Konoha – Gần một tháng sau.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Mỗi đêm Naruto đều lặng lẽ tới khu điều dưỡng số 6, ngồi đối diện Itachi hàng canh giờ.
Ảo thuật – một lĩnh vực từng xa lạ – giờ đã nằm gọn trong lòng bàn tay cậu. Những nguyên lý vận hành Sharingan, những cách dựng ảo ảnh trói ý chí đối thủ, từng bước… Naruto đều lĩnh ngộ đến mức gần như hoàn toàn.
Sáng sớm.
Gió nhẹ quét dọc dãy phố chính. Naruto khoác áo choàng đen, tay chắp sau lưng, bước đi bình thản.
Phía sau, Hinata lặng lẽ theo sát, ánh mắt dịu và lo lắng. Ino khoác áo dài màu tím, tay ôm xấp tài liệu, thỉnh thoảng liếc sang nhìn Naruto.
Kakashi đút tay túi áo, một mắt nheo nheo, giọng nửa đùa nửa thật:
"Đột nhiên gọi mọi người đi sớm thế này… em lại định bày trò gì nữa đây, Naruto?"
Naruto không quay đầu, mỉm cười nói:
"Thầy yên tâm, em không giở trò gì cả. Chỉ có việc cần báo cáo. Và có chuyện bí mật mà chỉ mọi người mới được biết."
Hinata khẽ gật đầu, giọng nhỏ:
"Nếu có gì… anh cứ nói rõ với Hokage-sama."
Ino bước ngang, liếc Naruto, mím môi:
"Anh mà nói nửa vời như lần trước, Tsunade-sama sẽ lột da mất đấy."
Naruto thoáng nhếch môi rất nhẹ, không đáp.
Tòa tháp Hokage.
Hai Anbu cúi người mở cửa.
Naruto bước thẳng vào đại sảnh.
Sau bàn làm việc gỗ lớn, Tsunade ngồi thẳng lưng, tay cầm bút, khi biết người tới là Naruto liền lại quay đầu vào làm việc. Hiển nhiên nàng đã quen với việc Naruto có mặt ở đây hàng ngày.
Bên cạnh, Jiraiya khoanh tay, ánh nhìn vừa mệt mỏi vừa hào hứng.
Hinata, Ino và Kakashi dừng lại sau lưng Naruto.
Không khí trong phòng dồn xuống một nhịp trầm nặng.
Tsunade đặt bút xuống, mắt hơi nheo lại:
"Naruto… ồ… hôm nay lại dẫn thêm nhiều người đến đây. Có chuyện gì muốn làm hả?"
Jiraiya khẽ nhếch môi:
"Chắc lại định giở trò gì đây."
Naruto đứng im, mắt cụp xuống nửa nhịp, rồi ngẩng lên.
"Tôi có một thứ muốn cho mọi người xem."
Tsunade khoanh tay, ánh mắt khẽ nheo lại:
"Ngươi nói có điều muốn chia sẻ, nhưng sao phải kéo cả Kakashi, Hinata và Ino tới?"
Naruto không đáp ngay. Chỉ hơi nghiêng đầu, ra lệnh:
"Đội Anbu, lùi ra xa khỏi cửa. Bất cứ ai cũng không được tiến gần nửa bước."
Hai Anbu cạnh cửa khẽ giật mình, nhìn Tsunade chờ chỉ thị.
Tsunade nhíu mày, tay đặt hờ lên mặt bàn:
"Naruto…—"
"Bà Tsunade cứ làm theo lời tôi nói đi." Naruto mỉm cười.
Một thoáng im lặng. Tsunade hít một hơi sâu, phất tay.
"Rút lui nửa dãy hành lang. Giữ nguyên cảnh giới."
"Rõ!"
Bóng Anbu lướt ra ngoài, cửa lớn đóng lại nặng nề.
Trong phòng chỉ còn năm người.
Hinata nuốt khan, giọng run nhẹ:
"Na…Naruto-kun, rốt cuộc anh định…"
Naruto khẽ nâng tay, không quay đầu nhìn cô.
"Đừng lo, không có chuyện gì đâu."
Rồi—
ẦMMMM! Toàn bộ không gian trước mắt mọi người đột ngột vặn xoắn, như tấm kính bị bóp méo.
Ánh sáng nhạt bỗng đổi thành màu đỏ sẫm. Mặt sàn gỗ biến mất, thay bằng một nền đá tối, lạnh ngắt như hầm sâu.
Tsunade bật dậy, ánh mắt biến sắc:
"Ảo thuật?!"
Jiraiya nghiến răng, tay lướt xuống túi kunai:
"Không thể nào—!"
Kakashi khựng lại nửa nhịp, Sharingan bật mở, đồng tử đỏ rực lên:
"Chết tiệt… Hinata, Ino – lùi ra sau ta!"
Ino run nhẹ, bị Kakashi kéo giật về sau lưng.
Hinata cũng che miệng, mắt Byakugan mở ra theo bản năng.
Tsunade nghiến chặt răng, chakra trào lên quanh vai, giọng trầm như sấm:
"Naruto – ngươi định làm cái quái gì?!"
Không đáp lời.
Ngay lúc đó, một giọng bình thản vang lên từ sau lưng họ:
"Tôi đang ở đây."
Cả năm người giật bắn.
Kakashi quay phắt lại, Sharingan khóa thẳng vào bóng áo đen đang đứng tựa khung cửa lớn – chỗ mà rõ ràng một khắc trước còn trống trơn.
Naruto đứng đó, ánh mắt bình tĩnh.
Và chính thứ khiến mọi người phải kinh hãi – đôi mắt cậu đã biến thành Sharingan đỏ sẫm, ba câu ngọc đen xoay rất chậm quanh đồng tử.
Không khí lặng ngắt.
Tsunade trừng mắt, giọng khàn khàn:
"…Sharingan."
Căn phòng im phăng phắc.
Ánh sáng đỏ từ Sharingan lặng lẽ hắt lên gương mặt Naruto, khiến thần thái cậu càng thêm lạnh lẽo.
Tsunade siết chặt tay, giọng khàn khàn:
"…Naruto, ta hỏi lại lần nữa. Đó là Sharingan thật?"
Naruto không né tránh ánh mắt nàng.
"Thật."
Jiraiya khẽ nghiến răng, khóe mắt co giật:
"Chuyện này… không thể xảy ra. Sharingan là huyết kế giới hạn của tộc Uchiha. Ngoài cách cấy ghép… không có khả năng nào khác!"
Naruto chậm rãi lắc đầu, giọng bình tĩnh:
"Tôi không cấy mắt bất kỳ ai."
Kakashi vẫn giữ Sharingan mở, nhìn chăm chăm Naruto, ánh nhìn phức tạp:
"Vậy em giải thích thế nào… về đôi mắt đó?"
Naruto thở ra, giọng khàn khàn:
"Chỉ có thể nói… em tự mình thức tỉnh nó. Thật ra là… cũng có một số trợ giúp bên ngoài. Cách em làm được… rất dài dòng, nhưng không liên quan đến việc đào mắt ai cả."
Tsunade vẫn không buông tay khỏi bàn gỗ, giọng nghiêm như lưỡi dao: "Naruto, nếu ngươi nói dối—"
"Tôi thề," Naruto cắt ngang, giơ tay lên: "Đây là con mắt tôi tự mình thức tỉnh. Không phải vật cướp đoạt của tộc nhân Uchiha."
Một nhịp thở nặng nề lặng xuống.
Jiraiya nhìn Naruto thật lâu, ánh mắt vẫn không giấu được vẻ chấn động:
"Ngươi hiểu điều này có nghĩa gì không? Chỉ có hậu duệ Uchiha… mới có cơ sở khai mở Sharingan."
Trong khoảnh khắc, Ino khẽ rùng mình. Cô hạ giọng, ánh mắt xanh ngọc nghiêm túc:
"…Naruto-kun."
Mọi người nhìn cô.
Ino chậm rãi nói, giọng rất rõ:
"Anh… có phải là hậu duệ tộc Uchiha không?"
Căn phòng lặng đến mức nghe rõ nhịp thở Hinata đang khẽ run phía sau Kakashi.
Naruto khẽ cúi đầu, khóe môi nhích lên thành nụ cười rất nhạt:
"Em nói không phải hoàn toàn đúng…"
"Nhưng… về một cách nào đó, cũng không sai."
Jiraiya khựng lại, lông mày nhíu chặt.
"Rốt cuộc… nhóc đang nói gì—"
Naruto chớp mắt, Sharingan dần tan đi, trở về đồng tử xanh lam ấm áp.
"Chuyện này rất dài dòng. Sẽ có lúc… tôi giải thích hết. Nhưng không phải hôm nay."
Tsunade siết chặt nắm tay, rồi thở dài, giọng khàn khàn: "Được. Ta tạm thời tin lời cậu."
Ino chậm rãi thả lỏng vai, khẽ mỉm cười, giọng nhẹ hẳn:
"Dù sao… cũng tốt. Anh mạnh lên như vậy… cả làng đều bớt lo."
Hinata khẽ nhìn Naruto, đôi mắt Byakugan đã thu lại, ánh nhìn chứa cả sợ hãi lẫn tự hào.
"Naruto-kun…"
Kakashi kéo mặt nạ che Sharingan, thở dài, ánh mắt phức tạp:
"Thầy chỉ không ngờ… học trò của ta lại là người đầu tiên ngoài Uchiha thức tỉnh đôi mắt đó."
Naruto bình tĩnh gật đầu:
"Vậy thì… từ hôm nay, ít nhất mọi người không cần lo em yếu hơn bất kỳ kẻ nào."
Trong ánh sáng sớm rọi vào căn phòng, năm người nhìn nhau.
Naruto đưa vỗ gáy, khẽ nói.
"Suýt chút nữa quên mất…"
Tsunade cau mày:
"Quên gì?"
Naruto không đáp ngay.
Cậu khẽ vỗ tay một cái.
Vù.
Không gian gần cửa khẽ rung. Một bóng áo đen Anbu xuất hiện, quỳ một gối xuống nền gỗ, cúi đầu thật sâu. Mặt nạ trắng hình một con mèo im lặng phản chiếu ánh đèn.
Kakashi nhìn chằm chằm người vừa xuất hiện. Một giây sau, anh hơi nghiêng người, giọng khàn khàn:
"…Không thể nào."
Naruto nhếch môi cười nhạt, ánh mắt hờ hững đảo qua tất cả:
"Xin giới thiệu."
Tsunade nheo mắt, tay khoanh lại trước ngực:
"Đây là…?"
Naruto khoanh tay, giọng điềm tĩnh:
"Đây là Musasabi (Chồn sóc) – từ hôm nay, anh ta sẽ là đội trưởng đội cận vệ riêng của Hokage-sama."
Kakashi nuốt khan, mắt không rời người đeo mặt nạ mèo:
"…Naruto… em… em…"
Naruto liếc Kakashi, nụ cười nhạt thoáng hiện:
"Tôi nghĩ bà sẽ rất hài lòng, Tsunade-sama."
Chậm rãi, Musasabi ngẩng đầu lên. Sau lớp mặt nạ mèo trắng, một đôi mắt đỏ sẫm lạnh lẽo hiện ra – Sharingan ba câu ngọc xoáy chậm.
Căn phòng lặng ngắt. Jiraiya hạ tay khỏi túi áo, ánh mắt nặng nề rồi dần giãn ra thành một nụ cười thán phục:
"…Hừ. Đúng là trò hề mà chỉ ngươi mới nghĩ ra, Naruto."
Tsunade thoáng giật mình, rồi nụ cười mệt mỏi kéo ngang khóe môi:
"Được rồi… ta hiểu. Nếu cậu đã thu phục được một người như thế… ta không phản đối."
Musasabi cúi đầu rất thấp:
"Từ hôm nay, tôi sẽ thuộc về đội cận vệ của Hokage-sama."
Kakashi bước tới, giơ tay chạm nhẹ lên vai áo đen. Giọng anh khàn khàn, trầm ấm hơn hẳn:
"…Đã lâu không gặp."
Musasabi quay mặt, đôi mắt Sharingan chậm rãi thu lại thành màu đen bình thường, giọng nhỏ nhưng dứt khoát:
"Kakashi-senpai."
Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh kỳ lạ.
Naruto khoanh tay, khẽ cúi đầu nhìn Tsunade:
"Chỉ vậy thôi. Tôi nghĩ Hokage-sama đã có đủ bất ngờ cho hôm nay."
Tsunade cười khẽ, thở ra một hơi dài:
"Đủ rồi… đủ hơn mức ta muốn."
—----------------------------
Konoha – Tộc Hyuga - Tối hôm sau.
Đêm tối phủ lên mái ngói xanh xám, gió đêm len qua hành lang dài. Trong thư phòng tĩnh lặng, Hiashi ngồi xếp bằng, tay đặt trên gối, mắt khép hờ nhập định.
Một nhịp thở sâu.
Rồi—
Xoạt.
Một luồng khí lạnh trườn qua không gian. Hiashi mở mắt, ánh nhìn sắc như lưỡi dao.
Giữa phòng, một bóng áo choàng đen kín đầu đứng sừng sững. Mặt bị che khuất hoàn toàn.
"…Ngươi là ai?"
Hiashi trầm giọng, bàn tay đã khẽ khởi động chakra.
Kẻ đó không trả lời. Giọng khàn khàn vang lên sau lớp khăn che mặt:
"Thời điểm đã đến."
Hơi thở lạnh như băng lướt qua làn không khí.
"Giao Công chúa Byakugan ra đây."
Hiashi nheo mắt, giọng lạnh lẽo:
"Ngươi nghĩ tộc Hyuga sẽ khuất phục trước kẻ trộm?"
Không lời đáp.
Chỉ trong một hơi thở—
Hiashi bật dậy, tay kết thủ ấn, chakra trắng xanh bùng ra quanh thân:
"Ngươi sẽ không bước ra khỏi đây!"
ẦMMM!
Hai thân ảnh lao vào nhau. Chakra va chạm tóe lửa xanh nhạt.
Nhưng chỉ sau ba chiêu, Hiashi trượt lùi ra sau, lưng đập mạnh vào vách gỗ.
Mạch chakra trước ngực ông bị bóp nghẹt, hơi thở tắc lại.
Ánh mắt Hiashi co lại:
"…Không thể…"
Bóng áo đen không tiến thêm. Chỉ nghiêng đầu, giọng khàn rì rầm:
"Không có ở đây."
Hắn nhắm mắt, cảm nhận hơi thở quanh đại viện Hyuga.
Một thoáng im lặng.
"Không thấy khí tức Công chúa Byakugan."
Giọng hắn lạnh đi:
"Vậy thì… ta sẽ lấy đứa con gái thứ hai của ngươi."
Hiashi siết chặt tay, rít khàn:
"Đừng hòng—"
ẦMMMM!
Bức tường thư phòng nổ tung. Kẻ đó lướt thẳng qua hành lang, gió lạnh thổi tung đèn treo.
Phòng Hanabi.
Cô bé mới ngủ say, chăn còn chưa kéo kín vai.
Cửa kéo bị hất tung. Bóng áo đen ập vào, bàn tay lạnh như sắt túm lấy vai Hanabi.
"Ư…!!"
Tiếng kêu nhỏ bị bóp nghẹt.
Hanabi trợn mắt, vừa tỉnh, đã bị nhấc bổng lên khỏi giường.
Vù.
Bóng áo đen lướt ra hành lang. Tiếng kêu hỗn loạn vang khắp tộc Hyuga.
"Xâm nhập!"
"Có kẻ bắt cóc!"
Hiashi lảo đảo đuổi ra, mặt tái nhợt, nhưng chỉ kịp nhìn thấy lưng hắn biến mất qua mái hiên.
Toàn bộ gia viên chìm vào hỗn loạn.
—--------------------------
Ánh đèn lồng treo dọc phố chính đã tắt bớt, chỉ còn vài đốm sáng vàng hắt xuống nền gạch. Gió đêm lùa qua mái nhà, thổi bay mùi hoa dại thoang thoảng.
Trước cửa căn nhà gỗ im lìm, Naruto và Hinata đứng đối diện nhau.
Cậu khoác áo choàng đen mỏng, tay chắp sau lưng. Hinata khẽ nắm vạt áo, đôi mắt dịu dàng ngước lên nhìn cậu.
Naruto thở ra, giọng trầm nhẹ:
"…Hôm nay, xin lỗi vì đã để em phải chờ lâu."
Hinata lắc đầu thật khẽ, mái tóc xanh đen rủ qua vai:
"Không… em quen rồi."
Cô mím môi, rồi can đảm ngẩng mắt nhìn thẳng:
"Anh bận… vì những việc chỉ mình anh mới làm được. Em hiểu."
Ánh đèn mờ phản chiếu gương mặt Naruto thoáng mềm lại.
"Nhưng cũng không nên quen."
Cậu giơ tay, khẽ đặt lên đỉnh đầu cô, giọng khàn khàn:
"Anh sẽ cố… bớt biến mất đột ngột."
Hinata cắn môi, hai má ửng đỏ.
"Ừm…"
Một thoáng gió lạnh quét qua, kéo vạt áo hai người chạm nhẹ.
Naruto chậm rãi thu tay về, ánh mắt vẫn giữ nét dịu hiếm hoi.
"Về nhà đi. Khuya rồi."
Hinata khẽ gật, rồi như chợt nhớ ra, giọng nhỏ như sợi chỉ:
"Naruto-kun…"
"Ừ?"
"Em… em rất vui… khi ở bên anh."
Naruto hơi cúi đầu, tóc mái đổ xuống che nửa ánh mắt. Cậu khẽ mỉm cười, giọng trầm và chắc:
"Anh cũng vậy."
Hinata cắn môi dưới, hạ tầm mắt. Rồi cô khẽ cúi đầu thật sâu, thì thầm:
"Chúc ngủ ngon…"
"Ngủ ngon."
Gần như cả hai đều không muốn rời đi.
Nhưng—
Vù.
Tiếng gió cắt ngang không gian.
Một tộc nhân Hyuga trong áo choàng xám bạc lao thẳng tới, mặt trắng bệch vì hoảng loạn.
"Hinata-sama! Naruto-sama!"
Hinata giật mình, quay phắt lại:
"Gì… gì vậy?!"
Tộc nhân Hyuga quỳ sụp xuống, giọng run bần bật:
"Gia viên… tộc Hyuga… có kẻ xâm nhập! Nhị tiểu thư Hanabi-sama… bị bắt cóc rồi!"
Mặt Hinata tái đi.
"…Hanabi?!"
Naruto ngẩng đầu, mắt xanh lam vụt tối sầm, giọng trầm như lưỡi dao lạnh:
"Chuyện gì xảy ra?"
Tộc nhân run lên, hơi thở dồn dập:
"Hiashi-sama bị thương nặng, tộc nhân đều đang truy tìm… nhưng kẻ đó… không rõ tung tích!"
Một thoáng im lặng chết lặng.
Naruto siết chặt nắm tay, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.
"…Hinata."
Cô ngẩng lên, ánh mắt ướt run:
"V…vâng?"
Naruto hạ giọng:
"Em về nhà xem cha em trước, anh sẽ tới sau."
Hinata mím môi, gật đầu:
"Em hiểu."
Naruto xoay người, ánh mắt sâu như vực thẳm nhìn về phía tộc nhân Hyuga:
"Nhanh chóng tới văn phòng Hokage báo tin khẩn."
ẦMMM!
Chakra lạnh như băng dọc cột sống. Naruto nâng tay kết ấn.
"Toàn bộ Anbu đang trực chiến—"
Tiếng giọng cậu vang lạnh lẽo, đứt đoạn từng chữ:
"—Lập tức tập hợp tại tộc Hyuga."
Một luồng chakra trầm trầm lan ra.
Tộc nhân Hyuga ngước lên, run khẽ vì khí áp đè ép.
Naruto giọng lạnh lẽo:
"…Không ai có thể cướp người ngay trong Konoha mà không trả giá."
Vù.
Bóng áo choàng đen biến mất khỏi phố chính.
Trong đêm yên lặng, tiếng còi lệnh từ Tháp Hokage vang lên khắp bốn hướng – báo hiệu một đêm không bình yên đã bắt đầu.
—-------------------
Konoha – Gia viên tộc Hyuga.
Cổng lớn mở toang, ánh đuốc hắt bóng hỗn loạn lên bức tường trắng cao vút. Hàng chục tộc nhân Hyuga tản ra khắp hành lang, ánh mắt ai cũng đầy hoảng loạn.
ẦMMMM.
Một luồng không khí lạnh băng quét qua. Naruto dẫn đầu đoàn Anbu áo đen bước vào, mắt xanh lam tối sầm.
Phía sau cậu, Tsunade khoác áo Hokage, nét mặt lạnh như đá. Jiraiya đi cạnh, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Bên trái Tsunade, một Anbu đeo mặt nạ chồn sóc – Musasabi – lặng lẽ đi theo không phát ra tiếng động.
Trước hiên chính, Hinata đang quỳ bên cạnh Hiashi, đôi mắt sưng đỏ. Neji đứng bên cạnh, một tay giữ vai tộc trưởng, tay còn lại siết chặt, ánh mắt phức tạp.
Khi Naruto bước tới, Hinata khẽ ngẩng lên, giọng nghẹn:
"Naruto-kun…"
Naruto không nói, chỉ đặt tay nhẹ lên vai cô.
Ánh mắt cậu quét khắp không gian.
"Anbu, nghe lệnh."
Một đội Anbu lập tức quỳ nửa gối, tay chắp trước ngực:
"Có mặt!"
Naruto hạ giọng trầm lạnh, giọng dứt khoát:
"Chia bốn đội. Mỗi đội một hướng. Truy vết chakra lạ từ trung tâm gia viên ra ngoại vi. Gặp kháng cự – bắt sống nếu có thể, giết nếu cần thiết."
"Rõ!"
Họ chuẩn bị tản ra.
Nhưng ngay lúc đó, Hiashi siết chặt vai Neji, giọng khàn khàn vang lên:
"Khoan."
Naruto nheo mắt, quay hẳn về phía ông:
"Hiashi-sama?"
Hiashi hơi ngẩng đầu, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn uy nghiêm:
"Đừng vội tỏa quân."
Tsunade tiến lên nửa bước, cau mày:
"Vì sao? Nếu không truy tìm ngay, sẽ lỡ thời cơ—"
Hiashi hít sâu một hơi, tay khẽ run.
"Ta biết… cho dù có cho người đi tìm… cũng không thấy được đâu… vì ta biết kẻ đó là ai."
Ánh mắt ông lướt qua Tsunade, Jiraiya, rồi dừng lại ở Naruto.
"Đây không phải chuyện mà mọi người… hay chính các tộc nhân ở đây… có thể nghe lỏm."
Jiraiya trầm giọng, ánh mắt tối sầm:
"Ý ngươi là… kẻ bắt cóc Hanabi có quan hệ sâu hơn với tộc Hyuga?"
Hiashi không đáp, chỉ nhắm mắt một nhịp, rồi mở ra, ánh nhìn chắc nịch:
"Xin mời Hokage-sama, Jiraiya-sama… và Naruto… vào thư phòng mật nghị."
Naruto nhìn thẳng vào mắt ông.
Rồi cậu chậm rãi gật đầu:
"Được. Vậy thì đội Anbu và đội Cảnh vệ sẽ phối hợp cùng với tộc Hyuga duy trì an ninh tạm thời."
Hinata siết tay vạt áo, run giọng:
"Cha… còn Hanabi…?"
Hiashi khẽ đặt tay lên đầu con gái, giọng khàn khàn:
"Yên tâm. Cha sẽ không để con bé bị hại."
Neji cúi đầu sâu, giọng trầm xuống:
"Cháu sẽ tạm thời chỉ huy tộc nhân bảo vệ gia viên."
Tsunade nhìn quanh, nghiêm mặt nói:
"Chúng ta đi."
Bốn người – Tsunade, Jiraiya, Naruto, Musasabi – bước theo Hiashi lướt qua hành lang dài tối om, tiến thẳng về căn thư phòng đã khóa kín mấy lớp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương