Tác giả: Thương Nghiên
Kiểm tra xem bạn trai anh có thật không bị thương gì không
Tín Túc dùng ngón trỏ ấn lên khóa vân tay trên cửa. "Tít" một tiếng, cậu đẩy cửa ra, đi vào phòng khách, nhìn đèn trong phòng vẫn đang sáng.
Tín Túc hơi nhướn mày, nói: "Em về rồi!"
Cậu quay lại Tiết Sương Giáng một chuyến, lại từ bên kia vội vã trở về, lúc này đã gần 11 giờ đêm.
Lâm Tái Xuyên từ phòng ngủ đi ra, trên người mặc bộ đồ ngủ đôi màu xanh đậm Tín Túc mua, tóc mái đen nhánh lòa xòa trên trán, gương mặt trắng trẻo, nhìn có vẻ dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều. Anh đứng ở cửa phòng ngủ nhìn Tín Túc.
Tín Túc vừa cởi áo khoác gió, vừa đi đến gần anh. Khóe miệng cậu cong lên, cười cười. Cậu kéo tay anh vào dưới áo mình, để anh kiểm tra cẩn thận trong ngoài một lần. Sau đó, cậu cười nói dịu dàng, mang theo giọng mũi: "Anh kiểm tra một chút xem bạn trai anh có đúng là không hề bị tổn thương gì không".
Đầu ngón tay Lâm Tái Xuyên chạm vào da cậu nóng lên. Ngón tay anh hơi co lại. Anh trầm giọng, nói: "Anh còn tưởng tối nay em không về".
"Không phải anh để đèn cho em à?", Tín Túc cùng anh đi vào phòng ngủ, giọng lười biếng, "Nhưng có hơi đáng tiếc. Em không nghe được manh mối nào có ích, chắc không giúp được gì".
Cậu ngồi trên giường, lại ngước mặt lên hỏi anh: "Phía bệnh viện thế nào?"
Lâm Tái Xuyên lấy đồ ngủ từ trong tủ đưa cho Tín Túc, "Chắc hẳn Triệu Giai Tuệ không biết gì về hành vi phạm tội của Lý Đăng Nghĩa và nguồn gốc của số heroin đó. Dựa vào suy đoán của bản thân, anh nghĩ Triệu Giai Tuệ không nói dối. Nhưng chị ta cung cấp manh mối khác, có thể có giá trị. Đầu năm ngoái, hành tung của Lý Đăng Nghĩa không bình thường. Tối mùng một đã vội vàng ra khỏi nhà, mượn cớ ở công trường có việc gấp. Đêm hôm sau, Triệu Hồng Tài liền phơi thây nơi rừng núi".
Tín Túc hơi ngẩn ra, hiểu được hàm ý trong lời Lâm Tái Xuyên, hơi bất ngờ, nói: "Thú vị thật đấy. Lý Đăng Nghĩa có thể là hung thủ giết Triệu Hồng Tài à?"
Lâm Tái Xuyên nói: "Anh chỉ suy đoán dựa vào lời khai của Triệu Giai Tuệ. Trước mắt còn chưa có chứng cứ chính xác, còn phải điều tra thêm".
Não Tín Túc hoạt động rất nhanh, "Nếu dựa theo suy đoán này, Triệu Hồng Tài chết trong tay Lý Đăng Nghĩa. Vậy chuyện Lý Đăng Nghĩa chết giống hệt cách Lý Đăng Nghĩa chết một năm sau là ăn miếng trả miếng à? Thật thú vị".
Lâm Tái Xuyên nói: "Khi đó, anh chỉ tính đến hai loại khả năng".
Lúc Cục Công an thành phố vừa nhận vụ án này, tất cả mọi người đều nghĩ đây là vụ án giết người liên hoàn, hoặc là vụ án giết người bắt chước. Nhưng thực tế còn tồn tại một loại khả năng khác...
Lâm Tái Xuyên nói nhỏ giọng: "Anh đã coi nhẹ giết người để trả thù".
Tín Túc giống như nghĩ gì đến gì đó, nói: "Bố trí hiện trường phạm tội giống hệt hiện trường một năm trước là vì xuất phát từ nghi lễ báo thù. Bởi vì mày giết anh ấy như vậy nên tao cũng muốn giết mày như vậy, lấy máu trả máu".
Nói đến đây, Tín Túc lại hơi cau mày, "Nhưng nếu hung thủ biết Lý Đăng Nghĩa giết Triệu Hồng Tài thì vì sao phải đợi sau một năm mới ra tay? Hay là trước đây hung thủ cũng không thể xác định Triệu Hồng Tài chết trong tay ai. Mãi đến khi trước khi vụ án xảy ra mới xác định được hung thủ, sau đó lên kế hoạch này để trả thù?"
Lâm Tái Xuyên lắc lắc đầu. Không ai biết trong một năm này cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Triệu Hồng Tài và Lý Đăng Nghĩa đều đã chết không thể đối chứng. Hơn nữa, hung thủ còn chưa từng xuất hiện trong tầm quan sát của cảnh sát. Vụ án này, dù là nhân chứng hay vật chứng, đều cực kỳ thiếu, lại xảy ra ở vùng quê hẻo lánh. Hung thủ còn cố ý cẩn thận bố trí hiện trường ở nơi không có chứng cứ, người dân lại không phối hợp, độ khó của vụ án không phải nghĩ.
Tín Túc thay đồ ngủ, nằm lên giường, quay người nói: "Thế cho nên trọng tâm điều tra vẫn phải tập trung trên người Triệu Hồng Tài".
Hung thủ giết chết Lý Đăng Nghĩa nhất định có quan hệ không nhỏ với Triệu Hồng Tài. Vì vậy, sau khi Triệu Hồng Tài bị giết hại, hung thủ đã dùng biện pháp tàn nhẫn tương tự để "trừng phạt" kẻ đã gây ra tội kia. Nhưng Triệu Hồng Tài khi còn sống không vợ, không con, đến một người thân cũng không có, là một người hoàn toàn không có bất kì vướng bận nào. Dựa vào điều tra của cảnh sát phân khu Hà Dương, khi còn sống, Triệu Hồng Tài cũng không có liên quan tình cảm gì nhiều với người khác.
Đầu Tín Túc vừa chạm vào tay Lâm Tái Xuyên lập tức cảm thấy buồn ngủ theo phản xạ có điều kiện. Cậu ngáp một cái, nhắm hai mắt lại, nói nhỏ giọng: "Nhưng nếu muốn điều tra Triệu Hồng Tài thì càng khó hơn. Thời gian một năm đủ chôn vùi rất nhiều chứng cứ. Thái độ của người ở thôn Đào Nguyên đối với người này... cũng giữ kín như bưng".
Không biết có phải Tín Túc bị giác quan thứ sáu quấy phá hay không, cậu luôn cảm thấy thôn Đào Nguyên này giấu bí mật nào đó. Nếu xé ra tấm mặt nạ của vị "thần sông" không để người khác biết kia, phía dưới sẽ là gương mặt thế nào?
Lâm Tái Xuyên nhìn đồng hồ, tắt đèn trong phòng ngủ, "Đi ngủ trước đã. Sáng mai đến Cục Công an thành phố lại nói".
Tín Túc nhích lại gần phía anh, kéo chăn che dưới cằm, ngủ say.
Tín Túc luôn đặt đồng hồ báo thức để có mặt ở Cục Công an thành phố quẹt thẻ cho kịp giờ. Nếu không phải đi làm, mỗi ngày cậu đều ngủ nướng. Cậu thường xuyên đi qua cổng Cục Công an thành phố để quẹt thẻ vừa đúng giờ. Vì thế, người cuồng công việc trước đều 6 giờ rưỡi sáng đến Cục Công an thành phố cũng theo cậu, 8 giờ rưỡi mới đến chỗ làm. Đúng là chuyện ở đời.
Hai người vừa vào văn phòng đội điều tra hình sự, Hạ Tranh đã vội vã chạy đến, nói hổn hển: "Đội trưởng Lâm! Có manh mối!"
Bước chân Lâm Tái Xuyên dừng lại. Hạ Tranh cầm một tấm ảnh chụp trong tay, nói vội vã: "Đồng nghiệp đi thăm hỏi bên ngoài tìm được cửa hàng hung thủ mua công cụ gây án. Sáng hôm qua, bọn họ cầm đoạn dây thừng đến thôn bên cạnh thăm hỏi, tìm được đoạn dây ni lông giống y đúc ở cửa hàng bán đồ dùng lao động. Bọn họ hỏi ông chủ mấy hôm nay có người từng mua dây thừng tương tự cái này không. Kết quả đúng là hỏi ra được!" Hạ Tranh nói, "Ông chủ nói hai hôm trước khi xảy ra vụ án, có một người phụ nữ đã đến mua. Nhưng người này mặc đồ mùa đông kín mít, dùng một chiếc khăn quàng cổ màu xanh dương che mặt, dáng người khoảng 1 mét 65, thân hình vừa phải, nói giọng địa phương".
Lâm Tái Xuyên và Tín Túc liếc mắt nhìn nhau. Người phụ nữ này nhiều khả năng chính là hung thủ trong vụ án Lý Đăng Nghĩa!
Hạ Tranh hào hứng trước mặt hai người xong lại thở dài, "Nhưng trong cửa hàng không có video giám sát, không quay chụp được hình ảnh của người phụ nữ này. Ông chủ nói người này che quá kín nên căn bản không nhìn rõ người này trông thế nào. Cảm giác là một người phụ nữ trung niên. Còn miêu tả tỉ mỉ thì không rõ".
Lâm Tái Xuyên lấy ra tấm ảnh chụp Lý Đăng Nghĩa trong hồ sơ vật chứng trong tầm tay, "Bảo đồng nghiệp bên kia đi hỏi lại ông chủ một chút, xem ông chủ có ấn tượng gì về người này không".
Nếu Lý Đăng Nghĩa thật sự là hung thủ giết hại Triệu Hồng Tài thì cũng là chuyện một năm trước. Mặc dù việc ông chủ có thể nhớ được Lý Đăng Nghĩa là hi vọng xa vời nhưng cũng thử một lần xem sao.
Hạ Tranh hơi chần chừ, vẻ mặt mờ mịt, hỏi: "Đây không phải..."
Đây không phải người bị hại thứ hai à? Lâm Tái Xuyên nói: "Đi đi."
Hạ Tranh không hỏi nhiều nữa, cầm ảnh chụp Lý Đăng Nghĩa chia sẻ cho đồng nghiệp, để bọn họ đi hỏi thăm theo ý của Lâm Tái Xuyên.
Chưa được bao lâu, một nhân viên kỹ thuật mặc đồng phục màu xanh dương nhạt vội vàng đi vào, "Đội trưởng Lâm!"
Lâm Tái Xuyên quay đầu lại.
Người này cầm một chiếc máy tính bảng trên tay, nói: "Chúng tôi vừa khôi phục được thông tin di động của người bị hại nhưng... chúng tôi phát hiện trong nội dung khôi phục được có một số nội dung đề cập đến việc phạm tội. Hơn nữa, chúng tôi có khôi phục tin nhắn đã bị người này xóa bỏ. Trong đó, có một vài số liên lạc từng gửi tin nhắn cho chủ nhân số điện thoại này, hỏi trong tay người này có "hàng" hay không!"
Hết chương 148
Kiểm tra xem bạn trai anh có thật không bị thương gì không
Tín Túc dùng ngón trỏ ấn lên khóa vân tay trên cửa. "Tít" một tiếng, cậu đẩy cửa ra, đi vào phòng khách, nhìn đèn trong phòng vẫn đang sáng.
Tín Túc hơi nhướn mày, nói: "Em về rồi!"
Cậu quay lại Tiết Sương Giáng một chuyến, lại từ bên kia vội vã trở về, lúc này đã gần 11 giờ đêm.
Lâm Tái Xuyên từ phòng ngủ đi ra, trên người mặc bộ đồ ngủ đôi màu xanh đậm Tín Túc mua, tóc mái đen nhánh lòa xòa trên trán, gương mặt trắng trẻo, nhìn có vẻ dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều. Anh đứng ở cửa phòng ngủ nhìn Tín Túc.
Tín Túc vừa cởi áo khoác gió, vừa đi đến gần anh. Khóe miệng cậu cong lên, cười cười. Cậu kéo tay anh vào dưới áo mình, để anh kiểm tra cẩn thận trong ngoài một lần. Sau đó, cậu cười nói dịu dàng, mang theo giọng mũi: "Anh kiểm tra một chút xem bạn trai anh có đúng là không hề bị tổn thương gì không".
Đầu ngón tay Lâm Tái Xuyên chạm vào da cậu nóng lên. Ngón tay anh hơi co lại. Anh trầm giọng, nói: "Anh còn tưởng tối nay em không về".
"Không phải anh để đèn cho em à?", Tín Túc cùng anh đi vào phòng ngủ, giọng lười biếng, "Nhưng có hơi đáng tiếc. Em không nghe được manh mối nào có ích, chắc không giúp được gì".
Cậu ngồi trên giường, lại ngước mặt lên hỏi anh: "Phía bệnh viện thế nào?"
Lâm Tái Xuyên lấy đồ ngủ từ trong tủ đưa cho Tín Túc, "Chắc hẳn Triệu Giai Tuệ không biết gì về hành vi phạm tội của Lý Đăng Nghĩa và nguồn gốc của số heroin đó. Dựa vào suy đoán của bản thân, anh nghĩ Triệu Giai Tuệ không nói dối. Nhưng chị ta cung cấp manh mối khác, có thể có giá trị. Đầu năm ngoái, hành tung của Lý Đăng Nghĩa không bình thường. Tối mùng một đã vội vàng ra khỏi nhà, mượn cớ ở công trường có việc gấp. Đêm hôm sau, Triệu Hồng Tài liền phơi thây nơi rừng núi".
Tín Túc hơi ngẩn ra, hiểu được hàm ý trong lời Lâm Tái Xuyên, hơi bất ngờ, nói: "Thú vị thật đấy. Lý Đăng Nghĩa có thể là hung thủ giết Triệu Hồng Tài à?"
Lâm Tái Xuyên nói: "Anh chỉ suy đoán dựa vào lời khai của Triệu Giai Tuệ. Trước mắt còn chưa có chứng cứ chính xác, còn phải điều tra thêm".
Não Tín Túc hoạt động rất nhanh, "Nếu dựa theo suy đoán này, Triệu Hồng Tài chết trong tay Lý Đăng Nghĩa. Vậy chuyện Lý Đăng Nghĩa chết giống hệt cách Lý Đăng Nghĩa chết một năm sau là ăn miếng trả miếng à? Thật thú vị".
Lâm Tái Xuyên nói: "Khi đó, anh chỉ tính đến hai loại khả năng".
Lúc Cục Công an thành phố vừa nhận vụ án này, tất cả mọi người đều nghĩ đây là vụ án giết người liên hoàn, hoặc là vụ án giết người bắt chước. Nhưng thực tế còn tồn tại một loại khả năng khác...
Lâm Tái Xuyên nói nhỏ giọng: "Anh đã coi nhẹ giết người để trả thù".
Tín Túc giống như nghĩ gì đến gì đó, nói: "Bố trí hiện trường phạm tội giống hệt hiện trường một năm trước là vì xuất phát từ nghi lễ báo thù. Bởi vì mày giết anh ấy như vậy nên tao cũng muốn giết mày như vậy, lấy máu trả máu".
Nói đến đây, Tín Túc lại hơi cau mày, "Nhưng nếu hung thủ biết Lý Đăng Nghĩa giết Triệu Hồng Tài thì vì sao phải đợi sau một năm mới ra tay? Hay là trước đây hung thủ cũng không thể xác định Triệu Hồng Tài chết trong tay ai. Mãi đến khi trước khi vụ án xảy ra mới xác định được hung thủ, sau đó lên kế hoạch này để trả thù?"
Lâm Tái Xuyên lắc lắc đầu. Không ai biết trong một năm này cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Triệu Hồng Tài và Lý Đăng Nghĩa đều đã chết không thể đối chứng. Hơn nữa, hung thủ còn chưa từng xuất hiện trong tầm quan sát của cảnh sát. Vụ án này, dù là nhân chứng hay vật chứng, đều cực kỳ thiếu, lại xảy ra ở vùng quê hẻo lánh. Hung thủ còn cố ý cẩn thận bố trí hiện trường ở nơi không có chứng cứ, người dân lại không phối hợp, độ khó của vụ án không phải nghĩ.
Tín Túc thay đồ ngủ, nằm lên giường, quay người nói: "Thế cho nên trọng tâm điều tra vẫn phải tập trung trên người Triệu Hồng Tài".
Hung thủ giết chết Lý Đăng Nghĩa nhất định có quan hệ không nhỏ với Triệu Hồng Tài. Vì vậy, sau khi Triệu Hồng Tài bị giết hại, hung thủ đã dùng biện pháp tàn nhẫn tương tự để "trừng phạt" kẻ đã gây ra tội kia. Nhưng Triệu Hồng Tài khi còn sống không vợ, không con, đến một người thân cũng không có, là một người hoàn toàn không có bất kì vướng bận nào. Dựa vào điều tra của cảnh sát phân khu Hà Dương, khi còn sống, Triệu Hồng Tài cũng không có liên quan tình cảm gì nhiều với người khác.
Đầu Tín Túc vừa chạm vào tay Lâm Tái Xuyên lập tức cảm thấy buồn ngủ theo phản xạ có điều kiện. Cậu ngáp một cái, nhắm hai mắt lại, nói nhỏ giọng: "Nhưng nếu muốn điều tra Triệu Hồng Tài thì càng khó hơn. Thời gian một năm đủ chôn vùi rất nhiều chứng cứ. Thái độ của người ở thôn Đào Nguyên đối với người này... cũng giữ kín như bưng".
Không biết có phải Tín Túc bị giác quan thứ sáu quấy phá hay không, cậu luôn cảm thấy thôn Đào Nguyên này giấu bí mật nào đó. Nếu xé ra tấm mặt nạ của vị "thần sông" không để người khác biết kia, phía dưới sẽ là gương mặt thế nào?
Lâm Tái Xuyên nhìn đồng hồ, tắt đèn trong phòng ngủ, "Đi ngủ trước đã. Sáng mai đến Cục Công an thành phố lại nói".
Tín Túc nhích lại gần phía anh, kéo chăn che dưới cằm, ngủ say.
Tín Túc luôn đặt đồng hồ báo thức để có mặt ở Cục Công an thành phố quẹt thẻ cho kịp giờ. Nếu không phải đi làm, mỗi ngày cậu đều ngủ nướng. Cậu thường xuyên đi qua cổng Cục Công an thành phố để quẹt thẻ vừa đúng giờ. Vì thế, người cuồng công việc trước đều 6 giờ rưỡi sáng đến Cục Công an thành phố cũng theo cậu, 8 giờ rưỡi mới đến chỗ làm. Đúng là chuyện ở đời.
Hai người vừa vào văn phòng đội điều tra hình sự, Hạ Tranh đã vội vã chạy đến, nói hổn hển: "Đội trưởng Lâm! Có manh mối!"
Bước chân Lâm Tái Xuyên dừng lại. Hạ Tranh cầm một tấm ảnh chụp trong tay, nói vội vã: "Đồng nghiệp đi thăm hỏi bên ngoài tìm được cửa hàng hung thủ mua công cụ gây án. Sáng hôm qua, bọn họ cầm đoạn dây thừng đến thôn bên cạnh thăm hỏi, tìm được đoạn dây ni lông giống y đúc ở cửa hàng bán đồ dùng lao động. Bọn họ hỏi ông chủ mấy hôm nay có người từng mua dây thừng tương tự cái này không. Kết quả đúng là hỏi ra được!" Hạ Tranh nói, "Ông chủ nói hai hôm trước khi xảy ra vụ án, có một người phụ nữ đã đến mua. Nhưng người này mặc đồ mùa đông kín mít, dùng một chiếc khăn quàng cổ màu xanh dương che mặt, dáng người khoảng 1 mét 65, thân hình vừa phải, nói giọng địa phương".
Lâm Tái Xuyên và Tín Túc liếc mắt nhìn nhau. Người phụ nữ này nhiều khả năng chính là hung thủ trong vụ án Lý Đăng Nghĩa!
Hạ Tranh hào hứng trước mặt hai người xong lại thở dài, "Nhưng trong cửa hàng không có video giám sát, không quay chụp được hình ảnh của người phụ nữ này. Ông chủ nói người này che quá kín nên căn bản không nhìn rõ người này trông thế nào. Cảm giác là một người phụ nữ trung niên. Còn miêu tả tỉ mỉ thì không rõ".
Lâm Tái Xuyên lấy ra tấm ảnh chụp Lý Đăng Nghĩa trong hồ sơ vật chứng trong tầm tay, "Bảo đồng nghiệp bên kia đi hỏi lại ông chủ một chút, xem ông chủ có ấn tượng gì về người này không".
Nếu Lý Đăng Nghĩa thật sự là hung thủ giết hại Triệu Hồng Tài thì cũng là chuyện một năm trước. Mặc dù việc ông chủ có thể nhớ được Lý Đăng Nghĩa là hi vọng xa vời nhưng cũng thử một lần xem sao.
Hạ Tranh hơi chần chừ, vẻ mặt mờ mịt, hỏi: "Đây không phải..."
Đây không phải người bị hại thứ hai à? Lâm Tái Xuyên nói: "Đi đi."
Hạ Tranh không hỏi nhiều nữa, cầm ảnh chụp Lý Đăng Nghĩa chia sẻ cho đồng nghiệp, để bọn họ đi hỏi thăm theo ý của Lâm Tái Xuyên.
Chưa được bao lâu, một nhân viên kỹ thuật mặc đồng phục màu xanh dương nhạt vội vàng đi vào, "Đội trưởng Lâm!"
Lâm Tái Xuyên quay đầu lại.
Người này cầm một chiếc máy tính bảng trên tay, nói: "Chúng tôi vừa khôi phục được thông tin di động của người bị hại nhưng... chúng tôi phát hiện trong nội dung khôi phục được có một số nội dung đề cập đến việc phạm tội. Hơn nữa, chúng tôi có khôi phục tin nhắn đã bị người này xóa bỏ. Trong đó, có một vài số liên lạc từng gửi tin nhắn cho chủ nhân số điện thoại này, hỏi trong tay người này có "hàng" hay không!"
Hết chương 148
Danh sách chương