An Đông Ny không hề hiểu ý anh nói, cứ tưởng Mộ Dung Vân Thanh nói Dương Tử Mi mới là người mất mặt:

- Em biết mà! Người có tốt chất cao như em làm sao có thể làm chuyện mất mặt được? - Em sẽ không làm chuyện mất mặt được, vì em làm gì có mặt! 

Mộ Dung Vân Thanh thật sự nhịn không được, đôi mắt sắc bén ẩn sau cặp kính nhìn cô.

An Đông Ny nghe thấy Mộ Dung Vân Thanh nói lời cay nghiệt thì cảm thấy tủi thân vô cùng, nhìn Mộ Dung Vân Thanh nước mắt giàn giụa, bĩu môi trông vô cùng đáng thương:

- Anh họ, sao anh lại có thể làm tổn thương cô em gái yếu ớt của mình như thế? Em không có mặt? Lẽ nào em vẫn không đủ đẹp? Mọi người còn nói em có thể đi thi hoa hậu quốc tế, em trang điểm đậm nhạt đều phù hợp, sao em lại không có mặt? 

Dương Tử Mi toát mồ hôi.

Cô phát hiện, ở cùng một “thánh mẫu” cái gì cũng cho mình là đúng, đại não lại có vấn đề thì đúng là đau đầu. Bởi vì cô ta không thể suy nghĩ như người bình thường được.

Mộ Dung Vân Thanh cũng đau đầu. 

- Mộ Dung tiên sinh, xem ra hôm nay không thích hợp để chúng ta nói chuyện rồi. Để khi khác mình nói chuyện nhé, em hơi đau đầu. - Dương Tử Mi đứng dậy, mỉm cười nhìn Mộ Dung Vân Thanh.

- Được, thật ngại quá!

Mộ Dung Vân Thanh biết cô em họ của mình sẽ không để yên chuyện, để tránh cô nói nhiều đắc tội với Tử Mi khiến anh phải ra tay thu dọn tàn cục nên anh đồng ý. 

Dương Tử Mi mỉm cười rồi đi tìm Sadako.

Lúc này, Sadako đang bị một đám thanh niên vây quanh chọc ghẹo.

Sadako chỉ cười mà không nói, không lạnh lùng cũng chẳng nhiệt tình, nụ cười mang cảm giác cực kỳ xa cách. 

Điều này càng khiến đám thanh niên thấy ngứa ngày trong lòng, tranh nhau giới thiệu bản thân, khoe gia thế khủng của mình.

- Các anh muốn gì? - Hàn Vĩ Quang lúc nãy vừa rồi đi liền quay lại, thấy Sadako đang bị một đám người vây quanh, bực bội hỏi.

Những người khác nhận ra Hàn Vĩ Quang, thấy anh đứng cạnh Sadako, ánh mắt đầy thù địch nhìn anh ta. 

- Hàn thiếu gia, đừng nói anh để mắt đến mỹ nhân này nhé? Lẽ nào anh muốn lái máy bay? - Một thanh niên có vẻ quen Hàn Vĩ Quang châm chọc.

- Máy bay thì đã sao? Tôi thích là được! Anh quản được à?

Hàn Vĩ Quang tức giận nói: 

- Các người chỉ cần đến gần cô ấy một bước thì đừng trách tôi không khách sáo!

- Hàn thiếu gia thật bá đạo! Anh muốn lái máy bay, người đẹp này đã đồng ý chưa? Khi anh chưa tán được cô ấy thì ai cũng có cơ hội, phải vậy không người đẹp?

Sadako nhìn thấy Dương Tử Mi thì vội vàng đẩy xe đẩy Tiểu Thiên cùng Liên Y đi tới, không thèm để ý đến đám người kia. 

Đám thanh niên nhìn thấy có thêm một người đẹp, mặc dù không chững chạc như Sadako nhưng xinh đẹp hơn thế. Da trắng nõn nà, ăn mặc dù bình thường nhưng nhẹ nhàng như cơn gió mát mùa hè, khiến người khác cảm thấy vô cùng thoải mái.

- Hàn thiếu gia, họ là chị em? Chị đã đẹp vậy, không ngờ em còn đẹp hơn! Gen di truyền tốt!

- Là chị em... Có điều, mấy người đừng nghĩ nữa! Cô em gái là của An thiếu gia rồi. - Hàn Vĩ Quang nói xong, vội vàng chạy theo rồi đứng bên cạnh Sadako. 

Sadako hờ hững nhìn anh không nói gì, điều này càng khiến anh thêm mê mẩn. Nhìn cô một lượt, cảm thấy cô là người đẹp nhất trên thế gian này.

An Đông Ny ngồi bên cạnh Mộ Dung Vân Thanh nhìn thấy Sadako được cả một đám thanh niên vây quanh thì khinh bỉ nói:

- Không biết đám thanh niên kia có mắt hay không? Một đứa con gái bình thường như thế mà cũng vây quanh như ong hút mật... Thật không có phẩm vị! 

Mộ Dung Vân Thanh cảm thấy nếu còn ngồi cạnh cô sẽ bị người khác đánh giá là không có phẩm vị nên bèn tìm lý do bỏ đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện