chính là cội nguồn chakra Hamura… thứ sẽ hoàn tất nghi thức."

Một thoáng tĩnh lặng.

Hắn khẽ nhắm mắt, giọng như lời nguyền:

"…Khi mắt ta điều chỉnh hoàn toàn… sẽ không ai có thể ngăn cản số phận của Công chúa Byakugan."

—--------------
Làng Otsutsuki bỏ hoang.

Gió lạnh quét dọc những mái nhà phủ bụi trắng. Những cờ hiệu bạc rách tả tơi phấp phới trên bậc thang đá.

Naruto dẫn đầu, mắt xanh lam quét khắp những dãy tường đổ nát.

Hinata đi sau lưng cậu, tay nắm vạt áo, ánh mắt phức tạp dõi lên những ký tự cổ xưa khắc đầy tường.

Một nhịp thở trầm lặng.

Rồi—

Rắc.

Âm thanh đá vỡ vang lên giữa quảng trường lát đá.

Tất cả lập tức quay lại.

Một bức tượng Otsutsuki cao gần năm trượng – nét mặt mơ hồ, mái tóc dài – đang chậm rãi nứt dọc thân.

Naruto giơ tay, ánh mắt lạnh băng:
"Hinata, lùi lại."

Nhưng trước khi cô kịp cử động, đôi mắt điêu khắc của pho tượng sáng lên ánh trắng.

Một giọng khàn đục, như vọng qua nghìn năm, vang ra:

"…Công chúa Byakugan…"

Cả đội thủ thế.

Hinata sững người, đôi mắt mở lớn:
"…Ta…?"

Tượng đá giơ tay, từ lòng bàn tay nứt vỡ tỏa ra luồng chakra trắng ngà. Chỉ trong khoảnh khắc, Hinata thấy không gian quanh mình tan chảy như khói—

Ảo cảnh.

Hinata đứng một mình trên bình nguyên trắng xóa, không gian yên tĩnh đến mức nghe rõ nhịp tim.

Phía trước, bóng người cao lớn khoác trường bào trắng, mái tóc dài rủ sau lưng.
Đôi mắt Byakugan sâu như đáy giếng.

Giọng ông vang lên, khàn và trầm như tiếng chuông:

"…Ngươi không cần sợ hãi, Hinata Hyuga."

Cô run giọng:
"Ngài… là ai?"

Người ấy chậm rãi cúi đầu:

"Ta là Hamura Otsutsuki – em trai của Lục Đạo Tiên Nhân Hagoromo."

Hinata khựng người, môi run bần bật.

"Em trai… của Lục Đạo Tiên Nhân…"

Hamura ngẩng đầu, ánh mắt bình thản:

"Trong khi huynh ta… Hagoromo… thức tỉnh Rinnegan, trở thành kẻ dẫn dắt thế gian…"

"…Ta lại thức tỉnh đôi mắt khác – Tenseigan."

Một quầng sáng xanh nhạt chầm chậm tỏa sau lưng ông, như minh chứng cho lời nói ấy.

Hamura hạ giọng, chậm rãi:

"Ngươi chắc hẳn từng nghe danh Senju và Uchiha – hậu duệ của hai con trai Hagoromo – Asura và Indra."

"Senju và Uzumaki… thừa hưởng chakra Dương độn của Asura."

"Uchiha… thừa hưởng chakra Âm độn của Indra."

Hinata nắm chặt vạt áo, giọng lạc đi:

"Vậy… còn Hyuga…?"

Ánh mắt Hamura khẽ nheo lại, giọng trầm hơn:

"Hyuga… là hậu duệ của ta."

"Byakugan của các ngươi… chính là di sản của Tenseigan."

Một thoáng im lặng, gió lạnh quét qua đồng trắng.

Hamura bỗng nghiêng đầu, ánh mắt nhìn xuyên qua Hinata về nơi xa xăm.

"…Kỳ lạ…"

Hinata run nhẹ:
"Gì… kỳ lạ?"

Giọng ông thấp xuống, mang chút kinh ngạc thật sự:

"…Kẻ đứng ngoài kia… cậu bé tóc vàng…”

Hơi thở Hinata tắc lại.

Hamura khẽ lẩm bẩm:

"…Cháu trai nhiều đời sau của Asura – mang huyết mạch của nó, chakra Dương độn mạnh mẽ."

"Nhưng… tại sao hắn lại có thể thức tỉnh Sharingan – vốn chỉ thuộc về kẻ kế thừa chakra Âm độn của Indra?"

Một khoảnh khắc trầm lặng, ánh nhìn Hamura tối thêm:

"…Hắn không phải kẻ tầm thường."

"Nhưng chuyện đó… giờ không phải chuyện chính."

Ông nhìn thẳng vào mắt Hinata, giọng khàn và nặng như sấm:

"Hinata Hyuga… con phải biết… nhiệm vụ cao cả của ta, và tất cả hậu nhân mang huyết mạch này…"

"…Chính là canh giữ một phong ấn cổ xưa."

Hinata run giọng:
"Phong ấn…?"

Hamura hơi cúi đầu, không nói thêm nhiều về phong ấn, mà chỉ tay về phía mặt trời nhân tạo:

"Thứ ngươi thấy…"

"…Là mặt trời nhân tạo – cội nguồn chakra Hamura."

"Đó là dòng năng lượng duy trì sức mạnh cho phong ấn… đồng thời cũng chính là thứ có thể đánh thức Tenseigan và điều khiển Mặt Trăng."

Hinata nắm chặt tay, trái tim đập mạnh.

"…Điều khiển Mặt Trăng…?"

Hamura gật nhẹ:

"Đúng. Đó chính là nội dung của Sắc lệnh Thiên Thể – lời nguyền và lời thề của tộc ta."

Giọng ông chậm rãi, từng chữ nặng như tảng đá đè lên ngực:

"Sắc lệnh ấy nói rõ: Nếu nhân gian chìm vào hắc ám vô tận, hậu nhân của Hamura sẽ đánh thức Tenseigan, di chuyển Mặt Trăng để phá hủy cội nguồn bóng tối."

"Nhưng…"

Ánh mắt ông tối đi, phảng phất mỏi mệt:

"Toneri – hậu nhân của ta – đã hiểu sai."

Hamura ngẩng mặt nhìn thẳng vào cô, giọng khàn, như sấm từ vực sâu:

"Hắn tin rằng phải phá hủy tất cả để thanh lọc thế gian."

"…Nhưng đó không phải ý nghĩa thực sự của Sắc lệnh Thiên Thể."

Hinata cắn môi, nước mắt rịn nơi khóe mắt:

"Vậy… con phải làm gì…?"

Hamura giơ tay, ánh sáng trắng nhạt tụ vào lòng bàn tay, đặt nhẹ lên trán cô:

"Ngươi… phải ngăn hắn."

"Trước khi Tenseigan hoàn chỉnh… trước khi hắn biến Mặt Trăng thành vũ khí hủy diệt nhân gian."

"Ngươi – Công chúa Byakugan – là người duy nhất có quyền sử dụng hoặc phá hủy Tenseigan."

Thực tại.

Hinata mở bừng mắt, hít mạnh một hơi lạnh băng.
Naruto ôm lấy cô lo lắng:

"Hinata… em vừa thấy gì?"

Cô cúi đầu, tay run nhẹ, rồi ngẩng lên. Đôi mắt tím vẫn còn sót lại vẻ kinh hãi, nhưng giọng cô trầm chắc hơn bao giờ hết:

"…Chúng ta… phải ngăn Toneri lại."

Naruto siết chặt bàn tay trên vai cô:
"Vì sao?"

Hinata nhìn thẳng vào mắt cậu, hơi thở run nhẹ:

"Toneri… hắn định dùng Mặt Trăng làm vũ khí… để hủy diệt mặt đất."

Một nhịp im lặng căng như dây cung. Sai trượt tới, giọng trầm thấp:

"Hắn định đánh rơi cả Mặt Trăng…?"

Itachi hơi nghiêng đầu, Sharingan khẽ xoáy:
"Hoặc điều khiển quỹ đạo Mặt Trăng, tạo ra thiên tai toàn cầu."

Jiraiya gằn giọng:
"Nếu là thật… chúng ta không còn thời gian."

Hinata nuốt khan, ánh mắt sáng lên nét kiên quyết hiếm thấy:

"…Chúng ta phải đến Mặt Trời nhân tạo trước hắn."

Cô quay người, giọng dứt khoát:

"Đi theo em. Em biết lối."

Naruto hạ tay khỏi vai cô, ánh mắt nửa kinh ngạc, nửa ngưỡng mộ. Trong khoảnh khắc, hình ảnh cô run rẩy biến mất, thay vào đó là một Công chúa Byakugan thật sự.

Đường hầm bậc đá dẫn lên trung tâm Mặt Trăng.

Gió lạnh quất qua mái tóc mọi người. Phía trước, ánh sáng trắng xanh của Mặt Trời nhân tạo chiếu lóa nửa bầu trời đen tím.

Hinata bước nhanh, giọng khàn nhưng rất rõ:

"…Không thể để Toneri chạm tay vào nó."

Naruto lặng im nửa nhịp. Ánh mắt cậu dõi lên quầng sáng lơ lửng – nguồn chakra khổng lồ Hamura để lại.

Trong đầu cậu chợt lóe lên một ý nghĩ táo bạo.

"Hinata."

Cô khựng bước, quay đầu:

"Dạ…?"

Naruto hơi nheo mắt, giọng khàn:

"…Em nói mặt trời này duy trì phong ấn và có thể điều khiển Mặt Trăng?"

"Đúng."

"Vậy…"

Hơi thở Naruto chậm rãi, ánh mắt sâu thẳm:

"Em – Công chúa Byakugan – có thể điều khiển nó không?"

Cả đội lặng đi.

Hinata siết vạt áo, ánh mắt thoáng dao động.
Nhưng rồi, cô ngẩng lên, giọng run khẽ:

"…Em không biết."

"Nhưng nếu có cách duy nhất để ngăn Toneri… em sẽ thử."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện