Nghĩ rằng bản thân không đủ khả năng mua được viên “Giọt Nắng” nên sau khi đi hết một vòng xem những sản phẩm khác thì Dương Tử Mi bắt đầu cảm thấy không còn hứng thú với nơi này.

Hơn nữa cô thật sự không thích cái cách mà cô gái lập dị An Đông Ny nhìn cô như cây đinh trong mắt. Sadako có vẻ cũng không thích cái nơi mà ai cũng cho mình tốt đẹp giống như ong bướm xinh đẹp đuổi bắt trong vườn.

- An thiếu gia, thật ngại quá! Bọn em có chút việc gấp phải đi rồi. - Dương Tử Mi nói với An Đông Dương. 

- Vội đi vậy sao? Không thích viên đá nào à? Anh còn đang định tặng em một, hai món. - An Đông Dương ngạc nhiên nói.

- Tạm thời không có thứ mà mình thích... Cảm ơn An thiếu gia! Mà nếu có, em vẫn thích tự mình mua hơn! - Dương Tử Mi cười nói, khéo léo từ chối nhã ý của anh.

An Đông Dương hơi bặm môi, không nói gì. 

Lúc nãy Mộ Dung Vân Thanh cảnh cáo anh, đừng đắc tội với Dương Tử Mi, đó không phải là người để anh trêu chọc.

Anh hỏi Mộ Dung Vân Thanh rốt cuộc Dương Tử Mi là người như thế nào.

Mộ Dung Vân Thanh không trả lời, chỉ thản nhiên nói: 

- Tóm lại, em đừng nghĩ cô ấy là người bình thường! Đến ngay cả anh, còn phải kính nể cô ấy.

Nghe thấy vậy, trong lòng An Đông Dương liền chùng xuống.

Anh không biết có nên tiếp tục theo đuổi cô nữa hay không. 

Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác khát khao muốn theo đuổi một cô gái, thậm chí muốn lấy cô làm vợ.

Thật không ngờ, Mộ Dung Vân Thanh tiếp tục nói với anh một câu:

- Còn nữa, người đàn ông của cô ấy không phải như những gì em nghĩ. Em đừng quá vọng tưởng, chỉ làm bạn với cô ấy là được rồi! 

- Người đàn ông của cô ấy là người như thế nào? - An Đông Dương không cam tâm bèn hỏi.

- Anh ta là người mà đến một sợi lông em cũng không chạm được. Đừng nói đến người đàn ông của cô ấy, đến đệ tử của cô ấy thôi cũng đủ khiến người khác phải sợ!

Bất luận thế nào An Đông Dương cũng là em họ ruột, là đứa cháu mà ông ngoại thương yêu, anh ta sẽ không để cho em họ mình đi vào chỗ chết. 

- Đệ tử... Là đệ tử nào? Lẽ nào cô ấy trẻ như vậy mà đã làm sư phụ người khác? An Đông Dương thực sự không thể hiểu.

- Đệ tử của cô ấy chính là thiếu soái Tưởng Tử Lương của sư đoàn 17, cháu đích tôn của nguyên thủ. Anh không nói nhiều nữa! Còn nữa, bảo chị của em im miệng lại. Hôm nay tâm trạng của cô ấy tốt nên không so đo với chị của em, đó là may mắn… Nếu không, hậu quả sẽ rất khó nói... có thể liên lụy đến sự sinh tồn của cả nhà em đấy. - Mộ Dung Vân Thanh nói ra mức nghiêm trọng của vấn đề. 

An Đông Dương nghe xong há hốc miệng, đơ cả người.

Bởi vì ông nội Châu Quang Vũ là người của quân khu Quảng Nguyên, ông cũng thường hay kể cho anh nghe những câu chuyện kỳ tích liên quan đến quân đội, trong đó kể nhiều nhất là sư đoàn 17.

Hơn nữa thiếu soái Tưởng Tử Lương là nhân vật truyền kỳ, là một trong bốn thần tượng của anh. 

Anh không thể tưởng tượng nổi thần tượng của anh lại là đệ tử của Dương Tử Mi.

- Anh họ, anh không nhầm chứ?

An Đông Dương hít một hơi thật sâu hỏi: 

- Cô ấy nhỏ tuổi như vậy, sao có thể là sư phụ của thiếu soái Tưởng được? Rốt cuộc là sư phụ môn phái nào? Cô ấy có điểm gì thần kỳ ư?

- Tất cả đều có nguyên do của nó nhưng anh cũng không rõ. Em cũng nhìn thấy chiếc Land Rover mà cô ấy lái, đó là chiếc xe thiếu soái Tưởng đặt từ Mỹ về cho cô ấy! - Mộ Dung Vân Thanh nói.

- Trời! Em cứ nghĩ người nhà cô ấy làm trong quân đội. 

An Đông Dương cảm tưởng đang bị sự thật của Mộ Dung Vân Thanh nói ra đánh cho tan tành.

- Anh chỉ có thể nói đến vậy thôi, những thứ khác em tự lo cho mình đi. 

Mộ Dung Vân Thanh vỗ vai An Đông Dương rồi đi làm việc của anh. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện