Đừng phớt lờ em

Lý Đăng Nghĩa vốn là nông dân, tính cách ít nói. Khi việc nhà nông nhàn rỗi, người này một mình đi khuân vác thuê. Ở công trường, Lý Đăng Nghĩa cũng không quan hệ với ai. Cơ bản không điều tra được vòng tròn liên lạc của người này.

Quay lại văn phòng đội điều tra hình sự, Lâm Tái Xuyên đẩy cửa hỏi: "Khôi phục thông tin trong di động của Lý Đăng Nghĩa thế nào rồi?"

"Lúc đó, nhân viên kỹ thuật nói trong vòng một tuần sẽ cung cấp thông tin", Chương Phỉ mắt nhìn di động ước lượng thời gian, "Hôm nay không phải ngày cuối rồi à? Hẳn là tiến triển không thuận lợi lắm".

Chương Phỉ thở dài một cái, lại nói mỉa mai: "Tôi nghe Hạ Tranh nói hình như còn có thu hoạch bất ngờ".

Mặc kệ là cố ý giết người hay buôn lậu ma túy, chỉ tính riêng một tội đã là tội nặng.

Lâm Tái Xuyên nói: "Từ giờ vụ án này được đội phòng chống ma túy hỗ trợ điều tra. Nếu có yêu cầu phối hợp, nghe theo chỉ huy của đội trưởng La".

"Rõ!"

Đội phòng chống ma túy và đội điều tra hình sự lại cử mấy cảnh sát cải trang "đánh vào bên trong của kẻ địch", vào thôn tìm kiếm manh mối. Khả năng xấu nhất là nếu hai thôn này thật sự thối rữa thành hang ổ tội phạm, lực lượng cảnh sát cũng có thể ứng phó được.

"Trước mắt, Lý Đăng Nghĩa đã là một xác chết".

Trong văn phòng đội trưởng, Tín Túc khẽ sờ cằm, nói, "Chuyện này đúng là chết không có đối chứng. Không chắc có thể điều tra được lai lịch của số heroin đó".

Sắp đến giờ tan làm, sắc mặt Lâm Tái Xuyên nặng nề. Anh trầm giọng nói: "Ừm. Chỉ sợ lại phải đi gặp Triệu Giai Tuệ một lần".

Rốt cuộc, khi còn sống, Lý Đăng Nghĩa đã làm gì? Nếu đến cả người vợ ở chung sớm chiều với ông cũng không biết thì khả năng có thể tìm được manh mối từ miệng người khác càng gần như bằng không.

"Tối nay em về nhà một chuyến", Lần này, Tín Túc thế mà không dính đi cùng anh. Cậu nhìn xuống đất, cười nói, "Không biết chừng có thể mang manh về mối gì đó cho anh".

Vẻ mặt Lâm Tái Xuyên không nhẹ nhàng như Tín Túc. Nghe cậu nói vậy, mặt anh càng trở nên nghiêm túc. Anh nắm lấy cổ tay Tín Túc, hơi nhíu mày, nói: "Em không cần phải tiếp xúc mấy thứ đó một mình, Tín Túc".

Tín Túc chớp chớp mắt, hôn chụt một cái lên má anh, nói, "Em biết rồi".

Tín Túc vốn chỉ tiện mồm nói một câu, Lâm Tái Xuyên lại như nghĩ đến rất nhiều chuyện. Tín Túc nhìn sắc mặt nặng nề của anh, vươn ngón tay sờ sờ giữa hai chân mày đang nhíu lại của đối phương, "Anh đừng cau mày".

Tín Túc ỷ vào việc Lâm Tái Xuyên luôn nhượng bộ cậu trong mọi chuyện, không thèm để ý mồm miệng, lúc nói ra câu này gần như không kiêng dè gì. Tín Túc không cố ý giấu giếm, dựa vào trực giác nhạy bén của Lâm Tái Xuyên, anh nhất định có thể đoán được gì đó.

Trước đây, cậu nhiều lần lén đưa manh mối cho anh như vậy, anh đều không có phản ứng gì đặc biệt. Nhưng tính chất vụ án lần này có liên quan đến ma túy nên phản ứng của anh cũng không giống mọi lần. Trước giờ, Tín Túc luôn nói chuyện đều cẩn thận kín kẽ, lần này buột miệng nói câu kia với anh, đột nhiên cậu thấy hơi hối hận. Nhưng bây giờ có muốn lấp liếm cũng đã muộn. Tín Túc nắm lấy cổ tay áo của Lâm Tái Xuyên, hơi đung đưa, cố ý nói sang chuyện khác: "Tái Xuyên, tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm đi. Em muốn đi ăn buffet lẩu".

Lâm Tái Xuyên chỉ "Ừ" một tiếng, không nói gì nữa.

Hai người đều không nói gì, không khí trong văn phòng đột nhiên trở nên tĩnh mịch. 

Tín Túc hơi cắn môi, đi lại gần, lẳng lặng ngồi xuống cạnh anh.

Một lúc lâu sau, cuối cùng, Lâm Tái Xuyên mới mở miệng khẽ nói: "Anh như thể chưa từng hiểu em".

Mọi người nhìn Tín Túc đều giống như ngắm hoa trong sương mù. Có điều, dù cách 100 mét hay cách trong gang tay, hay kể cả ở khoảng cách gần gũi có một không hai thì cũng đều là nhìn không rõ. 

Lâm Tái Xuyên luôn biết, nhiều khả năng trước đây Tín Túc từng tiếp xúc và nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, biết rất nhiều thứ đến ngay cả cảnh sát cũng không rõ, cũng từng âm thầm điều tra Bò cạp Sa mạc. Nhưng mãi đến hôm nay, Lâm Tái Xuyên mới ý thức được rằng những thứ tăm tối Tín Túc có liên quan có thể còn đen tối hơn rất nhiều những gì anh có thể tưởng tượng. Có thể cậu đang điều tra việc gì đó nguy hiểm hơn rất nhiều.

Tín Túc rũ mắt nhìn xuống, dựa vào anh, đưa tay ôm lấy một tay Lâm Tái Xuyên. Cậu nói nhỏ giọng: "Anh đã là người hiểu em nhất, Tái Xuyên".

Cậu lại nhỏ giọng hứa hẹn: "Em chỉ đi thăm hỏi tin tức, sẽ không có nguy hiểm gì. Em đảm bảo. Anh đừng phớt lờ em".

Cuối cùng, Lâm Tái Xuyên quay đầu nhìn cậu. Anh vươn một tay chạm nhẹ lên mặt cậu, dùng trán chạm nhẹ lên trán cậu. Anh nhắm mắt lại, nói khẽ, "Đừng ở nơi anh không liên lạc được. Anh không phớt lờ em".

Tín Túc thấy vẻ mặt đối phương tốt hơn ba phần, lại bắt đầu được nuông chiều mà ra vẻ, mỉm cười mang đầy vẻ lưu manh, "Nếu em gây ra rắc rối khiến anh lo lắng, anh có thể khóa em lại".

Nói xong, cậu chụm hai cổ tay lại, giơ lên trước mặt Lâm Tái Xuyên, vẻ để tùy anh xử lý.

Lâm Tái Xuyên kiềm chế, nắm lấy cổ tay cậu, cuối cùng, không ngăn cản nữa.

Sau khi tan làm, Lâm Tái Xuyên đến bệnh viện nhân dân Hà Dương một mình, gặp mặt vợ Lý Đăng Nghĩa thêm lần nữa.

Tín Túc cũng đúng thật về "nhà". Nhưng không phải nhà ba nuôi.

"...... Diêm Vương?"

"Diêm Vương về rồi".

"Sao cậu ta đột nhiên lại...?"

Mấy thành viên Tiết Sương Giáng nhỏ giọng thì thầm với nhau. Mặt mỗi người một vẻ.

Tín Túc từ cửa đi vào, giầy da chạm vào sàn nhà làm vang lên tiếng lộp cộp. Cậu mặc một chiếc áo gió màu đen bao lấy cơ thể cao gầy. Màu chiếc áo tương phản với màu da càng làm nổi bật vẻ bệnh tật, tái nhợt. Cảm giác tương phản rất giống một chiếc lông quạ đen nháy ép trên nền tuyết trắng.

Trong "nhà" hôm nay có không ít người. Có người vờ như không nhìn thấy cậu, có người vờ vịt ra vẻ kính cẩn gọi cậu là "Diêm Vương". Tín Túc đều như không có gì, mặt vô cảm bước dọc theo hành lang dài rộng, đi vào căn phòng ở cuối cùng.

Căn phòng trống trải, rộng lớn, mang theo không khí lành lạnh vì lâu không có người ở. Tín Túc mặt không có biểu cảm gì, nửa nằm nửa ngồi trên giường lớn trắng như tuyết. Ngón tay hơi nâng lên rồi lại hạ xuống.

Không lâu sau, "két" một tiếng. Có người mở cửa đi vào, nhỏ giọng gọi khẽ một tiếng: "Diêm Vương".

Tín Túc mở mắt ra.

Người vừa đi vào xoay người, đóng cửa lại, giọng đè thấp: "Tôi nghe Tần Tề nói về chuyện thôn Đào Nguyên rồi. Sau đó, tôi đã hỏi mấy người trong các đường dây khác, đúng là không có bất kì thông tin gì về nơi này".

Người đàn ông thì thầm: "Theo lý mà nói, chuyện bán mấy thứ này ở Phù Tụ không có khả năng làm sạch sẽ như vậy trong tầm theo dõi của chúng ta. Dù sao rất nhiều "khách hàng" đều là người của chúng ta. Tin tức rất dễ truyền đi. Trừ phi..."

Tín Túc lạnh giọng, nói: "Trừ phi có người cố ý không muốn để Tiết Sương Giáng phát hiện".

Trong tay Tiết Sương Giáng gần như nắm giữ toàn bộ mạng lưới giao dịch ma túy ở thành phố Phù Tụ. Có thể giấu diếm qua mắt bọn họ...

Người đàn ông đột nhiên nghĩ đến gì đó, vẻ mặt thoáng thay đổi. Người này giương mắt, nhìn Tín Túc, nói: "Có thể là... không..."

Tín Túc rất nhanh đoán được đối phương đang muốn nói gì. Sắc mặt cậu lạnh hẳn, không nói gì.

Một lúc lâu sau, cậu lại cười một tiếng: "Thế thì quá tốt".



Cùng lúc, tại bệnh viện nhân dân phân khu Hà Quang.

Lần đầu cảnh sát tiếp xúc với Triệu Giai Tuệ, thân phận của Lý Đăng Nghĩa là người bị hại. Mà lúc này, thân phận của Lý Đăng Nghĩa đã là nghi phạm.

Nghe nói Triệu Giai Tuệ ở bệnh viện gần một tuần. Mấy hôm nay, bà đang chuẩn bị xuất viện. Hai tuần trước, con trai bà đã từ trường học quay lại một lần, còn chưa biết cha đã qua đời đã phải về nhà ngay lập tức.

Lâm Tái Xuyên đi vào phòng bệnh. Sắc mặt Triệu Giai Tuệ rõ ràng khá hơn lần trước rất nhiều.

Lâm Tái Xuyên đi thẳng vào vấn đề, nói: "Bà Triệu, điều tra vụ án của Lý Đăng Nghĩa có vài phát hiện mới, có thể cần nhờ bà giúp xác định manh mối liên quan".

Triệu Giai Tuệ ngồi trên giường bệnh, nói: "Anh hỏi đi."

"Hầm gừng của nhà chị trên đỉnh núi phía sau kia vẫn luôn do nhà chị sử dụng phải không?"

Nghe xong câu này, Triệu Giai Tuệ rõ ràng hơi mù mịt, không biết vì sao cảnh sát đột nhiên hỏi câu này. Bà gật đầu, nói: "Đúng vậy. Trong ấn tượng của tôi, mấy năm nay đều không cho người ngoài mượn. Mỗi năm, nhà tôi đều phân loại gừng, chờ đến khi được giá mới đem bán. Rất hiếm khi không dùng đến hầm gừng".

Cho nên, mấy thứ trong hầm gừng kia đúng thật là do tự Lý Đăng Nghĩa mang về. Trừ phi có người bỏ vào sau khi Lý Đăng Nghĩa chết. Nhưng khả năng này rất thấp.

Người đàn bà ngồi trên giường bệnh nhìn Lâm Tái Xuyên. Có thể xuất phát từ trực giác của phụ nữ, bà cảm nhận được không khí thăm hỏi lúc này không giống với lần trước anh đến lắm nên bà cẩn thận mở miệng hỏi: "Đồng chí cảnh sát, hầm gừng nhà chúng tôi có vấn đề gì sao?"

Lâm Tái Xuyên nói trắng ra: "Cảnh sát phát hiện lượng lớn ma túy ở trong hầm gừng".

Đầu tiên, Triệu Giai Tuệ sửng sót, sau đó, vẻ mặt trắng bệch, mặt đầy vẻ không thể tin: "Ma túy? Nhà chúng tôi sao lại có ma túy được?"

Lâm Tái Xuyên quan sát phản ứng của bà, "Chị hoàn toàn không biết gì về nguồn gốc của số heroin đó sao?"

"Tôi không biết, thật sự không biết," Triệu Giai Tuệ bắt đầu nói năng lộn xộn, "Không phải heroin rất quý à? Tôi nghe nói mấy người nghiện vì mua thứ này mà mất hết nhà cửa. Đăng Nghĩa sao mua nổi ma túy chứ? Không thể nào..."

Lâm Tái Xuyên: "Dựa vào manh mối trước mắt, Lý Đăng Nghĩa nhiều khả năng bị nghi ngờ có liên quan đến việc buôn lậu ma túy. Nếu chị có bất kì manh mối gì có thể có liên quan đến việc này, chị đều có thể nói cho cảnh sát".

"........." Triệu Giai Tuệ gần như ngồi đờ ra trên giường bệnh, vẻ mặt suy sụp, giống như có thứ gì đó kiên cố trong lòng bà ầm ầm sụp đổ. Bà không dám tưởng tượng việc người đàn ông kết hôn cùng bà 20 năm nay làm gì mấy năm gần đây.

Một lúc lâu sau, bà mới run rẩy, lẩm bẩm, "Thật sự là tôi không biết. Sao có thể... Sao có thể chứ?"

Lâm Tái Xuyên nhất thời không nói gì.

Hiện giờ rất khó nói liệu Triệu Giai Tuệ thật sự hoàn toàn không biết những việc Lý Đăng Nghĩa đã làm khi còn sống hay bà chỉ diễn kịch trước mặt cảnh sát.

Bởi vì Lý Đăng Nghĩa rõ ràng chết thảm, trạng thái khi chết giống hệt tình trạng của Triệu Hồng Tài. Tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ là nạn nhân trong vụ án giết người liên hoàn mà không nghĩ đến các khả năng khác.

Trọng tâm điều tra của cảnh sát cũng vẫn luôn đặt ở việc những người có quan hệ đáng ngờ với hai người bị hại mà không nghĩ đến một tình huống khác. Nhưng nếu Lý Đăng Nghĩa là nghi phạm, nếu người này cũng là người bị tình nghi...

Lâm Tái Xuyên đột nhiên hỏi: "Đầu năm ngoái, khoảng thời gian ăn Tết, Lý Đăng Nghĩa có hành động gì không bình thường không?"

Triệu Giai Tuệ nhìn anh, một lúc lâu sau mới nói: "Ăn Tết năm ngoái, Đăng Nghĩa đúng là có hơi kì lạ. Tết năm ngoái, anh ấy ở trong nhà chờ mãi đến rằm tháng Giêng. Bình thường, lúc nào anh ấy cũng rất bận, chỉ có thể ở nhà ăn Tết với gia đình trong hai ngày. Nhưng ăn Tết năm ngoái, anh ấy ở nhà suốt bốn ngày đến hết 30 Tết. Đến tối mùng Một, anh ấy nói ở công trường có việc gấp, ông chủ gọi bọn họ quay lại, nếu không sẽ bị trừ lương".

Lâm Tái Xuyên khẽ thở dài một cái.

Triệu Hồng Tài đã chết ở đêm mùng Hai...

Hết chương 147

Đến chương 148
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện